hìn cô hỏi: “Hai người quen biết bao lâu rồi?” Gia Mĩ cười: “Đã năm năm rồi”. Dư Giai Lệ đầu cúi thấp, khẽ khẽ lặp lại: “Đã năm năm rồi…” cô có chút tủi thân, hai mắt đỏ hồng lên: “Thì ra, đã lừa gạt cô năm năm rồi.”
Gia Mĩ muốn khuyên giải an ủi cô, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, cô có cảm giác dường như mình chính là người thứ ba vậy, từ xưa đến giờ cô vẫn luôn rất ghét kẻ thứ ba. Gia Tuấn lạnh lùng đưa mắt liếc Dư Giai Lệ, rồi cười nói với Gia Mĩ: “Một lát nữa anh đưa em về.” Dư Giai Lệ khóc thút thít thành tiếng: “Vậy còn em?” Giọng Gia Tuấn càng lạnh lùng hơn: “Em có lái xe đang đợi ở ngoài rồi.”
Gia Mĩ bắt đầu cảm thấy mềm lòng: “Không cần đâu, em có thể tự mình về được.” Gia Tuấn giận dữ: “Không được.” Gia Mĩ lại đá cho anh một cái thật đau: “Cô ấy là vợ chưa cưới của anh, anh không được đối xử với cô ấy như vậy.”
Trong mắt Hách Gia Tuấn có một tia sáng bất thường vụt loé lên, anh lạnh lùng cười thành tiếng: “Trình Gia Mĩ, em dám cởi hết đồ ngủ ở bên cạnh anh, vậy mà sau đó lại đẩy anh cho người con gái khác, có phải em mắc bệnh không?”.
Giống như bị người khác chạm vào đúng giây thần kinh mẫn cảm nhất trong lòng, cô nhìn anh, nói từng chữ, từng chữ rõ ràng: “Đúng, em có bệnh, một bệnh rất nghiêm trọng, sẽ làm hại cho những đời sau, tóm lại, người con gái như em, tuyệt đối đừng có đụng vào. Em…” lời cô còn chưa hết, cốc cà phê trong tay Dư Giai Lệ đã nhằm thẳng vào mặt cô hắt đến, ướt sũng, rồi theo gò má từng giọt từng giọt cà phê lăn xuống, giống như một chiếc đồng hồ nước…
Dư Giai Lệ cười nhạt: “Người con gái hèn hạ!” Gia Tuấn cứng mồm cứng lưỡi, không dám tin túm lấy cánh tay Dư Giai Lệ, ánh mắt toé lửa: “Cô dám lăng nhục cô ấy như vậy?” Dư Giai Lệ cười lạnh: “Trò hay vẫn còn ở phía sau, không nên nghĩ là như vậy, ta sẽ không để cho các người bắt nạt đâu.”
Gia Mĩ đầu cúi thấp, hai tay để ở trên bàn, bàn tay đã nắm chặt thành nắm đấm. Mấy người phóng viên bất ngờ xông vào không kịp đề phòng, ánh mắt lộ rõ những tia sáng đầy ẩn ý. Dư Giai Lệ mím chặt môi, nói với mấy phóng viên: “Đây chính là kẻ thứ ba, là tình nhân của chồng chưa cưới của tôi.”
Đám phóng viên xúm xít hỏi, đôi môi đầy gợi cảm của Dư Giai Lệ lúc mở lúc khép trả lời bọn họ. Ngày mai, tình hình sẽ như thế nào? Kẻ thứ ba, tình nhân? Toàn là những lời lẽ khó nghe đều sẽ xuất hiện trên mặt báo. Gia thế của cô, tất cả những gì của cô… chỉ ngày mai thôi, cô sẽ bị đẩy xuống đáy của vực sâu thăm thẳm.
“Bốp” một tiếng vang lên, Gia Tuấn đã tạt cho Dư Giai Lệ một cái bạt tai. Dư Giai Lệ ôm lấy mặt, nghiến chặt răng: “Hách Gia Tuấn, anh bảo vệ cô ta như thế này đúng không?”.
Gia Mĩ rút chiếc khăn tay ra, phủ lên mặt, rồi cô ôm chặt lấy mặt đến mức không khí cũng không lọt qua được, toàn bộ nước mắt bỗng tuôn ra. Rồi cô cố gắng lau cho sạch, mở khăn ra, cố gắng kìm chế để nước mắt không tuôn ra nữa, cô đứng dậy, cười nói: “Tôi đi trước đây.”
“Gia Mĩ!” Hách Gia Tuấn hoảng hốt gọi tên cô, đám phóng viên lại quây tròn lấy anh ở giữa, anh không thể nào thoát ra được.
Ánh mặt trời hôm nay thật yếu ớt, chiếu lên người cô làm cô rùng mình ớn lạnh. Gia Mĩ ôm chặt lấy mình, lạnh đến mức khiến cô muốn khóc, nhưng cô cố gắng chịu đựng, cố gắng mỉm cười, dùng hết sức để mỉm cười, tự mình thì thào nói với chính mình: “Đừng khóc, Trình Gia Mĩ, nghìn vạn lần đừng khóc… chẳng có việc gì to tát cả, chẳng qua cũng chỉ là bị người ta bóc trần ra thôi…” Nhưng nước mắt lại không kìm chế được, ứa ra hốc mắt, tiếng của cô nghẹn ngào: “Mình hãy hiểu cho cô ấy, nếu như đổi lại là mình, mình có thể cũng làm như vậy… chẳng có người nào có thể giương mắt nhìn vị hôn phu của mình thích một người con gái khác…” cô đau khổ bịt chặt miệng mình lại: “Cho nên đừng khóc… mọi việc vốn là do mình không đúng… nhất định không được khóc.”