“Hả?” Anh khẽ chau mày, cả người chồm về phía cô đè cô xuống. Anh đè chặt cô ở dưới cơ thể mình, cười ma mãnh: “Anh đã nhắc nhở em, nếu như nói dối, anh sẽ không khách khí với em đâu.” Hơi thở nóng bỏng của anh phà vào mặt cô: “Anh không khách khí đâu.” Cô như đứng trước kẻ thù to lớn, luống cuống mở trừng hai mắt,mở to đến nỗi con ngươi như muốn lồi ra: “Anh đừng như vậy” hai tay cô đặt trên ngực anh: “Em sẽ tố cáo anh, anh dám làm điều gì với em, em nhất định sẽ tố cáo anh, tố cáo anh để anh phải ngồi tù, để anh không bao giờ nhìn thấy mặt trời.”
“Em thật là ầm ĩ.” Anh chau mày, hai tay nâng mặt cô lên, cúi xuống hôn chặt lấy môi cô. Nhưng cô gắng hết sức mím chặt môi lại, mặc kệ anh quyết liệt mạnh mẽ như thế nào, cô cũng không có chút phản ứng gì, chỉ trừng mắt nhìn anh, ánh mắt tóe lửa.
Anh rời khỏi môi cô, nhìn cô chăm chú, ánh mắt anh nhìn dường như xuyên thấu tâm hồn cô, chạm đến chỗ sâu thẳm nhất trong lòng cô. Anh khẽ đưa tay vuốt nhẹ gương mặt đang lạnh như băng của cô, nước mắt anh như không kìm chế được nữa từng giọt từng giọt rơi xuống má cô. Lòng cô rùng xuống, trái tim co thắt lại, đau đớn. Hai tay cô run run xoa nhẹ lên mặt anh. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh rơi lệ…
Anh mím chặt môi, gắng sức cười, cười thật to, cười để át đi nỗi đớn đau trong lòng, cuối cùng, cười đến mức toàn thân rung lên bần bật. Trong lòng cô vô cùng sợ hãi, tiếng cười ấy, rõ ràng còn khó nghe hơn gấp mấy lần so với tiếng khóc. Toàn thân anh run rẩy mãi, không ngừng lại được, rồi anh ôm chặt lấy cô, nhưng cho dù có như vậy thì anh vẫn còn run, cả người anh run đến mức như chuẩn bị tan ra, bắn tung tóe khắp nơi vậy.
Cô không dám động, chiếc cằm của anh cứ run run mãi giống như sắp rớt xuống vậy. Cô khẽ mấp máy môi, cổ họng giống như bị một vật gì đó chẹn cứng lại, không thể cất tiếng. Anh cứ siết chặt lấy cô, cánh tay như sắt, vừa cứng vừa mạnh siết chặt mãi không dời. Phải một lúc sau, anh mới từ từ bình tĩnh lại, dịu dàng lên tiếng thì thào bên tai cô: “Anh yêu em…”
Cô vẫn như vậy lặng im không dám động, nhưng trong lòng lại chấn động mãnh liệt, toàn thân run lên, môi mấp máy nhưng vẫn không thể thốt nên lời. Cuối cùng cô đành phải nhắm mắt lại, giả vờ ngủ thiếp đi.
Nhưng từng chữ từng chữ ấy giống như một cái dùi khoan thẳng vào tận đáy trái tim cô, khiến trái tim vốn bị tổn thương của cô run rẩy vụn vỡ.
Cô nhắm chặt hai mắt, trong lòng rưng rưng chỉ muốn khóc. Cô gắng gượng thầm nhủ trong lòng: Trình Gia Mĩ, không được khóc, ngươi nhất định không được khóc, cho dù có chết cũng không được rơi lệ.
Cô cầm tờ kết quả xét nghiệm của bệnh viện, nhìn chằm chằm vào những dòng chữ, những dòng chữ ấy như những mũi kim, chọc thẳng vào mắt cô mà khuấy đảo, khuấy đảo đến mức nước mắt cô cứ muốn tuôn ra. Người mang theo bệnh máu chậm đông, không sai, cô chính là người mắc bệnh này.
Nếu như trước đây chưa làm xét nghiệm trong lòng cô vẫn còn ôm ấp một tia hy vọng mong manh. Nhưng giờ đây, tất cả đã hết rồi. Tay cô nắm chặt lấy tờ giấy, miệng khẽ mỉm cười, nước mắt không nhịn được lã chã rơi, cô cố gắng cười, lẩm bẩm tự nói với chính mình: “Trình Gia Mĩ, vậy là hết, những tia hy vọng cuối cùng đã tắt ngấm, giờ đây ngươi đừng mơ mộng nữa, đừng mong chờ nữa…”
Cô lê từng bước từng bước về phía trước, cuối cùng không nhịn được nữa, ôm chặt lấy ngực, nước mắt giàn giụa, khụy xuống một bên góc tường. Cô đau khổ gục đầu trên cánh tay, tiếng nức nở từng tiếng từng tiếng vang lên.
“Trình Gia Mĩ, đưa kết quả xét nghiệm cho anh xem.” Tiếng của Gia Tuấn đột nhiên vang tên đầu cô, cô ngẩng đầu nhìn, không dám tin vào mắt mình, nghẹn ngào hỏi: “Tại sao anh đến đây? Anh theo dõi em à?”.
Anh chỉ lặp lại từng chữ: “Anh muốn xem kết quả, anh muốn xem kết quả thế nào mà khiến em nức nở khóc như vậy.” Cô cầm tờ kết quả xét nghiệm áp sát vào ngực, sắc mặt hoảng hốt: “Không có gì… Chỉ là xét nghiệm nguyên nhân cái chết của mẹ em trước đây, em quên chưa lấy nên hôm nay mới đến lấy…”
Mắt anh đầy nước, tay run run nói: “Anh muốn xem kết quả xét nghiệm.” Cô khóc thút thít: “Em không thể để anh xem, em không muốn anh xem.” Anh mím chặt môi, nước mắt không ngăn được lại thi nhau rơi xuống: “Là gì vậy? Để anh đoán nhé, là bệnh ung thư giai đoạn cuối? Hay là không thể sinh con? Bệnh tim? Hay là bệnh gì?”
Cô khóc nức nở thành tiếng, đầu cúi thấp: “Anh đừng như vậy, nếu anh mà như vậy nữa em nhất định sẽ đánh anh, nhất định sẽ không khách khí với anh đâu.”
Anh mím chặt môi, hai mắt cay sè, cố gắng kìm chế khẽ mỉm cười, ngồi xổm xuống trước mặt cô, tay không ngừng lay lay cánh tay cô: “Đưa cho anh xem kết quả.”
Cô lắc đầu, dùng toàn bộ sức lực để lắc, rồi òa khóc nức nở không thể khống chế được: “Không được… là anh không tốt, vì sao anh đi theo em. Tất cả đều là lỗi tại anh… em không thể để anh xem được.”
Anh nghiến chặt răng, nước mắt lăn dài trên má rồi rơi xuống: “Muốn anh đi tìm bác sĩ phải không? Có phải muốn anh đi tìm để chính miệng bác sĩ nói với anh đúng không? Anh biết em tìm bác sĩ nào, có cần ngay bây giờ anh lập tức đi tìm ông ấy?” Anh giận dỗi trừng mắt nhìn cô, đứng dậy, cô hoảng hốt túm lấy cổ tay anh, nước mắt như mưa: “Em sẽ để anh xem.”
Anh cầm tờ kết quả xét nghiệm, đưa mắt nhìn cô, không dám tin ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Nguyên nhân mà em muốn rời xa anh chỉ vì lí do này thôi sao? Người mang bệnh máu chậm đông? Chỉ là vì em mắc bệnh này mà đòi rời xa anh sao? Cho nên… cho nên em đã nói dối là em không yêu anh…?”.
Bức tường sau lưng lạnh băng, lưng cô áp sát vào tường, khóc đến nỗi toàn thân như chẳng còn chút sức lực nào. Anh dùng tay dí vào đầu cô, thấp giọng nói: “Không cần phải lo lắng quá, chẳng sao cả… nếu như là bệnh có thể di truyền cho đời sau, vậy thì chúng ta không cần phải sinh con. Nếu như muốn có con, chúng ta có thể xin con nuôi… như vậy chẳng có liên quan gì đến bệnh, bởi vì việc này không hại gì đến em, cho nên… có thể xem như là mình không mắc bệnh… chỉ cần nó không hại gì đến em, chỉ cần em có thể sống, thì bệnh này, thật sự chẳng sao cả…”
Cô vùi đầu vào ngực anh, cả người mềm nhũn dựa hẳn vào trong vòng tay anh, chẳng có cách nào khống chế bật khóc nức nở. Anh cười nghèn nghẹn, ôm chặt lấy cô: “Tất cả đều chẳng có quan hệ gì, không sao hết… hãy tin anh, chỉ cần thật lòng yêu nhau, tất cả sẽ không có gì là trở ngại. Anh chỉ cần em yêu anh…” Anh ngừng lại một lát, rồi khó khăn nói: “Trình Gia Mĩ, anh thật sự yêu em… Nếu như vô số lần trước đây anh chòng ghẹo em, trêu chọc em, khiến cho em không tin lời anh nói.. thì giờ đây, anh nói cho em biết, anh thật sự rất rất yêu em…”.
Cổ cô cứng đờ, cả người lạnh ngắt, nhưng trái tim lại rất ấm, giống như có một luồng khí nóng đang dịch chuyển trong cơ thể. Cô chỉ khóc, chỉ có thể khóc, bất kể lời gì cũng không thể nào thốt ra được. Giờ đây cô nhưng chẳng còn chút sức lực nào, đến một chút khí lực để nói dối cũng không có. Trong tim, trong đầu, chỉ có anh, tất là đều là hình ảnh anh tràn ngập.
Từng chữ từng câu anh nói, giống như vô số đóa hoa sặc sỡ đầy màu sắc đang chen nhau nở rộ trước mắt cô. Trong mắt cô đâu đâu cũng là hoa, đâu đâu cũng là anh. Nếu như… yêu là ý trời, thì cô cần phải yêu anh ấy, cả đời này cần phải tận lực yêu anh ấy.
“Nhưng, có thật không liên quan gì không? Tất cả, có thật là có thể không?”.
Trình Minh Lãng hai mắt mở to, to đến mức như con ngươi sắp lòi cả ra ngoài. Hắn đau khổ vò đầu bức tóc, hai chân quỳ thẳng xuống đất. Giống như không thể khống chế, cả người cơ hồ như một kẻ ngốc.
Anh cả ngồi phía trên, sắc mặt không chút biểu cảm, chỉ lạnh lùng nhìn hắn: “Minh Lãng, ta không biết người đã đắc tội với người ta như thế nào, nhưng lần này ta không giúp ngươi nổi đâu.” Anh cả ngừng lại một lát, chau mày hỏi: “Này, ngươi rốt cuộc là đã đắc tội với ai? Ai dồn ngươi đến chỗ chết như vậy?”.
Trình Minh Lãng lắc đầu liên tục, gương mặt hoảng sợ: “Em bị người ta vu khống, em vốn không có vận chuyển ma túy, anh, lần này anh hãy giúp em.” Hắn nghĩ một lát rồi lại khẩn thiết nói: “Chiếc xe ấy vốn không phải là của em, em từ xưa tới nay không biết trên xe có tàng trữ ma túy, anh nhất định phải giúp em.”
Anh cả chỉ cười lạnh, khẽ nhún vai: “Ta cũng bất lực, ngươi cho dù có trốn được về đây, cũng chứng minh ngươi có tin tưởng anh cả ta. Nhưng là vận chuyển ma túy, đây là tội lớn, ta không thể tìm được người gánh tội thay ngươi.” Anh cả lại quét mắt một vòng nhìn huynh đệ xung quanh, hỏi: “Ai bằng lòng gánh vác tội giúp hắn thì bước ra.”
Trình mInh Lãng bỗng nhiên đứng dậy, bước lên trước lay lay cánh tay anh cả: “Em đã đi theo anh mười mấy năm rồi, không có công lao thì cũng có chút công sức, lần này anh nhất định phải giúp em.”
Ánh mắt Trình Minh Lãng âm u: “Em không có vận chuyển ma túy, vì sao cần tìm người gánh tội thay em? Em trong sạch, thật sự trong sạch.” Anh cả bật cười lạnh lùng, ánh mắt sáng rực: “Vấn đề là ngươi lái xe bị cảnh sát túm ngay tại trận, xe cũng đã bị đem về đồn cảnh sát rồi.” Trình Minh Lãng nheo mắt, sắc mặt u ám: “Nhưng, chiếc xe ấy là do anh bảo em đi lái mà.”
Anh cả hừm to một tiếng, nghiến chặt răng chỉ thẳng vào hắn nói: “Ý ngươi là gì? Phải chăng là có ý bảo anh cả ta mưu hại ngươi sao?” Sắc mặt hắn xanh xám: “Ta nói cho ngươi biết, ta bảo ngươi đi lái xe là không sai. Nhưng trước khi lái, trên xe vốn không có ma túy.”
Trình Minh Lãng biết mình đuối lý nên cầu xin: “Hãy cho em một con đường sống.” Anh cả lườm hắn: “Việc này, cũng không phải là không có cách giải quyết, vấn đề là ngươi có chịu hay không, con gái ngươi có chịu hay không?”
Trình Minh Lãng lo lắng hỏi: “Việc này thì liên quan gì đến con gái tôi?”Anh cả khẽ nheo mắt cười nói: “Thôi có lời này muốn nói thật với ngươi, ta rất vừa ý con gái của ngươi, chỉ cần người bán nó cho ta, tất cả những việc này ta sẽ giúp ngươi dàn xếp ổn thỏa.”
Trình Minh Lãng run lẩy bẩy, phải mất một hồi lâu mới gắng gượng từ trong cổ họng thốt ra được một câu: “Tôi làm sao có thể bán được Gia Mĩ… cho dù lòng lang dạ sói, tôi cũng không thể mang nó bán đi…”
Anh cả nhún vai chẳng thèm để ý: “Vậy thì tùy ngươi, ta cho người thời gian ba ngày để suy nghĩ. Sau ba ngày, việc sống chết của ngươi ta mặc kệ.’ Hắn dặn dò huynh đệ đang đứng ở hai bên: “Tiễn hắn về.” Anh cả nhìn hắn đi khuất, vội vàng rút điện thoại ra, nói lấy lòng: “Dư tiên sinh, mọi việc đã dàn xếp xong.”
Trình Minh Lãng thực sự hoảng hốt, bên ngoài trời vẫn đang mưa nhỏ, lất phất, lộn xộn, giống như những tảng băng rất nhỏ rơi thẳng xuống, đập vào người đau nhói. Con đường dài rộng mênh mông, nhưng lại vô cùng vắng vẻ, mọi người dường như đang ở trong lồng hấp, tất cả đều như đang bị hấp lên.
Hắn nghĩ đến ngày hôm ấy, khi Gia Mĩ thất thần chạy vào phòng hậu sản, đánh cho hắn một quyền rồi đá vào chân hắn, hắn thực sự không chịu được, lớn tiếng gào lên: “Trình Gia Mĩ, con điên rồi sao, con giống hệt mẹ con, tất cả đều điên rồi.” Gia Mĩ hai mắt đỏ ngầu túm lấy cổ áo hắn nhấc lên, nước mắt ầng ậng, cuồn cuộn như nước đang sôi: “Mẹ ta không có bệnh, người có bệnh là người.” Cô tận lực gào lên: “Ngươi mới là kẻ mắc bệnh.” Hắn hoảng sợ bò trên đất, chỉ muốn tránh né cô, “Cả hai mẹ con nhà con đều mắc bệnh, ta không thể để cho hai người hủy hoại c