đầu mình có trùm một chiếc áo, trách nào lúc nãy cảm thấy hơi ngột ngạt. Cô nhìn phù hiệu trên áo và biết đây là ý tốt của Lâm Tĩnh Lam, trùm áo lên đầu người ta chẳng phải là có ý mưu sát hay sao? Nhưng nhìn cậu ta đang chăm chú vào công việc, cô đành lẳng lặng vắt áo lại lên trên ghế. Cô biết rằng, cả đêm nay cậu ấy không hề chợp mắt.
Sau hai ngày một đêm bận rộn, cuối cùng vào buổi chiều ngày thứ hai thí nghiệm đã được tuyên bố thành công, trong phòng thí nghiệm vang lên tiếng huýt sáo. Người tổng phụ trách đưa ra kiến nghị mời mọi người ở lại dùng cơm tối nhưng không nhận được sự hưởng ứng, mọi người đều muốn mau chóng về nhà tắm rửa và đánh một giấc, hiện giờ người ai cũng đều đã bốc mùi cả. Lâm Tĩnh Lam cũng như các đồng nghiệp khác đều vội vã lê tấm thân mệt mỏi về nhà, về đến nơi Kỉ Hoa Ninh vẫn chưa tan sở, cậu tắm rửa rồi chúi đầu lên giường.
Sau khi Kỉ Hoa Ninh về đến nhà, thấy Lâm Tĩnh Lam ôm chăn ngủ ngon lành. Nghĩ đến chuyện trong hai ngày cậu ấy chắc đã ăn không ngon, ngủ không yên, cô liền cố ý làm nhiều thêm mấy món nữa. Nấu nướng xong xuôi mà Tĩnh Lam vẫn còn ngủ say, cô đành lặng lẽ ngồi ăn một mình rồi thu dọn bát đũa, những món ngon đều được bọc bóng kính cẩn thận và để trên bàn, xong xuôi mới đi đánh răng và lên giường.
Khi Lâm Tĩnh Lam tỉnh dậy cũng không biết là đã mấy giờ, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái và bụng đói cồn cào. Đồ ăn để cho cậu trên bàn trong phòng khách vẫn còn hơi ấm, nhưng đèn trong phòng Kỉ Hoa Ninh thì đã tắt. Cậu nhẹ nhàng ăn rồi lại chậm rãi trở về phòng, cố gắng để không gây nên tiếng động. Cậu bật máy tính là vào QQ một lúc, bức ảnh rừng trúc đang dao động ở một góc.
- Hạ Chi Lâm Âm: “Hi, ngủ rồi à?”.
Là Dương Đổng Lâm. Lâm Tĩnh Lam đánh máy rất chậm, từng phím từng phím được nhấn xuống: “Ừ, sao cậu vẫn còn chưa ngủ?”.
- Hạ Chi Lâm Âm: “Tối qua tớ đã ngủ rồi!” (Một biểu tượng mặt cười).
- Tranquility: “Ừ đúng rồi, mình cũng ngủ rồi, buổi tối muốn lên mạng tra chút tài liệu!”.
- Hạ Chi Lâm Âm (đổi biểu tượng mặt khóc lóc đen sì): “Vẫn còn xem? Chịu cậu đấy, không xem thì cảm thấy bứt dứt à, khó khăn lắm mới được nghỉ”.
- Tranquility: “Thì cũng chẳng có việc gì để làm!”.
- Dương Đổng Lâm thở dài trước màn hình: “Tớ cá là cậu chưa từng chơi game online?”.
- Tranquility: “Tớ đã từng chơi game trên QQ”.
- Hạ Chi Lâm Âm: “…”
- Hạ Chi Lâm Âm: “Thế thì bọn mình chơi game trên QQ đi…”.
- Tranquility: “Ok“.
Thế là nửa đêm nửa hôm, Lâm Tĩnh Lam và Dương Đổng Lâm cùng chơi trò “Bubble Bubble”, cô nghĩ bụng, thời đại ngày nay sao mà còn có động vật quý hiếm, quan sát qua vẻ ngoài một chút cũng không thấy. Thật đáng sợ, Lâm Tĩnh Lam rõ ràng là tay chơi mới thế mà mười phút sau đã thoát khỏi chiến trường của tân binh, một giờ sau đã thăng cấp thành cao thủ. Thiên tài thì làm cái gì cũng giỏi?
Khi Kỉ Hoa Ninh đi làm thì Lâm Tĩnh Lam đã ra khỏi nhà từ lâu, vì giờ nghỉ lệch nhau đã khiến cho sinh hoạt của họ bị đảo lộn, chỉ có thể nghe được hơi thở của đối phương mà thôi. Trước khi ra khỏi nhà, cô còn kiểm tra nguồn điện trong nhà đã tắt hết chưa, phòng của Tiểu Lam vẫn mở, máy tính chưa tắt. Cô tiến vào, thấy tài khoản của cậu ấy trên mạng QQ vẫn chưa thoát.
…
- Hạ Chi Lâm Âm: “Cao thủ, cao thủ, xin hãy nhận tôi làm đệ tử!”.
- Tranquility: “Chơi có giỏi đâu, tớ đi ngủ đây, bye bye”.
- Hạ Chi Lâm Âm: “Ok, bye bye!”.
Tiểu tử thối Tĩnh Lam, nửa đêm vào mạng hai tiếng đồng hồ. Cô cũng chẳng để ý đến những dòng chữ trên màn hình mà tắt máy luôn hộ cậu ta..
Sau buổi xem mặt, Mẫn Lạc Lạc đắm chìm trong cảm giác lo lắng bồn chồn. Hiển nhiên cô vô cùng chú ý đến Giang Viễn Ảnh, và dường như đã bị anh hút hồn từ ngay sau lần đấu khẩu ngắn ngủi đầu tiên ấy. Thế nhưng đến nửa đêm, cô dần dần nhớ lại, những hình ảnh về chuyện tình năm nào lại hiện về. Chuyện của Giang Viễn Ảnh và Kỉ Hoa Ninh đã từng rất rầm rộ, nổi tiếng đến mức một đàn chị như cô cũng đã từng nghe tới, ấn tượng thật sâu sắc.
Cô để tâm đến quá khứ của anh. Cô là người kiêu ngạo, cái mà cô sở hữu cũng chính là sự kiêu ngạo. Cô là duy nhất trên thế giới này, thế nhưng cô lại không cách nào để chiếm lấy quá khứ của anh. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng chú ý đến một ai, thế nhưng anh lại quá xuất sắc để vượt qua tất cả – điều này đối với cô có vẻ như thật bất công!
Em đã trao cho anh tất cả, vậy anh cũng phải trao tất cả cho em – đó chẳng phải là một trong những quy tắc của tình yêu hay sao?
Ông bà Mẫn từ trước đến nay rất lo lắng về sự kiêu ngạo của cô con gái, với bất cứ người nào cũng chẳng mảy may ngó ngàng đến. Thế nhưng lần này cô lại chú ý đến Giang Viễn Ảnh và hai ông bà già cũng tự nhiên rất vừa lòng về đối tượng này, gia thế nhà họ cũng thuộc dạng “môn đăng hộ đối”. Mẫn Lạc Lạc đợi đối phương liên lạc với mình, nhưng đợi mãi mà chẳng thấy tin tức gì. Mỗi khi mẹ hỏi đến cô đều tỏ ra khó chịu, thế là điều đó được chuyển đến tai bà mẹ họ Giang. Cuối cùng trong một ngày sau khi Giang Viễn Ảnh vội vã trở về, anh liền bị chất vấn ngay:
- “Viễn Ảnh, sau đó con không có liên lạc gì với Mẫn tiểu thư à?”.
Giang Viễn Ảnh không biết rằng hai bà mẹ đã hợp tác với nhau: “Tại sao lại phải liên lạc lại?”.
- “Con bé ấy có điều gì mà con không vừa ý? Mẹ thấy rất tốt. Là sinh viên xuất sắc, dáng dấp xinh đẹp lại có khí chất. Điều quan trọng nhất là bố nó làm viện trưởng của bệnh viện XXX, nếu như con đồng ý, lập tức “thẳng bước thênh thang”. Viễn Ảnh à, đừng trách mẹ lắm chuyện, tất cả đều là vì tốt cho con mà thôi!”.
Giang Viễn Ảnh ngồi quay lưng vào bàn nên không nhìn thấy biểu hiện của mẹ. Câu sau cùng khiến anh đột nhiên nhớ đến câu chuyện của mấy năm về trước, khi mẹ khuyên anh chia tay với Tiểu Ninh, bà đã từng nói câu tương tự như vậy…
- “… Đừng trách mẹ lắm điều, con là tất cả đối với mẹ, mẹ có làm điều gì cũng chỉ vì con mà thôi…”.
Anh đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút gì băng giá. Sống với thân phận này đến tận bây giờ, quãng thời gian của những năm tháng đó dường như đều trở nên hồ đồ, cái cảm giác đau đớn do dự không thể từ bỏ ấy đến bây giờ vẫn còn rất sống động. Nhiều năm về sau, anh gặp lại Tiểu Ninh song cảm giác đã trở nên xa lạ như những người bình thường lướt qua nhau trên đường, nếu như không phải là mẹ… nếu như không phải là mẹ … không, điều này chính là sai lầm của chính bản thân anh.
- “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con không muốn nghe!”. Đây là lần đầu tiên anh phản đối lại mẹ và quay lưng đi vào phòng mình trước mặt bà, khóa trái cửa.
Bà Giang đứng ngẩn người, một lúc trôi qua mà tinh thần vẫn chưa trở lại. Đây là Giang Viễn Ảnh ư? Đây là con của bà, là đứa con mà chính bà nuôi dạy ư? Là đứa con từ trước đến nay không bao giờ phản đối nửa lời và với bất cứ điều gì đều nghe theo bà?
Già rồi, rút cuộc cũng chẳng được việc nữa. Lúc bấy giờ rõ ràng ý xuân tràn trề nhưng làn gió thổi vào phòng lại có đôi chút lạnh lẽo, dần dần, từng chút, từng chút một thấm vào da thịt con người.
Giang Viễn Ảnh sau khi phản đối mẹ thì trong lòng cảm thấy bứt rứt không yên, ngay ngày hôm sau anh đã vội vàng xin lỗi mẹ và đồng ý với bà về việc tiến hành một cuộc hẹn hò riêng với Mẫn Lạc Lạc, thử xem hai người liệu có hợp nhau hay không. Mẫn Lạc Lạc không hề biết về nguyên nhân sâu xa đó, chỉ vì đột nhiên thấy Giang Viễn Ảnh gọi điện hẹn gặp nên cô cũng rất vui mừng về lần hò hẹn này.
Vì không biết chọn trang phục nào cho cuộc gặp mặt ngày mai nên Mẫn Lạc Lạc đã lục tung cả hòm tủ, trải tất cả váy áo lên giường. Khi mẹ của cô vào cũng cảm thấy kinh ngạc: “Nếu con không ở trong phòng, mẹ lại tưởng nhà có kẻ trộm đấy!”.
Mẫn Lạc Lạc reo lên: “Mẹ, mẹ đến thật đúng lúc, xem con mặc bộ váy trắng hay bộ phấn hồng đẹp hơn? Con thích bộ trắng hơn nhưng lại có vẻ như đứng đắn quá…”.
- “Đúng là hơi đứng đắn!”. Bà mẹ xoa xoa lên đầu cô giống như hồi còn nhỏ. “Khi đang học, con chẳng để ý đến việc sớm yêu đương, mẹ rất hài lòng về điều đó, nhưng khi đi làm rồi mà vẫn chẳng thấy để ý gì làm mẹ lo muốn chết. Trước đây giới thiệu ai con cũng chẳng thèm để mắt đến, nhưng lần này có vẻ hơi nóng lòng đấy nhỉ…”.
- “Mẹ!” Mẫn Lạc Lạc bị mẹ nói đúng tim đen, không thể bình thản được, khuôn mặt giống như một đứa trẻ đang nũng nịu.
- “Mẹ chỉ lo con quá nhiệt tình để rồi sau này lại chịu đau khổ… thôi được rồi, mẹ cũng không nên tát nước lạnh vào con chứ nhỉ, chọn bộ phấn hồng đi, rất trẻ trung đấy!”.
- “Cảm ơn mẹ! Con biết giới hạn mà, mẹ cứ yên tâm!”. Bà Mẫn ra khỏi phòng con gái, không biết những dự cảm trong lòng mình có phải là quá thừa không. Tấm lòng của các bậc cha mẹ trên đời thật đáng thương, cũng đã hai mươi tám tuổi rồi mà giống như đứa trẻ mới lên tám khiến người ta cứ phải bận lòng.
Quả nhiên, chiếc váy liền màu hồng kết hợp với chiếc áo sơ mi trắng thanh nhã của Giang Viễn Ảnh thật hài hòa và nổi bật. Mẫn Lạc Lạc rất hài lòng đi cạnh Giang Viễn Ảnh, cô cảm thấy anh ấy như đã phối hợp cùng mình và bản thân mình cũng không để anh phải hổ thẹn, bất luận là ngoại hình, trình độ học vấn hay tiền đồ trước mắt, điều gì cô cũng đều rất ưu tú.
Cô đề nghị trước khi đi ăn cơm thì đi dạo quanh trung tâm thương mại đã, kỳ thực cô muốn xem Giang Viễn Ảnh có đủ nhẫn nại để đưa cô đi không. Nếu như những nguyện vọng của cô được anh đáp ứng thì cô vô cùng mãn nguyện và vui mừng hạnh phúc.
Giang Viễn Ảnh cùng cô đi, khi cần xách túi thì xách túi, khi cần trả tiền thì trả tiền, những biểu hiện đó khiến cho người đi cùng cảm thấy vô cùng vừa lòng. Hai người từ chỗ không thể nói gì thì sau đó cũng có thể trao đổi được chút ít, những vấn đề được đề cập đến không nhiều, quanh quẩn vẫn chỉ là những câu chuyện thời cấp ba, cuối cùng hai người chẳng hẹn mà cùng lẳng lặng đi bên nhau. Khi sắp rời khỏi trung tâm thương mại, Mẫn Lạc Lạc thử thăm dò Giang Viễn Ảnh: “Bác sĩ Giang, tính ra đây là lần thứ ba chúng ta gặp nhau cũng là lần đầu tiên có thể tìm hiểu về nhau, anh thấy tôi…”.
“Thôi rồi! Có người bị ngất!”, bên cạnh có tiếng kêu thất thanh, Giang Viễn Ảnh không nghe hết câu nói của Mẫn Lạc Lạc. Ngay gần đó có một cô gái đổ gục trên mặt đất, người đi qua đều xúm lại. Người thì chỉ chỉ trỏ trỏ, có người tốt bụng thì gọi điện cho cấp cứu, theo thói quen nghề nghiệp, Giang Viễn Ảnh nhanh chóng rẽ đám đông tiến vào: “Cảm phiền mọi người, xin nhường đường, tôi là bác sĩ”.
Trong giờ phút này, cái cảm giác vinh dự trong nghề đúng là không gì có thể so bằng. Cô gái nằm trên đất – nhỏ bé – xem chừng mới khoảng ngoài hai mươi tuổi, khuôn mặt nhợt nhạt làn môi tím tái, một cánh tay đang ôm chặt lấy ngực, Viễn Ảnh dùng giọng nhẹ nhàng để gọi nạn nhân:
- “Cô ơi, cô ơi? Có nghe thấy tiếng tôi không?” Cô gái không mở mắt cũng không đáp lại, chỉ có tấm thân đang giật liên hồi.
- “Mọi người mau tản ra để bệnh nhân hít thở!” Giang Viễn Ảnh nói với mọi người xung quanh, khiến đám đông nhộn nhạo cũng lùi về sau vài bước. Anh giúp cô gái làm cấp cứu, cô gái đã bình tĩnh lại một chút nhưng vẫn chưa đủ, xe cứu thương đáng nhẽ phải đến thật nhanh chứ.