Từ bầu trời cao xanh vời vợi, ánh nắng giữa trưa hè rải xuống thành phố C, rồi lại lượn quanh phố lớn ngõ nhỏ để đến tầng ngắm cảnh của một ngôi nhà nằm sâu bên trong tiểu khu xa hoa nổi tiếng tọa lạc bên bờ sông Gia Dụ, cuối cùng xuyên qua hai khung cửa sổ sát đất rọi vào phòng khách.
Ngôi nhà này so với năm năm trước đã hoàn toàn thay da đổi thịt. Không gian vẫn rộng lớn như thế, nhưng cả cách trang hoàng lẫn màu sắc bây giờ đều rất khác xưa – bức màn bằng lụa vàng nhạt thanh thoát, thảm trải sàn Thổ Nhĩ Kỳ với họa tiết hai màu trắng đỏ đan xen, bộ sofa vải màu vàng chanh, đâu đó ở góc ghế và gần tủ tivi còn có rải rác vài món đồ chơi em bé – cái vẻ sạch loáng và hơi hướng lạnh lẽo từng tồn tại bao nhiêu năm đã ra đi không để lại vết tích, thay vào đấy, là cảm giác ấm cúng vui tươi và một chút bừa bộn cỏn con.
Cánh cửa liên thông giữa thư phòng và phòng khách bật mở, Cố Tiểu Khanh kéo máy hút bụi từ trong đi ra. Năm nay cô ba mươi ba tuổi, vóc dáng không còn mảnh mai như trước mà đã hơi đậm người, tướng đi cũng có chút khệnh khạng, nhìn thắt lưng có thể nhận ra cô đang mang thai.
Mùa thu năm thứ hai sau khi kết hôn, Cố Tiểu Khanh và Âu Lâm Ngọc chào đón cô con gái đầu lòng. Ông cố đặt tên cho cháu là Âu Minh Tuệ, với mong muốn cô bé sẽ thông minh trí tuệ, tương lai tươi sáng rạng rỡ.
Ba năm qua đi, bé Minh Tuệ nay đã ba tuổi. Cố Tiểu Khanh vốn không định sinh thêm, nào ngờ lại mang thai ngoài ý muốn. Đứa con thứ hai này đến quá đột ngột, thế nhưng khi tất cả những bồn chồn và lo âu lắng xuống, cô rất nhanh đã bình thản trở lại. Cô nhủ lòng, tuy bây giờ cô là sản phụ cao tuổi, nhưng con cái là món quà quý giá nhất mà ông Trời ban cho cô, chính vì vậy nếu cô chú ý giữ gìn sức khỏe thật tốt thì chẳng có lý do gì họ phải bỏ lỡ đứa trẻ.
Hôm nay lại là một ngày nóng bức, mặc dù trong nhà có điều hòa mát mẻ, nhưng quét dọn xong cả căn phòng, người Cố Tiểu Khanh vẫn mướt mồ hôi.
Cô cất máy hút bụi vào lại phòng chứa đồ, xong lại trở ra phòng khách, khom người nhặt mấy món đồ chơi rớt bên cạnh tủ tivi, giờ cô đã mang thai bảy tháng, cúi xuống đứng lên tương đối khó khăn. Nhặt xong, cô vịn tủ tivi đứng dậy, cầm gấu bông bước từ từ đến phòng con gái.
Cửa phòng mở ra, khắp các vách tường đều sơn phết màu xanh lam; trên tường dán đầy ắp tranh hoạt hình, mặt trăng, bầu trời; vật dụng trong phòng là loại dành riêng cho trẻ con và có cùng một màu hồng tươi tắn. Âu Lâm Ngọc rất thương con, lúc vừa mới biết giới tính của con qua siêu âm, anh đã hăng hái bắt tay vào chuẩn bị phòng cho con ngay, thậm chí còn đổi bồn vệ sinh, bồn rửa tay và vài thứ đồ trong nhà tắm sang kích cỡ nhỏ hơn để phù hợp với cô con gái còn chưa kịp chào đời.
Cô tiện tay cất con gấu bông, rồi đi tới bên giường nhìn hai đứa trẻ đang ngủ say sưa. Đứa lớn là Nhan Hỉ, cậu bé giờ đã sắp mười tuổi, mẹ Nhan Hỉ vì bận theo giúp ba cậu lo việc triển lãm tranh nên đưa cậu bé về nước trong mấy tháng nghỉ hè này.
Nhan Hỉ vẫn gầy tong teo, tay chân khẳng khiu chẳng có chút thịt, cậu có khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan thừa hưởng vẻ xinh đẹp, sắc sảo của ba mẹ. Lúc này cậu bé nhắm mắt ngủ rất sâu, nằm nghiêng người cong lưng, như thể đang bảo vệ che chắn cho thân thể bé nhỏ trong lòng mình.
Minh Tuệ dúi đầu vào bụng Nhan Hỉ, mặt ngửa lên trời, giang tay giang chân loạn xạ, hai tay giơ lên cao giống như đầu hàng, cô nhóc mặc quần áo nhỏ xíu ngắn ngủn, áo may ô xếch lên đến ngực làm hở ra cái bụng nhỏ ngân ngấn thịt.
Cố Tiểu Khanh ôm Minh Tuệ ra khỏi bụng Nhan Hỉ, đặt nhóc con đang ngủ say mèm lên cái gối bên cạnh. Nhưng khi vừa mới quay đầu lại, toan đắp chăn cho bọn trẻ, thì cô đã thấy Nhan Hỉ đang mở to mắt nhìn cô với vẻ cảnh giác. Thấy rõ là Cố Tiểu Khanh, cậu bé liền quay mặt sang bên, phát hiện Minh Tuệ vẫn còn ở đó, cậu lập tức trở người quàng một tay lên bụng Minh Tuệ rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Cố Tiểu Khanh hơi ngẩn ra, nhíu mày nhìn cánh tay nhỏ bé của Nhan Hỉ vắt ngang người Minh Tuệ. Một lát sau, cô vẫn đắp chăn cho chúng rồi quay gót rời phòng.
Trở lại phòng khách, Cố Tiểu Khanh khệ nệ ngồi xuống sofa. Căn phòng rất yên tĩnh và sáng sủa, cô ngã lưng tựa vào ghế, lúc nãy tới lui làm việc nhà, nên giờ cô thấy hơi mệt. Thuận tay mở tivi lên xem bộ phim truyền hình giữa trưa, xem một chặp thì mắt không mở nổi, lại lười lê thân hình nặng nề vào phòng ngủ, thế là cô vùi mình trên sofa nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Trời về chiều, Cố Tiểu Khanh bị đánh thức bởi thứ gì đó động đậy trong lòng cô. Cô mở mắt ra, thấy con gái đang ngồi bên mép ghế, nhoài người áp đầu vào ngực mình. Phát hiện mẹ đã tỉnh, cô nhóc ngẩng lên nhìn rồi lại ngã đầu xuống, cất giọng non nớt ngây thơ gọi: “Mẹ.”
Cố Tiểu Khanh nằm im không nhúc nhích, vuốt tóc con gái hỏi: “Dậy rồi à?”
“Dạ.”
“Ngủ ngon không?”
“Dạ ngon.”
Hai mẹ con cô vẫn thường một người hỏi một người đáp như vậy. Minh Tuệ trông rất ngoan ngoãn hiền lành, nhưng Cố Tiểu Khanh biết, chỉ những khi mới ngủ dậy, còn chưa tỉnh hẳn thì con bé mới ngoan đến thế.
Cô hỏi tiếp: “Chú Nhan Hỉ của con đâu rồi?”
“Rửa mặt ạ.”
Chẳng mấy chốc, tiếng Nhan Hỉ vọng ra từ nhà tắm: “Minh Tuệ ơi, rửa mặt.”
Cố Tiểu Khanh liền vỗ vỗ con gái: “Nào, dậy đi rửa mặt nào.”
Minh Tuệ không hề cử động. Thực ra Cố Tiểu Khanh biết, một đứa trẻ ở độ tuổi Minh Tuệ sẽ khó mà hiểu hết được ngôn ngữ đối thoại hàng ngày của người lớn, có đôi khi con bé cũng hiểu đấy nhưng nếu gặp lúc nó mất hứng thì ai nói gì nó cũng làm ngơ. Cố Tiểu Khanh rất thường thủ thỉ nhỏ to với con gái, vì cô nhóc này càng ngày càng thích lý sự và hay hỏi quanh co ý nghĩa một số từ ngữ cũng như vài chuyện liên quan đến cuộc sống xung quanh mình.
Quả thật không lâu sau đó, Nhan Hỉ cầm khăn lông bước ra từ nhà tắm, cậu bé đi thẳng đến bên Cố Tiểu Khanh, khom lưng, nâng khuôn mặt nho nhỏ của Minh Tuệ lên rồi tỉ mỉ lau mặt cho cô nhóc, Minh Tuệ cũng ngoan ngoãn ngước mặt để cậu lau.
Lau mặt Minh Tuệ xong, Nhan Hỉ quay trở lại vào nhà tắm. Cố Tiểu Khanh nhìn theo bóng dáng cậu, vì trời nóng, Nhan Hỉ mặc quần đùi và áo may ô, tay chân cậu dài lêu nghêu mà tấm lưng thì lại mỏng mảnh, nhưng dáng đi của cậu bé rất thẳng, bước chân khoan thai không nhanh không chậm, Cố Tiểu Khanh vừa nhìn đã cảm nhận được nét trầm ổn và điềm tĩnh nơi cậu. Chợt nhớ lại cái cảnh hai đứa trẻ cùng ngủ trưa khi nãy, cô cúi đầu nhìn nhóc con đang vùi đầu trong lòng mình, thầm nghĩ: Liệu có phải mình suy nghĩ quá nhiều hay không?
Sau khi được lau mặt sạch sẽ thơm tho, Minh Tuệ tỉnh rụi như sáo, cô nhóc nhảy cẫng ra khỏi lòng mẹ rồi chạy lẫm chẫm về phía nhà tắm. Chỉ chốc lát, tiếng nói chuyện của cô bé đã truyền ra ngoài, Cố Tiểu Khanh không nghe thấy Nhan Hỉ nói gì mà chỉ nghe thấy Minh Tuệ ríu rít chẳng ngừng.
Cô rời ghế sofa, vào nhà tắm trong phòng ngủ rửa mặt. Lúc đi ra, cô thấy hai đứa trẻ đều ngồi trên thảm trong phòng khách, Nhan Hỉ đang chơi ghép hình, bộ ghép hình khổng lồ ấy được cậu bé mang từ Mỹ về, có hơn năm nghìn mảnh ghép khác nhau, phải nói rằng, rất hiếm đứa trẻ mười tuổi nào có thể kiên nhẫn ngồi ghép hình như cậu. Cố Tiểu Khanh để ý thấy mỗi ngày cậu bé đều ghép một chút rồi lại gỡ hết ra, chưa bao giờ hoàn tất, toàn bộ bức hình cậu chỉ ghép đến phân nửa rồi dừng lại, vì vậy cô cũng không nhìn ra được đó là hình gì.
Minh Tuệ ghé vào lưng Nhan Hỉ, cọ tới cọ lui, không một giây yên tĩnh. Vậy mà Nhan Hỉ chỉ ngồi xếp bằng một chỗ, im lặng để mặc cho cô nhóc phá bĩnh.
Cố Tiểu Khanh đứng nhìn bọn trẻ một lúc rồi đi vào nhà bếp. Đã gần năm giờ chiều, từ ngày cô mang thai Âu Lâm Ngọc mỗi ngày đều tan làm sớm, giờ này hẳn anh cũng sắp về.
Cô lấy thức ăn trong tủ lạnh ra để chuẩn bị làm bữa tối, vừa ngâm thịt vào nước cho rã đông thì nghe thấy tiếng reo khe khẽ của Minh Tuệ trong phòng khách: “Ba ba.”
Cố Tiểu Khanh ngừng tay, bước ra khỏi bếp, quả nhiên thấy anh đang đứng ở cửa đổi giày, còn Minh Tuệ thì đã nhào đến từ bao giờ, hai tay bé con ôm bắp đùi ba mình cứng ngắc.
Cố Tiểu Khanh đi tới đón cặp tài liệu trong tay anh, đem vào thư phòng cất kỹ. Lúc cô bước ra, anh đã ôm Minh Tuệ ngồi xuống bên cạnh Nhan Hỉ, nhướn đầu nhìn cậu ghép nhìn, tay anh nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, cậu chỉ hơi nhúc nhích đầu chứ không ngẩng lên.
Cố Tiểu Khanh vào bếp rót ly nước mang ra đưa anh. Anh ôm con gái, ngẩng đầu nhìn cô cười, cầm ly nước và uống một hơi cạn sạch. Cô đón lấy ly nước anh đưa trở lại, rồi liền quay về bếp làm bữa tối.
Cô vào bếp không bao lâu thì anh cũng vào theo, bấy giờ anh đã cởi bỏ cravat và xắn cao hai ống tay áo. Anh đi đến phía sau Cố Tiểu Khanh, ôm eo cô, hôn nhẹ một cái vào thùy tai cô rồi ân cần hỏi: “Hôm nay em có mệt không?”
“Không, em khỏe.” Cố Tiểu Khanh lắc đầu.
Âu Lâm Ngọc lại hôn cô một chút, rồi xoay người bắt đầu thái đồ ăn. Cố Tiểu Khanh đi qua mở cửa tủ lạnh nhìn nhìn, nói với Âu Lâm Ngọc đứng phía sau: “Tủ lạnh sắp trống rồi, lát mình đi siêu thị nhé?”
Anh đang bận tay, chỉ đáp “Ừ” một tiếng, không ngoảnh lại nhìn.
Cố Tiểu Khanh vo gạo, bắt nồi cơm điện xong thì rời nhà bếp. Trở lại phòng khách, cô tắt điều hòa, mở cửa sổ để trong phòng có không khí tự nhiên, buổi chiều thời tiết đã dễ chịu hơn, cho dù không có máy lạnh cũng không làm căn phòng trở nên nóng bức.
Mở cửa xong quay người lại, cô thấy con gái đang ngồi trên sofa xem bộ phim hoạt hình cô nhóc thích nhất – “Cừu Trắng và Sói Xám” – cô nhóc mở to cặp mắt xoe tròn, xem vô cùng say mê. Đây cũng là thời điểm yên tĩnh hiếm hoi trong ngày của cô nhóc.
Cô đi qua ngồi xuống cạnh con gái, từ chỗ cô ngồi có thể nhìn thấy bóng lưng bận rộn của Âu Lâm Ngọc trong bếp. Trong phòng khách ngoài tiếng tivi, không có tiếng người nói chuyện. Minh Tuệ đang xem tivi, Nhan Hỉ đang tập trung vào bộ ghép hình của cậu, và Cố Tiểu Khanh thì đang nhìn Âu Lâm Ngọc – mỗi người trong họ đều có một đối tượng để chuyên tâm chú ý.
Cố Tiểu Khanh chăm chú nhìn người đàn ông đang luôn tay nấu nướng của mình, dù cô đã nhìn rất nhiều năm, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy tràn ngập ấm áp và ngọt ngào như phút ban đầu.
Thoáng chốc, cả nhà đã ăn xong bữa cơm chiều cơm lành canh ngọt. Nhân lúc Âu Lâm Ngọc vào nhà bếp thu dọn, Cố Tiểu Khanh bế Minh Tuệ vào nhà tắm tắm rửa. Tắm xong đi ra, cô diện cho cô nhóc bộ váy xinh đẹp như một cô công chúa nhỏ rồi bảo cô bé đi tìm Nhan Hỉ.
Đến lúc Cố Tiểu Khanh thay quần áo, Âu Lâm Ngọc cũng vừa tắm gội sạch sẽ xong và quấn khăn tắm đi vào phòng ngủ. Mặc xong quần áo mình, quay lại thấy anh đang mặc áo sơmi, cô bèn đi qua giúp anh cài nút áo, anh liền buông xuôi tay, đứng yên để cô làm. Cài đến nút áo cuối cùng, cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt thoáng hiện vẻ sửng sốt.
Anh nhìn vào mắt cô, hỏi: “Sao vậy?”
Cô chạm tay vào thái dương của anh: “Lâm Ngọc, anh có tóc bạc rồi.”
Anh giật mình, cười bảo: “Em nhổ cho anh đi.”
Cô đưa tay nhổ sợi tóc bạc, rồi tựa đầu vào lồng ngực anh, thật lâu chẳng nói câu gì: Người đàn ông của mình rồi cũng sẽ già đi.
Mấy năm nay, họ luôn ở bên nhau, anh đã thực hiện lời hứa trước kia, chưa bao giờ rời xa cô dù chỉ một ngày, ngay cả khi đi công tác cũng đưa cô theo cùng. Thời gian trôi qua, cô thấy đuôi mắt anh đã dần xuất hiện nếp nhăn, khóe môi anh bắt đầu có đường vân và kích cỡ quần áo cũng lớn hơn một số – dấu ấn tháng năm xuất hiện càng lúc càng n