Trong thế giới của sự cô đơn này, nếu như có một người luôn nhớ về bạn thì điều đó thật hạnh phúc biết bao.
Vị tướng quân độc hành tác chiến Amanda cuối cùng gục ngã vì kiệt sức. Khi Kỉ Hoa Ninh đến nhà thăm, cô đang mệt mỏi nằm bẹp trên giường.
- “Bác sĩ nói, dạ dày bị xuất huyết nhẹ”. Sắc mặt của cô ấy không được tốt lắm, dù có nghỉ ở nhà cũng chẳng có ai chăm sóc, điều này khiến cho người khác cũng cảm thấy đau lòng.
- “Chị Mạn, chị đừng giận khi em nói điều này. Dạ dày của chị đã không ổn từ trước rồi, tại sao cứ phải gắng sức? Thân thể rệu rã, sự nghiệp có tốt thì cũng còn ý nghĩa gì?”.
Amanda chẳng còn hơi sức đâu để cười: “Vẻ ngoài, người phụ nữ cố gắng trong công việc thì nhất định phải trả giá bằng một số thứ. Em có biết tại sao chị lại bỏ công ty trước không?”.
Kỉ Hoa Ninh cảm thấy hơi ngần ngại nhưng cũng nói: “Em cũng đã nghe qua một số chuyện, nhưng thực sự là không tin lắm…”.
- “Gió vào hang trống tất thành cuồng phong, chẳng qua là có cường điệu hóa lên chút ít. Thực sự chị đã đánh ông chủ của bọn họ, nhưng chỉ là một cú đấm chứ không bạo lực như những lời nói đó.” Amanda dừng lại để thở, “lão ta cho rằng chị là một người đàn bà không có chồng che chở, chỉ có thể leo lên bằng cách lợi dụng nhan sắc của bản thân mình. Lão ta vớ vẩn với chị thì chị càng chẳng cần phải khách khí với loại người như thế!”.
- “Em hiểu chị Mạn ạ, em hiểu lòng kiêu hãnh trong chị”. Kỉ Hoa Ninh thành thực ngưỡng mộ dũng khí và quyết tâm của Amanda, một người phụ nữ để thành công trong sự nghiệp có thể chịu đựng gian khổ, vất vả nhưng tuyệt đối không bao giờ bán đi chính bản thân mình, điều này chỉ có một linh hồn cao ngạo chân chính mới có thể kiên quyết như vậy. Chị định cứ như thế này mãi sao? Cuộc đời vẫn còn dài, dài đến nỗi tràn đầy sự cô đơn; mà quãng đời thanh xuân của phụ nữ lại rất ngắn ngủi, trong chớp mắt chỉ còn thấy chừa lại một chiếc đuôi nhỏ bé!”.
- “Cái con bé ngốc này, chị mày bây giờ còn hy vọng gì nữa, lẽ nào lại mong gặp được một người đàn ông tốt?”.
- “Tại sao lại không thể? Tìm được hạnh phúc mới chính là sự nghiệp đích thực của người phụ nữ!”.
- “Ha ha, hạnh phúc không phải là thứ tìm là thấy, nhưng lại là thứ tổng kết, so sánh hoặc sáng tạo mà có được. Trước đây chị đã không hiểu điều này và chị đã từng có hạnh phúc; đến khi hiểu được thì hạnh phúc đã vụt ra khỏi tầm tay”.
Trên đường quay về nhà, Kỉ Hoa Ninh cứ “ngấu nghiến” đến những điều Amanda nói. Nghĩ mãi, nghĩ mãi rồi dường như cô đã hiểu tại sao chị ấy lại không mưu cầu hạnh phúc, tại sao chị ấy lại gắng sức trong công việc? Cuối cùng cũng là vì chị ấy không thể nào từ bỏ.
Không thể nào quên những gì đã qua, vậy thì tại sao lại buông tay?
Giữa mùa hè, sinh nhật lần thứ hai mươi bảy của Kỉ Hoa Ninh đã đến. Trước ngày sinh nhật một hôm cô định mời mấy chị em đến “bù khú”, nhưng lại đúng lúc Nisha về nước, thế là cô mời Tần Di Giang và Amanda đến tụ tập. Ba người phụ nữ khi gặp mặt đều có sự quan sát lẫn nhau, những người phụ nữ ở các độ tuổi khác nhau nên họ cũng có những đặc tính riêng biệt.
Amanda là người nhiều tuổi nhất, cô có mái tóc ngắn uốn cong, vóc dáng trung bình, trên dưới đều mặc phối một màu trắng cổ điển, thể hiện rõ ràng một vẻ đẹp Mỹ; Tần Di Giang có mái tóc nhuộm màu vang đỏ, bận chiếc váy lụa trắng dài kết hợp với đôi sandal tết dây, trông cao ráo mảnh mai và đẹp một cách mong manh; Kỉ Hoa Ninh với mái tóc đen nhánh, chỉ để lại vài lọn lòa xòa trên vai, khuôn mặt búp bê thật không thích hợp với việc trang điểm cho lắm, cô mặc áo sơ mi sọc đỏ đen kết hợp với chiếc quần soóc cũng màu đen để lộ ra đôi chân thon thả thu hút không ít ánh mắt ngưỡng mộ. Trong ba người, xem ra cô là người trẻ nhất, trông giống như những em gái xinh đẹp, căng tròn nhựa sống trên đường, cô cũng chẳng thể than thở gì được về cuộc bôn tẩu của mình khi nó đã gần như đến đoạn chót.
- “Để em giới thiệu mọi người với nhau. Đây là Tần Di Giang, là bạn thân của em từ thời cấp ba; đây là Amanda, hay còn gọi là chị Mạn, là sếp ở công ty, thế nhưng ở đây – chị ấy là một người bạn!”.
Ba người mỉm cười, một cảm giác thân thiện kỳ lạ bao trùm lấy bọn họ. Kỉ Hoa Ninh hỏi Tần Di Giang: “Cô bé Vương Niệm Niệm nhà cậu đâu rồi?”.
Tần Di Giang xua tay: “Trước khi tớ đi nó còn bám riết lấy chân mẹ, khó khăn lắm mới lừa đi được đấy. Từ khi có nó, tớ chẳng có chút thời gian riêng tư nào, sinh nhật chị em còn mang theo cục nợ, thật là mệt chết đi được!”.
- “Đưa nó đến đây, tớ nhớ nó lắm!”.
- “Con gái em bao nhiêu tuổi?” Amanda tham gia chủ đề con cái ngay, hai bà mẹ ngay lập tức trở lại thói quen và khi họ đã nói về con mình thì không thể dừng lại được.
Kỉ Hoa Ninh rất hài lòng vì hai người họ có thể nói chuyện một cách cởi mở với nhau. Bạn bè thuở ấu thơ, cùng với sự trưởng thành, cũng giống như con búp bê đã từng yêu quý, chẳng biết đã mất đi từ lúc nào. Hiện tại, hai người trước mắt cô, cũng là những người bạn dần dần có được theo thời gian. Cô cảm thấy mình có thể thấu hiểu tâm ý của họ, hai bên đều trân trọng giữ gìn, cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng có thể tin tưởng lẫn nhau.
-“Chúc mừng, sinh nhật vui vẻ!” Ba người phụ nữ hoan hỉ cụng ly, họ cũng chẳng quan tâm xem có ai để ý đến mình hay không. Bọn họ đã vượt qua bao nhiêu gian khổ, thử thách và dần dần từng bước tiến về phía trước bằng năng lực của chính bản thân mình. Họ đều biết trong cuộc sống điều gì là quan trọng nhất, bởi vì họ đã từng mất đi những thứ như vậy, dù thức tỉnh vào bất cứ lúc nào cũng đều không phải là quá muộn.
Sau cái đêm vui vẻ ấy, Kỉ Hoa Ninh về nhà nhưng cố ý không đánh tiếng, muốn hù Lâm Tĩnh Lam trên internet, cô bật máy tính và vào mạng QQ.
- “Hi, đại ca, tôi không ở nhà, xem ra cậu cũng không bị chết đói đấy chứ?”.
Sau khi nhận được tin, Lâm Tĩnh Lam theo phản xạ ngoảnh nhìn về phía cửa, thấy đèn trong phòng Kỉ Hoa Ninh đang sáng, nhất định là cô ấy cố ý.
Tranquillity: “Sắp chết rồi đây!”.
Kỉ Hoa Ninh nhẹ nhàng mang đồ ăn mà cô mua về bày lên bàn, rồi lại quay về ngồi trước máy tính: “Nghe nói lúc nãy ông già Noel đi qua có mang quà đến tặng cho người có nhu cầu, còn không mau đi xem!”.
Lâm Tĩnh Lam chạy đến phòng khách, thấy hai hộp thức ăn thơm phức đang bốc khói. Cậu nói: “Không thấy ông già Noel nhưng có sinh nhật ai đó, tôi khai chiến đây!”.
Lúc đó Kỉ Hoa Ninh mới cười “hi hi” xuất hiện, Lâm Tĩnh Lam đang ngồi đó ăn uống. Thấy cô đến, cậu hỏi: “Chơi vui không?”.
- “Vui, có Tiểu Di và chị Mạn, cậu cũng biết còn gì, là sếp của tôi ấy. Hai người bọn họ nói chuyện với nhau còn nhiều hơn cả với tôi, thấy ghen tỵ quá!”.
- “Thế ngày mai em có về nhà mẹ không?”.
Kỉ Hoa Ninh nhớ ra Giang Vân có bảo cô về nhà vào ngày sinh nhật, thế nhưng khuôn mặt của Tô San đột nhiên cứ lấp ló trước mắt. Cô lắc đầu: “Ngày mai tôi không về, chúng ta cùng ở nhà nhé, để cuối tuần này mới về!”.
Lâm Tĩnh Lam không nói thêm điều gì. Lúc mười hai giờ đêm, khi Kỉ Hoa Ninh đang mơ màng ngủ thì điện thoại rung chuông, cô mở máy thấy đó là một tin nhắn của Tiểu Lam: “Chúc mừng sinh nhật, mãi mãi vui vẻ!”
Cô mỉm cười, để điện thoại bên giường. Khi con người vui vẻ, khi con người bật khóc, mỗi một chúng ta đều khó có thể tránh khỏi những thời khắc cô đơn. Ăn đồ ăn ngon, xem bộ phim hay; thân thể mệt mỏi, tâm trạng buồn đau… Tất cả những điều đó nếu như không có người chia sẻ thì liệu còn có ý nghĩa gì? Nếu như trên thế giới này, có một người nhớ mọi điều về bạn thì đó chính là một thứ hạnh phúc vô cùng, vô cùng xa xỉ.
Cuối tuần, ngày dọn dẹp nhà cửa theo như cô và Tiểu Lam đã hẹn với nhau. Kỉ Hoa Ninh dậy từ rất sớm, bịt đầu, đeo tạp dề, chuẩn bị cho cuộc tổng vệ sinh.
Bình thường công việc của hai người đều rất bận, đi sớm về muộn, thời gian để rửa bát, giặt quần áo còn không đủ nói gì đến việc để ý xem nhà cửa như thế nào? Cũng may vì Tiểu Lam không chịu thua kém, cậu không ngủ nướng trên giường, Kỉ Hoa Ninh bắt đầu thể hiện tinh thần phân công nhiệm vụ: những nơi dơ dáy, những công việc nặng đòi hỏi sức lực thì con trai làm – điều này không có vấn đề gì. Còn việc lau chùi, sắp xếp đồ vật do cô đảm nhiệm.
- “Thế còn WC và bếp?”.
- “Đó là những nơi dơ dáy, đương nhiên là con trai làm”. Kỉ Hoa Ninh luôn đúng, có vẻ như số phận không thể tránh khỏi việc cầm bàn chải nhà vệ sinh đã nhất định rơi vào cậu con trai có khuôn mặt chảy dài và ngu ngơ đó.
Kéo rèm cửa, để trong phòng tràn đầy ánh sáng lung linh; mở cửa sổ, bất chấp cái nóng như thiêu đốt. Chiếc quạt máy làm việc hết tốc lực, bụi bặm được hất hết ra ngoài cửa sổ.
- “Chẳng để ý nên không biết, bụi sắp chất thành núi rồi!” Kỉ Hoa Ninh đập đập vào kệ để đồ, quét ra một đống bụi, rồi lại chăm chú nhìn vào những đồ vật ở trên kệ.
- “Ở chỗ tôi toàn là dầu mỡ… đừng vội quá, tôi làm một loáng là xong rồi sẽ qua đó giúp em”. Bình thường Tiểu Lam không hay vào bếp, hôm nay cũng tính cống hiến một chút cho sự nghiệp ăn uống trong gia đình.
Kỉ Hoa Ninh sau khi sắp xếp xong đồ đạc trong tủ lại quay ra dọn dẹp trong phòng khách, vừa quay người thì nghe thấy một tiếng “choang”, bình hoa trên bàn đã tan tành thành bốn mảnh trên mặt đất.
- “Sao bình hoa lại ở đây?”.
Lâm Tĩnh Lam méo xệch miệng: “Là tôi… tôi để ở đó… ấy, đừng dọn, để tôi đến quét, cẩn thận đứt tay!”.
- “Xong rồi, quanh năm bình an!” Kỉ Hoa Ninh nhanh nhẹn dọn xong bãi chiến trường, khi đó, trong bếp Tiểu Lam đã “tranh thủ” trở thành tác giả của một loạt tiếng “choang, choang” của sự đổ vỡ.
- “Ấy, sao lại bắt chước tôi?”, Kỉ Hoa Ninh vội vàng lao vào bếp, chàng công tử nhà ta mức độ cũng thật thảm thương, đã làm vỡ ba cái đĩa và hai cái bát.
- “Tôi nghĩ những cái này chẳng dùng làm gì nên định chuyển vào trong…”, Tiểu Lam tội nghiệp cúi đầu rầu rầu, khi làm thí nghiệm chưa bao giờ làm hỏng dụng cụ, sao làm việc nhà lại không cẩn thận chút nào?
- “… Chỗ này để tôi, cậu ra kéo sofa dịch ra một chút rồi quét phía bên dưới đi, tôi không xê dịch được ghế!”.
Lâm Tĩnh Lam tuân lệnh, nhanh chóng phụ giúp. Kỉ Hoa Ninh vừa dọn đống đổ vỡ vừa nghĩ: “Tiểu Lam thật là càng giúp càng vướng víu!”. Đứa trẻ này, người nào cũng nói rằng thông minh, thế nhưng với việc nhà thì sao mà ngu ngơ đến thế.
Lâm Tĩnh Lam dùng hết sức mới kéo được sofa dịch ra một chút, phía dưới để lộ ra một lớp bụi dày. Khi hai tay chạm xuống đều trở nên đen sì. “ Ding ding ding…”, tiếng điện thoại vang lên.
- “Tiểu Lam, nghe điện thoại đi!” trong bếp, Kỉ Hoa Ninh nói vọng ra.
- “Nghe đây!”, Lâm Tĩnh Lam dừng ngay công việc, vội vã lau tay rồi nghe điện thoại.
Thì ra là điện thoại của Lâm Vũ Hiên và Lâm Đồng Hạ, bọn họ nghe tin hai đứa trẻ đang thực hiện công cuộc tổng vệ sinh, họ cũng không nói nhiều, chỉ nhắc nhở chúng cẩn thận kẻo lại bị thương. Lâm Tĩnh Lam gác máy, tiếp tục lao đầu vào cuộc “cách mạng” quét dọn đầy nóng bức.
Phòng khách lúc bấy giờ thật ngổn ngang: Tất cả những đồ vật chuẩn bị mang bỏ đi đều được chất đống lại đang chờ xử lý, chiếc sofa bị kéo lệch khỏi vị trí thường ngày một chút còn ghế