The Soda Pop
Trang chủĐọc TruyệnTruyện Ngắn

Cuộc gọi thứ 575

Theo dõi
1 cuộc gọi . 2 cuộc gọi . Nó nằm 1 chỗ và cố liên lạc vs anh dù chỉ là những cái tắt máy lạnh ngắt . cả đêm .. nó bấm đi bấm lại số điện thoại đến mức cảm giác tê cả đầu ngón tay … Tự nó hiểu .. khi hết yêu rồi .
Mọi cuộc gọi đều vô ích .
Mọi tin nhắn iêu thương đều bị quăng đi k 1 sự hồi âm .
Mọi sự chờ đợi đều quá dài và đau đớn …
Nói tóm lại .. ừ thì là anh ấy k iêu nó nữa .. đang cố cắt đứt mọi sự lien quan . Nhưng thật lạ .. Nó cứ mãi phủ nhận điều đó , nằm 1 chỗ .. nhìn vào màn hìh và cứ bấm hoài số điện thoại đó … sự vô vọng lăn dài qua khoé mắt .

Nó nghe nhiều về nỗi đau như có ai đâm vào tim .
Giờ thì nó cảm thấy điều đó rồi … Nó chỉ k ngờ , là đau như vậy .. là sợ hãi như vậy .. là thật nhiều nước mắt đến như vậy .
Nó đã làm gì ? Bây giờ việc đầu tiên là nó trách bản thân .
Tiếp theo nó hờn trách anh …
rồi sau đó quay lại trách bản thân ..
Cứ thế cứ thế .. nó lien tục nằm đổ lỗi rồi tự nhận lỗi …

Nó nằm dài trên nền đất .
Nó sợ phải nằm trên cái đệm ấy … sợ nhớ đến cái ôm của anh .. cái ôm ấp áp đến giờ trở nên đáng sợ .. như 1 điều j đó làm trái tim Linh tê liệt .
***
Cái ảo ảnh đáng sợ thật đến mức Linh muốn nhào vào nó ..
Nó thấy Tuấn vẫn ở đó .. vẫn ôm nó từ phía sau cười khúc khíc vào tai nó ..
Linh chỉ thấy tai nó ù lại , Nó k nghe rõ là Phong đang nói gì nữa .. Nó muốn nghe rõ điều đó .. Muốn nghe lại thật rõ .. là ' yêu hâm của anh ' - đừng buông em ra như thế .. đừng để em đau đớn thế này .
- L cộng T thì = gì ? - Tuấn cầm bàn tay Linh vẽ lên bằng ngón tay mình
- Phương trình à , e dốt toán lắm – Linh đưa tay ra phía sau , ngước mắt lên đặt tay vào má Tuấn .. Nó ngước mặt để hôn nhẹ lên môi Tuấn ..
- Anh cộng em thì bằng gì nào ? - Tuấn nhăn mặt
- Bằng 2 – Linh cười nhăn nhở dơ 2 ngón tay lên
- Bằng cái đồ hâm ấy - Tuấn cười nhưng vờ bực bội
- Bằng 2 đứa hâm – Linh cứ vờ k hiểu
- Yêu hâm của anh – Tuấn siết chặt vòng tay mìh cúi đầu hôn nhẹ lên má Linh
Cuộc gọi thứ 92 .
' giờ em biết L + T = Yêu …' – Linh sms cho Tuấn
***
Nó tiếp tục bấm gọi sau khi rửa mặt và thay đồ . Nó buông điện thoại ngồi trước bàn phấn .. Soi mìh trong gương .. Giật mìh vì đôi bàn tay ấm áp của Tuấn đặt trên vai , cái cúi đầu hôn nhẹ lên cổ .. Linh muốn khóc oà lên nhưng cố cắn chặt môi lại .
Nó lại cầm vào cái điện thoại .
Thực hiện 1 cuộc gọi nữa . Nhưng k có 1 gì cả … chỉ là những hồi chuông dài như ám vào đầu nó ..

Quán café lần gần đây nhất .
Cái hôm mà Tuấn chỉ ngồi nhìn vào cốc nc cam mà k nói đến 1 lời nào . Nhớ đến khuôn mặt Tuấn lúc ấy .. lần đầu tiên Tuấn lạh lung đến như vậy .
Linh như nhìn thấy giọt nc mắt đang rơi khi mỗi 1 lần nhìn vào cái ghế đối diện nó lại thấy ánh mắt ấy của Tuấn . Nó đã làm gì thế này .. Tại sao lại làm tổn thương anh ấy ? Dù chỉ là 1 lần duy nhất trong đời , Linh ước gì mìh đã k làm thế ..
Chợt cơn mưa ùa về khi Linh đưa mắt nhìn về phía cửa nơi góc bàn cuối ..
- Em đợi anh lâu chưa - Tuấn hơi ướt ngồi xuống nơi ghế đối diện
- Lần sau em chẳng đợi nữa đâu – Linh bực mìh quay mặt về phía cửa sổ ..
- Sao dỗi anh … anh xin lỗi mà .. - Tuấn sang ngồi cạnh nó vòng tay qua eo Linh để tỏ sự hối lỗi của mìh
- Sao a k đổ lỗi tại mưa – Linh quay sang chau mày nhìn Tuấn
- Sao a phải đổ lỗi khi mà dù mưa hay k a vẫn sẽ đến - Tuấn cười
Cái nụ cười ấy dịu dàng đắm say đến tận lúc này .. Dù đang ngồi đây 1 mìh , cơn mưa đã ào đến nhưng rồi phía ghế đối diện vẫn lặng lẽ .. Linh có chờ mãi cũng vậy thôi ..
Cuộc gọi thứ 101 .
' Anh ơi ! Mưa rồi , anh nhớ mang theo ô nhé ….' – sms của Linh
Nó biết là trời mưa , nhưng lần ấy k hề nhắc anh đến phải mang theo ô hay gặp mưa thì trú .. nó cứ giận dỗi vì a đến muộn mà k hề để í đến cơn mưa sẽ làm ướt anh . Nhưng cái nỗi niềm mong gặp anh làm nó quên mất cả việc phải chăm sóc cho anh .. phải để í đến cảm xúc của anh .. để í đến tìh cảm của anh . Chắc nó đã làm anh buồn nhiều rồi .
***
Linh lượn xe đạp điện 1 vòng qua con đường có nhiều cây và đẹp nhất thàh phố . Con đường người ta vẫn gọi là con đường tìh iêu ..
Quán kem bên đường vẫn có khách dù trời đã khá lạh .
Người ta yêu nhau rồi đến đây đâu phải thèm ăn kem …
Người ta đến đây , vì muốn đan xen vào sự ấm áp là chút gì đó ngọt ,tê buốt .. để có thể suýt soa cho nhau .. để có thể cùng nhau cảm nhận cái lạh đan vào niềm hạh phúc = vị giác .
Linh bước vào quán , nó k dám đưa mắt nhìn xung quah .
Nó sợ nhìn nụ cười hạh phúc của những ng khác - sợ bắt gặp những ánh mắt như là thương hại sự cô đơn lúc này của nó … chắc hẳn họ nghĩ là nó vừa bị đá và có lẽ đúng là như vậy .
- Lạh như vậy mà ăn kem – Nó cầm cái menu lẩm bẩm
- E k ăn thì để a ăn r lạh 1 mìh cũg đc - Tuấn nói vu vơ r cười tủm
- Lát đi về đừng có kêu lạh vs em đấy – Linh chỉ chỏ vào mặt Tuấn nhăn nhở
- Tí k biết ai kêu lạh trước , đừng có mà ôm tôi đấy
- Tí đừng có mà bắt tôi ôm đây – Linh và Tuấn bắt đầu trêu tròng nhau
- Em k ôm anh thì anh k biết ôm em chắc - Tuấn nhìn Linh lạ lắm
- Ko cho >
- Thíc tự nguyện hay là bị cưỡng - Tuấn cười
- Cưỡng bao giờ cũng thíc hơn =))
Vẫn cái tiếng cười ấy .. làm tim Linh rạo rực . Thật ra thì cái lạh lúc ấy biến đi đâu mất nhỉ ? Còn bây giờ .. sao lại lạh như thế này .. buốt .. tê cả đầu môi . Đầu ngón tay nhức .. nhưng có nhức bằng chỗ lồng ngực trái này đâu .. có buốt bằng cái j đó lại đang ngẹn chặt ở cổ họng .. kem ngọt mà , sao giờ cay đến vậy ..
Linh bỏ cốc kem vừa ăn đc có 1 thìa lại .
Nó dắt xe đi ra phía ngọn đèn cao áp cách nhà nó 2mét trên con đường ấy .
Nó đứng đó . im lặng nhìn xuống bàn chân .
1 lúc . Nó rút điện thoại ra .. Và gọi .
Cuộc gọi thứ 110 .
' Anh đừng ăn kem 1 mìh . Lạh lắm …. '
Nó vẫn sms mỗi lần có 1 cái gì đó làm nó them đc nói vs Tuấn nhiều điều . Dù sms chỉ ngắn thôi .. Nhưng nó nghĩ vậy là đủ r . Anh k nghe điện thoại nhưng chắc chắn sẽ đọc sms của nó .
Nó đứng tựa đầu vào than cây đèn cao áp . Nó áp má vào đó . Lạh . Nhưng cảm giác thật sự thíc . Nó tháo găng tay và đặt tay lên đó .
- Sao mặt anh lạh thế - Linh đặt tay lên má Tuấn khi ra chỗ Tuấn đang đứng chờ
- Tại em giận lâu quá nên thân nhiệt anh giảm - Tuấn vẫn cố đùa dù đang rất lạh
- Lần sau thì đừng đứng ở đây nhé , lạh lắm – Linh tát nhẹ vào má Tuấn
- A nghĩ là em sẽ ra ngay nên anh cố đợi mà - Tuấn cầm tay 2 tay Linh đặt lên 2 bên má
- Đồ hâm này – Linh cười và cảm thấy thật hạh phúc
- Ấm thế - Tuấn cười híp cả đôi mắt lại
Nó đứng đó 1 lúc . Nó biết đc cảm giác lúc Tuấn đứng đợi ngày hôm ấy lạh như thế nào . Vậy mà Tuấn chẳng nhăn nhó khó chịu j cả . Lúc nhìn thấy Linh ra .. Tuấn chỉ cười và thở phào nhẹ nhõm vì Linh đã hết giận . Cái Tuấn làm k phải chỉ là để xin lỗi mỗi lần 2 đứa cãi cọ nhau vu vơ về 1 chuyện j đó , về 1 ai đó .. mà Tuấn chỉ muốn Linh tin là . Tuấn yêu Linh rất nhiều .
Nhưng Linh đã làm tuột mất cơ hội đc là ng hạnh phúc mãi như thế .
Cũng tại ngay chỗ này . Tuấn chờ Linh để biết là Linh đã hết giận . Nó thấy Linh về cùng 1 ng con trai khác … Bàn tay ấm áp nhẽ ra sẽ giúp Tuấn hết lạh kia lại đặt lên má ng khác và nụ cười dịu dàng chẳng mấy khi dành cho Tuấn nữa . Tuấn thấy . Biết Linh đã cố tìh . Sự thất vọng bởi những cố gắng của Tuấn vs ng con gái k hiểu t.y nơi nó làm nó thấy mìh dã làm những điều thật ngu ngốc .
Linh lại đứng đó khóc khi ngày hôm ấy đã kệ cho Tuấn quay lưng đi và nghĩ rằng Tuấn sẽ phải van xin nó đừng bỏ Tuấn .. Nó nhầm rồi .. Đôi khi tìh iêu bị tổn thương , dù có cần và k thể vứt bỏ .. Thì lại cần phải buông tay .
Giá của sự k trân trọng tìh cảm của nhau dù chỉ 1 lần . 1 lần duy nhất … cũng dẫn đến vỡ tan ..
***
Cuộc gọi thứ 119
' … Em k ngủ đc , sao a k chúc em ngủ ngon ? '
Vẫn là 2 đêm dài thức trọn ..
Đôi mắt còn khóc mãi trong đêm dài vì sợ .. vì lo lắng .. vì hối hận .. đôi mắt mỗi lần nhắm lại .. lại tự hỏi ' Anh ấy đang làm gì ? Sao anh ko nghe máy ? Hết iêu mìh r ư ? Không phải là như thế đâu ? Mìh muốn biết … ' Và rồi nó lại ngồi dâỵ và gọi điện .
Cuộc gọi thứ 128 ….
Đêm rồi .. Linh k để Tuấn ngủ sao ?
Có chắc , Tuấn cũng k ngủ đc như Linh ko ?
Đừng làm phiền Tuấn nữa …
Ngủ đi .. Biết đâu .. ngày mai .. Tuấn sẽ gọi lại .
….
Nhưng cố nằm chờ .. thiếp đi đc 1 lúc rồi sang giật mìh tỉh giấc .. với tay tìm cái điện thoại . Vẫn trống ko … Vẫn im lặng .. sự im lặng đến hoang mang .. đến tê buốt .
Linh kéo chăn lên che kín đầu . Tay nó vẫn cầm chặt cái điện thoại .. xong nước mắt lại cứ k ngừng rơi .
Bố mẹ đã đi làm .. Sáng nay nó k đến lớp .
Bữa trưa .. mẹ để mẩu giấy lại là tối cả 2 mới về ăn .
Linh k muốn ăn j cả .
Nó ngồi ở ghế sô fa xem tivi và vẫn cầm chiếc điện thoại .
- Ăn cơm đi bà tướng - Tuấn đi từ trong bếp ra ngồi xuống cạnh Linh
- Nấu đc bữa cơm đã gọi e bà tướng r – Lih cười rồi ôm lấy cánh tay Tuấn
- Em cũng có thể gọi a là ông tướng mỗi khi nấu cơm cho anh - Tuấn hôn nhah lên môi Linh
- Vậy khi cả 2 chúng ta là tướng thì ai nấu cơm
- Anh sẽ thuê 1 em ô xin xih tươi về phục vụ chúng mìh
- Có mà phục vụ anh í – Linh cắn lên tay Tuấn rồi chạy vào trong bếp
Nước mắt lại tìm đến rồi . Nó buông cái điều khiển rồi đi vào bàn ăn trong bếp . Ngồi xuống .
Cuộc gọi thứ 200 .
' Anh nấu cơm là ngon nhất hâm ơi … '
Bây giờ nói điều đó có ích j ko ? K phải là nịh nọt đâu … nhưng việc 1 ng con trai vào bếp .. đã là 1 chuyện thật tuyệt vời . Thì tất cả những j họ nấu ra đều sẽ tuyệt vời .. nhất là nó dành cho ng mà họ yêu .
Linh gục đầu xuống bàn .
Nó cố lục trong đầu mìh mọi thứ .. Nó muốn có lại những điều đó chứ k phải là mấy ngày qua .. Lúc có Tuấn nó đâu rõ cảm giác mất đi sẽ như thế này .. Nó luôn cho rằng dù nó có làm gì thì Tuấn cũng sẽ luôn ở đó ngay cạh nó k bao giờ bỏ đi đâu cả .. Sao nó lại nhầm lẫn tai hại như thế rồi làm tổn thương Tuấn .
Sự tổn thương .. 1 lần thôi . Dù là duy nhất 1 lần . Đôi lúc … cắt đôi con đường mà cả 2 đã chọn .. sự chia li là phương án cuối cùng .
- Ốm thì ăn cháo là đúng r còn j - Tuấn múc cháo trong cặp lồng ra bát cho Linh
- Nhưng miệng đắng lắm , em muốn ăn cơm – Linh mè nheo
- Nhưng a mua cháo rồi - Tuấn cũng mếu luôn
- Nấu cơm đi – Linh bắt đầu làm nũng
- Vậy đợi a đi chợ nhé - Tuấn véo má Linh
- Đi nhah lên đấy – Linh toe toét đc ngay
Thật ra thì hôm ấy nó đâu có ốm . Nó chỉ muốn bắt tội Tuấn để xem Tuấn quan tâm nó nhiều ko .. Vì Linh Tuấn có ngại việc j ko thôi . Trời lạh .. Linh quên mất điều đó dù Tuấn đã đi khá xa để mua cháo nhưng Linh k ăn .. Tuấn lại ra siêu thị mua đồ về nấu .. rồi Tuấn vẫn cười khi nhìn Linh ăn ngon làh mà k thắc mắc sao ăn khoẻ thế k ốm sao ?
Có lẽ Lih vui là Tuấn k nhớ j nữa .. k còn nhớ cái lạh vừa rồi .. k ngại ngâm tay vào nc nấu cơm cho Linh .. k ngại đứng trong bếp .. Tìh iêu như vậy .. k nên đem ra thử Linh ạ .
Nhưng Linh vẫn muốn biết thật ra Tuấn iêu Linh nhiều đến thế nào rồi .. Rồi nó có câu trả lời và càng khẳng địh rằng … Vì Linh Tuấn sẽ chấp nhận tất cả mà quên mẩt rằng .. Chỉ chấp nhận những điều có thể mà thôi .
***
Cuộc gọi thứ 209.
' Em đã nói là ôm anh ấm như thế nào chưa nhỉ ? '
Linh tan học .
Nó đứng ở cổng trường như mọi lần chờ Tuấn đến đón . Nó từ chối sự giúp đỡ của những ng khác .. Thậm chí cả ng đã đưa nó về tối lần ấy ..
12»
Chia sẻ bài viết ???
Cùng chuyên mục
Bạn đã xem chưa?
Thống kê