Cô lặng thinh đứng nép sang bên nhường lối để Âu Lâm Tỷ vào nhà. Toàn bộ hành lý của anh đều ướt mềm vì mưa, chỗ cô lại không có quần áo để anh thay, hết cách, cô đành đưa anh mặc quần thể dục của mình. Chiếc quần đó đối với cô khá dài và rộng, vậy mà anh mặc vào lại ôm khít, ống quần còn hụt hẳn một đoạn dài, trông hết sức “ngố tàu”. Đó là Cố Tiểu Khanh thấy thế, chứ Âu Lâm Tỷ thì chẳng những không để ý gì tới tình trạng khó coi lúc này, mà còn cao hứng đung đưa lắc lư rảo mấy vòng trong nhà cô.
Cố Tiểu Khanh vào bếp làm đồ ăn cho anh, lúc làm xong đem ra, cô thấy anh ngồi xếp bằng trên sofa xem tivi, dáng vẻ rất ung dung, rất thư thái.
Chắc vì quá đói nên anh bưng cả chén cơm to ăn “rào rào”, không có chút gì giống với một Âu Lâm Tỷ từ tốn tao nhã trên bàn ăn mà cô từng thấy.
Cố Tiểu Khanh ngồi trên sofa nhìn anh chàng ăn cơm ngon lành trước mặt cô không chớp mắt. Thật ra, cô không nhìn anh mà chỉ đơn giản là hướng mắt về phía anh, bởi tâm trí cô đang lang thang ở nơi khác.
Đang ăn nửa chừng, Âu Lâm Tỷ bỗng ngẩng phắt đầu lên nhìn Cố Tiểu Khanh: “Thế nào? Tự nhiên thấy anh đẹp trai quá hả?”
Bộ dạng anh “xuống cấp” trầm trọng thế này, cô khen được mới lạ. Cô tựa vào ghế, chống cằm, nghiêng đầu hỏi: “Anh và anh của anh là anh em, nhưng mà sao anh không có quan hệ huyết thống với người thân của anh ấy?”
Âu Lâm Tỷ nhìn cô một lúc, sau đó cúi đầu giải quyết gọn ghẽ chén cơm chỉ trong ba lần và đũa. Xong xuôi, anh đặt chén trở lại bàn trà, quệt miệng một cái, ngồi thẳng lưng ngay ngắn, rồi mới thong thả lên tiếng: “Chuyện này nói ra dài dòng lắm, để anh từ từ kể cho em nghe.”
Âu Lâm Tỷ kể, anh và Âu Lâm Ngọc là anh em cùng cha khác mẹ. Nếu nói mẹ Âu Lâm Ngọc là vợ cả thì mẹ anh là vợ lẽ thứ ba của ba anh.
Mẹ Âu Lâm Tỷ là người Hoa quốc tịch Canada, hơn ba thế hệ gia đình anh đều di dân sang Canada sinh sống. Âu Lâm Tỷ may mắn hơn Âu Lâm Ngọc vì anh có mẹ là người độc lập và bản lĩnh. Là một nhà thiết kế thời trang, bà gặt hái được vô số thành tựu vẻ vang trong sự nghiệp. Cả cuộc đời, bà chưa từng bước chân vào gia tộc họ Âu. Mạnh mẽ, phóng khoáng và không cần dựa dẫm vào đàn ông, bà đã một thân một mình sinh hạ và nuôi anh khôn lớn.
Lúc nhỏ, Âu Lâm Tỷ quá non nớt để có thể hiểu được những mắc xích tình cảm phức tạp của thế hệ ba mẹ anh. Đến khi thật sự trưởng thành, anh cũng chẳng thiết tha gì với chuyện đi lục lọi tìm tòi chuyện từ đời xửa đời xưa. Kỳ thực, anh không hề muốn gặp ba mình, một lần cũng không.
Cố Tiểu Khanh im lặng lắng nghe anh nói, sau khi trầm ngâm hồi lâu, cô hỏi: “Có phải mẹ anh ấy đang ở trong viện điều dưỡng của thành phố C không?”
“Ừ, phải. Hai năm qua nhà họ không ai có thể chăm sóc cho bà ấy được, mà bà ấy lại không nhận ra anh của anh, dù sao thì ở viện điều dưỡng bà ấy cũng được người ta chăm sóc chu đáo hơn.”
Cố Tiểu Khanh không nói gì, đứng dậy thu dọn chén đũa trên bàn trà mang đi rửa. Chẳng mấy chốc, tiếng nước chảy ào ào không dứt vang lên trong gian bếp nhỏ. Cái chén trong tay rửa mãi không xong, xong sao được khi cô cứ thừ người cụp mắt nhìn xuống, rửa đi rửa lại hết lần này tới lần khác.
Âu Lâm Tỷ đứng sau lưng cô rất lâu, thình lình mở miệng nói: “Cố Tiểu Khanh, mấy người lãng phí nước như em thật đáng xấu hổ.”
“Ờ.” Cô buồn bã đáp lại một tiếng, rồi dừng việc đang làm, thuận tay tắt vòi nước.
Buổi chiều, trời bắt đầu nổi cơn giông. Những trận cuồng phong đến cùng mưa to vần vũ mạnh bạo đập rầm rầm ngoài cửa sổ. Đồng hồ mới điểm hơn bốn giờ chiều mà bầu trời đã ngập một màu đen kịt. Cố Tiểu Khanh đứng trong nhà nhìn quang cảnh bên ngoài qua khung cửa, cây cối trong tiểu khu đều bị gió thổi giạt về một hướng, một nhánh cây còn bị gió giật gãy lìa nằm xơ xác giữa đường. Cảnh tượng bây giờ thật khiến người ta thon thót lo âu.
Hai người quanh quẩn trong nhà, rảnh rang nhàn hạ không có việc gì để làm. Ngồi xem tivi giây lát, thoáng đã cái đến giờ cơm tối, Cố Tiểu Khanh liền vào bếp chuẩn bị bữa ăn đơn giản vừa đủ cho hai người. Từ trước đến nay vốn là người chỉ biết ngồi một chỗ thưởng thức món ăn, nên lúc Cố Tiểu Khanh nấu nướng, Âu Lâm Tỷ chẳng những không giúp được việc gì ngược lại còn làm nhà bếp rối reng hơn. Mặc dù tính tình rất hiền lành và nhẫn nhịn, nhưng rốt cuộc Cố Tiểu Khanh cũng không nhịn được phải đuổi anh ra ngoài.
Lúc ăn cơm, Cố Tiểu Khanh hỏi Âu Lâm Tỷ: “Tóm lại anh tới Hải Nam làm gì vậy?”
Âu Lâm Tỷ cầm chén cơm, không nhìn Cố Tiểu Khanh, lơ đễnh đáp: “Anh đã nói là đến để lo cho em mà em không tin, em định hỏi tới khi nào mới chịu thôi?”
Bữa cơm tối kết thúc, họ lại trở về làm tổ trên sofa xem tivi. Thời điểm này, ngoài những tin tức thông báo diễn tiến cơn bão và giông gió hãi hùng đang được phát liên tục, chương trình truyền hình không có gì hay ho thú vị. Cuối cùng, Âu Lâm Tỷ bấm sang đài khác có chiếu tiết mục giải trí vui nhộn. Cố Tiểu Khanh ngồi yên trên sofa hào hứng xem, dù chỉ là những màn tấu hài nhàn nhạt chẳng có ý nghĩ gì nhưng ít ra cũng giúp căn nhà sống động hơn phần nào.
Chín giờ, điện thoại Cố Tiểu Khanh đặt trên bàn trà đột ngột đổ chuông. Cô nhìn số hiển thị trên màn hình, là Mã Nguyên Bưu. Dạo này Mã Nguyên Bưu thường gọi điện cho cô. Anh chàng và cô nàng độc thân chuyện trò với nhau như hai người bạn cũ, và cũng dừng lại đúng ở đó, tuyệt nhiên không có tình cảm nam nữ như người ta thường mơ màng liên tưởng. Vì thế Cố Tiểu Khanh rất nhẹ lòng khi ở cạnh Mã Nguyên Bưu.
Điện thoại kết nối, Mã Nguyên Bưu bình thản mở đầu cuộc gọi như bao lâu nay: “Tiểu Khanh, cậu đang ở đâu vậy?”
“Ở nhà, sao thế?” Cố Tiểu Khanh trả lời, thả lỏng người ngã ra sau ghế.
“Vậy tốt rồi, hôm nay tớ xem tivi thấy Hải Nam đang có bão, chỗ cậu có sao không?”
Cô vẫn thả lỏng cơ thể, uể oải đáp: “Chỗ tớ không sao, công trường ngừng thi công nên tớ ở nhà rảnh rang chả làm gì cả.”
“Thế thì cậu ở yên trong nhà nhé, trên tivi người ta nói tình hình bên ngoài xấu lắm.”
Cố Tiểu Khanh cười khẽ: “Tớ biết rồi, nhất định không ra ngoài đi lung tung đâu.”
Điện thoại vừa reo, Âu Lâm Tỷ đã nhìn Cố Tiểu Khanh không rời mắt, giờ lại thấy cô cười vui vẻ thế kia, trong bụng bắt đầu hậm hực.
Anh nói thật to: “Cố Tiểu Khanh, anh muốn uống nước.”
Cô cau mày nhìn Âu Lâm Tỷ, không nói một lời, cầm điện thoại vào nhà bếp rót nước. Người ở đầu bên dây bên kia lặng im trong khoảnh khắc, đương nhiên anh nhận ra giọng Âu Lâm Tỷ.
Một lát sau anh mới lên tiếng: “Tiểu Khanh, nhà cậu còn có người khác hả?”, anh nói hơi nhanh.
Cố Tiểu Khanh xoay người về phía bình nước, trả lời lẹ làng, không bận tâm cũng chẳng nghĩ ngợi: “Ừ, là một người bạn. Đến Hải Nam làm việc, gặp bão nên nán lại.”
Mã Nguyên Bưu cúi đầu: “Ra là vậy.”
Cố Tiểu Khanh không muốn nói dông dài về đề tài này, cô chào tạm biệt anh rồi ấn phím kết thúc cuộc gọi. Trở lại phòng khách, cô đặt cốc nước trước mặt Âu Lâm Tỷ.
Âu Lâm Tỷ dùng cặp mắt dọ xét nhìn cô: “Ai gọi đó?”
Cố Tiểu Khanh liếc nhìn anh, ngồi trở lại vào ghế: “Anh lại cảm thấy buồn chán rồi phải không?”
Chính Âu Lâm Tỷ cũng thấy mình quá ư vô duyên nên nín thinh, chuyển sang nằm dài trên ghế sofa.
Nháy mắt đã đến nửa đêm, Âu Lâm Tỷ ngồi dậy, mở to mắt nhìn Cố Tiểu Khanh, hỏi một vấn đề rất hợp tình hợp lý: “Anh nói này, tối nay chúng ta ngủ thế nào?”
Cố Tiểu Khanh thở dài một hơi, đứng lên vào phòng ngủ, lôi tấm đệm cất dưới giường đem ra trải ngoài phòng khách và phủ thêm chiếc chăn lên trên. Thu xếp xong, cô vào bếp làm cho mình ly sữa rồi bưng đến phòng ngủ.
Vừa đến cửa phòng ngủ, tiếng Âu Lâm Tỷ gọi sau lưng làm cô dừng bước: “Cố Tiểu Khanh.”
Cố Tiểu Khanh quay ra sau, Âu Lâm Tỷ ngồi xếp bằng trên đệm, đôi mắt trong sáng chứa đựng chờ mong ngước lên nhìn cô. Cuối cùng anh cũng hỏi được cái câu mà ngay sau khi bước qua cửa đã muốn hỏi cô: “Cố Tiểu Khanh, em vẫn ổn chứ?”
Cố Tiểu Khanh sững sờ đứng chôn tại chỗ, phải mất một lúc lâu cô mới có thể định thần lại. Sau khoảng thời gian dài trầm mặc, cô lặng lẽ xoay người, nhẹ nhàng đóng cửa. Chuyện này tốt nhất đừng ai hỏi, hãy để vết thương lòng của cô được ngủ yên.
Cơn bão khiến cuộc sống của người dân Hải Nam bị gián đoạn hai ngày. Bão tan, trời quang mây tạnh, Cố Tiểu Khanh trở về những ngày lục tục đi làm. Rất tiếc tâm tình Cố Tiểu Khanh lại không quang đãng như bầu trời sau cơn bão, hiện tại cô đang bực dọc vì Âu Lâm Tỷ cứ bình chân như vại, ở lì trong nhà cô.
Sáng sớm ra đến cửa, không nhịn nổi nữa, cô hỏi luôn: “Này, nói thật đi, cuối cùng anh đến Hải Nam chi vậy?”
Âu Lâm Tỷ đang ăn sáng, cắn miếng quẩy, uống ngụm sữa đậu nành, nhìn Cố Tiểu Khanh đứng đổi giày ở cửa. Anh giật mảnh giấy ăn lau miệng, rồi rề rà lên tiếng: “Không phải anh nói rồi sao, anh đến đây chăm lo cho em.”
Cố Tiểu Khanh nghe xong phì cười: “Anh nghĩ xem, tôi là người lớn chứ đâu phải con nít mà cần anh chăm lo, còn nữa, anh chạy tới đây thì công việc kinh doanh bỏ đi đâu?”
Âu Lâm Tỷ thoắt nghiêm nghị, im lặng nhìn Cố Tiểu Khanh chằm chặp, Cố Tiểu Khanh cũng không tỏ ra yếu thế, nhướng mắt nhìn lại anh. Cuộc giao chiến bằng mắt giữa họ bất phân thắng bại. Kết cuộc Âu Lâm Tỷ giương cờ trắng đầu hàng với câu nói lấp liếm: “Em coi như anh tới du lịch đi.”
Cố Tiểu Khanh hết cách bắt bẻ, đành ôn hòa thương lượng: “Chỗ tôi nhỏ quá, hay anh ra khách sạn ở được không?”
Âu Lâm Tỷ lườm cô một cái: “Anh đang ở nhà em thoải mái, việc gì phải tìm khách sạn?”
Đến lúc này thì Cố Tiểu Khanh thật sự nổi giận, cô thẳng thừng: “Anh không ở khách sạn thế chẳng lẽ chúng ta cô nam quả nữ ở chung một nhà à? Lỡ có chuyện gì thì sao?”
Âu Lâm Tỷ khinh khỉnh: “Anh nói này Cố Tiểu Khanh, đầu óc em không trong sáng gì hết nhé, ai nói cô nam quả nữ ở chung một nhà thì nhất định sẽ có chuyện phát sinh?”
Bị anh bắt bí đến cùng đường đuối lý, cô chẳng thèm tranh cãi, đóng cửa cái “rầm” bỏ đi cho yên thân, mặc kệ anh muốn ra sao thì ra.
¤¤¤
Giông bão ra đi, ngày tháng nóng rẫy trở về. Vì thành phố Hải Nam có độ ẩm lớn, thế nên trời vừa trở nóng, ai nấy đều cảm thấy bực bội với cái oi bức và lưng áo mướt mồ hôi rin rít. Công ty bất động sản bên đối tác cấp cho Cố Tiểu Khanh một chiếc Santana. Không biết chiếc xe này chạy bao nhiêu năm mà nội thất bên trong cũ kỹ rách tươm, ngay cả hệ thống điều hòa cũng hỏng hóc không sử dụng được.
Cố Tiểu Khanh hạ cửa kính, chiếc xe lướt qua những ngọn gió khô hanh chạy thẳng một mạch về nhà. Về đến nơi thì cả người cô đã đổ mồ hôi nhễ nhại. Cô đậu xe vào bãi rồi xách theo mấy túi đồ ăn to đặt trên ghế lái phụ xuống xe.
Phải nói rằng, Cố Tiểu Khanh đang tức anh ách. Mấy hôm nay cô để ý thấy hình như Âu Lâm Tỷ định “cắm rễ” luôn ở nhà mình. Hàng sáng Cố Tiểu Khanh rời nhà đi làm, anh cũng theo chân cô ra ngoài, rồi buổi tối đúng giờ cơm lại lò dò về trong tình trạng mướt rượt mồ hôi mồ kê, hại cô nguyên một ngày mệt đứt hơi, về đến nhà còn phải nấu cơm cho anh. Bực nhất là, anh có vẻ đã quen với tấm đệm trải trên sàn nhà nên ngủ rất ngon lành, không hề có ý định muốn đi nơi nào khác.