“A…ô ô, mau, đừng như vậy….” Hạ Minh Lãng khoa trương chỉ vào Miêu Uyển: “Xinh đẹp như vậy à?” Anh ghé vào tai Trần Mặc, cười cười, nhỏ giọng nói: “Cậu được lắm, tiểu tử… Trâu già gặm cỏ non à? Làm sao lừa được con gái nhà người ta thế? Chân nhân bất lộ tướng sao?”
Mặt Trần Mặc lập tức đỏ lên, sờ sờ sống mũi hỏi: “Lục Trăn đâu? Khi nào thì đến?”
“A, cậu ta còn đang ở trên trời, bay sau một chuyến.” Hạ Minh Lãng mặt không biến sắc nói.
“Này, tìm một chỗ đợi cậu ta một chút thôi.” Trần Mặc xoay người nói với các anh em.
Người tới không tính là nhiều, hơn mười người, nhưng cũng không quá ít, Trần Mặc nhớ tới một người, hỏi sao Từ Tri không tới, Hạ Minh Lãnh nói cậu ta đã đi huấn luyện rồi, Trần Mặc gật đầu một cái, vẻ mặt hơi cứng lại.
Anh biết cơ hội huấn luyện đó, anh cũng đã từng mong đợi nó, có điều, như bây giờ cũng tốt, rất tốt.
Cho dù là mặc quần áo thể thao bình thường nhất, nhưng mười người đàn ông thân hình cao lớn xốc vác đứng xúm lại một chỗ vẫn làm cho người khác chú ý, Trần Mặc dẫn bọn họ tới quán cà phê trong sân bay, tùy tiện gọi vài thứ, đồ ăn chẳng có mấy ai đụng đến, nhưng nước chanh lại uống sạch sẽ. Phương Tiến đã lâu không được gặp Trần Mặc, hưng phấn quá độ, níu lấy anh oa oa nói chuyện không ngừng, mấy người khác cũng thế, nước Bắc trời Nam, tựa như tất cả mọi người đã giữ những lời này trong bụng rất lâu rồi. Miêu Uyển cực kỳ khéo léo, không chen ngang vào cuộc trò chuyện của bọn họ, chỉ im lặng lắng nghe, Trần Mặc nắm lấy tay cô dưới gầm bàn, trong lòng thầm cảm ơn cô hiểu chuyện như vậy.
Khi đang nói chuyện, Trung tá Lục Trăn tác phong nhanh nhẹn từ ngoài cửa đi vào, vì là đi du lịch, anh cũng mặc trang phục thường ngày, áo len cao cổ màu sáng, áo khoác ngoài màu bạc, quần lao động, dưới chân mang một đôi ủng quân nhân màu đen, mười phần tinh anh, mười phần nhã nhặn chất phác, vừa đẩy cửa lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, đem những thứ này đánh chết dân công uy mãnh đến răng rơi đầy đất (ngôn ngữ của Lục Trăn).
Hai mắt Miêu Uyển sáng lên, chỉ vào Lục Trăn nói: “Anh, anh… Em…hình như…đã từng gặp anh….”
Lục Trăn tươi cười rạng rỡ: “Cô gái, expresso, uống ngon tôi mới tới nữa nha.”
“Đúng rồi!” Miêu Uyển khẳng định mình không nhớ nhầm, vui vẻ nói: “Anh bây giờ trắng hơn lúc trước rất nhiều, nhìn rất trẻ… Em không nhận ra nữa rồi!”
“Vậy sao?” Lục Trăn đưa tay lên sờ sờ mặt của mình.
Hạ Minh Lãng đột nhiên nổi hứng, ghì chặt cổ Lục Trăn từ phía sau, cố làm ra vẻ hung ác uy hiếp: “Nhiều người như vậy chờ một mình cậu, còn chú trọng ngoại hình hả? Muốn chuộc lỗi thế nào đây?”
Lục Trăn bị anh ghì chặt đến nỗi lảo đảo lui lại phía sau một bước, lập tức xin tha thứ: “Phạt ba ly rượu!”
Mọi người khinh thường ồ lên giễu cợt, này mà tính là chuộc lỗi sao?
“Thôi đi, cậu, phạt cậu 30 chén cũng như không.” Hạ Minh Lãng buông tay ra, lại có hứng thú vò mái tóc ngắn của Lục Trăn rối bù cả lên.
Lục Trăn hiển nhiên cũng không ngại, vẫn cười đến cực kỳ rạng rỡ, ra sức đâm đầu vào những chiến hữu cũ rồi ân cần hỏi thăm. Trần Mặc vui mừng phát hiện lực chú ý của mọi người nháy mắt đã rời đi, anh thở phào một cái, thoát ra khỏi vòng vây của mọi người. Miêu Uyển kéo kéo tay của anh: “Đã đông đủ người rồi, để bọn họ về rồi nói chuyện tiếp?”
Trần Mặc nhỏ giọng nói: “Nhiều người, đợi lát nữa uống rượu vào, sẽ có chút ồn ào.”
“Không có chuyện gì, cùng lắm là phá nhà thôi!” Miêu Uyển đẩy mạnh anh một cái.
Theo ý Trần Mặc, vốn là anh muốn đến quán ăn, nhưng Hạ Minh Lãng lại cảm thấy anh em bọn họ khó có dịp được tụ tập, quan trọng là vui vẻ, còn thì ăn cái gì cũng được, ai mà quan tâm đến chuyện đó, ở trong quán ăn cũng hơi gò bó, không được thoải mái, Trần Mặc suy nghĩ một chút thấy cũng có lý, liền gọi vài món ăn ở một tiệm cơm quen rồi nói với bọn họ mang tới vào buổi trưa.
Trần Mặc dẫn mọi người về nhà, trên hành lang cười cười nói nói, vừa vặn có một người cũng muốn xuống lầu, khi đi lướt qua nhau, Trần Mặc liếc nhìn thấy quen mắt, thần xui quỷ khiến thế nào anh lại chủ động chào hỏi người đó, người nọ cứng mặt, thụ sủng nhược kinh, cũng cười đáp lại, gật đầu với Trần Mặc một cái. Trần Mặc chỉ vào đám người Hạ Minh Lãng, kiêu ngạo giới thiệu với người nọ: “Chiến hữu cũ của tôi!”
“À à…. Ngưỡng mộ đã lâu…” Người nọ vội vàng làm dáng vẻ vui mừng, vươn hai tay ra dùng sức bắt tay Hạ Minh Lãng, lắc lắc hai cái.
Hạ Minh Lãng mặt vẫn bình thản như đám mây, nói: “Tôi cũng vậy!”
Rồi người nọ ngây ngốc đi qua, tới chỗ rẽ cầu thang còn không nhịn được mà quay đầu lại nhìn xung quanh một hồi, Hạ Minh Lãng cười híp mắt vẫy tay với người đó một cái, quay đầu nói với Trần Mặc: “Cậu hù được người ta rồi.”
Trần Mặc sửng sốt một giây, dứt khoát quyết định quên chuyện này đi.
Miêu Uyển rốt cuộc cũng nhận ra lúc này Trần Mặc không bình thường, không thể hình dung anh theo lẽ thường được, cô cầm chìa khóa mở cửa mời mọi người vào nhà. Mấy người đàn ông quanh năm suốt tháng ở trong ký túc xá bị loại “nhà” ấm áp, hạnh phúc mỹ mãn này kích thích mà gào khóc không thôi, toát ra đủ loại ánh mắt từ hâm mộ đến ghen tỵ đuổi giết Trần Mặc.
Trần Mặc khoác một tay lên vai Miêu Uyển, cười đầy kiêu ngạo, trong lòng sóng trào cuồn cuộn, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản.
Vì vậy, mọi người đều không ngừng kêu gào: Trần Mặc, con mẹ nó, cậu có vận cứt chó… Trần Mặc, chuyện tốt này sao lại rơi trúng người cậu rồi… Trần Mặc, cậu như vậy mà cũng có người muốn…. Trần Mặc…
Miêu Uyển bê dĩa trái cây từ phòng bếp đi ra, các loại trái cây được cắt gọt tỉ mỉ, bên cạnh bày một đĩa điểm tâm tinh xảo, Miêu Uyển xoa xoa tay, đứng bên cạnh cười ngượng ngịu: “Mọi người nếm thử đi, đều là do em làm.” Kết quả, vừa mới yên tĩnh được một lát mấy người đàn ông này lại bắt đầu ầm ĩ, Phương Tiến chìa tay ra nhìn một hồi lâu vẫn không lấy một miếng nào, thật sự quá tinh xảo, quá đẹp, không giống đồ anh có thể ăn, Phương Tiến chợt cảm thấy đầu tê dại, quay đầu, hướng ánh mắt cầu cứu vào Trần Mặc.
Trần Mặc giật giật khóe miệng, cầm quả táo trên bàn trà ném qua, Phương Tiến đưa tay chộp lấy, xoa xoa vào quần áo xong liền đưa lên miệng gặm, Miêu Uyển vội vàng cản: “Ai, đưa cho em rửa đã.” Lục Trăn ngăn cô lại, cười nói: “Thôi, em rửa cậu ta lại ăn không vào nữa, cậu ta ấy à, chính là trời sinh tiện miệng đó!” Anh ngửa đầu cảm khái, dùng tăm xâu một miếng dưa đỏ, cực kỳ ưu nhã và lịch sự nuốt vào, Phương Tiến gặm mấy cái đã hết quả táo liền lẻn qua, ngáng chân, đè Lục Trăn xuống nền đất.
Mỗi người khác nhau đều có cách bày tỏ niềm vui sướng hay nhớ nhung khác nhau, có vài người thích ôm, có vài người không thích, bọn họ cũng có phương thức trao đổi cá nhân riêng, nói ví dụ như: đánh!
Phương Tiến mặc dù đủ mạnh, nhưng kungfu của Lục Trăn cũng tương đối khá, mọi người vây xem cũng bắt đầu hào hứng, còn đòi đặt cược, Hạ Minh Lãng ngồi trên sofa như một đại gia, vừa thưởng thức xiếc vừa ăn trái cây, vẻ mặt nhàn nhã đầy hưởng thụ.
Miêu Uyển len lén kéo áo Trần Mặc chỉ vào Hạ Minh Lãng, hỏi, đó là lão đại của bọn anh sao? Trần Mặc nói, anh ấy là lão đại. Miêu Uyển ngay lập tức cảm thấy kính nể.