"Lâm Nghi Trăn, trước kia nghỉ hè không phải cậu đều bận rộn đi làm kiếm tiền sao? Có khi còn kiêm cả ba công việc, bận đến nổi không có thời gian về nhà?" Đáy lòng Chu Đình cảm giác là lạ.
"Cũng là bởi vì quá lâu không trở về, muốn trở về xem một chút, thuận tiện đi dâng hương cho bà ngoại." Đúng nha! Ngày giỗ bà ngoại cũng sắp tới rồi.
"Vậy cũng không cần vội như vậy, vừa mới thi xong, cậu không thư giãn một chút? Như cùng bạn trai hẹn hò, đi xem phim."
"Như vậy sẽ xài tiền." Mặc dù Chiêu Duy sẽ trả, nhưng mà, nghĩ đến tiền ở trước mặt từ từ đi ra ngoài, cô đã cảm thấy đau lòng.
Chu Đình không hiểu hỏi: "Cậu làm gì phải tiết kiệm như vậy? Tiền về sau kiếm lại cũng được, cậu không muốn tốn tiền là để lại cho con cháu sao?"
"Cậu không hiểu đâu." Từ nhỏ cha mẹ ly dị, Lâm Nghi Trăn sớm hiểu tình yêu, hôn nhân cũng không tuyệt đối vĩnh viễn, ngay cả nhà cũng không phải an toàn nhất, chỉ có tiền tài mới có thể cho cô cảm giác an toàn.
"Nghi Trăn!" Chu Đình thật sự lo lắng cho cô.
"Bụng của mình đói lắm, đã lâu không ăn đồ cậu nấu." Lâm Nghi Trăn nhanh chóng dời đề tài, mắt nháy nháy nhìn Chu Đình. Mỗi ngày đều đến bệnh viện lúc sáng sớm, tối trễ mới về nhà, cũng đã lâu không có cơ hội nếm tay nghề của Chu Đình.
"Biết rồi!" Chu Đình bĩu môi, đứng lên đi tới phòng bếp, liền đơn giản nấu mì. Thật không biết Vũ Chiêu Duy coi trọng kẻ ham tiền như mạng này ở điểm nào?
Có lúc Chu Đình cũng rất hoài nghi, nhưng lại không hỏi nhiều, dù sao tình cảm là chuyện của hai người họ, cô là người ngoài không thể xen vào.
"Đừng quên thêm trứng." Lâm Nghi Trăn lò cái đầu nhỏ vào phòng bếp, "Còn phải thêm thịt, táo tương, cả ớt tương nữa. . ."
"Biết rồi, biết rồi! Cậu làm việc của cậu đi." Chu Đình mắt trợn trắng, có Lâm Nghi Trăn trong phòng bếp chỉ thêm bận rộn. Đang lúc cô nấu xong, bỏ vào tô thì trong phòng khách truyền đến giọng nói của Lâm Nghi Trăn.
"Chu Đình, cậu đã từng yêu chưa?"
"keng!" Tiếp theo là tiếng chén vỡ cùng thanh âm của Chu Đình bị phỏng mà la lên, cô phản ứng mau lẹ, lập tức đem tay mình vào vòi nước lạnh.
"Chu Đình!" Lâm Nghi Trăn chạy như bay vào phòng bếp, kinh sợ thấy cô bị phỏng cùng đầy mảnh vụn trên đất, tự nhên cảm giác xấu hổ.
"Đừng vào, cẩn thận mảnh vụn." Chu Đình ngăn lại, vừa cầm cây chổi, vừa cắn răng nhịn đau quét dọn, tránh cho Nghi Trăn không cẩn thận bị thương.
"Vậy mình đi lấy hộp cấp cứu." Đều do cô làm hại, nếu không phải là cô muốn ăn, Chu Đình cũng sẽ không bị thương.
Khi cô lo lắng tìm được hộp cấp cứu, Chu Đình đã quét dọn sạch sẽ, đang muốn cầm tô mì, làm Nghi Trăn lại đau lòng áy náy.
"Chu Đình, mình muốn ăn mình sẽ tự lấy, trước tiên xử lý vết thương đã."
"Không sao, chỉ là phỏng nhẹ."
"Nhưng mà, tay cậu đang chảy máu." Mắt nhìn thấy vết máu từ ngón tay giữa của Chu Đình rỉ ra, làm cô càng lo lắng.
"Vậy sao? Mình không có cảm giác, có lẽ là mới vừa rồi không cẩn thận bị mảnh vụn cắt trúng, không cần gấp, đợi lát nữa mình xoa một chút thuốc sẽ không sao." Chu Đình vừa nói vừa đưa tô mì cho Nghi Trăn, "Cẩn thận, rất nóng."
Lâm Nghi Trăn nhận lấy, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, "Mình sẽ nhớ cậu."
"Làm ơn, cũng không phải là sinh ly tử biệt, nghỉ hè cũng chẳng hơn hai tháng, chớp mắt một cái đã trôi qua, thời điểm tựu trường chúng ta không phải lại có thể gặp mặt? Nếu như cậu không bị một, hai điểm nha." Chu Đình ranh mãnh nói thêm câu cuối cùng.
"Mình mới không kém như vậy!" Mặc dù cô đần độn, nhưng công phu nước tới chân mới nhảy cũng không kém đâu.
Chu Đình cũng chỉ cười cười, "Đừng nói nhiều như vậy, ăn mì đi, tránh cho cậu đói đến váng đầu, đem chân người ta biến thành đùi gà."
"Chỉ có lần đó thôi mà." Nhớ tới cũng đầy xấu hổ, cô le lưỡi một cái.
"Một lần là đủ rồi, nếu là cậu thật sự cắn mình, mình còn có thể đứng ở nơi này sao?"
"Phi phi phi! Đừng nói gở." Trái tim Lâm Nghi Trăn mơ hồ lo lắng, giống như có chuyện gì muốn xảy ra, "Mình không trở về nam bộ nữa." Cùng lắm thì chạy qua chạy lại hai nơi.
"Không thể được. Từ khi cậu học cao trung đến giờ, đã nhiều năm cậu chưa trở về?"
"Hơn sáu năm!" Quê quán này đáng giá để cô lưu luyến, trở về làm gì?
"Đó! Chính vì vậy cậu nên trở về một chút, đến lúc đó có thể mình cũng sẽ về nhà."
Lâm Nghi Trăn chần chừ chốc lát, "Vậy cũng được! Cậu phải bảo trọng."
"Mình biết rồi, nhanh ăn mì đi, nguội hết rồi."
Lâm Nghi Trăn sầu não nghĩ, đây là lần cuối cùng cô ăn đồ Chu Đình nấu, ngày mai cô sẽ đến nhà Chiêu Duy trình diện rồi. Sáng sớm, ánh mặt trời dịu dàng xuyên qua cửa sổ của những tòa nhà cao sừng sững, chiếu rọi cây cối, xe cộ lui tới cùng người đi đường, khiến cho cả vùng đất đắm chìm trong một tấm màng mỏng màu vàng hoa mỹ.
Đi ra khỏi thành phố, chiếc xe đi về phía núi Dương Minh. Bọn họ chạy vào một khu biệt thự to lớn, đi qua ngôi nhà có nhiều cảnh vệ, sau đó dừng lại trước sân rộng lớn.
"Lâm tiểu thư, tôi dừng ở đây."
"Được, cám ơn!" Lâm Nghi Trăn đeo balô lên lưng rồi đi xuống xe.
"Tự mình cẩn thận."
"Cháu biết rồi." Cô mỉm cười đưa mắt nhìn lão Lưu, hít một hơi thật sâu, nhìn vào biệt thự to lớn kia, cô không chút do dự đi vào. Trời sinh voi sinh cỏ.
Ở lầu một hoàn toàn là đá cẩm thạch cùng đá hoa cương tổ hợp mà thành, quả thật tựa như đại sảnh của một công ty.
Vừa đi vào cửa, gặp nhân viên quản lý, Lâm Nghi Trăn trực tiếp hỏi: "Thật xin lỗi, xin hỏi Vũ Chiêu Duy ở lầu mấy?"
"Cô là Lâm Nghi Trăn tiểu thư?" Thấy cô gật đầu, anh ta nói tiếp: "Vũ tiên sinh đã thông báo cô có thể trực tiếp đi lên, đây là chìa khóa." Anh ta đưa cho cô một tấm thẻ, "Cô đem thẻ cắm vào khe dưới thang máy, đến lầu mười tám là được rồi."
"Được! Cám ơn." Người giàu có khác. Đi vào thang máy, cô bấm tầng mười tám.
Thang máy dừng ở lầu mười tám, cửa vừa mở ra thì đối mặt với cô là cửa làm bằng gỗ lim cao quý, cô không biết mở cửa như thế nào, lại sợ có người nhấn nút thang máy nên không thể làm gì khác hơn là vội vàng gõ cửa, "Có ai không?" Không người nào đáp lại, cô thử chuyển động tay cầm cửa, cửa lại không khóa. Vì để tránh cho những người khác sử dụng thang máy, cô lấy thẻ ra, đi vào trong nhà.
Đi vào trong giống như đi tới nguồn sáng thế giới, ánh mặt trời chiếu khắp cửa sổ sát đất: trên đất là một màu trắng bạc, không gian rộng rãi chỉ có tám loại đồ dùng đơn giản, không thể xưng là hoa lệ, nhưng đường cong thanh thoát gọn gàng, không cần đoán cũng biết tất cả đều do nhà thiết kế dốc hết tâm sức lên tác phẩm.
Đường gấp khúc kéo dài đến lầu hai, mặc dù cô rất tò mò cách bài trí nơi đây, nhưng chủ nhân không có ở đây, chưa được cho phép, làm sao cô dám tự tiện.
Vì vậy, cô ngồi trên sô pha dài chờ Vũ Chiêu Duy trở lại, chờ, chờ, mí mắt càng lúc càng nặng. . . . . .
Không biết qua bao lâu, đột nhiên, ánh sáng chói mắt theo khe hở hàng lông mi thật dài chiếu rọi vào mắt cô. Tỉnh lại, cô phát hiện trên người có một cái mền, mà Vũ Chiêu Duy đang ngồi trên cái sofa một người ngồi, vừa đánh laptop vừa nghe điện thoại.
Cô xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
"12h30 tối." Vũ chiêu duy liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, thản nhiên nói. Mới ra viện anh lập tức trở về vị trí công tác, dọn dẹp cục diện rối rắm do Chiêu Ngọc để lại, sáng sớm hôm nay còn bị Chiêu Ngọc kéo đi tìm vị hôn thê mất tích, mãi đến tối anh mới trở về công ty. Nếu không phải là Lưu quản gia nhắc Nghi Trăn đã dọn tới, có lẽ anh sẽ ở lại công ty.
"Oa! Tôi ngủ suốt cả một ngày." Cô kinh ngạc kêu lên, khó trách bụng không ngừng kêu rừ... ừ... ừ..., "Anh có cái gì ăn không?"
"Cà phê." Anh bưng lên một ly cà phê nồng nặc, chuẩn bị thức đêm làm việc.
"Tôi là nói ăn, không phải uống." Nhìn anh cổ quái, không nói nhiều, lại ưa thích bản mặt lạnh lùng, Lâm Nghi Trăn nhìn cũng biết hỏi không ra cái gì, "Thôi, tự tôi đi tìm." Xuyên qua ánh đèn bao phủ phòng ăn, cô đi tới phòng bếp tối đen, "Công tắc điện ở đâu?"
Cô gái này sao lại om sòm như vậy? Anh không nhịn được nói: "Bên trái trên tường."
"Tôi tìm được rồi. Oa! Phòng bếp thật sạnh sẽ."
Nói nhảm! Anh có bao giờ đi vào nhà bếp đâu, "Cuối tuần sẽ có người tới quét dọn, cho nên chuyện nhà cô không cần lo lắng." "Tôi cũng nghĩ vậy, đàn ông như anh có thể sẽ không bước vào phòng bếp." Lâm Nghi Trăn tìm kiếm trên dưới, thậm chí trong hộc tủ cũng trống rỗng, chứ đừng nói tủ lạnh, trừ tủ lạnh nhỏ bên quầy bar có một lon cà phê, "Không thể nào! Trong nhà của anh thực sự chỉ có cà phê?"
"Đi thôi!" Vũ Chiêu Duy rốt cuộc cũng đầu hàng, vứt bỏ công việc. Có cô ở đây, anh không thể tập trung.
"Làm gì?" Lâm Nghi Trăn đi ra phòng bếp, nhìn anh mặc áo khoác đi tới trước cửa, không khỏi hỏi: "Đã trễ thế này anh phải đi đâu?" Cô nhìn vòng quanh gian phòng này sạch sẽ không có nhiều đồ đạc, bóng đêm yên tĩnh làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
"Dẫn cô đi ăn cơm." Đỡ khỏi bị cô ghé vào lỗ tai anh lảm nhảm.
"Tuyệt vời!" Lâm Nghi Trăn kích động chạy đến bên người anh, hí hửng ôm cánh tay của anh. Chỉ cần đừng bỏ lại cô một mình đợi ở gian phòng lớn trống vắng lạnh lẽo này là được.
Thân thể Vũ Chiêu Duy cương cứng một chút, cúi đầu ngắm nhìn đôi mắt sáng trong, không biết thế nào, nhưng anh lại hung ác quyết tâm đẩy cô ra, ai! Quan hệ của bọn họ chỉ có một năm mà thôi.
"Bây giờ cửa hàng ăn còn mở sao?" Cô vui mừng hỏi, quán ăn chợ đêm cô biết không ít.
"Cô muốn ăn cái gì?" Vũ Chiêu Duy dắt cô đi vào thang máy.
"Hà tử tiên, bún xào, cá nước ngọt. . ."
Thang máy thẳng xuống dưới, dọc theo đường đi nghe cô đối với đồ ăn vặt thuộc như lòng bàn tay, thần thái hưng phấn, anh xúc động yên lặng, tấu lên bản nhạc ấm áp. Hạnh phúc như nhét đầy ở ngực, dần dần, khóe miệng anh mỉm cười nhàn nhạt, mà anh không hề hay biết. Không nghĩ tới màn đêm đã buông xuống mà ở một vài nơi của nội thành Đài Bắc vẫn còn đèn dầu sáng rỡ, sóng người mãnh liệt, phải chen lấn mới có thể đi vào. Vũ Chiêu Duy cảm thấy rất kinh ngạc.
Lâm Nghi Trăn lôi kéo anh, "Nơi này là chợ đêm nổi danh, nhất định là trước kia anh chưa ghé qua."
Đúng là anh chưa từng tới! Ngay cả Cửa hàng bách hóa anh cũng chưa từng đi vào, đừng nói gì đến gọi là đi dạo phố.
"Đi cẩn thận, người ở đây rất nhiều." Cô nắm chặt bàn tay to của anh, chỉ sợ anh lạc rồi sẽ không có người trả tiền.
Mà trái tim của anh lại áy náy giật mình, bàn tay cô mềm mại không xương, mềm mại ấm áp bọc lấy tay anh, anh cảm giác nhiệt độ bốn phía từ từ lên cao, lòng bàn tay toát ra mồ hôi. Cảm giác cà vạt ở cổ làm cản trở hô hấp, anh liền cởi cà vạt ra, tùy ý bỏ vào áo khoác trong túi.
"Thả lỏng một chút, nơi này hơi nóng. Chờ một lát cơm nước xong, chúng ta đi ăn nước đá bào, tôi biết rõ ở đây có Hồng Đậu sữa tươi băng ăn rất ngon."
Tiếng người huyên náo, căn bản Vũ Chiêu Duy không nghe được cô đang nói cái gì, chỉ thấy đôi môi kiều diễm ướt át của cô lúc mở lúc đóng, anh không khỏi cảm thấy một hồi phiền não, trong đầu lại có một cỗ ý niệm kích động, anh muốn hôn cô. Đáng chết! Anh xưa nay vẫn luôn tự hào mình làm chủ tốt, tại sao đến gần cô liền không cách nào tỉnh táo lại?
"Chúng ta ngồi đi. Ông chủ, tôi muốn hai chén hà tử tiên." Lâm Nghi Trăn hồn nhiên không hay s