Cô nhanh chóng cất tài liệu rồi vội bước ra, khóa cửa thật kỹ. Sau đó, cúi đầu tiếp tục bước đi, nếu cô ra khỏi phòng hội nghị chậm nửa phút thôi, hoặc bước chân chậm lại một chút thì có lẽ sẽ không tình cờ gặp gỡ.
Một tiếng nói dội mạnh bên tai, là giọng điệu tiếng Trung kỳ lạ già cả: “Trần tiểu thư, phiền cô một chút…” Trần Tử Dữu đang chìm đắm trong suy tư nên bất thình lình bị hù dọa, thả tay ra khiến xấp tài liệu rơi đầy xuống đất.
“Xin lỗi, xin lỗi. Tôi quên các quý cô không thể thích ứng được với giọng nói to của tôi, con gái tôi cũng thường xuyên bị giật mình như thế.” Vị tiến sĩ vội vàng nói xin lỗi bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh.
“Không sao, là lỗi của tôi.” Trần Tử Dữu ngồi xuống thu thập đống tài liệu bay tứ tán. Có một trang bay rất xa, sau khi nhặt xong toàn bộ tài liệu, cô định nhặt nốt trang đó thì vị khách của tiến sĩ đã giúp cô nhặt nó, ngay ngắn đặt vào tay cô.
Cô ôm chồng giấy vào ngực, hơi cúi đầu tạ lễ với người đó rồi nói khẽ: “Cám ơn.”
“Không có gì.” Vị khách nhàn nhạt trả lời rồi đi về phía vị tiến sĩ.
Trần Tử Dữu đứng yên nhìn bức tranh treo trên tường, cho đến khi qua khóe mắt nhìn thấy bóng dáng các vị khách biến mất nơi góc hành lang cô mới tiếp tục di chuyển, thoáng nghe thấy âm thanh già nua dù đã được cố gắng đè thấp vẫn bị dội lại: “Bệnh tình vợ ngài…”
Cô gõ cửa phòng khác, một giọng nói già nua khác lại vang lên.
Một lần khác không tính là “chạm mặt” là vào hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường, có mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng, thành công trong sự nghiệp và tất cả cựu sinh viên.
Trần Tử Dữu đã đọc qua danh sách khách mời, cặp vợ chồng nổi tiếng Giang Ly Thành cũng có trong đó. Anh thường không thích tham gia các hoạt động công khai nhưng lần này, không chỉ đồng ý tham dự, anh còn quyên góp một số tiền lớn.
Cô cố ý chọn cho mình công việc hậu cần. Cô tự nhận không phải có ý muốn tránh mặt vợ chồng Giang Ly Thành, cô vốn không thích xuất hiện trước mặt nhiều người, những việc xã giao đón tiếp đã có các nữ sinh trẻ trung, dạt dào sức sống đảm nhiệm.
Sau buổi lễ sẽ có yến tiệc, khách khứa đều rất ít dùng bữa, phần lớn dùng thời gian để trao đổi tình cảm. Khó có được một ngày trời xanh mây trắng thế này nên có nhiều người dạo bước trong khuôn viên trường để ôn lại kỷ niệm thời còn đi học.
Công việc của Trần Tử Dữu đã xong, sau khi đến căn tin dùng bữa, cô bị đồng nghiệp kéo đến vườn trường tản bộ, nói chuyện phiếm.
Có một đồng nghiệp gần đây gặp vấn để về chuyện tình cảm, chẳng hiểu sao lại đặc biệt kể hết với cô, có lẽ là vì cô không ngắt lời cô ấy lần nào, cũng không phát biểu ý kiến linh tinh.
Khu vườn của trường là một nơi có tiếng với hơn hai ngàn cây cao thấp được trồng thành từng khối như tổ ong, đi vào đó như lạc vào chốn mê cung, chỉ có thể nghe thấy tiếng chứ khó nhìn thấy người. Vì để ngăn chặn các chuyện bất tiện phát sinh trong khu vực đặc biệt này, vườn trường xưa nay luôn là khu vực được quản lý nghiêm ngặt nhất, có lần vấn đề nên hay không nên lắp đặt camera để phòng ngừa trường hợp phạm tội trong vườn trường đã được đưa ra thảo luận. Thật ra, ở đây chỉ đông người vào ban ngày chứ ban đêm lại chẳng có một bóng người.
Người bạn đồng nghiệp khoác tay cô cùng tạt qua mê cung, lúc nào cũng có thể bắt gặp một hai người đang giả vờ trò chuyện hoặc thì thầm to nhỏ như tình nhân khiến các cô cảm thấy ngại ngùng.
Hôm nay vì khách tới trường nhiều nên hiệu trưởng cố ý nhắc nhở giáo viên, sinh viên toàn trường chú ý lời nói và việc làm, giữ gìn thể diện của trường nên cũng không gặp phải chuyện gì rắc rối cả.
Khi hai người ngồi xuống ghế đá nghỉ ngơi chợt nghe có một giọng nữ vọng ra từ vách ngăn bên kia: “Cậu còn nhớ không, ngày trước tôi từng rất muốn học ở trường này, cứ rảnh rỗi là ngày nào cũng tới khu vườn này đi dạo. Khi đó còn chưa có mê cung này cũng không nhiều cây đến vậy đâu.” Tiếng nói đó Trần Tử Dữu cảm thấy rất quen.
“Ừ.” Có tiếng đàn ông, giờ thì cô đã nhận ra, chính là Giang Ly Thành. Cô gái kia chắc chắn là Tô Hòa. Thật trùng hợp làm sao, cô cảm thấy choáng váng.
“Lúc đó rõ ràng là tôi đủ điểm nhưng lại bị đưa vào chuyên ngành khác, đám người đó nhất định không biết chỉ vì sơ suất của họ mà làm tổn thất một bác sĩ vĩ đại của đất nước. Bây giờ nghĩ lại chị đây vẫn còn cảm thấy uất ức lắm.”
“Chẳng phải lúc trước chị vì muốn đâm người ta một cách hợp pháp nên mới muốn học y à? Hay là tôi nhớ sai?”
“Đi chết đi, tôi là xuất phát từ trái tim nhiệt tình, yêu thích việc chữa bệnh. Cậu xem, chẳng phải bây giờ chị cũng đang cống hiến hết mình cho sự nghiệp chữa bệnh đó sao?”
Người kia mãi cũng không lên tiếng, cô ấy nói tiếp: “Haiz, hôm nay cậu về nhà ăn cơm đi, chiều tôi muốn cùng chị Lý đi mua cá tươi, tối về sẽ nấu canh chua cá cho cậu ăn.”
“Chị tỉnh lại đi, lần nào trở về cũng đập phá lung tung mà còn chưa bỏ ý định. Tôi không muốn lại bị đau dạ dày lần nữa đâu.”
“Có giỏi thì chờ tối nay mà xem, tôi sẽ cho cậu được mở mắt.”
Hai cô đợi cho đến khi tiếng bước chân của họ xa dần mới bước ra. Đồng nghiệp của cô nói: “Tiếng nói vừa rồi hình như của Giang Ly Thành tiên sinh cùng phu nhân thì phải, tôi đã tiếp chuyện với họ hôm nay mà.”
Trần Tử Dữu ngơ ngẩn gật đầu.
“Giang tiên sinh thoạt nhìn rất lãnh đạm, Giang phu nhân thì lại có vẻ tao nhã, không ngờ họ lại nói chuyện hài hước như vậy. Tình cảm vợ chồng của họ xem ra rất tốt, tôi cứ cho rằng những người như họ, vợ chồng đều là bằng mặt mà không bằng lòng.”
“Cũng có ngoại lệ.” Trước ánh mắt chờ mong của đồng nghiệp, Trần Tử Dữu cũng đáp lại một câu.
Có đôi khi bản thân Giang Ly Thành tuy không xuất hiện nhưng bóng dáng anh lại bao phủ khắp nơi.
Một hôm, Trần Tử Dữu đang ở trong một cửa hàng thời trang nam chọn một cái cài áo làm quà sinh nhật cho Trì Nặc, ông chủ bày ra một hộp đầy những cài áo sang trọng cho cô lựa chọn.
Trước nay, Trần Tử Dữu mua đồ rất nhanh chóng, chỉ liếc qua một lần rồi lấy hai ba cái so sánh một chút, cuối cùng chọn kiểu hình vuông, không phải cái mắc nhất cũng không đặc biệt nhất nhưng lại sang và thanh nhã, ông chủ khen cô có mắt nhìn đồ.
Cô nhờ ông chủ gói lại rồi tính trả tiền thì sau lưng có người nói: “Kiểu giống vị tiểu thư này vừa chọn còn không?” Giọng nói nhẹ nhàng mà ung dung này cô rất quen, quay lại nhìn thì quả nhiên là người quen, Tô Hòa.
“Xin lỗi phu nhân, tiệm chúng tôi chỉ còn duy nhất một cái. Cô có thể xem cái khác được không ạ?”
“Có thể giúp tôi đặt một cái giống vậy không? Giá cả không quan trọng.”
“Chuyện này…thật ra cái tiểu thư này chọn cũng rất bình thường, đó là hàng tôi tự mang về từ nước ngoài nên không thể tìm được cái khác giống hệt đâu. Cô xem, trong này chúng tôi còn rất nhiều cái khác.”
“Tôi chỉ thích cái cô ấy đã chọn. Phiền ông đặt giúp.”
Trần Tử Dữu trả lại cái hộp đựng cài áo cho ông chủ rồi mỉm cười nói: “Để cho cô ấy cái này đi, tôi chợt thích cái hình eclip kia hơn.”
“Vậy, cám ơn cô, tiểu thư.” Ông chủ thở dài nhẹ nhõm, mặt mày hớn hở, “Tôi sẽ giảm giá đặc biệt cho hai vị, bình thường chúng tôi không có đâu.”
“Lấy mất cái cô thích rồi, thật không hay. Kỳ thật tôi không vội, có thể đợi ông chủ nhập hàng lần tới rồi tìm giúp cũng được.” Tô Hòa mỉm cười.
“Không sao, tôi thấy cái này cũng rất đẹp. Đồ trang sức thôi mà, chọn cái nào chẳng được.” Trần Tử Dữu ôn nhu nói.
“Thật sao, vậy…cảm ơn đã bỏ thứ cô rất thích.”
“Không thể nói là bỏ thứ yêu thích được, chị không cần bận tâm.”
Tô Hòa kiên trì muốn mời Trần Tử Dữu uống nước, giọng điệu của cô ấy rất thành khẩn, khiêm tốn nhưng thái độ cương quyết, cường ngạnh. Trần Tử Dữu nghĩ lại lần trước cô ấy mời mình đã rất thất lễ nên đành phải đi theo.
Tiệm trà ở trên lầu. Khi hai người vừa lên lầu thì Trần Tử Dữu lại gặp người mặc đồ đen lần trước đang đứng ở góc tường. Lần này anh ta mặc một bộ vest xám, vẫn không có gì khác, chỉ đứng cách hai cô một mét tiêu chuẩn như một người khách qua đường, khẽ gật đầu chào cô rồi biểu lộ một nét mặt kỳ quái. Cô tạm cho rằng anh ta đang cười với cô nên cũng cười đáp lễ.
Trần Tử Dữu gọi một ly trà sữa thêm hương vị cappuccino. Tô Hòa nói với phục vụ: “Tôi cũng vậy.”
Người đang đứng cách một mét kia liền tiến đến một bước: “Tiểu thư, bác sĩ nói cô không thể uống cà phê.”
“Tôi muốn uống trà sữa.”
“Tất cả những thứ có chứa cà phê đều không tốt cho sức khỏe của cô.” Anh ta kiên trì.
“Cậu không nghe câu “dân dĩ thực vi thiên” sao? Nhu cầu hưởng thụ cơ bản nhất cũng không có được thì khỏe mạnh để làm cái gì?” Tô Hòa từ tốn giảng giải như cô giáo đang dạy bảo học trò.
(dân dĩ thực vi thiên: Thực phẩm là sinh mạng của con người; thức ăn là quan trọng nhất; những chuyện khác chỉ là thứ yếu.)
Người kia dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Trần Tử Dữu.
Trần Tử Dữu nhẹ nói: “Có khỏe thì mới có nhiều cơ hội hưởng thụ.”
“Nói cũng đúng.” Tô Hòa chậm rãi nở nụ cười, nghiêng đầu nói với vệ sĩ trung thành của cô một thức uống “cực kỳ bổ dưỡng cho sức khỏe của cô “.
“Sắc mặt của chị có vẻ khá hơn, đã khỏe hơn chưa?” Trần Tử Dữu hỏi.
“Ít nhất vẫn còn sống.” Tô Hòa dùng giọng điệu như đang nói chuyện thời tiết, “Gần đây cô thế nào?”
“Vẫn vậy thôi.” Trần Tử Dữu lựa chọn từ ngữ, cảm thấy hai người cũng chưa thân thiết đến mức có thể tâm sự về tình hình hiện nay nhưng chủ đề này rõ ràng do cô nêu ra.
“Nếu có thể trở lại tuổi như cô bây giờ, thân thể vẫn còn khỏe mạnh tôi tuyệt đối sẽ không sống uổng phí mà nhất định sẽ tận hưởng những ngày tháng muôn màu muôn vẻ.”
“Hiện tại tôi cũng sống rất tốt rồi.” những lời của Tô Hòa, “uổng phí”, “muôn màu muôn vẻ” như khuấy động từng sợi thần kinh của Trần Tử Dữu, cô dùng ngữ khí khẳng định chỉnh lại thuyết pháp vừa rồi.
“Vậy là tốt rồi.”
Khi Trần Tử Dữu cùng Trì Nặc hẹn hò mà cũng có thể chạm mặt vợ chồng Giang Ly Thành thì cô thật sự nghi ngờ tính khoa học của môn xác suất thống kê này.
Trì Nặc đưa cô đi xem vở ca kịch “Hồ Điệp phu nhân”, là một vở kịch trao đổi diễn xuất với một nhạc trường đại học nổi tiếng của nước ngoài, chỉ diễn một đêm nên rất khó mua vé.
Cô cũng không hứng thú lắm với ca kịch, chỉ có lần thuận miệng kể cho anh nghe từng cùng bà ngoại đi xem ca kịch nhưng tiếc là chưa bao giờ xem hết được một vở kịch vì thường lăn ra ngủ giữa chừng. Không ngờ Trì Nặc lại nhớ rõ, anh nói: “Đền bù cho em đó.”
Đêm chính thức công diễn, nhà hát yêu cầu rất nghiêm với trang phục của khán giả. Vở kịch kết thúc, hai người theo dòng người tiến ra đại sảnh. Bên ngoài trời đã về khuya, gió rất lạnh, Trần Tử Dữu mặc một bộ váy màu xám đính hạt khoác một chiếc áo choàng bằng lụa mỏng manh nên không thể chống lại cái lạnh mà xe của họ lại đậu khá xa.
Trì Nặc khoác cho cô áo vest của anh, nhẹ ôm eo cô để chắn gió lạnh và cũng có thể truyền hơi ấm cho cô. Hai người nép sát vào nhau bước vội trong gió, bất ngờ gặp một cặp khác cũng đang ôm nhau bước ra.