inh Tiểu Dã liếc nhìn cô, hơi ngạc nhiên vì thái độ của cô thay đổi đột ngột, khóe miệng lại nhếch lên cười cợt.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on “Ôi chị lại nghĩ tôi nói chị à… suýt nữa quên mất chị đấy. Có tiến bộ, bắt đầu biết mình là ai rồi.”
Phong Lan tức tối giơ tay véo anh, giận dỗi nói: “Đinh Tiểu Dã, cậu là đồ khốn! Đừng có cái kiểu vừa ăn cướp vừa la làng như thế. Cả thế gian này có thể chửi tôi ngốc, nhưng cậy là người hưởng lợi, cậu không có tư cách nói như vậy.”
Đinh Tiểu Dã để cô véo vài cái xong mới ngăn tay cô lại, thấp giọng nói: “Chị biết rõ như thế là ngốc rồi, tại sao còn cố phạm phải?”
“Chết đói sao không nấu cháo thịt mà ăn hả?” Phong Lan cười khẩy. “Sao cậu không đi hỏi mấy người ăn xin ấy, biết ăn xin là nhục, tại sao vẫn ngửa tay ra xin người khác?”
Mặt Đinh Tiểu Dã có vẻ như chưa hết thắc mắc, nhưng anh yên lặng không nói năng gì.
Góc sân thượng nơi hai người đang ngồi chỉ có một ngọn đèn trang trí ở cạnh luống hoa là bật sáng, lạ lùng ở chỗ, dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt Đinh Tiểu Dã trước mắt Phong Lan lại dường như rõ ràng hơn so với mỗi lần cô nhìn anh trước đây. Anh giữ chặt tay cô trong tay mình, dần dần, cô bắt đầu tin câu chuyện, lời nói của anh không phải là đùa vui, di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. mà anh thật lòng không thể lý giải nổi tình yêu của một người con gái, cũng như cô không thể hiểu nổi cuộc sống muôn màu muôn vẻ, thiên hình vạn trạng trước đây của anh.
Đinh Tiểu Dã nói: “Tôi từng hỏi mẹ tôi câu hỏi như vậy, tại sao lại hi sinh tất cả mọi thứ của bản thân để chờ đợi một người đàn ông.”
“Mẹ cậu trả lời thế nào?”
“Bà không trả lời tôi.” Đinh Tiểu Dã không trưng ra biểu cảm gì, chỉ có đôi hàng mi khẽ lay động. Mẹ chưa bao giờ nói một câu trách móc bố trước mặt anh, anh chỉ nhớ khi mẹ phát hiện ra thận có vấn đề là đúng lúc công việc kinh doanh của bố anh đang phát đạt, trong nhà bỗng nhiên trở nên yên ắng, bố nói người bệnh cần phải được tĩnh dưỡng. Mỗi lần về nhà, bố đều nhẹ nhàng ân cần với mẹ con anh, mẹ cũng tỏ ra rất vui vẻ và dịu dàng. dღđ☆L☆qღđ Nhưng thỉnh thoảng Đinh Tiểu Dã tan học về nhà mà quên mang chìa khóa, anh bấm chuông cổng, hồi lâu sau mới thấy mẹ ra mở, trên người đã thay bộ quần áo đẹp, da mặt vàng ệch vì bệnh tật tỏa ra thứ ánh sáng kì lạ. Ánh sáng này dần tắt khi cánh cổng được mở ra, dù rằng đứng sau cánh cổng là đứa con trai bà yêu thương nhất.
Khi đó anh mới chỉ hiểu lơ mơ về thế giới tình cảm của người lớn. Có lúc mẹ anh nói với anh bằng giọng nói đùa vui: “A Đình, nếu như sau này con yêu một người, đừng bắt cô ấy phải đợi. Chờ đợi khiến cả người bệnh nặng cũng cảm thấy cuộc đời này quá dài.”
Có lúc mẹ lại nói khác: “Phải chờ đợi, vẫn còn hơn là không có gì để chờ.”
Trước đây anh không thích nghe mẹ nói những câu kiểu đó, cảm thấy cứ mê muội lạ lùng thế nào, sau đó bà không nói nữa. Bệnh tình của bà cứ liên miên như vậy, ngày càng xem nhẹ chuyện phong lưu trăng hoa bên ngoài của bố Đinh Tiểu Dã, thậm chí còn dần chấp nhận sự tồn tại của những người đàn bà đó, bao dung với tất cả những gì thuộc về bố anh, cả tốt lẫn xấu. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Trên thực tế, những mối tình mới của bố Đinh Tiểu Dã nay đổi mai đổi, nhưng đến khi ông mệt mỏi, kiệt sức, đau đớn, cô đơn, hai mẹ con Đinh Tiểu Dã là nơi duy nhất ông quay về.
Có thể Phong Lan đã đúng, mẹ anh không phải là không hề oán trách. Oán giận càng nhiều càng không xa nhau được, giữ không được mà bỏ cũng chẳng xong, tất cả đều dần trở nên không thể nào khác nổi, còn người ngoài nhìn vào thì lại thành “đức tính” bao dung.
“Cuộc sống của bà giống như một cây bài tú lơ khơ, chỉ có hai mặt, một mặt là “chồng về”, mặt kia là “chồng đi”. Cứ thế đến tận khi bệnh tình trở nên nguy kịch, y tá nói, cứ khi nào bà tỉnh lại, dù rằng lúc đó đã không còn phân biệt được ngày hay đêm nữa, vẫn tìm mọi cách để sửa sang tóc tai, vì bà sợ không biết lúc nào bố tôi sẽ xuất hiện ở đầu giường bệnh.”
“Thế bố cậu có đến không?” Phong Lan không kìm được bèn hỏi. Cô tưởng tượng ra khung cảnh đó, cho dù chỉ là chuyện bịa thì nghe vẫn có cảm giác tàn nhẫn.
Đinh Tiểu Dã không trả lời ngay, Phong Lan cảm thấy những ngón tay của anh đang nắm lấy tay mình run lên khe khẽ.
“Không. Không phải là ông ấy không muốn… Mẹ tôi chắc cũng tha thứ cho ông. Những phút cuối cùng, lúc đó bà không mở mắt ra được nữa, tôi nói dối bà, bảo: “Bố về thăm mẹ kìa.” Mẹ tôi cười rồi đi.”
“Thế là đủ rồi, cậu đã làm những gì có thể.” Phong Lan không thể tưởng tượng nổi cảnh tận mắt nhìn người thân qua đời sẽ đau đớn như thế nào. “Một mình cậu bên cạnh bà lúc cuối, chắc chắn rất đau khổ phải không?”
Giọng Đinh Tiểu Dã vẫn điềm tĩnh nhưng Phong Lan biết trong lòng anh không hề như thế.
“Tôi không chăm sóc bà được bao lâu, chỉ kịp nhìn mặt bà lần cuối. Bố tôi không về cũng tốt, nửa tháng cuối cùng đó, y tá cất gương đi, nếu không mẹ tôi chắc cũng không muốn để bố tôi nhìn thấy hình dạng của bà lúc đó. Lúc trước bà đẹp đến như vậy, quán ăn của bà cho dù nấu món ăn ngon đến cỡ nào thì khách đến cũng chỉ nhớ là bà chủ trông rất đẹp… Vậy mà đến khi chết, nhìn bà gần như không còn ra hình người nữa.”
Phong Lan lần đâu tiên nghe thấy chuyện mẹ Đinh Tiểu Dã trước đây cũng từng mở tiệm ăn, bất giác giật mình. Đây cũng là một trong những lý do khiến anh chịu là ở nhà hàng của cô sao? Cô không đủ dũng cảm để hỏi.
“Sinh lão bệnh tử đều là những chuyện không thể khác được” Phong Lan cố gắng nói một câu an ủi.
Tuy nhiên Đinh Tiểu Dã kể ra những chuyện này dường như không phải là để tìm sự thông cảm. Anh liếc nhìn cô rồi nói: “Mẹ tôi thì đúng là mất vì bệnh, nhưng chị có biết người đàn bà kia tại sao lại chết không?”
“Cô ta cũng mất rồi sao?”
“Ừm, chết vì hút chích quá liều.”
“Vì bố cậu à?”
Đinh Tiểu Dã nói: “Một trong những nguyên nhân là do bố tôi gặp chuyện. Còn lý do chính là tại vì người cô ta quan tâm đã ruồng rẫy cô ta.”
“Đàn ông à?”
“Chị nghĩ sao?”
Phong Lan không ừ hử gì.
Đinh Tiểu Dã nói tiếp: “Cho nên tôi mới nói cô ta là một người đáng thương. Ban đầu tôi cũng không hiểu nổi, tình yêu quan trọng đến thế sao, có thể khiến người ta chết, làm người ta điên. Nếu đúng như thế, tôi thà không yêu ai còn hơn.”
“Chính vì cậu không yêu ai cả, cho nên cậu mới không thể nào hiểu nổi và mới có thể nói nhẹ nhàng như không như vậy.”
Đinh Tiểu Dã chau mày: “Thế giới này rõ ràng là lớn đến thế, đàn bà cũng có đôi chân mà, tại sao phải dính lấy đàn ông để làm ếch ngồi đáy giếng?”
Phong Lan lặng lẽ ngắm lớp kính chắn nắng phía trên sân thượng, nếu ở khoảng không đó có một đôi mắt đang nhìn xuống thì lúc này trông cô cũng giống như một con ếch ngồi dưới giếng hẹp. Cô dường như đã hiểu ra tại sao Đinh Tiểu Dã lại nói với mình những điều này, tuy anh không yêu cô, nhưng cũng có thể cho là có quan tâm trong lòng mà không thể hiện.
“Với nhiều người phụ nữ, họ không cần một thế giới rộng lớn, thế giới có bao la đến đâu cũng không phải là dành cho họ và cũng có ý nghĩa gì đâu. Con ếch tại sao cứ ở dưới đáy giếng, bởi vì khi nó nhìn qua miệng giếng, sẽ cho rằng bầu trời là của nó, chỉ thuộc về nó. Dù chỉ một mảnh nhỏ nhưng đối với nó, thế là đủ đầy rồi.” Phong Lan nhìn sang Đinh Tiểu Dã, cười rồi hỏi. “Cậu luôn nghĩ là tôi ngốc đến mức đáng thương phải không?”
Đinh Tiểu Dã không tỏ thái độ gì, nói: “Người đáng thương chắc chắn có một nỗi hận nào đó. Tôi hỏi chị, Phong Lan, chị thích tôi ở điểm gì? Thân phận, địa vị, điều kiện vật chất… chúng ta có hợp nhau đâu. Nếu như không phải gương mặt này, ngoại hình này thì liệu chị có bám riết lấy tôi?”
Phong Lan suy nghĩ về điều anh nói, không kìm được dùng tay vẽ lên không khí gương mặt của anh. Đúng thế, nếu trông anh giống như bếp trưởng, giống như chú Lý phụ bếp, giống như A Thành – một nam nhân viên phục vụ khác, liệu cô có điên đảo thần hồn vì anh không? die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Câu trả lời là không. Nhưng đâu phải cô chưa từng gặp ai đẹp trai, như mẹ cô đã nói, những người đàn ông cô từng yêu có xấu trai đâu. Không nói đâu xa, từ Chu Đào Nhiên đến Tăng Phi, trong mắt mọi người đều oai phong, hùng dũng, đẹp trai lồng lộng. Cô có thể xao động, có thể lưỡng lự nhưng sẽ không vì họ mà bỏ qua đường ranh giới nhượng bộ của mình. Nhưng với Đinh Tiểu Dã thì trong cô không còn tồn tại ranh giới nào nữa rồi.
Cô nói: “Yêu vì tâm hồn thì cao cả hơn yêu vì ngoại hình sao? Rung động chẳng qua chỉ là cảm xúc trong một khoảnh khắc, yêu vì lý do gì mà chẳng giống nhau. Nếu như cậu không có gương mặt này, tôi sẽ chẳng bao giờ thích cậu, nhưng nếu như cậu chỉ có gương mặt này, tôi cũng sẽ chẳng thích cậu lâu. Đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu nổi cậu có cái gì mà thu hút tôi đến thế, có thể là chẳng có gì cả, đến một lúc nào đó tôi sẽ nhìn cậu phát chán, sẽ hất cậu ra thật xa, giống như một chiếc váy hết mốt vậy. Cậu tưởng tôi cũng giống như những cô gái cậu từng gặp, sẵn sàng chết đi sống lại vì cậu sao?”
Gương mặt Đinh Tiểu Dã thể hiện vẻ khoái chí vì thấy thú vị. Anh hỏi: “Nếu trước khi chị nhìn chán tôi, tôi đã kịp lừa chị rồi cao chạy xa bay thì sao?”
“Chẳng phải từ đầu đến giờ cậu vẫn lừa tôi đấy sao? Đinh Tiểu Dã.” Phong Lan cười cay đắng. “Nếu như cậu thực sự đá tôi trước khi tôi chán cậu, tôi sẽ ân hận vô cùng, sau đó sẽ yêu một người khác, lại bắt đầu lại từ đầu.”
“Thật sao?” Những ngón tay Phong Lan lướt qua môi Đinh Tiểu Dã, bị anh cắn cho một cái.
Phong Lan kêu lên một tiếng rồi rụt tay lại nhưng không rút hẳn tay về, mà vẫn se sẽ để ở gần miệng anh. Cô nói: “Cậu nghĩ là tôi nói cho bõ tức thôi sao? Tôi nói cậu nghe này, tôi sẽ không vì một tình cảm thất bại mà hủy hoại cuộc sống tương lai, cũng không vì một người đàn ông tồi mà hủy hoại hình ảnh về tình yêu trong tôi.”
Đinh Tiểu Dã lại nghiêng đầu xuống, cắn nhẹ ngón tay cô lần nữa, trêu chọc: “Chết cũng không thay đổi! Xem ra chị bị ế cũng không phải là không có nguyên nhân.”
Lần này, Phong Lan khẽ rút tay về. Đinh Tiểu Dã luôn dễ dàng tìm ra được điểm yếu của cô, cô càng ngày càng bớt tự tin.
Nếu anh ra đi, cô không phải là không có khả năng làm lại lần khác. Nhưng cần bao lâu để lại có thể hít thở được bình thường, có trời mới biết. Liệu có khi nào cô phải đợi đến tận lúc về hưu, tập thể dục dưỡng sinh buổi sáng sớm, hát bài Tịch dương hồng rồi phải lòng một ông lão trong công viên? Trước khi điều đó xảy ra, cô không muốn phải cô độc đến già, nếu cần cô sẽ bỏ qua “chìa khóa tình cảm”, phá cánh cửa để tiến tới hôn nhân. Khả năng này khiến cánh tay của Phong Lan nổi đầy gai ốc trong làn gió đêm.
“Đinh Tiểu Dã!” Phong Lan đột nhiên gọi tên anh.
“Hử?”
Anh lười biếng trả lời. Nhưng lời hồi đáp này vẫn ở gần trong gang tấc. Tâm trạng hoảng hốt vô cớ của Phong Lan lắng xuống được một chút. Cô nói: “Ở bên tôi trong ngày sinh nhật ba mươi tuổi nhé. Cho dù cậu lừa được hay không thứ mà cậu muốn lừa, cậu vẫn nên chịu khó một chút.”
“Lý do?” Đinh Tiểu Dã tỏ vẻ tò mò.
“Bởi vì tôi sợ.” Phong Lan nói. “Khi mười mấy hai mươi tuổi, tôi cũng giống như bạn bè, đều không hiểu nổi người ba mươi tuổi sống vì cái gì, than