Nếu cởi bỏ hết lớp vỏ ngoài tráng lệ rườm rà động lòng người, thì xem ra đại công trình – kết hôn – này cũng chỉ còn lại có hai việc: mời khách và ăn cơm.
Mà hôn sự của Trần Mặc và Miêu Uyển lại tương đối phiền toái, bởi vì bọn họ phải mời khách ba nơi: nhà Trần Mặc, quê nhà Miêu Uyển, còn có các anh em của Trần Mặc. Trần Mặc không biết bao lâu nữa mẹ của anh mới nhận thức được anh đã nhún nhường bà đến mức nào, mà các anh em của anh phải chờ quyết định của Hạ Minh Lãng, vì vậy từ “ba” bỗng nhiên lại biến thành chỉ còn “một” là có thể thực hiện đúng theo kế hoạch. Đối với vấn đề thiết kế lễ cưới, có lẽ Miêu Uyển là người có yêu cầu thấp nhất thế giới, cô muốn màu trắng, lụa trắng mềm mại tinh tế, ngọt ngào tựa bánh kem nhiều tầng, có thật nhiều bạn bè và người thân tham dự, nhận thật nhiều, thật nhiều lời chúc phúc từ họ.
Đây là chuyện lớn nhất cuộc đời cô, dĩ nhiên cô cho rằng mình cần được tôn trọng và được nuông chiều, cũng may, những lễ tiết rườm rà này cũng không hề gì đối với Trần Mặc, cô nói gì anh cũng đồng ý, bởi vậy nên Miêu Uyển rất vui mừng, Trần Mặc thì tươi cười, cử chỉ cực kỳ ân cần, thậm chí Miêu Uyển còn cho rằng cô là cô dâu hạnh phúc nhất thế giới. Nếu không tính đến mẹ chồng đáng sợ kia của cô thì hôn nhân của cô quả thật gần như hoàn mỹ, mà bây giờ cũng không còn quan trọng nữa, vì thiếu sót cũng là một loại hoàn mỹ, chỉ cần người nào đó cảm thấy trong lòng thỏa mãn, hoặc một ai đó có đủ tự tin thì người đó có thể thưởng thức loại hoàn mỹ này.
Rất dễ dàng nhận thấy, Miêu Uyển là loại người thứ nhất.
Thành phố quê nhà Miêu Uyển không lớn, vì vậy một nửa thành phố là có họ hàng thân thích với nhau, tiệc rượu mời khách lên đến hai mươi mấy bàn, Trần Mặc nhức đầu, nhà anh ít người, họ hàng thân thích cũng cực ít, cảm giác phải nhớ mặt, nhớ tên, nhớ bối cảnh của hơn hai trăm bạn bè thân hữu quả thật tựa như đầm rồng hang hổ.
Nhà Miêu Uyển là thượng Chiêm Sơn Vi Vương trong vùng, anh chị em của cô đều tới đây. Hai bên gia đình nhà Miêu Giang và Hà Nguyệt Địch là hai gia tộc lớn, có đủ người để gây sức ép cho cô. Trần Mặc chợt có cảm giác như đang bị nhấn chìm giữa chiến tranh mông lung. Buổi tối anh gọi điện thoại cho Lục Trăn báo cáo tiến độ kế hoạch, khi nói đến chuyện này, Lục Trăn nhắc nhở anh ngàn vạn lần đừng sốt ruột, Trần Mặc ậm ờ đáp một tiếng. Nhưng mà thật kỳ quái, anh thật sự không thể nhịn được, hôn nhân đối với anh là một trang mới, anh cũng rất tò mò, anh muốn biết từng bước, từng bước nên làm như nào.
Anh em của Trần Mặc không nhiều lắm, anh xin nghỉ phép, Thành Huy phải trực thay, muốn nhờ người khác trực thay ngoài Thành Huy cũng khó, cuối cùng vẫn là Nguyên Kiệt có nghĩa khí, nhân dịp nghỉ đông đi cùng anh đến đây, nghiễm nhiên cậu ấy trở thành người duy nhất bên nhà trai, và dĩ nhiên, cậu ấy cũng sẽ là phù rể. Phương Tiến biết được tin này rất buồn bã, nhất quyết đòi anh cho xem hình, xem hình xong lại cảm thấy người nọ không đẹp trai đến mức có thể thay mặt mình đảm nhiệm vai trò đón khách, Trần Mặc bất đắc dĩ, anh phải an ủi Phương Tiến rất lâu.
Trong hôn lễ, bên nhà trai không có ai tới, họ hàng thân thích bên nhà gái tự nhiên cũng sinh lòng nghi ngờ, tuy nhiên, đều bị Hà Nguyệt Địch lấy “anh là con trai độc nhất trong nhà, cha anh thân thể không tốt, đi lại cũng không tiện” làm lý do để giải đáp tất cả những nghi vấn đó.
Thật ra thì Hà Nguyệt Địch cũng đồng tình chuyện mẹ Trần Mặc không tới đây, bà có ấn tượng không tốt với người này, lúc gặp nhau nhất định là sắc mặt sẽ khó coi, Trần Mặc cũng biết mẹ mình không phải là đèn đã cạn dầu, ngộ nhỡ hai bà mẹ ầm ĩ với nhau, ở thành phố nhỏ này tin tức truyền đi rất nhanh, chỉ chớp mắt là tất cả mọi người trong thành phố này đều biết hết, như vậy mọi chuyện lại càng khó giải quyết. Hai bên thông gia không gặp nhau tuy có hơi kỳ quặc, nhưng cũng tốt hơn là gặp nhau rồi ầm ĩ một trận.
Bởi vì Trần Mặc đến đây một mình nên những thủ tục rườm rà lưu truyền nhiều đời nay cũng hoàn toàn không có đất dụng võ, chị em của Miêu Uyển cảm thấy không cam lòng, hung hăng đòi Trần Mặc một khoản phí mở cửa khá cao, bắt chẹt đến nỗi Miêu Uyển nhỏ máu trong lòng, cô nghĩ thầm, đây là các chị cướp tiền của em a ~~~
Ngày tổ chức hôn lễ, Trần Mặc không mặc Tây phục, anh mặc lễ phục cảnh sát võ trang, ngày hôm trước còn đặc biệt mang đi giặt, trang phục màu xanh lá cây đậm được là phẳng phiu, ủng quân nhân đen bóng, đứng thẳng lưng trước cửa, cho dù không có một Gia Tường Lâm đứng bên cạnh, thì nhìn anh vẫn rất bắt mắt.
Chị em của Miêu Uyển núp phía sau cánh cửa không chịu mở cửa, cười hì hì hỏi một đống vấn đề khó khăn, Trần Mặc chưa từng có năng lực cũng như kinh nghiệm nói chuyện dây dưa với người khác, Nguyên Kiệt bắt đắc dĩ đứng ra chịu trận, trở thành người bất hạnh bị người khác đùa giỡn – vô cùng thảm a!!! Miêu Uyển ở trên lầu, len lén nhìn xuống qua cửa sổ, cô chỉ cảm thấy hình ảnh kia rất vui mắt, mà, người đàn ông của cô, là người đẹp trai nhất thiên hạ.
Cuối cùng, đồng chí Trần Mặc phóng khoáng dùng một số tiền lớn phá cửa, các chị em vui vẻ đón người vào, Đào Địch dẫn Miêu Uyển từ trong phòng ra ngoài, Trần Mặc nhất thời kinh ngạc. Ấn tượng đầu tiên của anh về người này liền không tốt, anh có cảm giác như người này đang giành bà xã với anh, mặc dù buổi tối ngày hôm trước, Miêu Uyển đã giải thích cặn kẽ cho anh cả quá trình đón dâu, nhưng Trần Mặc vẫn phản xạ có điều kiện, lập tức tiến lên cướp người. Đào Địch mới chớp mắt một cái, người trong tay đã bị cướp mất, vẻ mặt ông như đưa đám nói: ai, sốt ruột cũng không cần vội như vậy chứ! Muốn ôm người xuống lầu thì anh phải đưa tiền cho tôi nha, tôi là cậu của anh đó!
Trần Mặc cười cười với ông, dễ dàng ôm Miêu Uyển đi xuống lầu.
Đây là hôn lễ náo nhiệt nhất, phức tạp nhất, cũng lộn xộn nhất bình thường, người điều khiển chương trình cười cười nói nói, huyên náo trên sân khấu, rất nhiều em nhỏ chạy qua chạy lại đuổi bắt nhau. Miêu Uyển mặc sườn xám màu đỏ đi theo Trần Mặc tới từng bàn mời rượu. Cô có chút không vui, cảm thấy làm như vậy hơi kiểu cách, nhưng nghĩ lại một chút lại cảm thấy không có gì không vui, dù sao chuyện nên làm thì đều phải làm.
Ngược lại, Trần Mặc lại cảm thấy cũng không tồi, anh vốn xem hôn lễ như một nhiệm vụ khó khăn, chưa từng mong đợi cao, cũng không hy vọng nhiều. Anh nắm tay Miêu Uyển hỏi em có mệt không? Miêu Uyển lắc đầu một cái, hai má ửng hồng, vì uống rượu, nhưng có lẽ vì trong lòng cô kích động thì đúng hơn.
Người ta nói đêm xuân đáng giá ngàn vàng – đêm động phòng hoa chúc, vì vậy tự đáy lòng Miêu Uyển cảm khái, sau một ngày tiếp khách còn có thể lực động phòng, này không phải là thể lực quá dũng mãnh rồi không? Chỉ có điều, cũng đúng thôi, cô dâu thời xưa đâu cần phải ra ngoài, họ chỉ cần ngồi trong phòng chờ một người đàn ông xa lạ tới vén khăn voan.
Nhưng mà…. Miêu Uyển tập trung tinh thần nhìn Trần Mặc, sao lại đáng sợ như vậy?
Chồng!
Là người sống gắn bó bên nhau cả một đời người, phải là người mình tự chọn, phải là người mình yêu mới tốt. Trên đời này còn nhiều người đàn ông tốt hơn, đẹp trai hơn thì thế nào? Cũng không phải là của mình! Trong lòng cô chỉ có người đàn ông này, người đàn ông trước mắt này.
Anh là của mình.
Cho nên, dù có nhiều chỗ thiếu hụt, cho dù có rất nhiều, rất nhiều điểm thiếu sót, Miêu Uyển cũng cảm thấy hạnh phúc.
Nghe nói hôn nhân có rất nhiều chuyện nhỏ nhặt đáng sợ, dù sao cũng phải có tình yêu, mới đủ làm tiêu tan hết những điều vụn vặt đáng sợ ấy.
Trần Mặc bận rộn với công việc, Miêu Uyển cũng không rảnh rỗi gì, tổng cộng có năm ngày nghỉ phép để kết hôn mà quay qua quay lại đã hết, Mạt Mạt còn nói đùa, cái này gọi là “kết hôn bay”. Trên máy bay quay về, Trần Mặc thấy vẻ mặt Miêu Uyển hơi cứng lại, không còn nét vui vẻ thường ngày, trong lòng liền thắc mắc, có phải cô vẫn đang để tâm chuyện hôn lễ không, vì vậy anh quyết định lần này tổ chức ở Tây An, nhất định phải làm lớn hơn, uy nghiêm hơn, anh phải làm cho cô cảm thấy mĩ mãn.
Chỉ có điều, bên phía Vi Nhược Kỳ vẫn trước sau như một, Trần Mặc đề nghị mấy khách sạn nhưng bà đều cự tuyệt, mặc dù trong lòng Trần Mặc rất bất mãn nhưng cũng chỉ có thể nghe theo bà, anh cũng biết mẹ anh không phải không ưng khách sạn nào, bà chỉ đang biểu hiện quyền uy của mình mà thôi, cũng may, mẹ vẫn là mẹ, một ngày nào đó mẹ hết giận sẽ chịu nhượng bộ, Trần Mặc không nóng nảy, anh có thể chờ.
Phụ nữ, quả nhiên đều là sinh vật phiền toái, Trần Mặc cảm khái.
Mà đàn ông…. Chính là sinh vật thỉnh thoảng sẽ làm anh mừng rỡ như điên.
Một cú điện thoại của Hạ Minh Lãng khiến Trần Mặc hưng phấn không thôi, vị đội trưởng đáng đánh đòn kia thản nhiên hỏi Chủ nhật có rảnh không, nếu rảnh thì cùng nhau ăn chút gì đó! Trần Mặc sửng sốt hồi lâu mới phản ứng được, kích động đến mức thanh âm có chút mơ hồ, anh không cần suy nghĩ đã lập tức nói có, Hạ Minh Lãng cười cười, nói được, đến lúc đó lái xe đến đón bọn ta, người không ít đâu.
Trần Mặc trong lòng thấp thỏm, hỏi Hạ Minh Lãng có bao nhiêu người có thể tới. Hạ Minh Lãng cố ý dừng lại một lát, cười xảo quyệt, anh nói, đến lúc đó chẳng phải cậu sẽ biết sao?
Trần Mặc cầm ống nghe, im lặng không nói gì.
Chủ nhật… Cũng chẳng còn mấy ngày nữa là tới, Trần Mặc quyết định phải chia sẻ niềm vui này, anh trịnh trọng nói với Miêu Uyển, những người kia đều là anh em của anh, là anh em thân thiết nhất, tốt nhất, đã vô số lần cùng anh sống chết trong mưa bom lửa đạn. Trần Mặc càng nói càng kích động khiến Miêu Uyển kinh ngạc đến mức không biết nên biểu lộ thế nào.
Mưa bom lửa đạn… Cùng sống cùng chết!
Buổi tối, Miêu Uyển lật người ôm lấy nửa người Trần Mặc: thật tốt, sau này anh không cần phải trải qua những thứ đó nữa.
Chủ nhật, Trần Mặc thuê một chiếc xe khách nhỏ, sự kỳ vọng trong lòng anh không hề phù hợp với thực tế, anh chỉ cảm thấy xe càng lớn thì người tới sẽ càng nhiều. Trần Mặc không biết số chuyến bay, đứng trước cửa ra ngó nghiêng chờ đợi, Miêu Uyển chưa bao giờ thấy Trần Mặc gấp gáp như vậy, liền đi tới nắm tay anh. Trần Mặc xoay người ôm Miêu Uyển vào trong ngực, cúi đầu nói với cô: “Bọn họ đều là anh em của anh!”
Miêu Uyển kinh ngạc khi thấy đáy mắt Trần Mặc thoáng có ánh nước, mặc dù tầng nước vô cùng mỏng, nhưng đây cũng là “kỳ văn dị sự” [chuyện lạ], cô vươn tay ôm Trần Mặc, nói: “Em biết, em hiểu mà.”
Trần Mặc có thị lực hơn người, cho dù đoàn người của Hạ Minh Lãng mặc trang phục ngày thường cũng đã vừa nhìn liền nhận ra bọn họ ở phía xa, Phương Tiến giống như một con báo nhỏ nhanh nhẹn, linh hoạt len lỏi giữa đám người, bừng bừng khí thế chạy tới chỗ anh, Trần Mặc giang hai cánh tay ôm lấy cậu ta.
“Trần Mặc, mình nhớ cậu muốn chết!” Phương Tiến khoa trương kêu to, đôi mắt to lóe sáng. Miêu Uyển tò mò nghiêng đầu nhìn cậu ta.
Trần Mặc ôm từng người anh em của mình, cuối cùng mới đến phiên Hạ Minh Lãng, đội trưởng Hạ cười hì hì ôm vai rất có phong thái rồi nhìn anh, trong lòng Trần Mặc chợt khẽ động, đứng nghiêm chào theo nghi lễ quân đội: “Đội Trưởng, ngài khỏe!”