Ối, thượng đế, may mà ánh mắt gian xảo ấy còn chưa kịp di chuyển khắp trên thân thể cô, nếu không cô nhất định sẽ móc đôi mắt ấy ra. Cô vội vàng quỳ thụp xuống, hai tay ôm lấy ngực, trừng mắt nhìn anh: “Anh còn đứng đấy nhìn!”.
Anh đứng đực người ra một lúc mới định thần lại, vội nói: “Ơ, không nhìn…”
Cô hỏi: “Anh nhìn thấy bao nhiêu rồi?”.
Anh cười, vẫn giương mắt nhìn cô: “Nên nhìn, cũng kha khá…”
Cô tức đến mức nghiến chặt răng: “Hãy quay người đi cho em.” Anh y lời quay đi, cô giận dữ hỏi: “Anh vào bằng cách nào?”. Anh nói: “Anh mở cửa vào”.
Cô giân quắc mắt lên: “Em đương nhiên là biết anh mở cửa vào, nhưng em muốn hỏi anh, chìa khóa ở đâu? Chẳng phải là em đã lấy đi rồi còn gì, có phải anh vẫn còn đúng không?”.
Anh ừ một tiếng, nói: “Anh vẫn còn hơn mười cái nữa.”
“Cái gi!” Cô không dám tin, vội đứng dậy lấy khăn tắm quấn quanh người, từ đằng sau giơ chân đá cho anh một cái. Anh lảo đảo mấy bước rồi mới đứng được, cô vẫn nổi giận lôi đình: “Hơn mười cái, anh không chỉ là tên lưu manh, mà là đại lưu manh, còn dám lén lút đánh hơn mười chiếc chìa khóa nhà của em, thật là đáng ghét!”.
Anh xoa xoa phía sau lưng, mặt sa sầm: “Này, em có cần phải thô lỗ như thế không? Chỉ là anh sợ có điều gì đó bất ngờ ngoài ý muốn thôi, chẳng hạn nếu như em tự sát, anh có thể lập tức cứu em. Anh chỉ là có lòng tốt thôi mà!”.
Cô chun mũi: “Xem ra, em còn phải cảm ơn anh có đúng không?” Anh vội xua xua tay: “Thôi đi, không cần cảm ơn đâu.” Cô nghiến chặt răng, trừng mắt nhìn thẳng vào anh: “Cái anh này, anh cố ý làm cho tình hình trở nên mập mờ có đúng không? Tự xông vào nhà người ta, còn muốn người ta cảm ơn nữa hả?” Cô rút ra kết luận, chẳng hòa khí gì lườm anh một cái: “Xem ra anh thực là có bệnh, mà bệnh không nhẹ đâu, mau đi bệnh viện kiểm tra đi, đừng có đứng ở đây nữa.”
Anh uể oải: “Anh muốn ngủ, không cãi với em nữa.” Anh chạy thẳng vào phòng, cởi áo khoác, chui vào trong chăn ngủ. Cô chạy theo, kéo chăn ra, túm chặt lấy cánh tay anh: “Em cần phải ngủ, anh dậy đi cho em.” Anh nhắm mắt: “Đêm qua anh đợi em cả đêm, hôm nay cả ngày chẳng được ngủ chút nào. Bây giờ trời tối rồi, em bảo anh đi đâu bây giờ? Đừng làm ồn nữa, anh muốn ngủ.”
Lòng cô chùng xuống, nói: “Em ngủ trần đấy.” Anh mơ mơ hồ hồ: “Tuỳ em”, cô tắt đèn thản nhiên công khai chui vào lòng anh. Nghe nói, đàn ông khó mà cưỡng lại được sự mê hoặc. Nếu như anh chàng này không chạm vào người cô, cô nhất định sẽ giết anh ấy.
Hách Gia Tuấn ôm lấy cô, chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực, giống như trong biển lửa. Cô gái này, phải chăng là cố ý? Cố ý trừng phạt anh như vậy? Thật đúng là số mệnh, cô không biết được rằng đàn ông là một loại động vật rất nguy hiểm? Cả người anh căng cứng, chỉ cứng đờ ôm chặt lấy cô, không dám cử động.
Sự xúc động chính là ma quỷ, nhất định phải kìm chế, có chết cũng phải kìm chế!
Ở dưới lầu vọng lên rất nhiều thanh âm, tiếng còi xe ô tô, tiếng chuông của trường học gần đó. Gia Mĩ chợt giật mình thảng thốt, những âm thanh ấy như mũi dùi khoan thẳng vào lỗ tai cô, trong lòng cô vô cùng thất vọng.
Cô xuống bếp nấu ăn, nhưng trong lòng vô cùng giận dữ, nghiến răng nghiến lợi, hắn quả thực hơi quá đáng rồi đấy! Cô thực sự như thế này mà không có một chút hấp dẫn nào sao? Cởi hết quần áo ngủ bên cạnh hắn, vậy mà hắn có thể xem như không có chuyện gì! Cô cố gắng xào rau, giống như đang nấu cho kẻ thù ăn vậy, chiếc nồi bị gõ binh binh, thật không công bằng. Cô mang rau đã xào xong lên, chẳng vui vẻ gì đặt bịch xuống bàn. Hách Gia Tuấn đã đói đến mức bụng sôi lục bục, khẽ nói: “Em làm gì vậy? Cái đĩa này đắc tội với em à?”.
Cô lườm anh một cái khinh khỉnh: “Đây là nhà của em, em muốn làm gì thì làm, anh hãy quan tâm đến anh ấy.” Hách Gia Tuấn cầm đôi đũa lên, nhẹ nhàng thì thầm hỏi: “Em làm sao vậy?” Cô trừng mắt nhìn anh: “Có ăn thì ăn, không ăn thì bỏ đi.” Hách Gia Tuấn gắng gượng cười: “Có phải hôm qua không ngủ được không?”.
Cô tiếp tục khinh khỉnh nhìn anh nói: “Em hôm qua ngủ rất tốt.” Rồi cô cầm đũa lên, gắp lia lịa rau cho vào mồm. Hách Gia Tuấn cười, giả vờ thần bí: “Anh biết rồi.” Cô nhai cơm, cụp mắt xuống, không nói lời nào. Anh thấy cô không hỏi, lại nói: “Em nhất định là cảm thấy mình chẳng có chút hấp dẫn nào, cũng đúng… như vậy thì ai dám chạm vào em, hình như em phần nhiều không giống con gái.”
Đồ khốn! Anh tiếp tục nói: “Cho nên anh nói, em nên thay đổi, giống như thục nữ, dịu dàng hơn một chút, quan tâm chăm sóc hơn một chút, đối với anh tốt hơn một chút.” Cô sắp tức điên lên. Anh lại nói tiếp: “Đêm qua, cả người em cứng đơ như một cái xác vậy, chẳng phải anh đã nói với em rồi sao, trong tình hình như vậy phải thả lỏng người ra một chút, có như vậy, anh có thể còn có chút phản ứng.”
“Cạch” một tiếng, cô đập mạnh đôi đũa xuống mặt bàn, hầm hầm nói: “Vì sao lại là em không đủ dịu dàng, tại sao anh không nói anh có vấn đề ở một mặt nào đó? Trong hoàn cảnh như vậy, mà lòng không có chút rạo rực, thì chẳng phải là anh có vấn đề sao?”.
“Hừ…!” Anh giận đến phát run: “Đừng có lấy thân thể ra để công kích có được không? Là em không có sự quyến rũ, không liên quan đến anh, anh hoàn toàn bình thường.”
“Giấu đầu hở đuôi.” Cô lạnh lùng nói,\.
“Thật đáng ghét!” Anh nổi nóng đứng dậy, cô cũng đứng dậy nổi giận đùng đùng: “Muốn đánh nhau phải không? Em không sợ anh đâu, đánh thì đánh!” Anh nghiến răng: “Người con gái như em, quả thực không thể nào thuyết phục được, anh có vấn đề thì mới thích em.”
Cô giận dữ lẩm bẩm: “Đàn ông thích em, phần lớn bị bệnh thần kinh.”
Anh nói: “Xem ra anh bị mắc bệnh thần kinh nên mới thích em, có lẽ nên suy nghĩ lại, em có gì tốt chứ. Con người em từ đầu đến chân, chẳng có chút ưu điểm gì, mà khuyết điểm thì một đống. Thô lỗ, da man, về cơ bản hoàn toàn chẳng giống con gái chút nào! Động một tí là lỗ mãng thô kệch, nóng nảy hấp tấp.” Cô chống nạnh nói: “Anh thì có chỗ nào tốt? Chỉ thích chòng ghẹo bỡn cợt người khác, cứ làm như thiên hạ này chỉ có mình anh là độc tôn không bằng, động một tí là quát nạt người khác. Đúng là điển hình của những tên khốn.”
Bạn đang doc truyen online tại: WWW.ThichTruyen.VN “Em đúng là điển hình của người đàn bà lạnh lẽo chua ngoa!” Anh cũng không chịu tỏ ra yếu kém.
“Đồ khốn!” Cô bắt đầu gào lên.
“Đồ đanh đá chua ngoa!” Anh cũng đầy kiêu ngạo trả lời.
“Bịch” một tiếng, cô xô đổ cả chiếc bàn, cả hai người lặng lẽ nhìn đống đồ đổ vỡ bừa bãi trên mặt đất, cuối cùng cũng bình tĩnh lại: Cả hai dị khẩu đồng thanh nói: “Anh mời em ra ngoài ăn nhé?” “Em mời anh ra ngoài ăn nhé?”.
“Vì sao lại muốn anh mời em?”.
“Vì sao lại muốn em mời anh?” – Lại dị khẩu đồng thanh.
“Được rồi, em mời anh.”
“Được rồi, anh mời em.” – Lại thêm một lần dị khẩu đồng thanh, chỉ còn thừa lại bốn con mắt đang trợn tròn.
Trên đường, dòng người đua nhau chen chúc, đông đúc, giống như một bát nước đầy sóng sánh, đầy đến nỗi sắp tràn bớt ra ngoài. Gia Mĩ cảm thấy chật chội, Hách Gia Tuấn có chút đắc ý, túm lấy tay cô, nói: “Em phải nắm chặt lấy.” Gia Mĩ không vui nói: “Vì sao anh không lái xe đi?” Anh nói: “Lái xe rồi anh làm sao có thể đường hoàng dắt tay em như thế này?”.
Âm thanh ở cửa hàng điện thoại bên đường mở cực lớn, ầm ầm vang dội, dường như muốn làm cho mọi người đi ngang qua đều u mê đi. Cô không nghe thấy, liền lớn tiếng hỏi: “Anh nói cái gì?” Hách Gia Tuấn nói: “Không có gì, chỉ muốn hỏi em vừa nãy ăn có no hay không”. Cô cố gắng nói to: “Chúng ta về nhà nhé, không đi dạo nữa.” Anh không chịu, khăng khăng ngang bướng túm chặt tay cô kéo về phía trước.
Cô cả người mệt mỏi, để mặc anh kéo cô đi. Cô thích cảm giác này, chỉ có bàn tay có thể nắm chặt lấy cô, như thể có thể chết cũng không buông tay. Đột nhiên anh quay đầu lại, trong ánh mắt thoáng nét cười: “Có một cuộc thi hôn, chúng ta đi xem xem.” Cô đầy vẻ cảnh giác: “Anh muốn làm gì đấy?” Anh dùng hết sức kéo cô đi: “Chỉ là đi xem thôi mà.”
Cô liếc mắt nhìn phía trước mặt, phía bên dưới sân khấu là một đám người vây quanh, đây rõ ràng là một chiêu quảng cáo của siêu thị mới khai trương, trong chiêu quảng cáo này ghi rõ, ai là quán quân của cuộc thi hôn thì có thể dành được một chiếc nhẫn vàng, quà tặng chẳng phải là rất hậu hĩnh sao…
Ở trên sân khấu người dẫn chương trình nói: “Đây là lần cuối cùng, còn có người nào muốn tham gia không ạ, như vậy thì ở trên sân khấu sẽ có mười đôi tình nhân bắt đầu thi đấu. Cơ hội hiếm có, được tặng một chiếc nhẫn, có còn ai muốn tham gia không ạ? Ai muốn tham gia thì khẩn trương đăng ký.”
Hách Gia Tuấn đột nhiên giơ cao tay, lớn tiếng nói: “Chúng tôi.” Gia Mĩ ngẩn người ra, mắt tròn mắt dẹt, vội kéo tay anh xuống: “Gia Tuấn, anh nghĩ xem, chỉ là một chiếc nhẫn thôi mà. Nếu như mà để phóng viên chụp ảnh được, thì chẳng hay ho gì. Sẽ ảnh hưởng rất lớn đến gia tộc anh đấy.” Hách Gia Tuấn nói: “Ai dà, làm sao mà vừa kéo gặp để chụp được hình, đi nào.”
Người dẫn chương trình cười nói: “Được, có mười một đôi tình nhân tham gia.” Gia Mĩ lo lắng giống như con kiến ở trên miệng nồi nóng: “Gia Tuấn, là thi hôn đấy, hôn nhau trước bàn dân thiên hạ.” Anh quay đầu lại cười: “Anh biết.” Anh thấy cô không chịu đi, liền dứt khoát bế cô lên.
Cô vẫn không từ bỏ khuyên anh: “Gia Tuấn, anh đã đính hôn rồi, nếu như để vị hôn thê của anh biết được, cô ấy nhất định sẽ không vui.” Anh nghiêm mặt lại: “Bây giờ là thời đại nào rồi, đính hôn chứ không phải là kết hôn, em sợ cái gì? Đính hôn rồi cũng có thể hủy hôn mà, những việc như thế đầy ra.”
“Nhưng, anh cũng phải nghĩ cho cô ấy, còn mẹ anh, còn ông nội anh nữa.” Trong lòng cô có chút chấn động, nhưng vẫn không dừng lại, mà cứ lải nhải trong lòng anh, anh lạnh lùng nói: “Em nói xong chưa? Lúc đó, tất cả mọi người đều ép anh đính hôn, anh đã nói rất rõ ràng với mọi người, anh đính hôn chỉ là vì muốn tạo cơ sở để huỷ hôn!” Ở trên sân khấu, anh đặt cô xuống, nhưng vẫn túm chặt lấy cô, thì thầm nói: “Cũng giống như thất bại là mẹ của thành công vậy.”
Ôi thượng đế! Cô sắp điên lên mất! Làm sao lại có người có ý nghĩ kỳ quặc đến vậy.
Trước bao nhiêu người, trước bao nhiêu cặp mắt đang đổ dồn nhìn về phía họ, cảm xúc của anh như bị kích thích đến cực điểm, ánh mắt nhìn cô nồng nhiệt, như muốn thiêu đốt cô, như muốn cô tan chảy hòa vào cơ thể mình thành một.
Người dẫn chương trình nói: “Chuẩn bị… bắt đầu!”.
Gia Mĩ chỉ muốn chạy, nụ hôn của anh lại nóng bỏng khiến người cô như muốn sôi lên, giống như không có chỗ nào để trốn, giống như không có chỗ nào để chạy, trong ánh mắt chỉ tràn ngập đôi môi anh. Rõ ràng biết là không thể được, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng thích thú. Hách Gia Tuấn ghì chặt lấy đầu cô, khiến cô không thể bỏ chạy. Giống như giăng một mạng lưới chằng chịt giam cô ở trong đấy. Anh thở gấp gáp, tham lam hôn cô, lần đầu tiên, được hôn cô một cách đường đường chính chính như vậy, mà lại còn được hôn trước hàng trăm nghìn cặp mắt đang chăm chú nhìn.
Cô như bị anh hút hết không khí trong cơ thể, trong đầu chỉ còn một khoảng không trống rỗng, cô đờ đẫn như một con rối, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm. Cô túm lấy vạt áo của anh, thật chặt, không muốn buông tay. Nếu n