nhịn! Bởi vì anh cũng không muốn bây giờ còn chưa có giải quyết xong nha đầu Dịch Kiều kia, mình lại chọc tới một kẻ phúc hắc này, nên chỉ có thể nói: "Tan việc rảnh không, tới chỗ cũ đi, có một người ở chỗ này đang mơ mơ màng màng, tớ không rảnh theo bồi, cậu tới nhận ca."
Trên tay động tác thu dọn đồ đạc chậm một chút, khẽ nhăn nhíu đầu mày thử hỏi: "Chu Hàn?"
"Không phải là anh ta còn có ai, lôi kéo tớ đến đây uống hết một đêm rồi, hiện không được nữa, phải đi đón Dịch Kiều rồi, cậu tới đây xem, tâm tình của anh ta không tốt, đã uống vài bình rồi." Diệp Tử Ôn ở bên kia điện thoại nói như thế.
Tô Dịch Thừa trầm mặc một lúc thì gật đầu nói: "Tớ biết rồi."
Hai ngày này tất cả báo chí đều nói về một chuyện, ban đầu Chu Hàn yêu Lăng Nhiễm như vậy thậm chí vì Lăng Nhiễm không tiếc bỏ đi tình huynh đệ nhiều năm, mà cuối cùng lại nhận được kết quả như thế, đúng là làm cho người ta khó có thể tiếp nhận.
Lúc Tô Dịch Thừa đi tới chỗ club tư nhân mấy người thường lén tới tụ hội, thì Diệp Tử Ôn đã rời đi, mà Chu Hàn vẫn ngồi ở trước quầy ba cầm lấy chai rượu đổ vào trong miệng mình, trên bàn toàn là những chai rỗng, nhìn ra được Chu Hàn thật là đã uống không ít, cơ hồ sắp tới cực hạn.
Cau mày tiến lên, cầm cặp công văn trực tiếp ngồi vào bên cạnh anh ta, Chu Hàn cả người đã đầy mùi rượu đỏ, hoàn toàn nhận không ra Tô Dịch Thừa, chỉ thấy có người ngồi xuống ở bên cạnh anh, cả người đầy mùi rượu nói: "Đừng, đừng ngồi ở đây, nấc —— nơi này, nơi này là chỗ của bạn tôi, nấc —— anh ta sắp tới rồi!"
Tô Dịch Thừa quay đầu nhìn người phục vụ rượu, hỏi: "Anh ta uống bao nhiêu rồi?"
Người phục vụ rượu liếc nhìn Chu Hàn, chỉ chỉ hai chai trên quầy ba, có chút khoa trương bấm ngón tay tính, nói: "Cộng thêm trên bàn , tổng cộng uống hơn năm chai rồi."
Tô Dịch Thừa gật đầu, đem cặp công văn cầm trong tay trực tiếp đặt vào trên quầy ba, đưa tay cầm lấy chai rượu trong tay của Chu Hàn, bình tĩnh nói: "Đủ rồi, đừng uống nữa."
Rượu trong tay bị người đoạt đi, Chu Hàn theo bản năng đưa tay đoạt lại, trong miệng còn đầy men say nói "Cho tôi, nào, nâng cốc cho tôi, tôi còn muốn uống. . . . . ."
Tô Dịch Thừa đem chai rượu cầm trong tay đặt vào một bên, bắt được tay của anh ta không để cho anh ta động, vẻ mặt nghiêm túc lợi hại nói: "Đủ rồi, Chu Hàn!"
Chu Hàn tựa hồ lúc này mới nhận rõ thanh âm của anh, tròng mắt sương mù ngẩng đầu lên nhìn, một lúc lâu mới nhận ra anh, lúc này không ngừng gật đầu, cười khúc khích nói: "A, A Thừa!" Ngón tay chỉ vào anh, lăng lăng cười nói: "Đúng, đúng, cậu là A Thừa, A Thừa!"
Tô Dịch Thừa buông tiếng thở dài, quay đầu nói với người phục vụ rượu trong quầy bar: "Làm phiền anh cho tôi một cốc trà." Cái bộ dáng này của anh ta căn bản là thần chí cũng không rõ ràng, ngay cả việc nói chuyện cơ bản nhất với nhau cũng thành vấn đề.
Người phục vụ rượu kia gật đầu, xoay người phân phó người vào phòng bếp.
Chu Hàn cả người ý thức căn bản không rõ ràng lắm , nhìn Tô Dịch Thừa mà lung la lung lay, tay vẫn không quên tiến tới, trong miệng la hét nói muốn uống rượu.
Người phục vụ rất nhanh từ trong phòng bếp bưng ra một cốc nước trà, Tô Dịch Thừa đưa tới cho Chu Hàn, Chu Hàn một tay muốn đẩy ra cái cốc Tô Dịch Thừa đưa tới, lúc quay đầu lại đúng lúc Chu Hàn đẩy rớt cốc nước, cốc nước trực tiếp rơi xuống mặt đất, mảnh thủy tinh vỡ đầy trên mặt đất.
Tô Dịch Thừa quay đầu, lần nữa nói với người phục vụ: "Cho tôi một cốc nước lạnh."
Người phục vụ gật đầu, lấy cho anh một cốc nước lạnh, Tô Dịch Thừa nhận lấy, cũng không có uống, đem nước trong cốc dội thẳng lên người Chu Hàn.
Thời gian giống như dừng lại, Chu Hàn bị anh dội hơi tỉnh một chút, ngay cả mấy người phục vụ bên trong quầy ba cũng kinh ngạc có chút phản ứng không kịp.
Đem cốc không cầm trong tay trực tiếp đặt lại trên quầy ba, Tô Dịch Thừa lạnh lùng nhìn Chu Hàn, lạnh giọng nói: "Đã tỉnh chưa?" Lãnh mạc, trong giọng nói thậm chí không mang theo một chút tâm tình.
Chu Hàn lúc này mới có chút kịp phản ứng lại, mùi rượu trên người cũng bị dội hơn phân nửa, nhìn chằm chằm anh, bàn tay đặt trên quầy bar nắm chặt lại.
Tô Dịch Thừa cũng chỉ là nhìn anh ta, hai người cũng không nói chuyện, không khí tựa hồ trở nên căng thẳng một chút.
Hai người trầm mặc nhìn nhau hồi lâu, đột nhiên chỉ thấy Chu Hàn nâng lên nắm tay liền đánh một quyền về phía mặt của Tô Dịch Thừa, Tô Dịch Thừa sinh ra ở trong gia đình quân nhân, từ nhỏ cũng lớn lên ở quân khu đại viện, bình thường ba Tô và nội Tô đối với anh cũng là chọn lựa giáo dục quân sự hóa, thân thủ cũng có thể so sánh với quân lính dưới tay của ba Tô hiện tại.
Nghiêng đầu trực tiếp tránh được quả đấm kia của Chu Hàn, bất quá Chu Hàn tựa hồ là tính đánh thật, một quyền khác liền lập tức đánh tới, Tô Dịch Thừa giơ tay lên trực tiếp ở giữa không trung chặn lại, nhìn Chu Hàn lạnh giọng mở miệng: "Thật muốn động thủ?"
Chu Hàn không nói lời nào, cả người có chút nảy sinh ác độc đánh về phía anh, Chu Hàn thân thủ không tồi, nói thật về anh, Chu Hàn, Diệp Tử Ôn từ nhỏ coi như là không đánh nhau thì không quen biết, ba người thân thủ đều không chênh lệch lắm, coi như là không phân cao thấp.
Chu Hàn uống rượu nên hiện tại cả người có một cỗ khí rất mạnh, ra quyền rất ác, dĩ nhiên cũng rất chuẩn, Tô Dịch Thừa một chút không phòng bị, trúng một quyền vào bụng, bị đau kêu rên thành tiếng.
Đợi lúc Chu Hàn đánh tới một lần nữa anh đã lắc mình tránh tới phía sau kiềm lại, sau đó có chút tức giận nói: "Có phải rất muốn đánh nhau hay không?"
Chu Hàn giãy dụa tránh anh, tròng mắt nhìn chằm chằm vào anh, lớn tiếng nói: "Đúng."
"Tốt!" Tô Dịch Thừa lớn tiếng đáp ứng, trên mặt là vẻ thô bạo từ trước tới nay chưa từng có, quay đầu nói với người phục vụ kia: "Cho chúng tôi một phòng." Muốn đánh anh không ngần ngại tìm một chỗ đánh thống khoái một trận.
Những người phục vụ bên trong quầy bar đều bị hai người bọn họ hù dọa, cho là bọn họ nói đùa, nhưng mà động tĩnh kia cũng không có nửa phần lưu tình.
"Tô, Tô phó thị trưởng, này, này không tốt lắm đâu?" Người phục vụ kia vẻ mặt có chút cổ quái nói.
"Vậy anh nghĩ chúng tôi ở nơi này động thủ sao?" Tô Dịch Thừa quay đầu liếc nhìn chung quanh cái bàn, bất quá hôm nay trong quán rượu người cũng không nhiều lắm, cũng chỉ có một hai người ngồi ở trên ghế dài uống rượu, nhìn thấy động tĩnh bên này cũng không hiếu kỳ, nhưng vẫn ngồi ở vị trí như cũ uống rượu của mình.
Nhìn ra bọn họ không phải là nói giỡn, vì tránh tổn thất không cần thiết cho quán rượu, người phục vụ kia dưới sự cân nhắc đã trực tiếp cho bọn họ một phòng trống, mặt khác sau khi bọn họ vào phòng liền gọi điện thoại cho quản lý, vì ngại thân phận đặc thù của Tô Dịch Thừa, chuyện này còn phải có người ra mặt tới xử lý.
Lúc người quản lý của quán bar này chạy gấp từ bên ngoài trở về, bên trong phòng Tô Dịch Thừa cùng Chu Hàn đã sớm động thủ, bên trong chỉ truyền đi ra ngoài tiếng bùm bùm.
Nghe động tĩnh bên trong, Đường quản lý cau chặt lông mày có chút lo lắng quay đầu hỏi người phục vụ bên cạnh vừa mới gọi điện thoại: "Đi vào đã bao lâu?"
"Cũng sắp mười phút rồi." Người phục vụ kia thành thật nói, mới vừa rồi bọn họ đi vào anh ta đã đứng ở cửa, nếu như xảy ra chuyện gì, cũng có thể trước tiên gọi điện thoại báo cảnh sát hoặc là gọi điện thoại cho xe cứu thương."Quản lý, có cần thiết phải gọi điện thoại báo cảnh sát không?"
Đường quản lý kia tức giận trắng mặt nhìn anh ta một cái nói: "Báo cái gì, anh có biết thân phận hai người bên trong hay không?" Một người là phó thị trưởng, một người là chủ một công ty lớn, người nào anh cũng không thể chọc vào.
Người phục vụ kia hậm hực ngậm miệng, không nói thêm gì nữa.
Đang khi hai người ở ngoài cửa có chút lo lắng chờ đợi, trong phòng đột nhiên không có tiếng động gì nữa.
Hai người theo bản năng nhìn nhau, người phục vụ kia không khỏi có chút bận tâm hỏi: "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Đường quản lý kia cũng lo lắng, xoay người nhẹ gõ cửa, mang theo giọng cười nhẹ gọi: "Tô phó thị trưởng, Chu tổng?"
Không có trả lời, an tĩnh, một chút thanh âm cũng không có.
Nghe không được tiếng vang nào, ngoài cửa Đường quản lý không khỏi căng lỗ tai đặt lên cửa nghe, vẫn như cũ không có thanh âm, tựa hồ những ồn ào vừa mới rồi không có tồn tại vậy, giống như căn phòng này không có người.
"Làm sao lại không có tiếng gì nữa?" Đường quản lý nhỏ giọng nói thầm, chân mày có chút không giải thích được nhíu thật chặt.
"Sẽ không phải đã xảy ra chuyện chứ?" Người phục vụ kia suy đoán nói.
Nghe anh ta vừa nói, Đường quản lý cũng rất lo lắng, nếu là thật ở nơi này xảy ra chuyện, hơn nữa hai người bên trong cũng là người có tiếng tăm, ông ta cũng không đủ sức chịu nổi trách nhiệm này, quay đầu vội vàng nói với người phục vụ đang đứng một bên: "Mở cửa mở cửa, nhanh lên một chút mở cửa!"
"Không có, không có chìa khóa." Người phục vụ kia cũng bị việc này hù dọa sợ hãi nói.
"Nhanh chóng đi lấy đi!" Đường quản lý có chút gấp nói.
"Nga nha." Người phục vụ kia lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng đi ra ngoài tìm người phụ trách quầy bar, lấy tới chìa khóa từ người kia.
Cầm chạy tới, Đường quản lý cứng ngắc cầm chìa khóa mở cửa đi vào, chỉ thấy cửa bốp một tiếng cửa từ bên trong bị mở ra.
Chỉ thấy Tô Dịch Thừa một tay cầm áo khoác một tay xoa khóe miệng từ bên trong đi ra ngoài, áo sơ mi trắng do mới vừa rồi đánh nhau mà bị nhăn nhúm, thậm chí chỗ dưới nách còn bị rách.
Phía sau Chu Hàn cũng theo ra ngoài, giống như trước áo khoác vắt trên bả vai, khóe mắt có chút tím bầm áo sơ mi màu xanh đậm trên người cũng bị giật mất mấy nút áo, giờ phút này lồng ngực mở ra, chính diện nhìn tới, có thể thấy được thân hình của anh rất tốt, cơ bụng sáu múi, rõ ràng cho thấy là người luyện võ.
Nhìn lại trong phòng bàn trà bị vỡ mất một góc, trên mặt đất thủy tinh vỡ rơi đầy, ngay cả tivi màn hình LCD treo trên vách tường cũng bị tai họa vỡ mấy chỗ.
Đường quản lý cùng người phục vụ kia theo bản năng nhường đường cho hai người đi ra, còn có chút từ trong khiếp sợ không kịp lấy lại tinh thần.
Tô Dịch Thừa xoa khóe miệng đi qua đại sảnh về phía quầy rượu, không quay đầu lại nói thẳng: "Tiền rượu, cùng tất cả hư hao bên trong đều do Diệp Tử Ôn trả." Vừa nói, vừa trực tiếp đi đến quầy ba cầm lấy cặp công văn của mình, mặt khác cũng cầm lấy cặp công văn của Chu Hàn lúc trước để lại trực tiếp ném cho Chu Hàn, sau đó hai người cũng không nói chuyện với nhau trực tiếp ra khỏi quán bar.
Bãi đỗ xe, Chu Hàn đi thẳng về phía xe của mình, lại bị Tô Dịch Thừa phía sau gọi lại: "Cậu muốn vì say rượu lái xe mà đăng lên báo sao?"
Chu Hàn dừng lại cánh tay đang mở ra cửa xe, quay đầu nhìn chằm chằm Tô Dịch Thừa.
Tô Dịch Thừa nhìn anh một cái, chỉ nói nói: "Đi thôi, đánh cũng đánh đủ rồi, tìm một chỗ hàn huyên một chút." Vừa nói, trực tiếp mở cửa ngồi vào trong xe của mình.
Chu Hàn không nói chuyện, cuối cùng cũng cầm cặp công văn trực tiếp ngồi vào trong xe của Tô Dịch Thừa.
Tô Dịch Thừa không lái xe trở về nhà cũng không có đưa Chu Hàn về nhà, mà lái xe đến bờ sông, tắt máy xong thì xuống xe, đứng ở trên bờ đê, gió đêm thổi khiến cho tóc của anh vốn rối loạn càng rối loạn hơn, Chu Hàn cũng từ trong xe đi ra, đi