Phong Lan rời khỏi nhà Ngô Giang chưa được bao lâu, còn chưa nghĩ ra được kế sách gì để đối phó thì đã nhận được cuộc gọi của mẹ, bảo cô tối về nhà ăn cơm, trí thông minh của cô được kích hoạt, nghĩ tốt nhất nên đem về cái gì đó mẹ thích.
Phong Lan vội vàng đi mua một chiếc khăn lụa mẹ cô thích từ lâu nhưng vẫn tiếc tiền chưa mua, mang về nhà với tâm trạng lo lắng sợ hãi. Y như cô dự đoán, mẹ cô vứt khăn lụa xuống đất. dღđ。l。qღđ Bà Phong hết lời mắng mỏ con gái một trận, bảo Ngô Giang sắp lấy vợ, trong gia tộc chỉ còn duy nhất một ca khó là Phong Lan, đã thế lại còn to gan dám chủ động từ chối Tăng Phi, là người mà tất cả mọi mặt đều hoàn hảo. Giờ này Phong Lan tặng cho bà khăn lụa, chẳng khác gì để bà từ nay muốn sống thì phải che mặt không dám nhìn bạn bè họ hàng nữa.
Phong Lan tự biết lỗi, không biện bạch nhiều, ăn cơm xong thì ngoan ngoãn ngồi ở sofa nghe mẹ mắng. Theo kinh nghiệm của cô, đợi cho mẹ mắng mệt rồi, cáu giận cũng qua cơn rồi, lúc đó cô sẽ mời mẹ đi ăn khuya.
Nào ngờ mẹ Phong Lan mắng liên tục hai tiếng đồng hồ, còn lôi hết tất cả các tội cũ ra nhắc lại, càng mắng cơn giận càng dâng cao, tình thế này vượt qua cả lần Phong Lan bỏ việc ở cơ quan trước đây, thậm chí còn điên tiết hơn cả lúc nghe tin Chu Đào Nhiên lấy vợ. Phong Lan sợ mẹ lại lên cơn cao huyết áp, chỉ biết im lặng lấy điện thoại di động nhắn tin cho anh trai ở bên kia đại dương cầu cứu, bảo anh nhanh chóng cho cháu gái gọi điện thoại cho bà.
Trong lúc đang đợi cứu viện thì mẹ cô cũng đã mắng đến chủ đề Đinh Tiểu Dã, bà hỏi Phong Lan: “Chắc con không mê muội quá hóa lú lẫn, vì cái thằng bồi bàn đó nên mới giãy Tăng Phi ra chứ?”
Đến nước này Phong Lan không dám nói qua loa chiếu lệ nữa, cô biết rõ nếu như mình gật đầu, mẹ cô chắc sẽ lên cơn co giật mà ngất mất, tuy nhiên cô cũng không muốn lắc đầu phản bội trái tim mình, thế nên cô nắm lấy tay mẹ, nói: “Có phải mẹ muốn bắt con nói hàng nghìn hàng vạn lần không? die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Con và Tăng Phi không có cảm xúc nam nữ, chứ không có liên quan đến ai hết.”
Bà Phong nói: “Không liên quan là tốt. Mẹ đã đích thân hỏi rồi, người ta cũng không có ý gì với con. Cậu ta cũng là loại biết thân biết phận, con gái mẹ dù có bốn mươi tuổi vẫn ế chồng, cũng không xuống giá đến mức phải lấy nhân viên phục vụ trong quán mình.”
Phong Lan đến lúc này hoàn toàn không thể chịu đựng thêm được nữa, đứng dậy hỏi: “Chính miệng mẹ hỏi rồi? Mẹ, mẹ hỏi ai?”
“Còn ai nữa? Cậu bồi bàn khiến con chết mê chết mệt đến mất hồn đó chứ ai. Mẹ phải để cậu ta từ đâu đến thì về đúng nơi đó…”
Phong Lan lẳng lặng nhìn mẹ mình một lát, sau đó vớ lấy túi, đi ra khỏi cửa.
Mẹ Phong Lan bực quá giậm chân thình thịch. “Thế mà con vẫn còn nói là không phải vì cậu ta?”
Phong Lan nói: “Mẹ à, mẹ biết chuyện Lương Sơn Bá với Chúc Anh Đài, Romeo và Juliet tại sao lại đến với nhau, rồi sao lại chết chưa, đều là do bị mẹ ép quá mà ra chuyện đấy!”
Đi giày xong, Phong Lan đóng sầm cửa lại, để lại bà Phong và cả ông Phong vừa từ phòng đọc sách đi ra ngơ ngác nhìn nhau. Bà Phong cuống quýt chạy lại bên chồng, đập vào tay ông, hỏi: “Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài thì tôi biết, biến thành bướm chứ gì! Chứ còn cái đôi ngoài nước ngoài Romeo và Juliet kia tại sao lại chết… Trời ạ, ông nói luôn đi, cuối cùng là chết vì cớ làm sao?”
Buổi chiều, Phong Lan không quay về nhà hàng nữa, cô cũng không biết mẹ mình rốt cuộc đã nói những gì với Đinh Tiểu Dã. Nếu như mẹ cô đã làm Đinh Tiểu Dã bỏ đi thật thì cô hoàn toàn không biết phải đi tìm anh ở đâu. Cô chỉ biết bồn chồn lo lắng quay về nơi duy nhất có mối liên kết giữa cô và anh.
Nhà hàng hết giờ mở cửa liền trở nên vắng vẻ yên tĩnh, một ánh đèn vẫn chưa tắt làm cháy lên hi vọng của Phong Lan. Cô đi theo lối dẫn đến ban công của nhà hàng, sau đó dừng lại ở bình phong bằng gỗ chạm trổ.
Đinh Tiểu Dã đang ngả người trên mấy chiếc ghế mây ghép lại thành “giường ghế”, hai tay kê sau gáy, tóc như thể vừa gội xong ướt rườn rượt, Tiếng nhạc nho nhỏ ngập tràn không gian, phát ra từ dàn âm thanh ở phòng ăn.
Tay này thật biết cách hưởng thụ. Phong Lan nhìn thấy anh như vậy, chẳng biết nên khóc hay cười. Đến bây giờ cô vẫn chưa hiểu nổi bản thân mình đã bị anh mê hoặc như thế nào, cho dù có mù quáng, nông nổi đến mức nào đi chăng nữa thì đó cũng là tình yêu.
“Đây đều là dành cho tôi hả?” Phong Lan muốn nói đến nhạc và mấy chiếc ghế trống bên cạnh anh.
Đinh Tiểu Dã nói: “Chị cho là vậy thì nó là vậy.”
“Cũng được đấy.” Phong Lan có vẻ rất khoan khoái hít một hơi thật sâu không khí ở sân thượng. Tuy là nằm ngay giữa trung tâm thành phố phồn hoa, như ng làn gió mát ban đêm dù sao cũng tốt hơn bụi tạp ban ngày. Cô cũng bắt chước kê mấy chiếc ghế lại, nằm bên cạnh anh.
Sân thượng này là khoảng không gian duy nhất của nhà hàng nằm ngoài trời, thực chất nó là một cái giếng trời, lúc sửa sang cải tạo nhà hàng đã làm thêm luống hoa, trồng vài cây cảnh, trong góc còn bày chậu nước chảy róc rách có hình lá sen chạm khắc từ đá. Bình thường có thể kê được hai bàn dành cho bốn người ngồi. Vị trí này được các cặp đôi rất ưa thích, dù mùa hè nhiều muỗi, bên ngoài lại không có điều hòa, nhưng ngày nào cũng được khách đặt chỗ từ sớm.
Thiết kế của ghế mây rất hợp với không gian, nhưng Phong Lan dựa vào thành ghế lại cảm thấy khó chịu vì nó cứng như đá. Cô xoay qua xoay lại đổi tư thế, rồi đi tìm cái gối dựa để đệm sau gáy, cuối cùng cũng thấy thoải mái, duỗi dài chân ra, ngắm nhìn tượng Quan Âm có nước chảy, những chiếc lá đầy đặn khẽ đung đưa trong gió đêm, chậu nước phong thủy phía bên kia phát ra tiếng nước chảy róc rách. Cô nhắm mắt lại, vờ như sau lưng mình vài mét không phải là gian bếp, mà đang ở một thung lũng hoang sơ phong cảnh đẹp như tranh, hay là một không gian nước biếc trời xanh, nói chung ở đâu cũng được, miễn là một nơi cách biệt với thế gian, bên cạnh là một người cô nhớ nhung khôn nguôi. Tưởng tượng ra khung cảnh đó khiến Phong Lan cảm thấy bình an và hạnh phúc.
“Tôi cứ nghĩ cậu đi rồi.” Phong Lan nằm một chút rồi khe khẽ nói.
Đinh Tiểu Dã nói: “Suýt chút nữa.”
“Mẹ tôi nói gì với cậu?”
“Gọi tôi vào phòng ăn VIP nói chuyện.” Đinh Tiểu Dã hơi xoay người, cười nhìn Phong Lan. “Chị chính xác là con đẻ của mẹ chị. Tôi phát hiện ra hai mẹ con chị có một số đặc điểm cực kỳ giống nhau.”
“Mẹ tôi đâu có như tôi…” Phong Lan kịp thời nuốt hai chữ “yêu cậu” ngốc ngếch xuống bụng. “Như tôi bị cậu dắt mũi. Mẹ tôi nói gì thế, có phải là bảo cậu cuốn xéo không?”
“Mẹ chị lịch sự hơn chị nhiều, bà ấy nói chuyện nhân sinh và lý tưởng của cậu cuốn xéo chứ gì?” Phong Lan chế giễu, cô làm gì mà không biết kiểu của mẹ cô, cô chỉ tò mò tại sao Đinh Tiểu Dã vẫn có thể ở lại đây.
Đinh Tiểu Dã giải đáp thắc mắc của cô: “Lương tháng này tôi vẫn chưa lĩnh mà.”
“Vớ vẩn!” Chị cần mẹ cô yêu cầu, quản lý nhà hàng sẽ ngay lập tức thanh toán và cho anh đi ngay. “Nói nhanh lên, cậu làm thế nào mà thuyết phục được mẹ tôi, để tôi còn học tập kinh nghiệm.”
Đinh Tiểu Dã đáp: “Mẹ chị không những khách khí lịch sự, còn thông minh nhanh nhẹn hơn chị nhiều. Bác hỏi tôi cái gì, đương nhiên tôi phải trả lời thành thật cái đấy.”
“Chẳng hạn như không có tình cảm gì với tôi? Cậu thành thật quá đi mà.” Phong Lan mỉa mai nói.
“Chứ chẳng lẽ tôi phải bảo tôi yêu chị đến phát cuồng, rồi quỳ xuống xin bác cho phép à?” Đinh Tiểu Dã cười. “Tôi nói trước rồi, trước mặt bác gái, tôi chỉ nói lời trung thực thôi. Còn một câu rất trung thực khác nữa là: cháu còn ở đây, chị ấy mới tiện nhìn thấy cháu, cháu cũng không làm nổi chuyện xấu. Còn nếu như cháu không làm việc ở nhà hàng của nhà bác nữa thì chưa thể biết chắc được.”
“Cậu vẫn chưa làm việc xấu sao?” Phong Lan cắn môi nói. Cô tin lời anh, đây là cách duy nhất có thể khiến mẹ cô sợ, nhưng cô vẫn băn khoăn. “Tại sao cậu không đi? Đừng có bảo là vì cậu không tìm được công việc nào tốt hơn ở chỗ tôi nhé.”
Lúm đồng tiền của Đinh Tiểu Dã lại hiện rõ. “Nhưng tôi không thể tìm ra bà chủ nào ngốc hơn! Tôi phát hiện ra “phúc lợi” của nhà hàng chị rất được.” Anh trơ trẽn không biết ngượng nhìn Phong Lan đỏ bừng mặt, lại cười nói tiếp. “Cho dù chị để tôi lừa nhưng giờ cả người cả tiền đều chưa đến tay, sao tôi nỡ bỏ cuộc giữa chừng chứ?”
“Cũng đúng.” Phong Lan gật đầu.
“Mẹ chị tha cho chị nhanh thế à?” Đinh Tiểu Dã tò mò hỏi.
Phong Lan đáp: “Tôi lấy chuyện Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài với cả Romeo – Juliet ra dọa mẹ tôi.”
“Bác cũng tin à?”
“Sao không tin? Cậu nghĩ là ép tôi quá thì tôi không dám làm sao?” Phong Lan vòng tay làm gối đỡ sau gáy, quay sang nhìn anh, nói. “Nếu như tôi thực lòng yêu thích một người, tôi sẽ không vì chuyện đó mà phản kháng hay bất hiếu với bố mẹ tôi. Nói cho cùng bố mẹ đều vì thương tôi cả, cho dù cuối cùng có như thế nào, đều sẽ tha thứ cho tôi. Cái tôi sợ là khi tôi đánh cược tất cả, đối phương lại là người quay lưng rời bỏ tôi sớm nhất.”
Đinh Tiểu Dã nói: “Thế thì chị phải dụi mắt nhìn cho rõ, công việc của tôi không bao gồm biến thành bướm và uống thuốc độc.”
Tôi biết trước là cậu sẽ nói thế mà. Trong lòng Phong Lan nghĩ như thế nhưng lại nói với anh. “Nếu như mẹ tôi có nói gì khó nghe cậu, thì hãy nghĩ đến đưa con gái ngốc nghếch này của bà mà đừng giận bà nhé.”
“Đương nhiên.”
“Thật không?”
Đinh Tiểu Dã nhìn Phong Lan, nói: “Những gì bác nói không hạ gục được tôi đâu. Mẹ thương con chẳng phải là chuyện bình thường nhất trên đời hay sao? Hổ báo cũng bảo vệ con mình. Lúc tôi gặp bác, tôi nhớ đến mẹ tôi. Nếu như mẹ tôi vẫn còn sống, để bảo vệ tôi, mẹ tôi cũng chẳng ngại làm tổn hại đến người khác.”
Phong Lan chưa bao giờ nghe thấy Đinh Tiểu Dã chủ động nhắc đến mẹ anh, hoặc bất kì ai khác trong nhà. Cô tò mò tất cả mọi thứ về anh.
“Mẹ cậu mất bao lâu rồi? Bà ấy là người như thế nào?” Phong Lan hỏi.
Đinh Tiểu Dã trả lời: “Là một mỹ nhân.”
Phong Lan không hề nghi ngờ điều này, mẹ có xinh đẹp hay không, nhìn con cái thế nào là biết ngay. Đinh Tiểu Dã trông chẳng có nét gì mềm mại, nên Phong Lan không thể tưởng tượng ra phiên bản nữ của anh trông sẽ như thế nào, nhưng người mà có đôi môi, đôi mắt, có sống mũi, chiếc cằm kia thì không thể nào mà xấu nổi.
Cô vờ như không để ý lắm. “Tôi có thể hiểu được điều này, người mẹ nào trong mắt con mình cũng đều là đại mỹ nhân cả.”
Đinh Tiểu Dã lại nói: Đẹp hay không do miệng tôi nói ra thì đâu có ăn thua. Tôi kể cho chị hay nhé, bà ngoại tôi là người Kazakhstan, nghe kể khi còn trẻ, bà là một bông hoa của vùng Sát Nhĩ Đức Ni. Khi đó họ rất ít kết hôn với người ngoại tộc, năm mười tám tuổi bà ngoại tôi đi theo một người đàn ông người Hán lên núi thu mua nguyên liệu làm thuốc, trốn khỏi gia đình, từ đó không bao giờ trở về nhà nữa… Người đàn ông đó chính là ông ngoại tôi.”
Phong Lan cảm thấy hình như có điểm gì đó không ổn, nếu đúng theo như những gì Đinh Tiểu Dã kể thì bà ngoại của anh không bao giờ quay về quê nhà nữa, tức là từ đời mẹ anh trở đi thì đều sinh ra và lớn lên ở nơi khác, thế tại sao anh lại