y từ lúc mới mang thai tới giờ, bác sĩ kiểm tra rồi, cô ấy vẫn khỏe mạnh, không bệnh tật gì cả.”
Cố Tiểu Khanh biết phụ nữ có thai phải cung cấp chất dinh dưỡng cho em bé nên ăn nhiều là chuyện đương nhiên, nhưng nhiều như Lý Triết thì lại quá mức chấp nhận, cô buộc phải nói: “Hay là cậu ráng kiềm chế chút đi, cậu mà để em bé lớn quá thì sau này khó sinh lắm.”
Lý Triết ngước đôi mắt long lanh nước ra khỏi “chậu” canh: “Tiểu Khanh, tớ đói mà. Cậu không biết đâu, hai đứa nhỏ này giày vò tớ vô cùng, tớ ăn bao nhiêu đều vô hết chiều dài của tụi nó. Hai đứa nó ngày nào cũng đói bụng từ sáng tới tối làm tớ sợ phát khiếp.” Ngoài cúi đầu ăn ra, Cố Tiểu Khanh thật tình không còn gì để nói.
Chu Nghị lái chiếc Buick đời mới, xem chừng anh rất khá giả. Xong bữa cơm trưa, hai vợ chồng chở Cố Tiểu Khanh tới khu nhà công ty bất động sản đã sắp xếp cho cô. Suốt thời gian công tác ở Hải Nam, Cố Tiểu Khanh sẽ ở tại một căn hộ dành cho người độc thân, vốn dĩ căn hộ đó là nơi trú ngụ của một đồng nghiệp khác, nhưng Trương Diệu Dương triệu hồi anh ta trở về và điều cô đến đây thay thế, đúng như cô mong muốn.
Cố Tiểu Khanh không mời vợ chồng Lý Triết lên nhà, cô bảo họ về rồi kéo vali đi thang máy lên tầng trên. Tiểu khu tuy không lớn nhưng điều kiện bên trong cũng không đến nỗi nào, hầu hết những người ở đây đều thuộc thành phần trí thức độc thân.
Nhà trọ nhỏ bé nằm trên tầng hai mươi mốt. Vừa mở cửa, một thứ mùi lạ lẫm xộc vào mũi. Nhà có một phòng ngủ và một phòng khách nhỏ, đồ dùng gia đình đầy đủ không thiếu thứ gì. Cô đứng ở cửa nhìn cảnh tượng bừa bộn, hỗn loạn bày ra trước mắt. Báo chí vứt tán loạn trên bàn trà, mấy chiếc tất bẩn rơi vãi trên sofa, và thêm chiếc quần lót màu hồng bị nhét vào góc ghế. Lần này đến nhận thay phần việc của anh đồng nghiệp trẻ còn độc thân, cô mới được mục sở thị một người đàn ông độc thân có thể sống lôi thôi, nhếch nhác tới mức nào.
Cố Tiểu Khanh thở dài, xắn tay áo bắt đầu tổng vệ sinh.
Tiết trời thiêu đốt của Hải Nam khiến Cố Tiểu Khanh có chút bức bối. Quét tước lau chùi nhà cửa xong, trời đã sẩm tối. Cô mở toang khung cửa thông gió, những luồng hơi oi ả đổ xô nhau kéo đến phả vào mặt. Thành phố này không có nổi một ngọn gió mát lành. Mồ hôi trên người ướt mem, nom cô như thể mới lao mình ra khỏi vũng nước.
Trong căn nhà yên ắng, Cố Tiểu Khanh mệt lả, bủn rủn ngồi phịch xuống sofa rồi ngẩn người nhìn bước tường vôi trắng trước mặt. Thi thoảng có tiếng xe chạy vụt qua xé tan màn gió trên con đường cao tốc phía xa, rồi sau đó mọi thứ lại lùi về tĩnh mịch.
Vì tiếp nhận công việc dở dang của người khác, cô không có thời gian nghỉ ngơi, ngay ngày hôm sau cô đã phải có mặt tại công ty bất động sản phía đối tác. Họ cấp cho cô một chiếc xe để chạy đi chạy về công trường. Cố Tiểu Khanh đột ngột chen ngang ngay khi công trường đang vào giai đoạn thi công gấp gáp và khá căng thẳng, thế nên lúc đầu cô lúng túng không theo kịp. May mắn là trước đây cô đã từng tham gia thiết kế công trình này, vì thế sau những ngày đầu bề bộn, công việc đã từ từ đi vào quỹ đạo.
Cuộc sống của Cố Tiểu Khanh ở Hải Nam khá nhàn nhã. Mỗi ngày cô chỉ cần đi công trường một chuyến, đến đó lại được tự do hoàn tất phần việc của ngày trong vòng hai ba giờ đồng hồ, không bị ai quản lý. Rỗi rãi, cô sẽ đến nhà Lý Triết ăn bữa cơm miễn phí, hoặc theo cô nàng đi dạo phố sắm đồ cho phụ nữ có thai và trẻ sơ sinh. Ngày ngày đều trôi qua bình lặng, êm đềm và no đủ như thế.
Hải Nam là nơi bão táp thường xuyên càn quét. Cuối tháng chín, bão đổ bộ, công trường ngừng thi công. Nghỉ làm, Cố Tiểu Khanh đóng cửa ở nhà không dám ra đường. Sinh ra và lớn lên ở vùng đồng bằng, cô chưa bao giờ phải nếm trải cảnh mưa cuồng gió giật thế này. Mười hai giờ trưa, mây mù u ám giăng kín cả bầu trời, căn phòng tối mờ chìm trong tiếng mưa ầm ào xối xả như thác lũ trút nước. Trên con đường vắng bóng người, thảng hoặc có chiếc xe hơi hối hả lao đi trong trời mưa trắng xóa. Bão còn ở xa nên gió vẫn thổi với vận tốc bình thường. Nhưng khi bão thật sự tràn vào đất liền, sẽ kinh hoàng tới mức nào đây, Cố Tiểu Khanh quả thật không dám tưởng tượng.
Hai tiếng trước Lý Triết gọi điện dặn cô đừng ra ngoài, Cố Tiểu Khanh cũng không dám đi đâu. Cô trốn trong nhà ngồi trên ghế xem tivi. Đài truyền hình địa phương liên tục đưa tin về cơn bão, phóng viên đang trực chiến tại khu vực bến tàu nói “Bão sẽ đổ bộ trong hai giờ tới, gió giật cấp tám, thuyền bè đều phải về cảng để tránh gió.”, đang nói giữa chừng, một cơn lốc bất thần ập đến, nếu anh ta không kịp bám vào lan can bên cạnh thì chắc chắn đã bị thổi ngã nhào. Tình hình hiện tại vô cùng nguy cấp. Bất giác, cô cảm thấy căng thẳng.
Dáo dác nhìn quanh căn nhà, cô không thể ngăn mình khỏi cảm giác sợ hãi và ngay trong giờ phút cô đang nơm nớp lo sợ đó, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng đập cửa ầm ầm làm cô giật bắn người, suýt chút nữa hét ra tiếng.
Cô lấy lại bình tĩnh, không nghĩ ra được ai sẽ tới tìm mình vào giờ này. Cố Tiểu Khanh ngờ vực đi đến cửa, nhìn qua mắt mèo, hành lang tối như mực không thể thấy rõ bất cứ thứ gì. Cố trấn an tinh thần, cô mở cửa.
Ngoài cửa, Âu Lâm Tỷ ướt sũng nước, anh đang lo, đợi Tiểu Khanh mở cửa xong, có khi dưới chân anh đã thành một vũng nước nhỏ. Anh xách túi hành lý nhỏ gọn, người trông thê thảm nhưng nụ cười vẫn tươi roi rói.
Âu Lâm Tỷ khoe cả hàm răng trắng bóng, sảng khoái hứng khởi nhìn Cố Tiểu Khanh đứng trong nhà tròn mắt như cô ngốc, nói tỉnh rụi: “Nhìn xem Cố Tiểu Khanh, anh tới an ủi em đây, cho anh ở nhờ nhé?”
Nhìn những giọt nước trên cằm anh nhỏ xuống tí tách, Cố Tiểu Khanh nở nụ cười.