Chu Lê Hiên tới giúp cô: “Đừng lộn xộn, mùa hè dễ bị nhiễm trùng lắm.” Anh rút từ trong túi ra một chiếc khăn tay rồi cẩn thận băng bó cho cô.
“A.” Tử Dữu kêu.
“Sao?”
“Đó là sao Bắc Cực đúng không?” Tử Dữu chỉ một ngón tay lên ngôi sao sáng nhất ở phía chân trời.
“Ừ.”
“Chúng ta tìm đúng hướng rồi, phải quay lại thôi.”
“Tôi vừa mở mấy chục km đường đi, em quay lại thế nào?”
“Anh cứ đi lòng vòng ấy, đi thẳng thì đâu xa đến vậy.”
“Vậy em có biết chúng ta đang đi về phía nam hay phía bắc không?”
“Vừa này anh lái xe mà.”
“Tôi chỉ tập trung lái xe thôi.”
Họ đành theo kế hoạch cũ, đi tìm trái cây. Vận khí của họ cũng không tồi, bên đó có ít nho dại và táo, nho rất ngọt, quả sơn trà lại quá chua. Chật vật đến đêm thì mệt đứt hơi, cả hai dựa vào một thân cây nghỉ ngơi.
“Anh có chơi trò chơi trên máy tính không?” Tử Dữu không đầu không đuôi hỏi
“Tôi không biết, không nhớ rõ.”
“Anh có cảm thấy hiện tại chúng ta như người mới chơi game không, gặp phải chuyện bất ngờ nên bị đưa đến một nơi xa lạ, ngay cả luật chơi cũng không nắm rõ nữa chứ?”
“Tôi hiểu ý em. Hai hôm trước Lý Mộc Trừng cho tôi xem một cuốn sách giống như vậy. Em không giống người thích chơi game.”
“Chơi đến vòng 4 thì bị tiêu diệt nên không chơi nữa.”
“Truy cầu mãnh liệt một điều gì đó sẽ khiến bản thân trở nên cố chấp. Tôi không muốn làm khó chính mình. Mà trên thế giới này, có thứ gì em đặc biệt muốn lấy cho kỳ được không?”
Tử Dữu nghĩ nghĩ: “Có, cuộc sống yên ổn, nội tâm thanh tĩnh.”
Chu Lê Hiên lặng im một lúc: “Nếu đến với tôi sẽ hủy hoại lý tưởng này của em?”
“Đúng.”
“Em cũng đang cố chấp đấy.”
Hai người một lúc lâu không nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng ếch, tiếng côn trùng kêu, sự hòa hợp ăn ý lúc trước đã biến mất. Chu Lê Hiên đứng lên, vừa cử động cái chân bị thương một chút vừa vặn người, chân anh dường như không còn hoàn toàn được như người bình thường nữa.
“Chu Lê Hiên,” Tử Dữu đứng lên mở miệng khiến anh phải chú tâm lắng nghe, “Trước kia anh nói rất đúng, chúng ta chỉ cần gặp nhau ắt sẽ có tai họa xảy ra. Lần thứ nhất tôi ngất xỉu, lần thứ hai vết thương cũ của anh tái phát, lần này chúng ta lại cùng bị nguy hiểm. Còn nữa, tôi cũng từng chịu nhiều vết thương nhỏ, thêm hôm nay nữa là ba lần.”
Chu Lê Hiên đợi nửa ngày không thấy cô nói tiếp, đành hỏi: “Cho nên?”
“Cho nên, dù cho sau này chúng ta có cơ hội gặp lại, chúng ta có thể giả bộ như không quen biết không? Hai chúng ta có lẽ bát tự không hợp.”
Chu Lê Hiên thở dài: “Tiểu thư, em là ngây thơ hay là thành thực đây? Những lời tuyệt tình đó…em nên chờ đến khi chúng ta đã tuyệt đối an toàn rồi hãy nói. Vạn nhất tôi bụng dạ hẹp hòi đem bỏ mặc em ở chỗ này thì sao?”
“Tôi cũng biết vậy. Tôi không muốn là tôi rõ ràng không cho anh được thứ gì nhưng vẫn luôn lợi dụng lòng tốt của anh.”
Chu Lê Hiên cười cười: “Em lợi dụng tôi? Tôi lại mong bản thân mình có giá trị lợi dụng đối với em, bất luận là trên phương diện nào.” Anh ngẩng đầu nhìn trời như đang tự nói, thanh âm thấp nên cô không nghe được rõ, “Không cần áy náy, chúng ta cũng là lợi dụng lẫn nhau thôi.”
Cô giật mình nhìn anh, nhất thời không thể hiểu được lời anh nói nhưng anh không nhìn về phía cô nữa.
Tử Dữu lại ngồi xuống, vùi đầu vào cánh tay. Cô không lo lắng cũng không sợ hãi, biết rõ hiện giờ Chu gia chẳng cần biết tìm đến người ngã ngựa đổ thế nào, cuối cùng cũng sẽ tìm thấy họ, hơn nữa có người ở cùng cô, cô vô cùng an tâm. Cô chỉ rất buồn ngủ.
Cô cũng không biết mình ngồi đó ngủ thiếp đi bao lâu, có tiếng chân nhẹ nhàng bước đến gần, cô giật mình định ngẩng đầu dậy, tiếng của Chu Lê Hiên ngay bên tai: “Đừng ngẩng đầu, nhắm mắt lại, đừng cử động. Xin em đấy!”
Tiếng của anh rất dè dặt, rất thành khẩn, Tử Dữu không biết anh muốn làm gì, tâm tư rối loạn nhưng vẫn nghe lời anh. Thế nhưng tất cả những gì cô nghĩ đều đã sai, anh đến bên cô, cúi gần xuống nhưng lại từ từ lui ra, thật lâu không nghe thấy động tĩnh gì. Tử Dữu mở mắt ra, kinh hoàng nhìn thấy cách cô vài mét, Chu Lê Hiên đang cầm một thứ dài dài như một con rắn to.
Cơ năng kêu thét tưởng như không thể hoạt động của cô trong chớp nhoáng đã được khôi phục, ngay khi đại não còn chưa nhận được chỉ thị cô đã lanh lảnh hét lên một tiếng, cũng chính lúc ấy, Chu Lê Hiên ném mạnh con rắn ra thật xa phía ngoài ruộng.
Tử Dữu co người lại, Chu Lê Hiên bước tới đỡ thì cô hoảng hốt nhảy dựng lên. Anh vỗ vỗ lưng cô: “Không sao.”
“Vừa rồi nó ở đâu?”
“Trên đầu em.”
Tử Dữu toát mồ hôi: “Anh giết nó chưa?”
“Không giết nhưng nó sẽ không quay lại được nữa. Nếu giết nó thì đồng loại của nó sẽ đến trả thù.”
Trong đầu Tử Dữu, hình ảnh đáng sợ kia đang tua lại, mới rồi bị bắt cóc cô cũng không có cảm giác sợ hãi như bị một cơn sóng dữ đánh úp lại thế này. Cô tránh xa cái cây, kìm lòng không được nhích lại gần Chu Lê Hiên. Nhưng chuyện phát sinh so với hình ảnh tưởng tượng kia còn làm cô sợ hãi hơn, cô nhìn thấy trên tay Chu Lê Hiên có máu.
“Anh bị cắn?’ Cô nghẹn ngào hỏi, dưới ánh trăng dấu răng trên cổ tay anh có thể thấy rõ rệt.
“À, vừa rồi khi ném nó chắc đã bị nó quay đầu cắn một cái. Tôi không để ý.” Sắc mặt Chu Lê Hiên bắt đầu tái nhợt, tiếng nói yếu dần, hai bên thái dương rịn mồ hôi.
Sự yên tĩnh ở đây rốt cục đã bị phá tan. Tử Dữu thấy anh đã có những triệu chứng bị rắn độc cắn thì vừa khóc đẫm nước mắt vừa dìu anh ngồi xuống đất, tay chân luống cuống cố nặn máu độc ra. Chỉ là một vết thương nhỏ nhưng máu ra ngày càng nhiều, tay của Chu Lê Hiên cũng ngày càng lạnh đi, sắc mặt trắng bệch, mạch đập yếu hơn. Cô không tìm thấy dây thừng, bất chấp có hợp lễ nghi hay không, cô liền cởi áo ngực, tháo dây ra buộc chặt cánh tay anh. Cô vừa làm vừa khóc như một đứa trẻ, lặp đi lặp lại: “Không được chết!” Nhưng anh chỉ từ từ nhắm mắt lại, không trả lời. Tử Dữu tưởng anh đã hôn mê, khóc càng thảm hơn: “Đừng để em một mình ở lại nơi này!”
Khi cô nói những lời này trong đầu hiện lên hình dáng anh yên lặng ra đi, nằm trong lòng cô, trên mặt đầy ánh trăng. Gương mặt đó dần biến thành một gương mặt khác, cũng yên lặng nằm đó, trong đầu cô không ngừng nghĩ, “Vận mệnh của song thai thường giống nhau” lòng cô càng lúc càng tuyệt vọng, càng lúc càng khủng hoảng.
Cô không phát hiện Chu Lê Hiên đã mở mắt từ khi nào, anh chậm rãi nói: “Đừng khóc, còn khóc nữa em sẽ gọi sói đến mất.”
Trong đầu Tử Dữu vang lên tiếng chuông cảnh báo. Cô lau nước mắt, thận trọng hỏi: “Con rắn đó có độc không?”
“Ai nói có độc? Chỉ rất đau thôi.”
Cô từ dưới đất bật đứng lên: “Anh làm thế là cố ý giả chết, để tôi sợ hãi phải không?”
“Anh thấy máu là choáng rồi, đó là phản ứng sinh lý tự nhiên mà.”
“Anh, đàn ông gì mà… Khi nãy bị người ta dùng súng chỉ vào đầu anh mặt không đổi sắc, vậy mà chỉ một chút máu đã bị hù đến ngất xỉu? Anh tính gạt ai hả?”
“Em cũng bị một con rắn nhỏ dọa như vậy đó thôi?” Chu Lê Hiên thong thả nói, “Bất quá xem ra em rất quan tâm đến anh.”
Tử Dữu vốn đang hối hận vì hành động thất thố vừa rồi, lại bị anh đâm chọc nên càng tức giận: “Anh cứ ở đó mà tưởng bở! Chỉ là tôi sợ bị bỏ lại một mình ở chỗ này thôi.”
“Trần Tử Dữu, em thật vong ân phụ nghĩa, anh là ân nhân cứu mạng của em đó. Nếu không nhờ anh, con rắn kia hiện giờ đã quấn quanh cổ em rồi. Em không đền bù tổn thất cho anh cũng không sao nhưng thái độ của em không tốt lên được một chút à?” Anh vươn bàn tay đến phía cổ của cô làm động tác bóp lại, khiến Tử Dữu như đang nghe người ta kể chuyện đêm khuya, từ đầu đến chân đều sởn tóc gáy. Qua một hồi lâu mới tức giận nói tiếp: “Tôi phải ở chỗ này tất cả cũng lại nhà anh, không liên quan gì đến tôi! Các người phải đền bù tổn thất cho tôi mới đúng!”
` “Vậy lấy anh đi, anh sẽ đền bù cho em toàn bộ tài sản của anh.”
“Đợi trời đổ mưa đỏ rồi hãy nói đi!”
Cặp đôi này vừa cùng chung hoạn nạn, người còn chưa được cứu đã bắt đầu nội chiến. Cũng may không đầy vài phút sau, người của Chu gia đã tìm thấy họ. Từ lúc họ bị bỏ lại đến giờ chỉ mới hơn một tiếng đồng hồ.
Lão phu nhân thậm chí còn đích thân đến tìm họ, cho mỗi người một cái ôm. Cùng đi còn có Lý Từ, người cha ít khi thể hiện tình cảm của Tử Dữu lần đầu tiên từ lúc hai người gặp nhau đến nay, đã kích động bước đến ôm cô thật chặt như muốn ghìm cô đến chóng mặt.
Sự việc với khúc dạo đầu kinh hãi và tình tiết ly kỳ cứ như vậy dùng phương thức khôi hài mà kết thúc, đồng thời bức tranh mùa hạ an bình của Trần Tử Dữu cũng chấm dứt. Vì không có chuyện gì bất ngờ xảy ra nên cho đến trước ngày đi, cô cũng không bước chân ra cửa.
Hôm đó, Chu lão phu nhân tự mình đưa cô về. Tử Dữu hỏi: “Người có bị thương không? Những kẻ kia có bị bắt chưa ạ?”
“Chúng nó chạy hết rồi. Quên đi, sống ở trên đời này có nhiều chuyện thân bất do kỷ. Chúng lấy đi vài thứ cũng coi như là Chu gia thiếu nợ chúng.”
“Người không có việc gì là tốt rồi.”
Sau đó lão phu nhân nói đến chuyện Tử Dữu sắp về: “Cả năm hơn nửa thời gian ta đều ở một chỗ. Cháu có thể thường đến thăm ta không?”
“Được ạ.” Tử Dữu không chắc chắn lắm, nói.
Lão phu nhân cười hai tiếng: “Lần tới cháu đến, không biết ta có còn sống không.”
Tử Dữu nhất thời im lặng, bị bà làm cho xúc động.
“Cháu ngoan, nghe bà già ta khuyên một câu. Cháu thông minh như thế nên quên đi một số chuyện, quý trọng hiện tại, hướng về tương lai, không nên để quá khứ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của cháu.”
“Cháu vẫn luôn nhìn về phía trước mà, lão phu nhân. Cháu cũng không lưu luyến quá khứ.”
“Thật chứ? Chúc cháu hạnh phúc, đứa nhỏ ngoan.”
Chu lão phu nhân đến phòng ngủ của Chu Lê Hiên thì bác sĩ mới vừa đi. Cổ tay của anh lại bị băng, còn bị tiêm nữa.
“Không sao chứ?” Lão phu nhân hỏi.
“Đau.” Chu Lê Hiên nhăn mày.
“Cháu cứ vậy mà để cô bé kia chạy mất sao? Cơ hội tốt như vậy, anh hùng cứu mỹ nhân hai lần mà con bé vẫn bất vi sở động hả?”
“Nội à, người xem tiểu thuyết lãng mạn nhiều quá rồi.” Chu Lê Hiên nhìn qua cửa sổ, tiếng nói nhỏ xuống, “Vả lại, trò chơi như vậy không thú vị chút nào.”
Lão phu nhân nở nụ cười: “Phát hiện khi nào thế?”
“Không quá sớm, nhưng cũng không quá muộn.” Anh thay đổi tư thế ngồi, “Đạo diễn phu nhân à, người không sợ trò chơi mà bị vạch trần thì mặt mũi biết để vào đâu à? Còn nữa, ném chúng cháu ở nơi hoang tàn vắng vẻ, lỡ chẳng may chúng cháu bị độc xà mãnh thú ăn thịt thì sao?”
“Hai đứa nhỏ này bản lĩnh thế, tự cứu lấy mình dĩ nhiên không có vấn đề gì rồi. Độc xà mãnh thú…xung quanh nơi này vài chục km chưa từng có dã thú xuất hiện, rắn cũng chẳng có mấy con, tất cả đều không có độc. Hôm nay cháu có thể gặp được thì vận khí cũng không tệ đấy.”
Chu Lê Hiên bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười.
“Tiểu tử, đừng bày ra bộ dạng này với ta. Ta trăm phương ngàn kế tạo ra cơ hội biểu đạt tình yêu cho cậu, đáng lẽ cậu phải cảm kích ta mới phải.” Bà thở dài, “Thật là một cô bé tốt, bản thân đã rất sợ nhưng vẫn luô