Trần Tử Dữu những lúc buồn chán hay thích tự giễu cợt mình. Ví dụ như, một lúc nào đó cô bỗng cảm thấy mình có đủ khí chất đặc biệt của diễn viên vì thực tế cuộc sống và những gì đọc được trong sách lại vô cùng giống nhau.
Thời thơ ấu thì cô là diễn viên phim hoạt hình, tiểu công chúa xinh đẹp mà kiêu ngạo, hoa tươi, quà tặng, cần là có.
Khi vừa bước vào đời, cô biến thành diễn viên phim bi, không may đụng phải một người không nên đụng nhất đời, vết thương cũ chưa đi vết thương mới lại đến, tầng tầng lớp lớp vây kín.
Giờ đây, cô giống một nữ diễn viên phim tình cảm Đài Loan bị nam nhân độc ác vô sỉ bức hiếp, vì để cứu người thân mà nguyện nhận lấy hy sinh bi tráng, tư thế như đang lao mình vào bụi gai, thương tích chồng chất.
Khi cô vừa uống cà phê vừa tự mua vui cho mình bằng câu chuyện hết sức bi thương thì trong lòng lại phiền muộn, cà phê ngậm trong miệng cũng nuốt không trôi. Cô chán ghét chính mình.
Trần Tử Dữu còn sợ hãi nghĩ, may mắn cô không thích phim Hàn nên chỉ xem đúng một bộ, kết thúc chả tốt đẹp gì. Nếu không, cô có lẽ sẽ phải nghiên cứu ung thư dạ dày, ung thư não và bệnh bạch cầu, loại bệnh nào tỷ lệ sống sót cao, loại bệnh nào chết đẹp nhất.
Bởi thế nên sau này, cô buộc mình phải xem các tác phẩm của những đạo diễn và tác giả theo chủ nghĩa nữ quyền, dù cô không thích, thậm chí còn buồn nôn.
Có điều khi mới bắt đầu, cô cũng không có khả năng tự chữa lành như vậy. Khi đó cô cảm thấy cả người như đang rơi vào vũng lầy, không thể giãy dụa, không thể thoát ra, cũng không chìm xuống, cứ vất vưởng giữa sống và chết, chờ chết hoặc chờ được cứu.
Ngày đó Giang Ly Thành cảnh cáo cô không được giở trò, vậy mà cô lại chơi trò bịp bợm.
Trên tay chỉ là vết thương nhỏ nhưng vì cô cố ý hoặc vô ý nên hôm sau nó đã bị nhiễm trùng, đau đến chết đi sống lại. Cô uống thuốc giảm đau, một loại thuốc an thần nên đa số thời gian cô chỉ mê man ngủ, mơ lung tung: một đứa nhỏ đang nằm trong lồng ngực rộng lớn của một người đàn ông, cô gái trẻ nhảy múa uyển chuyển trên vũ đài, một mỹ nhân thanh nhã tay ôm bó hoa cô dâu, mình mặc áo cưới đầu đội khăn trắng, một bà lão tóc trắng đang yên bình ngồi ngắm trời chiều . . . Mỗi cảnh đều là hình ảnh cực đẹp nhưng khi tỉnh lại thì mồ hôi đầy mình, tựa như những mộng tưởng này cô vĩnh viễn không cách nào thực hiện được.
Tại sao lại yếu ớt như thế, ngay cả giấc ngủ cũng không thể trốn tránh sợ hãi.
Khi tỉnh giấc, cô lại làm mấy việc vụn vặt, là cách duy nhất để cô giải trí trong tuần, download mấy chục bộ phim A, nam nữ, đồng tính, vài phim P, bầy X, nhân thú, muôn hình muôn vẻ, đầy đủ thể loại cần gì có nấy. Cô kiên nhẫn quan sát tỉ mỉ từng bộ, cho dù không học kỹ xảo, ít nhất cũng coi như dự phòng. Vì vậy, cô đã tự khiến mình gặp ác mộng liên tục, lúc nửa đêm cảm thấy có người vào phòng, áp lên người cô, cô cố hết sức cũng không kêu được, giãy dụa muốn thoát ra thì mới tỉnh lại được, phát hiện hóa ra tự mình khi ngủ đặt hai tay lên ngực nhưng cơn ác mộng ấy, rõ ràng là do cô cố đè ép lồng ngực của mình nên càng giãy dụa trong mơ thì trong hiện thực cô càng khó thở.
Giang Ly Thành có vẻ là người giữ chữ tín. Trong một tuần, cô không bị hối thúc hay quấy rầy gì mà ông ngoại cô tuy mệt mỏi nhưng vẻ mặt lại rạng rỡ hơn, quả nhiên anh buông lỏng một chút khiến ông ngoại có thể thở phào.
Ngày đại nạn đến thì Trần Tử Dữu ngược lại rất trấn định.
Cô nói với ông ngoại mình phải đi thăm bạn học rồi ở lại đó một đêm. Sau đó cô cẩn thận tắm rửa, mỗi một tấc trên thân thể đều tỉ mỉ lau qua, xoa chút dưỡng thể không mùi. Cô chỉ mặc một bộ quần áo thoải mái, trong giỏ bỏ thêm một bộ khác. Cô nghiêm túc đọc hướng dẫn của thuốc tránh thai, ra cửa liền uống vào rồi ném cái hộp ra thật xa. Cô không lái xe của mình.
Giang Ly Thành đưa cho cô địa chỉ là một nơi giao giữa thành phố và vùng mới giải tỏa, một khu vực rất sang trọng nhưng người mua thì nhiều, chính thức ở cũng không bao nhiêu.
Lúc cô đến, trong phòng không có người. Không ngoài suy nghĩ của cô, tòa nhà và hành lang đều tráng lệ, trong phòng lại bày một khung cảnh khác, bàn trang điểm, bàn ăn, giường, những bức rèm cửa và lụa mỏng, thậm chí có vài thiết bị điện, tất cả đều là màu trắng và trắng, làm cho người ta có cảm giác trống trải và im ắng.
Càng trắng trong thuần khiết như vậy cô càng thấy giống bệnh viện hoặc phòng thí nghiệm, chỉ chờ đem cô lên bàn, một đao cắt xuống, chậm rãi lăng trì.
Cô nghĩ nơi này có người quản lý, dù sao anh cũng phải bảo đảm an toàn của mình, đề phòng cô gian lận. Vốn dĩ trình độ của anh rất cao, hoàn toàn không thể tìm được sơ sót gì.
Cô cẩn thận kiểm tra từng góc phòng, cũng không tìm được mấy dụng cụ đáng sợ hay được nói đến kia, ngược lại trong tủ treo quần áo tìm ra vài bộ đồ ngủ chưa cắt mác, trong phòng bếp tìm được một ít đồ ăn, trong phòng tắm tìm được nguyên bộ vật dụng rửa mặt mới, còn tìm được vài cuốn sách trong thư phòng.
Giang Ly Thành mười giờ mới về. Trong lúc đó, Trần Tử Dữu đói bụng, sau khi xem xong một quyển sách kinh tế cô chưa bao giờ xem thì ngồi xếp bằng trên ghế sa lon, dùng phương thức Yoga cố gắng duy trì hô hấp bình thường, cũng có chút hoài nghi Giang Ly Thành đêm nay có thể sẽ không đến, anh chỉ muốn làm nhục cô thôi, mục đích của anh đã đạt được, xem bộ dạng nhu nhược của cô lúc này, đâu còn tôn nghiêm gì để giữ.
Dù sao anh vẫn đến, cánh cửa vang lên trong tích tắc, vì đang tập trung điều hòa hô hấp, cố gắng duy trì phong độ bình thản, Trần Tử Dữu từ trên ghế salon nhảy dựng lên.
Giang Ly Thành thấy cô thì nét mặt không có bất kỳ thay đổi nào, cứ như họ mỗi ngày đều gặp nhau, vừa tháo cà-vạt, mở cổ áo vừa tự nhiên hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Ở nước ngoài thường nghe các bạn nói chuyện, những lời nói này ở Trung Quốc lại có nghĩa như “Xin chào”, kỳ thật trong trí nhớ của cô, rất ít người xung quanh cô chào hỏi như vậy. Nếu ở trường hợp khác, với người khác, cô có lẽ sẽ mỉm cười.
Thế nhưng hôm nay, không ngờ tới hai người sẽ gặp nhau trong tình cảnh này, trong suy nghĩ của cô, thà rằng cười nhạo hay đắc ý so với câu nói như vậy sẽ khiến cho cô có sự chuẩn bị hơn.
Cô chỉ có thể ngơ ngác nói: “Tôi không đói.” Nhưng bụng lại bất mãn kêu lên.
Cô chờ cả buổi tối chính là chờ tiếng cười lạnh kia của Giang Ly Thành, thoáng hiện bên môi, anh nói: “Một lát nữa tôi không muốn nghe thấy tiếng này.” Ấn vài số rồi nói vào điện thoại: “Cho một phần cơm.” Quay đầu hỏi Trần Tử Dữu, “Cô ăn gì? Mì ống? Pizza? Hay đồ ăn Trung Quốc?”
Trần Tử Dữu vốn muốn nói “Tùy ý”, lời nói đến miệng lại thay đổi, cô nói: “Một cái Hamburger, không cần thịt. Khoai tây nghiền và sữa chua nguyên chất.” Cuối cùng không quên nói một câu khách khí “Cám ơn”, sau khi nói xong cô lại hối hận.
Giang Ly Thành dừng lại hai giây nhìn cô, có vẻ khinh thường khẩu vị và lối diễn đạt của cô, sau đó anh làm theo, không nói thêm gì nữa, đi vào phòng trong thay quần áo.
Hiệu cơm kia thật mau chóng, chỉ năm phút mà chuông cửa đã vang lên, đồng thời có người gọi: “Mang cơm đây!”
Trần Tử Dữu chuẩn bị mở cửa trả tiền thì Giang Ly Thành đã đi trước cô một bước, mang để trước mặt cô, nói một câu “Ăn xong trước khi tôi tắm rửa xong” rồi vào phòng tắm.
Trần Tử Dữu dùng tốc độ nhanh nhất cả đời ăn hết cái Hamburger to đùng kia, lại dùng tốc độ tương tự nuốt hết chỗ khoai tây nghiền đến suýt phát ngẹn. Khi cô vừa bắt đầu uống sữa chua thì Giang Ly Thành mặc một cái áo choàng tắm, lau tóc bước ra, áo choàng chỉ tới đầu gối để lộ ra hai chân và hơn nửa lồng ngực.
Không ngờ anh tắm rửa nhanh như vậy, trong lòng cô hoảng hốt, tay run lên làm cho vài giọt sữa chua đổ ra ngoài, trên người trên tay đều có, cô xấu hổ cười, buông cái chén xuống định lấy khăn giấy lau đi, không chú ý đến anh.
Giang Ly Thành không tiếng động đi đến phía sau cô, khi cô chuẩn bị lau sữa chua trên ngón tay thì anh đột nhiên nâng tay cô lên, mút vào, Trần Tử Dữu trong nháy mắt ngây ra như phỗng.
Thừa dịp cô còn đang ngu ngơ, anh ôm lấy đầu cô, đặt môi lên. Mùi sữa tắm hương cỏ, mùi sữa chua, mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng mùi rượu, còn ẩn ẩn mùi nam tính quen thuộc hòa cùng một chỗ bay vào mũi cô, dạ dày Trần Tử Dữu đột nhiên khó chịu.
Cô đã quên, lâu rồi cô không thể chịu được người khác đụng vào mình, dù là người khác phái hay thậm chí là đồng tính. Cho dù ai tới gần khoảng cách an toàn của cô cũng khiến cô sinh ra phản ứng bài xích mãnh liệt.
Cô liền đẩy anh ra. Tuy vô lễ nhưng còn hơn là để cô nôn vào mặt anh. Cô xấu hổ thấp giọng nói: “Vừa ăn cơm xong, dạ dày tôi hơi đau. . . Tôi muốn xem TV một chút có được không?”
“Được.” Giang Ly Thành nói lớn, thậm chí còn giúp cô mở TV, ngồi xuống xem cùng cô.
Trên thực tế, có trốn cũng không thoát, Trần Tử Dữu hối hận là đã kéo dài thời gian mà bỏ lỡ cơ hội đào thoát tốt nhất. Vừa rồi nếu cô thật sự phun ra người anh, có lẽ anh sẽ không còn hứng thú đụng đến cô.
Khi tiết mục TV ngày càng nhàm chán làm người ta muốn ngủ gà ngủ gật, Trần Tử Dữu vẫn mở to hai mắt như đang chuyên chú xem một bộ phim gangster thì Giang Ly Thành quyết định không cùng cô chơi tiếp nữa, anh tắt TV, trở tay đem cô ép lên ghế sa lon, thuần thục cởi đồ cô ra, từng món từng món vứt trên mặt đất. Trần Tử Dữu không dám phản kháng.
Anh cũng không giống như tưởng tượng của Trần Tử Dữu là trực tiếp xâm chiếm cô mà kiên nhẫn đến đáng sợ, cả đêm ôn nhu chăm sóc cô.
Anh dùng ngón tay, dùng miệng, tấc tấc lướt qua da thịt cô, từ đầu đến chân, cả nơi ẩn mật cũng không tha.
Ngón tay và môi anh lạnh như băng, cô nhắm chặt hai mắt, cảm thấy như có mấy con rắn lạnh buốt đang vờn trên thân thể cô. Khi anh rời ra thì chỗ đó liền dấy lên một ngọn lửa thiêu đốt cô.
Trần Tử Dữu vừa sợ hãi vừa khó chịu, mỗi nơi anh lướt qua cô lại khẽ run rẩy, cắn răng chịu đựng, sợ chính mình không kìm được bật kêu lên.
Anh không nhanh không chậm, hô hấp đều đều, không hề báo trước mà dùng ngón tay thâm nhập vào bên trong cô, cô như bị điện giật nhích người ra nhưng bị anh kéo lại, đè xuống, tiếp tục khiêu khích như muốn đảo lộn ruột gan cô. Toàn thân cô vặn vẹo, co rút, khóe mắt long lanh, bàn tay đang cố bám vào lưng tựa sô-pha lại dần rớt xuống. Anh không tiếp tục tiến thêm, chỉ bình tĩnh nhìn cô, tra tấn cô, chờ cô mở miệng cầu xin tha thứ.
Trần Tử Dữu cắn chặt môi, khi không thể chịu nổi nữa thì cô cắn mu bàn tay của mình, sống chết cũng không chịu kêu lên.
Cô thà rằng anh thô bạo một chút, trực tiếp chiếm lấy cô, dùng phương thức bạo ngược nhất cũng đều tốt hơn sự dày vò ôn nhu này, anh từng chút từng chút gạt đi ý chí của cô, ngay cả chút tôn nghiêm còn lại của cô anh cũng muốn tước đoạt mất.
Cô như đang trong lò lửa, lúc lạnh lúc nóng, cô liều mạng không cho nước mắt chảy xuống nhưng thân thể lại không nghe theo ý chí của cô, toàn thân ướt sũng, cả người giống như đang chìm trong nước. Tay anh thấm ướt mật ngọt của cô, gắt gao kéo bàn tay cô đang cắn xuống rồi đưa ngón tay mình vào trong miệng cô. Cô nếm hương vị của mình, trong lòng vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, dùng hết sức cắn tay anh, cắn cho đến khi cảm thấy trong miệng có vị mằn mặn.
Giang Ly Thành vẫn yên lặng, tiếng thở dốc của cô thậm chí lấn át cả anh. Tay kia anh nắm cằm cô, ép cô thốt ra tiếng. Anh đưa ngón tay chảy máu xoa trên m