Vừa vào phòng dành cho khách, Tưởng Hạo Ân trông thấy Bạch Thư Dư giống giống một thiên sứ thuần khiết không tỳ vết, lẳng lặng nằm trên giường lớn màu trắng, dung mạo nàng xinh đẹp làm hắn nhìn không chớp mắt.
Sự thiện lương tận tâm của nàng không giống như là biểu hiện ra ngoài, có lẽ trước đây đánh lừa hắn thực sự chỉ là một sự hiểu lầm, có lẽ bởi vì nỗi khổ tâm kia khó có thể mở miệng…
Đột nhiên, Tưởng Hạo Ân phát hiện bản thân lại vì hành động không thích đáng của nàng biện hộ… Đây đại biểu cái gì? Hắn sẽ không thực sự đối với nữ nhân này động tình chứ? Hắn muốn cố hết sức phủ định cảm xúc quái lạ kia trong đáy lòng, nhưng không được, không thừa nhận nàng đối với hắn mà nói đặc biệt.
Bạch Thư Dư ngủ rất dễ tỉnh, đặc biệt là dưới tình huống có người nhìn chằm chằm nàng, rất nhanh thì tỉnh táo lại.
” Là ngươi? Ngươi giảm sốt chưa? Làm sao không nghỉ ngơi nhiều một chút?” Mở mắt ra đột nhiên trông thấy Tưởng Hạo Ân ở trước mặt, Bạch Thư Dư kinh ngạc hỏi.
Nàng rất tự nhiên đưa tay để trên trán của hắn, đo nhiệt độ cơ thể của hắn, sau đó hài lòng gật đầu.
” Xem ra ngươi đã bình phục bình thường rồi.” Nàng khẽ mỉm cười nói.
Nụ cười thật không kiểu cách kia thật sâu rung động trái tim của Tưởng Hạo Ân, hai mắt của hắn chớp chớp nhìn chằm chằm vào Bạch Thư Dư, con ngươi sâu sắc kia thích thú thấy Bạch Thư Dư có chút xấu hổ.
“Ngươi làm chi nhìn chằm chằm vào ta như vậy, trên mặt ta có dính gì sao?” Bạch Thư Dư vô ý thức vươn tay sờ sờ mặt mình nhưng Tưởng Hạo Ân lại nhanh hơn một bước đem nàng kéo vào trong lòng ngực.
Kiềm chế không được đáy lòng khát vọng đối với nàng, Tưởng Hạo Ân lấy ngón tay chế trụ hàm dưới của Bạch Thư Dư, sau đó một hơi hôn ở cái miệng nhỏ nhắn của nàng…
Bạch Thư Dư hoàn toàn không kịp giãy dụa khiến cho lưỡi lợi hại của hắn trượt vào trong miệng mềm mại của nàng, đây là một cái hôn khá thô bạo, đầu lưỡi của hắn mỗi ngõ ngách trong miệng của nàng tìm kiếm, dùng phương thức nguyên thủy nhất khơi gợi nhiệt tình của nàng. Bởi vì lo lắng bệnh tình của hắn, Thư Dư có hành động tránh né, nhưng bị hắn ôm càng chặt.
Hắn đem nàng áp chế trên chiếc giường mềm mại, khi ngửi được mùi thơm trong lành của cơ thể trên người nàng, dục hỏa dưới thân càng không thể vãn hồi.
Hắn bá đạo dùng môi hút lấy hương thơm trong miệng nàng, đầu lưỡi giảo hoạt thăm dò từng ngóc ngách ẩm ướt, cái hôn cuồng liệt 0 của hắn khiến hai chân Bạch Thư Dư không có sức mà nhũn ra, tế bào toàn thân càng không ngừng tản ra hơi nóng, lỗ tai mãnh liệt rung động không nghe thấy bất cứ âm thanh gì.
Toàn bộ lực chú ý đều tập trung chuyện đang tiến hành vào lúc này, đồng thời đại chưởng Tưởng Hạo Ân cũng xoa nhẹ, nắm chặt vòng eo mảnh mai tinh tế kia, ngang ngược đem thân thể mềm mại của nàng kéo về phía hắn, khiến khoảng cách giữa hai người không đến một ngón tay, chia xẻ nhiệt độ cơ thể lẫn nhau.
Đầu ngón tay hắn xuyên qua tóc của nàng, vuốt ve da đầu của nàng, động tác nhẹ nhàng giống như là đang âu yếm một vật phẩm trân quý, ngón tay tràn ngập trân trọng và bảo vệ.
Bạch Thư Dư toàn bộ suy nghĩ cháy rực, hoàn toàn không cách nào suy nghĩ, mỗi lần chỉ cần đại chưởng có chứa ma lực kia của Tưởng Hạo Ân chạm đến da thịt của nàng, toàn bộ tâm tư như mây khói tiêu tan, nàng không thể không thừa nhận bản thân thật sâu khát vọng hắn, muốn nhận được vuốt ve thân mật của hắn…
“Ân….” Khi tay của Tưởng Hạo Ân linh hoạt đi tới mông của nàng, bàn tay cầm một cái, Bạch Thư Dư nhịn không được bật ra than nhẹ.
Một lúc lâu, đôi môi của hắn chưa hết thõa mãn mới dời ra, để hai người có cơ hội thở dốc.
Bọn họ thở hổn hển nhìn chăm chú vào lẫn nhau, đột nhiên, hắn đem nàng đẩy về phía trước, khiến cho nàng cảm thụ được dục vọng nam giới cực nóng mà lại kiên cường dưới thân hắn.
“Đừng quên, ngươi còn bị ốm…” Hai mắt Bạch Thư Dư sương mù lại vẫn còn lý trí ngăn chặn động tác của hắn.
“Việc kia của ta cũng không sinh bệnh, huống hồ ta đã khỏi hẳn rồi.” Nói xong, hắn lại lần nữa hôn lên đôi môi xinh đẹp của nàng.
Bạch Thư Dư kiềm chế không được đắm chìm vào trong tình cảm mãnh liệt của hắn, hưởng thụ kỹ xảo âu yếm thành thạo của hắn, đầu ngón tay của hắn trên người nàng làm ma pháp khiến nàng gần như dục hỏa đốt người.
Bạch Thư Dư vặn vẹo vòng eo, khiến thân thể của chính mình cùng hắn càng gần sát, động tác mờ ám hồn nhiên này làm cho cổ họng Tưởng Hạo Ân truyền đến một tiếng gầm nhẹ, cánh tay duỗi ra đem nàng ôm càng chặt.
Bàn tay hắn dọc theo thắt lưng di chuyển, cúng bái thắt lưng nàng mỗi một đường cong, sau đó chậm rãi đi lên phần đẫy đà trước ngực, đồng thời một tay bao lại một cái mềm mại, ở trong tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Hai tay không lực của Bạch Thư Dư đặt ở sườn hai cánh tay hắn, chặt chẽ mà bám chặt hắn, dưới kinh nghiệm âu yếm phong phú của hắn bàn tay nho nhỏ có chút lực đạo buộc chặt.
Tayhắn lớn mật từ cổ áo ngủ của nàng mà dò xét vào bên trong vạt áo, rất nhanh cầm lấy đầy đủ tròn trịa trắng trẻo mềm mại trong áo ngực, ngón tay cũng tà ác mà nắm một quả nộn hồng khiêu khích.
Bạch Thư Dư không tự giác cố gắng đứng dậy nghênh đón hướng về phía hắn khiến da thịt hai người gần như kề sát.
Tưởng Hạo Ân rất nhanh rút đi quần áo trên người hai người, khi hai bên đều trần trụi, tay hắn đi tới tư mật thần bí của nàng, vuốt ve hoa huyệt ẩm ướt, ngón tay nhẹ nhàng ngăn chặn hoa hạch rất mẫn cảm, làm sự khoái cảm của Bạch Thư Dư nhịn không được xông thẳng tới não, bắp đùi dồn sức kẹp chặt, nhưng hắn rất nhanh lại trêu đùa làm nàng lại lần nữa thả lỏng.
“Ân….” Khi ngón tay của hắn chạm đến đỉnh mẫn cảm kia, Bạch Thư Dư nhịn không được mà yêu kiều phát ra.
Lúc này hắn trực tiếp đem ngón tay thon dài hướng vào bên trong lối giữa mềm mại chặt của nàng, toàn bộ thắt lưng của Bạch Thư Dư cung khởi, hoa huyệt càng không ngừng co rút lại mà tiết ra ái triều lửa nóng.
“A… A….” Theo sự co rút của hắn, Bạch Thư Dư lại lần nữa không khống chế được mà lên tiếng.
Hắn cực kỳ yêu tiếng kêu của nàng, đó là vũ khí có lợi nhất của nàng vả lại còn thôi thúc tình dục của người khác nhất, luôn luôn khiến dục vọng của Tưởng Hạo Ân rất nhanh đến đỉnh, khát vọng chiếm giữ toàn bộ của nàng.
Nhưng hôm nay, hắn không dự định nhanh như vậy thỏa mãn hai bên, hắn tà khí chính là đem ngón tay thứ hai xâm nhập vào giữa hoa đạo chặt chẽ của nàng, hai ngón tay đem hoa huyệt đầy đủ đến tràn đầy, khiến Thư Dư tiếng kêu không ngừng, trên trán mồ hôi sớm đã nhễ nhại.
Bạch Thư Dư cả người giống như bị ném lên không trung cao cao, xung quanh chỉ trông thấy có tầng tầng mây trắng, hai mắt của nàng nhắm chặt chẽ, đôi môi hé mở, đầu lưỡi nho nhỏ trên hàm răng thở dốc.
Cuối cùng ngón tay của Tưởng Hạo Ân rút khỏi, dục vọng nam tính cứng như sắt thép để ngoài huyệt của nàng cọ sát, lại chậm chạp không chịu tiến nhập trong cơ thể nàng.
Bạch Thư Dư bất lực mà giãy dụa thân thể, toàn thân nàng giống như lửa, đòi hỏi biểu tượng nam tính khoẻ mạnh của hắn đến thỏa mãn trống rỗng trong cơ thể. Vì vậy nàng lớn mật đem thân thể của chính mình đẩy lên cao, đồng thời đưa mông rắn chắc của hắn ép xuống…Namcăn to lớn cứ như vậy trượt vào bên trong nóng ẩm của nàng, nhét vào toàn bộ của nàng…
Khi niềm khoái cảm giống như thuỷ triều đồng thời nhằm phía hai người, bọn họ không hẹn mà cùng bật ra gào thét.
Tưởng Hạo Ân thật không ngờ nàng sẽ có một mặt phóng đãng như vậy, nàng học trò rất thông minh, đã hiểu được làm sao phóng thích nhiệt tình trong cơ thể của mình để thỏa mãn nhu cầu dục vọng đối với bản thân.
Hắn cầm mông của nàng, nỗ lực tiến vào thật sâu, của nàng chặt chẽ trở ngại bao lấy vật dư thừa cứng rắn của hắn, hoa huyệt tơ lụa bất khả tư nghị tùy ý để hắn thoải mái mà rong ruổi trên người nàng.
Khi dục vọng mãnh liệt của hai người đạt đến điểm cao nhất, khi cùng leo lên đỉnh vô tận, hắn ở trong cơ thể nàng phóng xuất ra mầm móng của mình…
“Em yêu anh….” Khi cao trào đến, tiếng nho nhỏ như con muỗi của Bạch Thư Dư ở bên lỗ tai hắn nói.
Trước đây cũng từng có nữ nhân đối với hắn nói qua ba chữ mẫn cảm này nhưng phản ứng của hắn là hung hăng đoạn tuyệt quan hệ với đối phương bởi vì ba chữ kia đối với hắn mà nói rất phiền toái…
Nhưng hôm nay đối tượng đổi thành là sách dư, nội tâm của hắn đã hiện lên xúc động, có cổ lời nói khó có thể nói rõ, có thể…. Sự xuất hiện của Bạch Thư Dư thật là an bài của số mệnh!
Trong lòng của Bạch Thư Dư có cảm giác an toàn kiên định như vậy xuất hiện, ở trong lòng của Tưởng Hạo Ân nàng tìm được cảng tránh gió tốt nhất rồi…
Hôm nay, hắn một lần lại một lần muốn nàng, hai người một lần lại một lần hưởng thụ cao trào…
Thân thể vừa mới bình phục như cũ, Tưởng Hạo Ân lại lần nữa đem toàn bộ tinh lực tập trung vào giữa công tác, cổ đông của [ Diêm Hải tập đoàn] ở trước mắt, hắn quyết không thể để mấy năm nỗ lực hóa thành số không, coi như là đã nắm chắc thắng lợi trong tầm tay, hắn vẫn không chút nào thư giãn.
Nhưng mà Bạch Thư Dư bị vắng vẻ có chút thất vọng, nàng nguyên tưởng rằng cái ngày sau khi tình cảm mãnh liệt điên cuồng, tình cảm của bọn họ sẽ có tiến triển rất lớn nhưng không nghĩ tới bọn họ cơ hội gặp mặt lại ít, sự xuất hiện cùng lúc của hai người chỉ còn lại có vui sướng trên thân thể, điều này khiến nàng cảm thấy thất bại không gì sánh được.
Thật vất vả, nàng cảm thấy Tưởng Hạo Ân trước đây không bố trí phòng vệ nàng như vậy, nàng không thể khiến quan hệ của hai người trở lại thời điểm ban đầu.
Nàng phải làm chút gì đó để kéo gần khoảng cách của hai người. Vì vậy Bạch Thư Dư từ sinh hoạt thường ngày của hắn bắt đầu làm….
Tưởng Hạo Ân sáng sớm tỉnh lại trông thấy chính là màn này….
Trên người Bạch Thư Dư là chiếc tạp dề uyển chuyển hình các nụ hoa bằng tơ tằm, nhẹ nhàng ngâm nga bài hát trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Cô nàng này lại làm cái quỷ gì? Tưởng Hạo Ân hơi nhíu hai hàng lông mày đi tới phía sau nàng.
” Ngươi đây là đang làm cái gì? Ai cho ngươi làm việc này?” Tưởng Hạo Ân lấy đi cái nồi và cái sạn trong tay nàng quăng ở một bên, có chút không hài lòng hỏi.
“Anh …Anh tỉnh rồi? Bữa sáng chuẩn bị xong rồi, đợi lát nữa là có thể ăn.” Đối mặt với tiếng hỏi cả vú lấp miệng em* của Tưởng Hạo Ân, bạch sách dư trong khoảng thời gian ngắn hoảng loạn cả lên, nhưng nàng dùng nụ cười để che đậy chân tay luống cuống của nàng, một lần nữa nhặt nồi và sạn lên tiếp tục công việc.
0 Cả vú lấp miệng em: hiện tượng dùng quyền lực, thế mạnh của mình để chèn ép, lấn át kẻ khác.
Vùng xung quanh lông mày của Tưởng Hạo Ân nhăn càng sâu, hắn giương cao âm thanh kêu: “Quách trợ lý! Quách trợ lý!”
Trong chốc lát Quách trợ lý xuất hiện ở trước mặt hắn, nhìn cảnh tượng trong phòng bếp, hắn như là hiểu gì đó nhưng vẫn vô cùng cung kính đáp: “Lão bản, có chuyện gì?”
“Mai thẩm đâu? Bữa sáng không phải bà ấy chuẩn bị sao?” Tưởng Hạo Ân trực tiếp hỏi.
“Mai thẩm từ hôm nay trở đi xin nghỉ dài hạn.”
“Vậy đầu bếp nữ thay bà ấy đâu?” Tưởng Hạo Ân hỏi tiếp.
“Thay Mai thẩm chính là Bạch tiểu thư.” Thấy lão bản lần đầu đố