?” Tử Dữu giận dỗi nói xong liền bỏ ra ngoài, cô muốn đi tìm Lý Mộc Trừng nhưng đã không tìm được phòng cô bé, lại không có chìa khóa. Cuối cùng vẫn là không thể không đi theo Chu Lê Hiên đến gặp quản lý để lấy chìa khóa dự phòng, lại phải cùng anh đi tìm, xuyên qua gian phòng có nhiều người đang chơi bài thì vài người nhìn cô một cách khác thường.
Cô tìm được Rica, cô ta vẫn bình tĩnh, tự nhiên. Khi Trần Tử Dữu đi đến gần thì cô ta nhẹ nhàng cười, nói: “Nghe nói cô bị giật mình. Đây là nghi thức chào đón người mới của chúng tôi. Chắc Lý Mộc Trừng đã nói với cô?” Tử Dữu cũng thản nhiên cười: “Chắc đã nói nhưng tôi quên mất.”
Tử Dữu tìm được Lý Mộc Trừng đang nằm trên giường ngủ say, cực kỳ yên bình, thậm chí còn nhớ khóa cửa và đắp chăn cho mình.
Cô dùng khăn nóng lau mặt và tay cho Lý Mộc Trừng, thay đồ ngủ cho cô bé, ngây ngốc ngồi bên giường, nửa tiếng trôi qua cô bé vẫn ngủ ngon, không có dấu hiệu gì là sắp tỉnh lại. Tử Dữu lấy ra một điếu thuốc, đến bên cạnh cửa sổ châm lửa hút một hơi, quay đầu lại nhìn Lý Mộc Trừng, cảm thấy không ổn liền dập tắt điếu thuốc, kiểm tra cửa sổ trong phòng, bật đèn ngủ lên, sau đó nhón chân đi ra, đồng thời khóa cửa lại.
Tử Dữu trở lại gian phòng của mình, hút liên tục hai điếu thuốc, cô không nghiện thuốc lá, một tháng không đụng đến cũng không sao nhưng hai hôm nay tâm trạng bức bối, cô đã hút hơn nửa hộp, cô nghĩ cả người mình đều đậm mùi thuốc lá rồi.
Trong phòng có đầy đủ tiện nghi, cô đi tắm rồi ngồi yên để gió thổi khô tóc, có lẽ buổi chiều ngủ nhiều nên nằm một lúc mà vẫn không ngủ được, tâm phiền ý loạn, cô đứng dậy đến bên cửa sổ ngắm trăng nhưng trời đêm một màu đen huyền phủ bằng ánh sáng của mặt trăng càng làm cô khó chịu. Ngoài cửa sổ thổi tới một trận gió nhè nhẹ và mát mẻ mang theo hương hoa cỏ, cô đột nhiên rất muốn ra ngoài đi dạo, cô thay váy, chải đầu rồi ra khỏi phòng, tóc cô chỉ dài chấm vai nên bình thường cô hiếm khi xõa tóc.
Trước khi ra khỏi phòng cô nhớ lại sự cố lúc nãy nên tìm một con dao gọt trái cây bỏ vào túi, như vậy cô mới an tâm.
Những căn phòng tọa lạc quanh hồ, ra khỏi cửa là trông thấy hồ nước, lúc này đống lửa bên bờ hồ đã được dập tắt, người đã tan hết, bóng trăng loang lổ trên mặt đất, đêm khuya gió thổi lên làm nhăn mặt hồ vốn phẳng như gương. Dưới ánh trăng bốn bề cũng yên tĩnh, có tiếng côn trùng kêu, có tiếng gió thổi qua các cành lá xào xạc, còn có tiếng cười đùa bị đè thấp từ các gian phòng nhỏ truyền tới.
Tử Dữu ngồi xuống ghế trong đình viện, hít thở hương cỏ cây theo gió bay đến, nỗi bực dọc đã giảm đi nhiều. Cô hút một điếu thuốc, nhìn màn mây mỏng che bóng trăng đang chậm rãi tản đi. Trong đầu cô bỗng xuất hiện một hình ảnh huyền hoặc, trăng sáng lúc này là một cô gái tròn trịa đang tắm, dùng dải lụa mỏng lau khô thân thể, hoàn toàn không ngờ có rất nhiều người đang chiêm ngưỡng cô. Đây vốn là bức họa đồ mỹ nhân tắm vô cùng lãng mạn nhưng hiện lên trong đầu cô lại là một bức biếm họa nực cười. Cô cảm thấy mình thật rảnh rỗi, đứng dậy chuẩn bị trở về phòng.
Trong góc có một giọng nói trầm thấp vang lên, không rõ lắm, cơ hồ có thể hòa cùng tiếng gió. Nhưng giọng nói này chỉ cách cô 4-5m, Tử Dữu toàn thân dựng tóc gáy. Cô xoay người nhặt một hòn đá nhỏ ném mạnh về phía đó.
Viên đá nện vào tường phát ra một tiếng vang nhỏ nhưng không nghe thấy tiếng rơi. Tử Dữu lo lắng nhặt lên một hòn đá khác thì bên kia đã có người đứng dậy, trong tay giơ lên hòn đá của cô, nhẹ nhàng nói: “Thì ra cô thích chơi trò ném đá.” Đúng là Chu Lê Hiên, anh vẫn đang mặc áo sơ-mi trắng, ngồi cạnh một pho tượng trắng trong góc đó. Chẳng trách cô không hề phát hiện ra anh. Trái lại, người này đúng là võ lâm cao thủ, tuy toàn thân rất chói mắt nhưng chỉ cần anh muốn là có thể hòa hợp với thiên nhiên, làm lu mờ cảm giác tồn tại của bản thân, như lần ở hồ sen đó, mới đầu cô cũng không hề phát hiện ra anh.
Tử Dữu nhẹ nhàng thở ra, đến gần anh: “Anh đang ngắm trăng à?”
“Vốn là ngắm trăng”
Tử Dữu nghe anh chế nhạo, lúng túng không lên tiếng.
Anh cười khẽ: “Em luôn khách khí với người khác, ngay cả khi ở bên bà nội của tôi cũng đều có thể làm bà vui vẻ nhưng hết lần này tới lần khác lại có thành kiến với tôi, động một chút là trở mặt.”
Tử Dữu nói: “Có người từng nói với tôi, người mà đêm hôm còn ở bên ngoài không phải có tật giật mình thì cũng đang rất buồn chán, gặp phải thì nên cẩn thận, chớ nói nhiều.”
“Em thấy trong hai chúng ta, ai có tật giật mình, ai đang rất buồn chán?” Ánh trăng làm đôi mắt Chu Lê Hiên trở nên rất sáng, giống như hồ nước cách đó không xa.
“Tôi và anh đều không ngủ, ai biết anh thuộc loại nào.” Tử Dữu đối đáp vài câu với anh lại sinh ra bối rối, nghiêng đầu sang chỗ khác, che miệng ngáp một cái: “Tôi nghĩ tôi nên về ngủ thôi.”
“Hóa ra tôi có khả năng thôi miên,” Chu Lê Hiên cũng đứng lên: “Tôi đưa em về phòng, tránh cho em lại bị lạc đường.”
Hai người lập lại động tác đi bộ trước kia, một trái một phải song song, chính giữa còn đủ chỗ cho hai người cùng đi nữa, cô mở cửa phòng của mình.
“Ngủ không được có thể xem TV, đừng ra ngoài đi bộ nữa, mọi người đã uống không ít, một mình đi lại không an toàn. Em vừa chịu thiệt chưa gì đã quên rồi.” Chu Lê Hiên như đang dạy bảo một đứa bé. Bởi vì xung quanh rất yên tĩnh, tiếng nói của họ như tiếng thì thầm.
“Lúc trước anh còn nói với tôi, chẳng qua bọn họ chỉ muốn đùa giỡn với tôi thôi. Lời nói của anh thay đổi nhanh thật.”
“Đấy, em lại nữa rồi. Em luôn biết dùng những góc độ kỳ lạ mà suy diễn thiện ý của tôi đối với em.”
Ngữ điệu của anh vui vẻ nhưng biểu hiện lại bị tổn thương, thành công làm cho Trần Tử Dữu áy náy. Cô nhanh chóng nghĩ lại, hôm nay kể cả những lần trước đó, anh đều rất quan tâm đến cô còn thái độ của cô thì lần sau còn ác liệt hơn lần trước, cô hạ giọng nói: “Cám ơn anh.” Cô giơ lên con dao nhỏ hai tấc cô đã giấu, “Bởi vì địa bàn của anh không an toàn nên tôi đã có chuẩn bị rồi.”
“Đó chỉ là món đồ chơi dùng để dọa con nít và chó thôi.” Chu Lê Hiên vừa thấy đã bật cười, đột nhiên áp sát người cô, làm bộ giựt lấy con dao. Nhưng con dao gọt trái cây nhìn bình thường vô hại, hơn nữa còn rất đẹp lại có cơ quan, cô nhấn một cái, lưỡi dao liền bắn ra ngoài, chỉ ngay vào ngực Chu Lê Hiên: “Này, tôi không có ý định hù dọa anh đâu, mời anh lui lại.”
Lúc ấy, lưng cô dựa vào tường, Chu Lê Hiên đứng gần cô như vậy, ánh trăng sau lưng anh khiến cô nhìn không rõ nét mặt của anh, hơi thở anh vờn quanh mặt cô.
Anh bước lại gần, đưa tay chống lên tường, mũi dao trong tay cô đụng vào ngực anh. “Tôi nói rồi Chu tiên sinh,” cô nhấn mạnh, “Tay tôi không vững đâu, nếu anh còn giỡn thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy.”
“Thấy rồi, em đang run.” Anh lười biếng nói, “Trần Tử Dữu, nếu tôi tiếp tục giỡn thì trời sẽ sụp xuống phải không?”
“Anh dám…” câu nói kế tiếp của cô đã bị anh thình lình dùng môi chặn lại, hơi thở của anh có mùi rượu nhẹ, mùi bạc hà và mùi thảo dược khác như rượu cốc tai. Trần Tử Dữu tròn mắt nhìn vòng trăng sáng phía xa chân trời mới rồi còn sáng tỏ mà lúc này đã trở nên mông lung, giống như bị che mờ bởi một tầng yêu khí, mà con người đang hôn cô đây yêu khí lại quá nặng nhưng nụ hôn của anh thì nho nhã lễ độ, tựa hồ thật sự chỉ là đùa vui nhưng đã làm đầu cô bắt đầu choáng váng.
Cô muốn đẩy anh ra, giật mình vì trong tay vẫn còn cầm con dao, cô âm thầm chuyển mũi dao nằm ngang, ngăn giữa hai người họ. Người kia đột nhiên hôn mạnh hơn, mang đầy tính xâm lược. Trần Tử Dữu cố đẩy anh nhưng không được, con dao rơi xuống đất, tiếng ‘koong’ vang lên rõ ràng. Cô cam chịu nhắm mắt lại, mặc anh cướp đi hơi thở của mình.
Khi Chu Lê Hiên buông cô ra cũng là lúc cô sắp hít thở không nổi nữa, họ tách ra một khoảng, Tử Dữu nhìn thấy ánh mắt sâu xa khó hiểu của anh, cũng thấy rõ trên ngực áo sơ-mi trắng của anh nhỏ ra vài giọt máu đỏ.
“Chu Lê Hiên, anh có muốn uống chút rượu không?” Trần Tử Dữu trước đôi mắt mê hoặc còn hơn ánh trăng sáng mê hoặc của anh đã thốt lên những lời này.
Cái gọi là uống rượu chính là uống rượu thật. Hai người cùng nhau uống rượu đúng là khó hiểu nhưng về đêm, từ trường của trái đất và con người vốn sẽ dị thường, hai người trong cuộc cũng không ai quan tâm chi tiết.
Phòng nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, không những có phòng tắm còn có rượu và hộp sơ cứu. Tử Dữu chỉ và lồng ngực anh: “Anh bị thương.”
Chu Lê Hiên kéo cổ áo ra cho cô xem, chỉ có một vết rách ngắn đã ngừng chảy máu, do khi anh đột nhiên ép sáp cô thì bị mũi đao đâm phải.
“Mùa hạ dễ bị nhiễm trùng.” Tử Dữu vừa nói vừa lấy cồn trong hộp sơ cứu ra, cô cầm tăm bông chấm một ít rồi không thèm quan tâm anh có đồng ý không, trực tiếp bôi vào miệng vết thương của anh. Anh không nói tiếng nào nhưng khóe miệng hơi giật.
“Em đang trả thù hả.”
“Không, tôi chỉ cảm thấy có lỗi, đáng lẽ tôi cần phải cám ơn anh, hôm nay anh đã thay Lý Mộc Trừng uống rượu, giải vây cho tôi, còn hai lần đưa tôi về phòng mà tôi lại lấy oán trả ơn.”
“Sao tôi vẫn cảm thấy em đang nói mỉa thế nhỉ?” Chu Lê Hiên hoài nghi nói.
“Ai bảo, tôi còn cần cám ơn anh mấy ngày qua đã quan tâm và luôn tha thứ cho tôi nữa mà.”
Chu Lê Hiên trầm mặc một hồi: “Lời này của em nghe như đang từ biệt.”
“Tuần sau tôi sẽ về nước.”
“Vậy, đây coi như rượu em mời tôi để từ biệt? Rất qua loa, không có thành ý gì cả.”
“Thành ý không phải ở hình thức mà là ở việc uống nhiều hay ít.”
Hai người vừa uống vừa hàn huyên. Đến rạng sáng, sự phòng ngự đã hạ xuống không ít, Trần Tử Dữu đã có thể mở lòng với anh, kể chút chuyện cá nhân cho anh nghe. Còn Chu Lê Hiên khi nghe cô nói muốn đi du lịch thì hăng hái đề cử vài địa điểm cho cô, thuyết minh rất sống động về phong thổ của những nơi đó.
“Anh hoàn toàn không giống bộ dáng bị mất trí nhớ.”
“Vậy sao? Người khác cũng nói vậy.” Anh cười giảo hoạt trước biểu tình mê hoặc của cô, “Thật ra đều là nội dung trong mấy cuốn tạp chí du lịch cả đấy.” Trần Tử Dữu không nói gì.
“Em cũng không chán ghét tôi.” Khi họ uống cạn chai rượu, Chu Lê Hiên nói. Trần Tử Dữu đang cân nhắc nên trả lời thế nào thì anh lại nói tiếp, “đương nhiên cũng không phải thích hơn.” Trần Tử Dữu không còn lời nào để nói.
“Em không ghét tôi, cũng không thể thích tôi có phải vì cùng một nguyên nhân?”
“Anh uống nhiều rồi.”
“Nhưng bề ngoài giống một người đâu phải lỗi của tôi.”
Trần Tử Dữu thay đổi sắc mặt: “Anh điều tra tôi.” Cô cảm thấy lời này sao mà quen quá, nghĩ lại hóa ra trước kia cũng từng cáo buộc bà nội anh như vậy, quả nhiên là bà cháu. Lúc này đổi lại là Chu Lê Hiên trầm mặc, một hồi lâu sau anh mới nói: “Đây không phải loại rượu vừa rồi.”
“Rượu đó mạnh quá, tôi pha thêm nước đấy.”
“Em tưởng tôi say?”
“Không phải tôi cũng uống giống anh sao?”
Hai người sau đó lại nói chuyện hết sức hợp rơ khiến Trần Tử Dữu thiếu chút nữa quên mất vì sao mình lại mời anh vào phòng nên thầm nghĩ cần phải đuổi khách nhanh nhanh nhưng lại chưa tìm được cách kết thúc. Cuối cùng Trần Tử Dữu nâng ly hất vào người rồi lỉnh vào phòng tắm thay đồ, cọ rửa một lúc lâu mới đi ra, ngỡ rằng anh có lẽ đã đi rồi nhưng lại thấy anh đã ngủ g