thấy ở một góc của quán có đặt một chiếc máy tự động. Chiếc máy đó trông hơi giống máy chọn bài hát, bên trong có một bóng đèn điện đang quay tròn. Cô lấy năm tệ từ trong túi ra nhét vào chiếc máy, một tấm thiệp nhỏ màu hồng bỗng nhô ra: “Đây là cá tính của bạn.”
Hỷ Hỷ đọc:
“Tính cách lạc quan của bạn lan truyền đến những người xung quanh, và bạn thường xuyên mang đến nụ cười cho người khác. Những điều tốt đẹp và hạnh phúc trong cuộc đời đều có sự góp mặt của bạn. Nhưng với một người yêu thích sự náo nhiệt như bạn, đôi khi lại thiếu đi những sự suy xét kỹ càng và tỉnh táo.”
Cô nhíu mày phân vân:
“Không đúng! Không đúng!”
Rồi quay sang rủ anh ta:
“Anh thử nhét tiền xem nó phán thế nào?”
Anh ta cười:
“Chẳng phải em nói không đúng rồi sao? Anh không tin vào những kiểu bói ngẫu nhiên như thế này.”
“Vậy thì anh tin vào điều gì?”
“Anh tin vào vị trí của chính mình.”
Ngồi trong quán, họ nói về đủ các chủ đề trên trời dưới biển, từ những việc ngẫu nhiên cho đến ý chí, từ ý chí nói đến vận mệnh, rồi lại từ vận mệnh nói đến thuật chiêm tinh và chủ đề của cuộc sống, cả hai có vẻ rất tâm đầu ý hợp.
Anh ta là Liệt Văn, một người Mỹ gốc Hoa sống ở Los Angeles, thường quay những bộ phim với số vốn nhỏ và hiện đang ở Đài Loan để thăm thú và gặp gỡ bạn bè.
Anh ta thuộc cung Thiên Bình.
Thiên Bình luôn yêu thích cái đẹp: người đẹp và những thứ đẹp.
Anh ta thực sự mê mẩn vì cô. Ngay cả bữa tối hôm đó hai người cũng ăn tại quán cà phê.
“Hình dạng của mười hai cung hoàng đạo vừa hay tương ứng với bề mặt của một chiếc đồng hồ...” Hỷ Hỷ lấy ngón tay vẽ hình một chiếc đồng hồ trên mặt bàn gỗ, vừa nói vừa chỉ, “chúng ta đều ở trên mặt đồng hồ này. Khoảnh khắc khi một người được sinh ra đời, giữa các tinh cầu sẽ hình thành nên một vị trí và hình dạng độc nhất, và hình dạng này chính là chủ đề vĩnh hằng của cả cuộc đời anh...”
Mặc dù Liệt Văn không có vẻ gì là tán đồng, nhưng vẫn lắng nghe cô một cách hào hứng.
Một lúc sau, anh ta đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, chỉ trong vài phút ngắn ngủi như vậy mà cô bỗng cảm thấy trống rỗng, mong ngóng anh ta mau quay lại.
Và tình yêu đã bắt đầu từ giây phút ấy.
Cô cứ ngóng về hướng anh ta sẽ trở lại. Vài phút sau, Liệt Văn đã trở lại, anh ta sải từng bước dài, mỉm cười với cô, cảm giác trống rỗng phút chốc tiêu tan.
Thế nhưng câu chuyện tình yêu này lại vô cùng đoản mệnh, kim giờ chỉ tiến thêm được bảy tiếng trên chiếc đồng hồ của cuộc đời cô.
Bảy tiếng sau, Liệt Văn phải bay về Los Angeles.
Hai người từ biệt nhau phía bên ngoài quán cà phê. Liệt Văn hứa rằng sẽ viết thư cho cô.
Đã bảy tiếng trôi qua, Lâm Khắc vẫn đứng đợi ở gần quán cà phê. Khi dõi theo chiếc xe taxi chở Liệt Văn dần dần khuất bóng phía sau dãy phố, cô mới trong thấy anh ta ở phía trước.
Cô mỉm cười vẫy tay về phía chiếc xe, cùng lúc đó có hai người cũng vẫy tay lại với cô.
Một người là Liệt Văn đang ngồi trên taxi, anh ta vẫy tay chào cô qua tấm kính sau xe.
Một người là Lâm Khắc, dường như cô cũng nhìn thấy anh ta đang e dè sợ sệt, vẫy tay với cô ở phía cuối đường.
Vì uống quá nhiều cà phê nên đêm hôm đó cô không tài nào ngủ được, mải mê với những suy nghĩ về cuộc sống bên Mỹ.
Ba tháng sau đó, thư của Liệt Văn chưa từng gián đoạn.
Một ngày cuối tháng Hai, Hỷ Hỷ nhận được tấm vé máy bay một chiều đến Los Angeles do Liệt Văn gửi đến.
Lúc này, cô đang ở trong căn phòng ấm áp của khách sạn. Cô đến bên cửa sổ nhìn qua khe rèm, Lâm Khắc vẫn đang đứng dưới sân. Đôi tay anh ta đút trong túi quần, thì thầm trò chuyện với chú chó vàng qua dãy hàng rào bao quanh giáo đường.
Cổ áo jacket xanh dựng thẳng đứng, anh ta run rẩy cô độc giữa những cơn gió lạnh lẽo của tháng Hai.
Cô gửi trả lại chiếc vé máy bay kia.
9.
Ngày sinh nhật lần thứ 30, cô mua tặng mình một đôi tất đen dài có thêu ren hoa ở đầu.
Thiệp chúc mừng sinh nhật của anh cũng được gửi đến mail của cô trong ngày hôm đó.
Hỷ Hỷ!
Em lại lớn thêm một tuổi rồi!
Đối với anh, em mãi mãi là một cô bé!
Còn nhớ bánh bao mừng thọ năm đó không?
Sinh nhật năm sau, anh sẽ làm cho em ăn nhé?
Chúc mừng sinh nhật
Anh luôn thương em.
Buổi chiều, cô bắt xe đến nhà hàng ngày trước anh từng làm.
Nhà hàng đó đã không còn tồn tại, những cửa tiệm bên cạnh cô cũng chẳng thể nhận ra. Giờ đây, người ta đã xây ở đó một tòa trung tâm thương mại đồ sộ, cao ngút tầm mắt.
Cô đi vòng qua trung tâm thương mại, con ngõ nhỏ phía sau nhà hàng đã biến thành một quảng trường rộng rãi với những thảm cỏ xanh mượt.
Cô đã lưu lại nơi đây những ký ức mà thời gian chẳng thể xóa mờ.
Sau khi trốn khỏi cô nhi viện năm 16 tuổi, anh đến học việc với vị bếp trưởng của nhà hàng này. Khi đó, cô đang ở nhà mẹ nuôi.
Mỗi lần tan học, cô thường cuốc bộ đến đây thăm anh.
Anh sẽ lén lấy đồ ăn mang ra cho cô. Hai đứa ngồi trên bậc cầu thang cửa hậu của nhà hàng để trò chuyện.
Năm sinh nhật lần thứ 11, anh làm bánh bao mừng thọ cho cô ăn, từng chiếc bánh tròn lẳn, trắng hồng đẹp như những quả đào tiên.
Anh nói:
“Sư phụ dạy bọn anh đó. Có ngon không?”
Hỷ Hỷ gật gật đầu, ăn ngon lành.
“Sư phụ có đối xử tốt với anh không?” Cô hỏi.
Anh cười nói:
“Tất nhiên là tốt rồi! Sư phụ khen anh có năng khiếu làm đồ ăn, và còn dạy cho anh rất nhiều thứ.”
“Anh, anh cũng ăn đi!”
Anh cầm một chiếc bánh ăn thử. Cô nhìn thấy đôi tay anh giờ đã nút nẻ sưng rộp vì thường phải ngâm trong nước.
“Anh, em chẳng muốn ờ trong nhà của người kia nữa, em có thể chuyển đến sống cùng anh không?”
“Ký túc xá của nhà hàng toàn là con trai, em ở đây sao được?”
“Chúng mình có thể dọn ra ngoài mà! Bây giờ anh đã có việc làm, chẳng phải là có tiền rồi sao?”
“Lương của anh đâu có đủ cho cả hai đứa mình sống? Với lại, em cũng phải đi học nữa mà.”
Cô phụng phịu:
“Nhưng em không thể chịu được người kia thêm một ngày nào nữa!”
Để được ở cạnh anh, cô thường thêm mắm dặm muối, xuyên tạc về mẹ nuôi một cách rất tồi tệ.
“Đợi khi nào kiếm ra tiền, anh sẽ đến đón em đi nhé?” Anh mỉm cười xoa đầu cô.
Từng giọt nước mắt lăn dài trên má, cô nhỏ giọng hỏi: “Vậy phải đợi đến khi nào ạ...?”
10.
Bước ngoặt của cuộc đời cũng xảy đến năm cô 30 tuổi.
Một ngày giữa tháng 9, cô đến nhà hát kịch để tham gia tuyển diễn viên. Bài múa đó kể về câu chuyện của những vũ nữ múa cột.
Cô độc diễn một đoạn trên sân khấu, cả người nhễ nhại mồ hôi.
Khi đi xuống lấy khăn lau phía sau lưng vị đạo diễn và người trợ lý của ông ta. Cô nghe thấy vị đạo diễn kia nói nhỏ rằng:
“Cô này hơi già rồi nhỉ? Chúng ta cần một nhóm vũ nữ trẻ hơn.”
Tiếng sét phũ phàng giáng xuống, đúng vào lúc cô chẳng kịp đề phòng.
Hỷ Hỷ ra khỏi nhà hát, lặng lẽ bật ô bước đi trong màn mưa. Ô của người đi đường vài lần va phải, khiến từng giọt nước bắn lên mái tóc và khuôn mặt vô hồn của cô.
Đó là ngày cuối cùng Hỷ Hỷ tham gia thi tuyển diễn viên.
Từ đó về sau, cô không bao giờ quay lại nhà hát hoặc bất kỳ một phòng vũ đạo nào nữa.
Có một dạo, cô đi tập ở một câu lạc bộ gym, và nơi đó chỉ tiếp đón nữ giới.
Mỗi ngày cô đều tập liền ba tiếng, sau đó tự hấp mình trong phòng xông hơi, quyết tâm nói lời giã biệt với đám mỡ thừa.
Chiều hôm đó, cô trần trụi ngồi trong phòng xông hơi, phủ một chiếc khăn che đi vùng kín.
Khoảng vài phút sau, một cô gái khác mở cửa bước vào ngồi đối diện trước mặt cô. Cô gái đó có một khuôn ngực tròn, núm vú to thâm quầng và một cặp đùi tròn trịa, sau khi phủ một chiếc khăn trên chiếc ghế bản dài trong phòng xông hơi, cô ấy thản nhiên trần truồng ngồi xuống.
Cô gái kia nhìn Hỷ Hỷ chằm chằm hồi lâu, tới mức khiến cho cô bắt đầu cảm thấy mất tự nhiên.
Đối phương đột nhiên mở lời:
“Cô là Lộ Hỷ Hỷ phải không?”
Cô không nhớ đã từng gặp người phụ nữ này ở đâu và khi nào nữa.
“Tôi là Thù Đích, thư ký của luật sư Đới Đức Lễ, cô còn nhớ chứ?”
Hỷ Hỷ đã nhớ ra khuôn mặt này. Hình như cô chỉ gặp Thù Đích có hai lần, và cả hai lần đó, cô ấy đều mặc quần áo.
Thù Đích chủ động nói:
“Tôi không làm ở chỗ Đới Đức Lễ nữa rồi.”
Hỷ Hỷ lộ vẻ ngạc nhiên.
Thù Đích lau mồ hồ trên bụng, thở dài một hơi rồi nói tiếp, giọng đầy chán nản:
“Tôi không thế chịu nổi việc phải làm một trong số những tình nhân dài hạn của ông ta!”
Hỷ Hỷ kinh ngạc. Mặc dù đã mấy năm nay không gặp Đới Đức Lễ, và chỉ liên lạc với ông ta qua điện thoại và email, thế nhưng trong trí nhớ của cô, ông ta trông nhỏ bé như vậy, trông chẳng khác gì một lão tiểu đồng, vậy thì sao có thể...
Thù Đích như đoán được trong lòng Hỷ Hỷ đang nghĩ gì, bèn chép miệng, phẩy phẩy tay:
“Trông nhỏ thó vậy thôi... nhưng lão ta sung mãn lắm đấy...”
Hỷ Hỷ cố không bật cười.
Thù Đích lại nói:
“Cô phải cẩn thận với lão ta! Tôi muốn nói với cô từ lâu lắm rồi! Lão ta đang lừa tiền cô đấy. Tiền lão ta thu còn nhiều hơn cả bên văn phòng thám tử kia nữa, chưa hết, tất cả những khoản khai chi, lão ta đều khống to số tiền lên. Bề ngoài trông gã có vẻ thành khẩn, nhưng thực ra lại là một kẻ ma mãnh kinh khủng đấy! Cô chưa bao giờ thắc mắc về những hóa đơn đó sao? Toàn những khoản tiền lớn như vậy mà!”
Hỷ Hỷ chỉ quan tâm đến một việc.
“Lâm Khắc có biết không? Ý tôi là chuyện tôi thuê anh ta để theo dõi tôi...”
Thù Đích lau mồ hôi trên cổ, đáp:
“Anh ta không biết, bên văn phòng thám tử cũng không biết, bọn họ rất sướng khi có được một khách hàng dài hạn như cô. Với cả, mặc dù xấu xa, nhưng chí ít Đới Đức Lễ cũng là một gã biết giữ mồm giữ miệng. Những kẻ thâm hiểm và ích kỷ thường rất kín miệng mà! Mấy năm gần đây, việc làm ăn của gã càng ngày càng thuận lợi, văn phòng cũng ngày càng to, nhưng ngay cả việc lão có bao nhiêu tài khoản ngân hàng, bao nhiêu căn nhà tôi cũng không biết. Tôi dám cá là ngay cả vợ lão cũng không biết!”
Hỷ Hỷ thở phào nhẹ nhõm, từ trước đến nay cô rất ít khi chú ý đến những chi tiết trên đống hóa đơn mà Đới Đức Lễ gửi đến. Cô chỉ biết có một điều, đó là chỉ cần thanh toán hóa đơn đúng hạn, vậy thì mỗi ngày khi nhìn qua khe cửa, cô sẽ lại được thấy bóng áo jacket xanh thân thuộc kia.
Xem ra Lâm Khắc và anh trai của cô cũng trạc tuổi nhau, và dường như họ đều có chung một ánh mắt cô độc, đa sầu đa cảm.
Nếu thời gian có quay trở lại, có lẽ ngày hôm đó cô sẽ không thuê Lâm Khắc theo dõi, mà sẽ tự mình bước tới để cất lời làm quen.
Tiếc là bao nhiêu năm đã trôi qua, giờ có muốn cũng chẳng thể quay trở lại...
Thù Đích nói:
“Rốt cuộc là vì sao cô lại thuê người đi theo dõi chính mình vậy? Thuê vệ sĩ còn có ích hơn chứ!”
Hỷ Hỷ không muốn trả lời câu hỏi này.
“Trong này nóng chết đi được!” Cô cầm khăn đứng dậy, lòng thầm nghĩ “cô đã nhìn thấy cả người tôi thế này rồi, còn muốn soi luôn cả tim tôi nữa sao?”
Cô ra khỏi phòng xông hơi và đi tắm. Tắm xong, cô thu dọn đồ và lặng lẽ rời đi, từ đó về sau không bao giờ trở lại câu lạc