Đôi mắt xinh đẹp như có liệt hỏa phát ra, một đầu tóc dài tỏa sáng đen nhánh giống như thác nước dưới ánh trăng làm người ta mê muội , kia dung nhan béo mập trắng nõn không chút tỳ vết mà chu cánh môi, vẻ đẹp của nàng cùng ánh sáng khắp nơi giờ phút này làm cho Nhâm Chi Giới phải nín thở.
Nàng con ngươi mang theo nồng đậm mong đợi, hoặc như là đối với hắn muốn nói cái gì; nàng đôi môi hé mở, giống như là muốn mời hắn thăm hỏi. . . . . .
Nhâm Chi Giới mắt nhìn xuống nàng hồi lâu, mới nhẹ nhàng lắc đầu một cái.
“Anh không thích tôi? Một chút xíu cũng không có?” Lam Lăng đầy thất vọng, cũng cảm thấy đau lòng.
“Không có.” Hắn lạnh lùng nói.
“Anh nói láo! Con mắt của anh rõ ràng không phải nói lên như vậy, tôi tin tưởng anh là có một chút xíu yêu thích tôi , nếu không, ngày đó anh sẽ không ôm, hôn tôi. . . . . .”
“Đó là trừng phạt, thật không ngờ cô lại đem nó làm thành chuyện tôi đối với cô có quyến luyến.” Nhâm Chi Giới cười khẽ cắt đứt hy vọng của nàng, cũng giống như giễu cợt nàng tự mình đa tình cùng tự cho là đúng.
Hắn rất ít cười, nụ cười này lại làm nàng cảm thấy chói mắt khó chịu. Nàng ngửa lên khuôn mặt nhỏ nhắn, vốn là nàng cao gầy nên còn chưa kịp đến cằm của hắn, liền tỏ ra suy yếu cùng bất lực.
“Tôi không tin.”
“Đó là chuyện của cô.” Nhâm Chi Giới con mắt lóe ra hào quang. Nàng ở gần như vậy, gần như thế khiến cho hắn muốn một thanh kéo nàng vào ngực, hảo hảo thưởng thức nàng.
“Tôi muốn anh chứng minh cho ta xem.” Lam Lăng hai tay chủ động quấn lên cổ của hắn, đem thân thể mềm mại gần sát lòng ngực rộng rãi cứng cỏi của hắn, bình tĩnh nhìn hắn đầy vẻ khiêu khích.
“Không cần thiết.” Hắn kéo xuống hai tay của nàng.
Taycủa nàng lại quấn quanh mạnh hơn, không hề có ý muốn để cho hắn có đẩy ra cơ hội của nàng. Môi nàng ấm áp chạm lên hắn, không dể dàng lắm nhưng lại hết sức cố gắng muốn lấy lòng hắn.
Nụ hôn của nàng không lưu loát làm cho người khác đau lòng, rồi lại ngoài ý muốn làm hắn toàn thân cao thấp cũng nổi lên phản ứng. Thân thể của hắn khát vọng nàng, tim của hắn cũng khát vọng nàng, có bao nhiêu thời gian như vậy hắn đều muốn tất cả đều dừng vào giấy phút này, để cho hắn có thể không cố kỵ chút nào hảo hảo ôm nàng.
Không có được xứng đáng đáp lại, Lam Lăng thất bại muốn khóc, nàng dừng lại nụ hôn, lẳng lặng tựa vào trước ngực hắn, chỉ có thể cảm giác được nhiệt độ cùng lồng ngực phập phồng không dứt của hắn. Hắn không có giống như ngày đó một dạng hôn nàng, ôm nàng, chẳng qua là nhìn nàng cười châm biếm. . . . . .
“Anh thật không thích tôi?” Nàng tảng ra âm mang theo bao nhiêu mất mác.
“Người cô nên câu dẫn là Khuyết Lạc, không phải tôi!.”
Câu dẫn? Hắn nói nàng câu dẫn hắn?
Đó! Không sai, nàng là đang câu dẫn hắn, nàng thà đem lần đầu tiên của mình tặng cho người đàn ông này, mà không phải cho người đàn ông thô bạo như dã thú kia!
“Muốn đem thân thể cho hắn, tôi thà hiện tại cho anh.” Nàng những lời này nói xong lại kẽ thở dài.
Thân thể hắn rõ ràng cứng đờ, tiếp liền đem nàng mạnh mẽ đẩy ra.
“Không nên nói bậy nói bạ.” Nhâm Chi Giới quay đầu muốn đi, Lam Lăng liền đi theo sát phía sau đem hắn ôm lấy.
“Tôi nói chính là thật, nếu như không có lựa chọn nào khác , tôi thà muốn anh chứ không muốn hắn, anh không cần đem tôi giao cho hắn, được không? Tôi không muốn cùng hắn, chỉ có anh mới có thể giúp tôi. . . . . .”
chỉ có anh mới có thể giúp tôi.! Những lời này làm cho Nhâm Chi Giới tâm bỗng dưng lạnh lẻo, nhớ lại tình cảnh của nàng, liền nghỉ đến bản thân mình có gia trị lợi dụng, hắn cơ hồ nên tự giễu mấy giây nhịp tim vừa rồi.
Hắn lần nữa lãnh mạc đẩy ra nàng, vô tình liếc nhìn nàng một cái, “Tôi sẽ không giúp cô.”
“Anh. . . . . .” Nàng khổ sở nhìn của hắn, muốn nhìn rõ lòng của hắn. Nàng thấp như vậy hạ thanh cầu xin hắn, hắn lại còn không có một chút cảm động?
“Nếu như cô nghĩ muốn bình an vô sự, thì hãy diễn cho tốt vai trò tình nhân của Khuyết Lạc, nếu không cô chỉ có cách bị bán vào kỹ viễn.”
Thấy hắn xoay người rời đi, Lam Lăng vừa tức vừa vội, đưa tay kéo tay áo của hắn, “Anh. . . . . thật muốn đem tôi giao cho dã thú kia?”
“Có thể làm tinh nhân của hắn là ước mơ của bao nhiêu nữ nhân.”
“Tôi không phải là những nữ nhân kia! Tôi cũng vậy không cân làm tính nhân của hắn!”
“Đáng tiếc cô bị bán ở chợ đen chờ người ta ta ra giá mua về, cũng không có lựa chọn nào khác . Khuyết Lạc là người mua cô, trừ phi anh ta muốn thả cô đi, nếu không cô chỉ có thể cả đời đi theo anh ta, là nữ nhân thông minh, cũng hiểu điều này.”
“Thay vì như vậy, tôi không bằng đi tìm chết.” Lam Lăng cắn chặt môi, lần đầu tiên cảm thấy thật sự tuyệt vọng.
“Nếu như đó là lựa chọn của cô , tôi cũng vậy không xen vào, bất quá, muốn chết cũng không phải la chuyện dễ dàng như vậy, bởi vì trừ phi Khuyết Lạc không nhớ đến cô, nếu không tôi sẽ dùng hết thảy lực lượng ngăn cản cô.”
“Khuyết Lạc, Khuyết Lạc, anh là chó nhà hắn sao? Chỉ cần hắn gọi anh đi hướng đông anh liền không dám đi tây? Hắn nếu như bảo anh giết người, anh có phải hay không cũng làm theo?” Nàng kích động gầm lên.
“Không sai, sự thật chính là như thế.” Nhâm Chi Giới mặt không chút thay đổi chịu đựng nàng rống giận.
“Anh. . . . . . Là kẻ hèn nhát!”
“Tôi là cái gì đều không phải chuyện của Lam tiểu thư cần quan tâm , cô chỉ cần trông nom hảo chính mình là tốt rồi. Không nên quên lời tôi vừa nói…, trừ phi cô thà bị bán vào kỹ viện đi làm nữ nhân mua vui cho đàn ông.” Nhâm Chi Giới mới xoay người rời đi, liền trông thấy Khuyết Lạc giống như tựa tại ngoài cửa phòng xem kịch vui, không khỏi nâng lông mày.
Hắn tới đã bao lâu? Lại nghe bọn họ nói bao nhiêu chuyện?
Hắn sơ suất quá, thậm chí ngay cả tiếng bước chân Khuyết Lạc lên lầu cũng không nhận ra được, vẫn đắm chìm trong suy nghĩ, bị nữ nhân này làm cho mất đi lý trí.
“Như thế nào? Làm xong sao?” Khuyết Lạc trên người chỉ mặc một món quần cụt, trên cổ khoác một cái khăn lông, mới vừa bơi lội trở về da thịt còn dính những hạt nước nhỏ, thoạt nhìn rất ung dung, có khí chất làm người ta yêu thích và ngưỡng mộ.
Hết lần này tới lần khác Khuyết Lạc cũng không phải là người lương thiện, tính khí không tốt, tính nhẫn nại kém, trên người khí chất thong dong chẳng qua là hắn dùng để xã giao ở các bữa tiệc che đậy bản chất thật của mình, không phải là cố ý giả vờ, mà là trời sanh như thế, nếu thường tiếp xúc với con người của hắn liền sẽ biết nụ cười mê hoặc của hắn thật ra luôn mang theo từng tia một hơi thở tà ác.
Nhâm Chi Giới nhìn hắn một cái, không có gật đầu cũng không có lắc đầu, chẳng qua là đứng ở nơi đó.
“Cậu có lời gì nói với ta?” Khuyết Lạc híp lại ánh mắt, hỏi thăm nói.
“Không có.”
“Cậu đối với cô ta có hứng thú?”
Nhâm Chi Giới lại liếc hắn một cái, “Không có.”
“Một chút hứng thú cũng không có?” Khuyết Lạc trong mắt mang theo ý cười nhìn Lam Lăng, “Nếu như cậu thích, ta có thể lấy tặng cho, ta nói thật.”
Cùng giành một nữ nhân? Khuyết Lạc lại muốn trù tính hắn. Nhâm Chi Giới lông mi giương lên, đột nhiên có chút chán ghét trò chơi như vậy.
“Tôi thật một chút hứng thú cũng không có, Thiếu chủ thích xin hưởng dụng là được, tôi đi xuống lầu.”
“Ta không ngại nếu cậu ở đây quan sát, Chi Giới.” Khuyết Lạc hai tay bắt chéo khoanh ở trước ngực, mỉm cười đối Nhâm Chi Giới đang đi xuống lâu nói.
Đáp lại hắn, dĩ nhiên là một phòng yên lặng.
“Anh thật rất biến thái.” Lam Lăng lạnh lùng nhìn chăm chú vào Khuyết Lạc đang đứng ở cửa phòng cười mặt đầy đắc ý, đối với lời nói của hắn sắp không chịu nổi.
Hắn thế nhưng muốn mời Nhâm Chi Giới ở lại xem hắn cùng nàng ân ái? Hắn nhất định là có bệnh!
“Chú ý cách dùng từ của cô.” Khuyết Lạc ngoái đầu nhìn lại, thần sắc trở nên lạnh lẽo, cùng một khắc trước chuyện trò vui vẻ khác nhau rất lớn.
“Anh có thể cấm tôi như thế nào? Giết? Cường bạo tôi?” Lam Lăng khinh thường hừ lạnh, “Dù sao bất kể tôi thế nào hai thứ này anh cũng sẽ làm.”
“Cô thật là không sợ chết.” Khuyết Lạc đến gần nàng, một thanh kéo qua mái tóc dài của nàng lượn quanh trên đầu ngón tay, “Nếu không phải là cô còn có chút giá trị thân xác, nếu không tôi thật sẽ tại chỗ bóp chết cô.”
“Giết người nhưng là phải ngồi tù .”
“Người cha vĩ đại của ta sẽ nghĩ hết mọi biện pháp để cho ta hảo hảo thoáng khỏi tù tội, ta một chút cũng không lo lắng việc này, ngược lại cô phải lo lắng cho chính mình, không có một người nào, không có một nam nhân nào chịu được nữ nhân của mình thà bị đem thân thể cho một người đàn ông khác cũng không cần cho hắn, ngươi nghĩ sao?”
“Anh. . . . . . Cũng nghe được rồi?”
“Cô rống lớn tiếng như vậy, ta không nghe cũng không được.” Khuyết Lạc cười mỉa một tiếng, “Cô thích Nhâm Chi Giới nhiều hơn ta, phải không?”
Lam Lăng bị cái nhìn sắc bén sâu trong mắt hắn làm cho hồ đồ , nàng thích Nhâm Chi Giới, hắn đến tột cùng là cao hứng hay là mất hứng? Tại sao nàng một chút cũng không nhìn ra?
“Trả lời vấn đề của ta, nữ nhân.” Khuyết Lạc không nhịn được nâng lên mặt của nàng.
“Chuyện không liên quan anh.”
“Hử?” Khuyết Lạc gương mặt tuấn tú để sát vào nàng, tà khí cười một tiếng, “Có phải hay không muốn ta lột sạch quần áo cô mới quan chuyện với ta?”
“Anh. . . . . .” Nàng tin tưởng hắn nói sẽ làm, trước đây không lâu ở trên cầu thang hắn không phải là đối với nàng như vậy sao? Đáng chết!
“Nói, ta muốn nghe lời nói thật.”
Lam lăng trừng hướng hắn, vốn là không có ý định đáp lại, nhưng thấy đến khuôn mặt kia cao ngạo hung ác, liền không quản được miệng mình, “Đúng vậy, tôi thích Nhâm Chi Giới, hắn so với anh đẹp trai hơn, ôn nhu hơn, so với anh biết chăm sóc, biết thương hương tiếc ngọc, tôi dĩ nhiên thích hắn.”
“Nhưng là hắn không có tiền như ta, hắn chẳng qua là cô nhi được Khuyết gia thu dưỡng, Khuyết gia đích hết thảy mọi thứ đều chỉ ở trong tay ta, hắn thật sự chỉ có hai bàn tay trắng, như vậy, cô có phải hay không còn nói thích hắn?”
Lam Lăng nhìn Khuyết Lạc, không nghĩ tới hắn sẽ nói cho nàng biết những thứ này, cái đó Nhâm Chi Giới. . . . . . , là cô nhi Khuyết gia thu dưỡng ? Nàng lại mắng hắn là một con chó Khuyết gia. . . . . . . . .
Lão Thiên! Nàng không ngừng tự trách bản thân mà cắn môi, thật hy vọng thu hồi lời nói vừa rồi đối với nam nhân kia
“Có tiền có thế thì như thế nào? Tôi không thiếu!” Nàng hiện tại chỉ muốn đi xuống lầu cùng Nhâm Chi Giới nói xin lỗi, dù không thể mở miệng được, nàng cũng hi vọng cho hắn biết nàng không phải có ý muốn làm thương tổn hắn.
“Nữ nhân ngốc, cô chẳng lẽ không biết Khuyết gia là đại phú thương số một số hai HongKong sao? Không chịu làm tình nhân của ta, cô nhất định sẽ hối hận.”
“Làm tình nhân bí mật của anh, người khác vĩnh viễn không biết tới mình? Lam Lăng tôi thật không không có mệnh không đáng giá như vậy.”
“Này đáng giá không là do ta, không phải do cô, ta nhưng đã tốn một trăm ngàn Đô-la ở trên người cô.” Khuyết lạc vô tình hừ lạnh.
“Tôi sẽ trả lại cho ngươi, chỉ cần anh lập tức đưa tôi trở về Đài Loan.”
Khuyết lạc nhíu mày, cười một tiếng, “Nghe khẩu khí của cô, nhà cô hình như rất có tiền sao?”