đầy sao vẫn an toàn nguyên vẹn, được đặt cạnh lọ hoa hồng đỏ tươi trên chiếc tủ trắng phía đầu giường. Chiếc vali hồng sặc sỡ và chiếc túi to như túi bưu tá được đặt bên góc tường.
Hỷ Hỷ chầm chậm ngồi dậy, kéo ngăn kéo cạnh giường. Laptop cũng đang ở đây, may mà cô đã đặt mật mã, nên không ai có thể mở xem những thứ bên trong.
Cô húng hắng ho, cảm thấy cổ họng đau đớn khô rát.
Y tá đi ngang qua nhìn thấy cô, liền mỉm cười nói:
“Lộ Hỷ Hỷ, cô tỉnh rồi à?”
Cô ấy rót một cốc nước, rồi đưa thêm mấy viên thuốc cho cô.
Hỷ Hỷ nuốt thuốc và uống cạn cốc nước.
“Cô đã ngủ li bì suốt hai ngày rồi đấy. Bác sĩ dặn tôi cứ để cho cô ngủ.” Y tá nói.
“Bó hoa này ai mang đến vậy?” Cô hỏi, giọng khàn đặc.
“Một người đàn ông.”
“Trông anh ta thế nào?”
“Dáng cao, mặc một bộ jacket xanh, trông cũng khá đẹp trai. Sáng hôm qua anh ta có đến lúc cô ngủ, sáng nay cũng đến một lúc. Tôi tưởng đó là anh trai hoặc là người yêu của cô cơ.”
Buổi chiều hôm đó, Hỷ Hỷ mang theo bó hoa hồng, bức Đêm đầy sao và hành lý rời khỏi bệnh viện.
Cô chuyển đến phòng 511 của khách sạn Cây Sồi.
Người gác cửa giúp cô mang hành lý vào phòng, cô tip cho anh ta và hỏi mượn một lọ hoa. Sau đó, cô cắm hoa hồng và đặt bên cạnh giường.
Cô tháo bức tranh cây sồi trên tường, treo bức Đêm đầy sao rồi lên giường nằm, chẳng mấy chốc đã mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Đến hôm sau, Lâm Khắc mới tìm thấy cô.
14.
Hai giờ chiều khi ra khỏi khách sạn, cô nhìn thấy Lâm Khắc. Anh ta ngồi trên chiếc sô pha trong tiền sảnh khách sạn, mở một tờ báo che khuất khuôn mặt, đôi chân dài gác lên rung nhịp nhàn hạ.
Hỷ Hỷ giả vờ không nhìn thấy, cố tình bước qua ngay cạnh anh ta. Cô muốn đi mua ít nguyên liệu để làm đồ trang sức.
Buổi tối, cô uống vodka vị đào ở quán bar gần đó. Trong quán bar có một chiếc máy chọn nhạc cũ kỹ, mỗi tối cô đều nhét tiền vào để chọn bài hát.
Thời gian gần đây, tổng cộng có bốn người đàn ông tán tỉnh cô, nhưng cô chẳng buồn bận tâm đến họ.
Cô chỉ ở vỏn vẹn hai tháng trong khách sạn Cây Sồi.
Một sáng nọ, cô nhận được cuộc gọi từ ngân hàng. Đầu dây bên kia nói:
“Cô Lộ, cô có một tờ phiếu không chuyển qua được. Trong hôm nay cô có thể gửi tiền vào tài khoản của mình được không?”
Cô nói:
“Tài khoản của tôi có tiền mà.”
“Cô Lộ, tôi nghĩ cô có chút nhầm lẫn rồi. Hiện trong tài khoản của cô chỉ còn 5.217 tệ.”
Hỷ Hỷ chết lặng.
Cô đi ra ngân hàng, kết quả chứng minh rằng ngân hàng không sai, trong tài khoản của cô chỉ còn lại từng đó con số.
Cô nhớ lại những lời mà Thù Đích, người tình kiêm thư ký của Đới Đức Lễ đã nói với cô, rằng Đới Đức Lễ vẫn đang lừa tiền của cô.
Tên yêu tinh ác độc này!
Nhưng, đó là do cô tự cam tâm tình nguyện.
Bao nhiêu năm nay, cô đã trải qua rất nhiều tháng ngày không có điều gì phải hối tiếc.
Cô trả phòng vào ngày hôm sau, xách hành lý chuyển đến một khách sạn giá rẻ có tên là Tiểu Paris.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường chật chội và một chiếc tủ gỗ đơn sơ.
Cô treo bức Đêm đầy sao lên chiếc đinh móc phía sau cánh cửa, sau đó ngồi bên giường gọi điện thoại cho Đới Đức Lễ.
“Luật sư Đới, tôi là Lộ Hỷ Hỷ đây...”
“Cô Lộ, tìm tôi có việc gì sao?”
“Tôi hết tiền rồi...”
Đầu dây bên kia im lặng.
Hỷ Hỷ tiếp tục nói:
“Ý của tôi là, tôi không còn đủ tiền để thuê thám tử tư nữa rồi.” Ông ta hỏi một cách vô tình:
“Tức là cô muốn Lâm Khắc ngừng theo dõi cô phải không?”
Khó khăn lắm cô mới có thể trả lời:
“Đúng vậy...”
“Vậy ngày mai tôi sẽ thông báo cho bên văn phòng thám tử.” Giọng ông ta sặc một mùi công vụ.
“Cứ như vậy đi.” Cô nhỏ giọng.
Trước khi cúp máy, gã tiểu yêu tinh ác độc này vẫn còn cố giả tạo:
“Cô Lộ, sau này có nhu cầu gì, cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
“Tôi chẳng còn nhu cầu gì khác nữa.” Cô cúp máy.
Buổi tối hôm đó, cô nốc cạn nửa chai vodka vị đào trong một quán rượu nhỏ huyên náo, mãi cho tới khi quán bắt đầu tắt đèn đóng cửa.
Lâm Khắc vẫn lặng lẽ ngồi bên quầy bar, uống brandy và giải sudoku.
Cô sợ rằng sau này sẽ chẳng bao giờ còn gặp lại anh nữa.
Đã 4 giờ sáng, trên con đường dài không một bóng người, Hỷ Hỷ chếnh choáng trở về khách sạn. Cô biết Lâm Khắc đang bước theo phía sau, dắt theo hình bóng của cô một đêm cuối cùng.
Cô trở về phòng, vịn lên cạnh cửa sổ và nhòm qua khe rèm, dõi theo bóng hình anh lặng lẽ chìm dần trong bóng tối.
Hỷ Hỷ nhớ về buổi tối của rất nhiều năm trước, khi lần đầu tiên Lâm Khắc đi theo cô, cô cũng dõi theo anh bước về như vậy, cũng đã dùng ánh mắt của mình để chiếm lấy bóng dáng phía sau lưng anh.
Cô nhớ về vùng đất tuyết giăng ngập lối ở Kushiro, khi vừa khóc vừa với tay ra sau để kéo chiếc mũ bị gió thổi tạt mấy lần mà không được. Đến lần cuối cùng, cô cảm thấy như vừa chạm phải một bàn tay, bàn tay đó đã giúp cô kéo chiếc mũ lên.
Cô nhớ về đêm giáng sinh khi khách sạn Hà Tây bốc cháy, anh đã ôm lấy cô chạy xuống dưới tầng, cô bám chặt lấy gáy anh, lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt anh nhem nhuốc mồ hôi. Họ đã cùng nhau trải qua trăm núi ngàn sông và mênh mông bến bờ... Có một dạo, Hỷ Hỷ tưởng rằng anh sẽ là người có thể kết thúc những đêm dài đằng đẵng và hoang lạnh của mình.
Trước nay cô vẫn chưa từng nhận ra một sự thực: Anh rốt cuộc cũng chỉ là người mà cô dùng tiền để thuê.
Đến một ngày khi tiền bạc cạn kiệt, cô sẽ đánh mất anh.
Tạm biệt nhé, Lâm Khắc, tạm biệt.
Cô bật cười ngờ nghệch rồi thả người xuống giường.
15.
Sáu tiếng sau, Hỷ Hỷ tỉnh dậy. Cô bước xuống giường và lén soi qua khe cửa sổ, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Những nơi mà ánh mắt có thể chạm đến, đều đã không còn bóng dáng thân thuộc.
Cô đứng vô hồn bên bậu cửa, không biết hôm nay và những ngày tháng về sau sẽ phải trải qua như thế nào.
Vậy là giờ đây, cô lại trở về với nguyên trạng.
Nỗi cô đơn vĩnh viễn đeo đẳng, đây là định mệnh chòm sao của cô, là chủ đề vĩnh hằng của cuộc đời!
Cả ngày hôm đó Hỷ Hỷ không ra ngoài, cô uống hết sạch mấy chai rượu mẫu ở trên bàn, trong đó có một chai vodka trắng, một chai brandy đắng khé cổ, một chai whisky khó uống và một chai rượu bạc hà với hương vị kỳ quặc.
Ngày hôm sau cô mơ màng tỉnh lại, hơi rượu vẫn nồng nặc trong phòng, khi lê bước đến bên cửa sổ mở toang và nhìn xuống phía dưới, bất thần phát hiện ra anh ta.
Cô giật mình rụt đầu lại đóng sập cửa, dụi mắt soi qua khe cửa một lần nữa.
Đúng là Lâm Khắc.
Anh ta vẫn mặc chiếc áo jacket, đang đi lại bên con đường đối diện và chưa phát hiện ra cô.
Cô nhìn anh ta một hồi lâu.
Anh ta đến để từ biệt cô sao?
Cô thay đồ, rời khỏi khách sạn và đi dạo một vòng trên phố.
Lâm Khắc vẫn như những tháng ngày trong quá khứ, chưa từng rời khỏi cô quá một trăm mét ở phía sau.
Ngày thứ ba, ngày thứ năm, ngày thứ bảy... anh ta vẫn đến như chưa có chuyện gì xảy ra. Họ lại cùng nhau bước qua ánh hoàng hôn đang ngả thẫm, xuyên qua con phố dài mông lung màu đêm. Cô nhấp vodka vị đào trong quán bar, còn anh ta vẫn uống brandy.
Cô bắt đầu đọc lại cuốn Đời nhẹ khôn kham, cuốn sách giờ đã hơi cũ sờn quăn góc.
Khi đêm đến, bóng dáng của anh ta dần biền mất dưới ngọn đèn đường, và khi trời chạng vạng sáng, anh ta lại trở về ngay trước mắt cô, chưa từng trò chuyện, cũng chưa từng cáo biệt.
Ngày thứ tám, cô quyết định gọi cho Đới Đức Lễ:
“Luật sư Đới, tôi là Lộ Hỷ Hỷ đây... ông đã thông báo cho bên văn phòng thám tử là không cần bảo Lâm Khắc theo dõi tôi nữa chưa?”
“Tôi đã thông báo rồi. Nhưng mấy ngày hôm nay họ không tìm thấy Lâm Khắc đâu, anh ta không đi làm. Anh ta vẫn đang theo dõi cô sao?”
“Không.” Cô lập tức cúp máy, trong lòng cảm thấy vô cùng bình thản.
Hôm nay, số tiền cuối cùng của cô cũng đã dùng hết.
Tờ mờ sớm, cô rời khách sạn đi tìm Tiểu Lục để lấy số tiền gửi bán trang sức trước kia. Vậy nhưng khi đến nơi, cô mới phát hiện ra chỗ đó đã biến thành một cửa hàng túi da secondhand.
Cô hỏi cô nhân viên có khuôn mặt mộc trong tiệm. Cô gái trả lời rằng, nghe nói tiệm trang sức đó làm ăn không được tốt, đã sập tiệm từ ba tháng trước rồi.
Chẳng trách điện thoại của Tiểu Lục không gọi được. Bây giờ biết đi đâu để tìm cô ấy đây?
Hỷ Hỷ thẫn thờ bước ra khỏi cửa hàng. Khoản tiền cỏn con đó vốn là niềm hy vọng cuối cùng của cô, nhưng giờ cũng đã vụt tắt.
Không thể tiếp tục ở trong khách sạn, cô đành trở về thu dọn hành lý và rời đi.
Cô kéo vali đến nghĩa trang, ngồi bên phần mộ của mẹ nuôi, đọc cuốn Đời nhẹ khôn kham.
Khi ánh hoàng hôn dần tắt, và bầu trời chuyển sang màu tối sẫm, cô ra khỏi nghĩa trang, đi bộ một quãng dài, ăn hai chiếc bánh bao chay và đến máy nước của công viên để uống nước. Sau đó, cô ngồi trên ghế băng lặng lẽ đọc sách dưới ánh đèn đường.
Đêm khuya lặng vắng, công viên sắp tới giờ đóng cửa, cô lại kéo vali ra ngoài, bước lang thang vô định trên con đường bộ hành.
Lúc này, cô trông thấy một cửa hàng Mc. Donald ở phía trước.
16.
Hỷ Hỷ lấy vali chiếm lấy một chỗ trong góc, mua một cốc cà phê và tiếp tục đọc sách.
Cô liếc thấy Lâm Khắc đang ngồi quay lưng về phía cô ở một góc tít đằng xa, có lẽ là đang giải sudoku. Trước mặt anh ta có một dãy gương.
Ba giờ đêm ở Mc. Donald, một đám thanh niên không muốn về nhà đang ngồi rải rác, cười nói ầm ĩ trong quán. Có vài kẻ lang thang như cô thì đang nằm bò trên ghế ngủ ngon lành, thậm chí còn ngáy khò khò, dường như chẳng ai buồn để ý.
Cô mệt lả, ôm chặt chiếc túi vào trong lòng, gối đầu lên tay gục trên mặt bàn.
Thấm thoắt, cô đã chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại, cô phát hiện ra hình như mình đang đè lên thứ gì đó.
Cô ngẩng đầu lên. Đó là túi giấy bọc của Mc. Donald.
Cô nhớ là trước khi ngủ trên mặt bàn không hề có chiếc túi giấy nào cả.
Chiếc túi giấy dày cộm, cô tò mò mở ra xem, bên trong có một xấp tiền mặt. Cô đếm một hồi, tống cộng có 10 ngàn tệ!
Cô nhìn về hướng Lâm Khắc, anh ta vẫn quay lưng về phía cô, cúi đầu uống cà phê.
Anh ta cho cô tiền! Tên ngốc này! Đồ điên khùng!
Cô cầm theo số tiền của anh ta, rời khỏi tiệm Mc. Donald và dọn vào một khách sạn giá rẻ.
Nhưng cô chỉ ở lại đó có một đêm.
Vừa lúc sáng sớm, nhân lúc Lâm Khắc còn chưa quay lại cô đã gói ghém hành lý xuống trả phòng, chuyển đến một quán trọ nhỏ cũ nát cho thuê theo ngày gần khu đèn đỏ, rồi đăng ký bằng một tên giả.
Cô không muốn phiền lụy đến anh.
Cô cũng không muốn để anh trông thấy cảnh ngộ khốn cùng của mình.
Tạm biệt, Lâm Khắc, tạm biệt nhé...
Có lẽ đây là lần duy nhất trong đời cô làm được điều này. Quay lưng bước đi đúng vào thời điểm tốt nhất, lưu lại trong tim người kia một bóng hình mà thời gian không thể xóa nhòa.
Cô mở hành lý trong căn phòng chật hẹp, chỉ để lại hai cuốn Đời nhẹ khôn kham và Trăm năm cô đơn, còn lại nhét những cuốn sách khác vào trong vali rồi mang đi quyên góp cho hội tình nguyện viên.
Cô nhân viên nhận ra cô và bảo rằng, hội tình nguyện viên không nhận sách.