Giang Lưu và anh vô cùng ăn ý, không cần anh nói câu thứ hai, liền mở cửa bước xuống, thay anh mở cửa xe còn mình thì lên chiếc xe đằng sau.
Khi Giang Ly Thành ngồi vào vị trí lái thì dù Trần Tử Dữu vừa mệt mỏi vừa khó chịu, cũng không muốn di chuyển nhưng vẫn tự mở cửa xe, ngồi vào ghế phó lái, cột chắc dây an toàn.
Cô rất tự biết mình. Cô cũng chưa đạt đến trình độ có thể yên tâm thoải mái ngồi phía sau để Giang tiên sinh thay cô lái xe.
Giang Ly Thành lái xe động tác rất tiêu sái, như mây bay nước chảy nhưng khi anh chuyển hướng, vượt qua hoặc phanh lại đều rất mạo hiểm, kích thích, vô cùng không phù hợp với bề ngoài ưu nhã, cao quý của anh.
Trần Tử Dữu trước kia may mắn một lần được anh tự mình lái xe, kết quả, chưa bao giờ say xe nhưng cô vừa xuống xe liền nôn mửa .
Cho nên anh rất thành thật xác nhận, trình độ lái xe của anh không được tốt lắm. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân anh ít khi tự lái xe .
Giang Ly Thành đi một con đường nhiều khúc quanh co. Khi anh lại thoải mái vòng qua một chỗ ngoặt, Trần Tử Dữu lần nữa có cảm giác chóng mặt, liền cố nén tiếng thét, trực tiếp mở cửa sổ xe để không khí bên ngoài lùa vào .
“Say xe?” Người đang lái hiếm hoi hỏi được một câu.
“Tôi hôm nay không tiện. Để hôm khác được không?” Trần Tử Dữu cũng cố nhẹ giọng nói.
“Chỉ cùng ăn bữa cơm thôi, liên quan gì đến ‘không tiện’.”
Lời nói của anh mang theo âm điệu lạnh như băng làm Trần Tử Dữu không tự nhiên đến cực điểm.
“Tôi ăn tối rồi.”
“Cùng tôi ăn ít nữa.”
Cô yên lặng theo ánh sáng từ ngoài cửa sổ quan sát nét mặt lạnh lùng của anh, đột nhiên nghĩ ra, khi sếp đưa cô về có lẽ đã bị anh thấy được. Vừa rồi trả lời như thế chắc làm anh nghĩ rằng cô và vị sếp kia đã cùng dùng bữa.
Nếu là thế, dẫu chẳng sợ anh hiểu lầm nhưng liên lụy người khác thì không hay. Nghĩ vậy nên cô rất dịu dàng ngoan ngoãn, thấp giọng nói: “Ở công ty tôi ăn cơm hộp rồi.”
Giang Ly Thành không trả lời, lại quay đầu cẩn thận nghiên cứu nét mặt cô, nhìn vài giây, cho đến khi Trần Tử Dữu phát hiện anh đang lấn tuyến mà phía trước có chiếc xe tải đang lao tới, nhịn không được lớn tiếng nói: “Anh nhìn đường cẩn thận!” Anh rốt cục không nhanh không chậm bẻ lái, xe tải kia lướt sát qua.
Trần Tử Dữu sợ hãi, lòng bàn tay đầy mồ hôi, Giang Ly Thành lại hờ hững liếc cô, khóe môi nhếch lên: “Thì ra cô cũng sợ chết?”
“Tôi không sợ, nhưng hy vọng có thể chết đẹp mắt một chút.”
“Chết mà còn lo nhiều vậy sao?”
“Chết bộ dạng khó nhìn quá, xuống âm phủ soi gương lại tự hù mình.”
“Cô còn tin quỷ thần?”
“Chẳng lẽ anh không tin?”
Giang Ly Thành hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Nơi Giang Ly Thành đưa cô đến là khu vực nội thành cũ, ngày nay rất khó thấy. Căn nhà trệt có vẻ an tĩnh, những tòa nhà cao tầng ẩn hiện dưới ráng chiều như mãnh thú đang ngủ say.
Thành phố những năm qua đã hoàn toàn thay đổi mà không gian hoạt động của cô thường rất hạn chế. Cho dù cô lớn lên ở thành phố, rất nhiều con đường tới bây giờ vẫn chưa từng đi qua, những con đường thường đi cũng chẳng biết tên.
Khu dân cư cũ lại lần nữa khiến Trần Tử Dữu khó chịu mà nhớ lại. Cô vừa cảm thấy không thoải mái lại bị một trận co rút đau đớn khiến cho sắc mặt trắng bệch, ngồi trên xe không nhúc nhích, muốn đợi cơn đau dịu xuống.
Giang Ly Thành trong bóng tối lẳng lặng nhìn cô chốc lát, thấy cô không có ý xuống xe, liền xuống trước, vượt qua đầu xe đến bên phía cô, giúp cô mở cửa xe.
Trần Tử Dữu đưa tay chống cửa xe để xuống, lại bị anh ngăn lại, rất lịch sự giúp cô đi ra. Cô cứng đờ người.
Tiệm này đơn giản đến mức tưởng như không có gì đặc sắc, không có bất kỳ vật trang trí nào, vách tường trắng như tuyết, gạch sàn bằng đá granite sạch sẽ, bàn làm bằng gỗ, màn cửa bằng vải thô, căn bản không giống nơi anh sẽ đến.
Giang Ly Thành cũng hào hứng hỏi cô: “Nơi này không phải làm cô nhớ tới lúc bé sao?”
Trần Tử Dữu khô khan trả lời: “Không.”
“Tôi quên mất. Cô vừa ra đời đã là đại tiểu thư, đại khái là chưa từng trải qua một cuộc sống mộc mạc thế này.”
Lời nói của anh rõ ràng là châm chọc nhưng cũng không sai. Từ khi cô bắt đầu có ký ức, cuộc sống của cô chẳng phải lo cơm áo gạo tiền.
Trong khi những bạn học khác mong ước năm mới có thể được mua quần áo mới thì cô mang những bộ quần áo chỉ mặc một hai lần cho người khác, khi các bạn gái cùng lớp vì được tặng con búp bê đầu tiên mà đem khoe khoang thì cô lại phiền não vì búp bê của cô quá nhiều, để đầy hết các ngăn tủ.
Ông chủ bộ dáng trung niên đi tới, khách khí chào hỏi, “Phu nhân buổi tối tốt lành, Giang tiên sinh buổi tối tốt lành” rồi rời đi, cũng không hỏi bọn anh muốn gọi món gì.
Giang Ly Thành thấy cô kinh ngạc, kiên nhẫn giải thích: “Trong này mỗi ngày chỉ có vài món ăn, không cần chọn món làm gì.”
Trần Tử Dữu nở nụ cười: “Lại có người còn kiêu ngạo hơn anh.”
“Chịu thôi, phải có người chịu thua chứ, chỗ này phải đặt trước một tuần mới có đấy. Ở đây đậu hũ cải trắng làm ngon nhất, cô ăn chay đúng không?”
Các món ăn quả thật rất ngon, toàn bộ là những món thường thấy trong gia đình, cách làm cũng thông thường. Mặc dù Trần Tử Dữu không giỏi việc bếp núc nhưng biết đây mới là cách nấu ngon nhất.
Khó trách Giang Ly Thành cũng phải cam tâm tình nguyện mà nể mặt.
Thế nhưng cô không có hứng thú. Một là do cô không đói, hai là cô đang rất khó chịu nên căn bản không đụng đũa.
Giang Ly Thành mặc kệ cô, thong thả ăn, ngẫu nhiên còn đánh giá một câu: “Món ăn này khẩu vị giống mẹ tôi lúc còn sống thường làm.”
Trần Tử Dữu vẫn cầm đũa, chỉ là không gắp đồ ăn thôi. Nghe thấy anh đang nghiêm túc nhắc lại chuyện cũ, dứt khoát bỏ đũa xuống, ngồi yên.
Giang Ly Thành không quan tâm, cho đến khi ông chủ một lần nữa quay trở lại thấy thế liền hỏi “Các món ăn không hợp khẩu vị phu nhân sao?”
“Cô ấy không thoải mái, không cần bận tâm đến cô ấy.”
“Phu nhân cần gì khác không?” Ông chủ phớt lờ Giang Ly Thành, tiếp tục quan tâm hỏi.
“Không phiền chút nào.” Ông chủ trả lời rồi rời đi.
Sau đó, Giang Ly Thành tiếp tục ăn cơm nhưng nhịn không được ngẩng đầu nhìn cô: “Kỳ quái, cô cũng không có gì đặc biệt. Anh ta sao lại phá lệ chiếu cố cô?”
“Anh trước kia mang tới nữ nhân, chưa từng được đãi ngộ như vậy?”
Giang Ly Thành lại nhìn thẳng mắt cô: “Chưa từng.”
Trần Tử Dữu nhẫn nại cực kỳ vất vả. Cô thầm nghĩ muốn nhanh về nhà, tắm nước nóng, mở điều hòa rồi ôm túi chườm nóng nằm trên giường xem đĩa hài kịch mới mua mấy hôm trước.
Nhưng Giang Ly Thành không nhanh không chậm ăn từng món, tưởng như sẽ không bao giờ ăn xong vậy.
Đổi lại bình thường cô còn có thể giả vờ nhưng hôm nay tâm tình và thân thể của cô đều đang rất tệ, thật sự không có dư thừa khí lực tung hứng cùng anh.
Giang Ly Thành vừa ngẩng đầu nhìn cô, tựa hồ có chút tiếc hận nói: “Cô thật sự không ăn một chút? Ông chủ ở đây sắp di dân rồi, sau này sẽ không có cơ hội thưởng thức đâu.”
Trần Tử Dữu nói: “Tôi cũng chẳng ăn nhiều.”
Anh lơ đễnh khiêu khích cô, “Cô có vẻ không thoải mái, sắc mặt rất khó coi.”
Trần Tử Dữu không lên tiếng.
“Cười một cái đi cô bé, cô không cho rằng hôm nay rất đáng được kỷ niệm sao?”
Trần Tử Dữu rốt cục bị chọc giận, cô cắn môi dưới vốn định khắc chế nhưng cũng không thể nhịn được nữa: “Giang Ly Thành, anh muốn hoài niệm cũng không cần phải kéo theo tôi. Anh không cần đề cập tới chuyện cũ có được không?”
Giang Ly Thành khóe miệng thoáng nét cười. Anh nhẹ nhàng thở dài “Chuyện cũ thật sự nghĩ lại mà sợ, phải không?”
Trần Tử Dữu cắn răng nói: “Nếu là anh, lúc nào anh cũng muốn nhớ lại cái thời tuổi trẻ khờ dại ngu xuẩn sao?”
“Khờ dại ngu xuẩn?” Anh nghiêng đầu, nghiêm túc nghĩ, “Tôi không nhớ rõ tôi có chuyện cũ nhưng nếu có, tôi sẽ nguyện ý thường xuyên nhớ lại.” Anh khóe môi cơ hồ muốn cười.
Trần Tử Dữu cắn môi dưới, nén lại thôi thúc tiếp tục cùng anh cãi chày cãi cối nhưng Giang Ly Thành lại vì cô trầm mặc mà im miệng, rất hòa khí nói tiếp: “Trần Tử Dữu, khi đó cô tuy vừa ngốc vừa khờ nhưng so với hiện tại lại đáng yêu hơn nhiều.”
Ngay lúc Trần Tử Dữu muốn bùng nổ thì cháo gạo của cô được đưa đến, tỏa hơi nóng, cùng đưa tới còn có một đĩa đậu phụ vàng được cắt rất gọn .
Giang Ly Thành tỏ vẻ quan tâm hỏi: “Muốn thêm đường không?”
“Đường phèn, có không?” Cô rất muốn thêm đường, chẳng qua là ngượng yêu cầu thêm nhưng cô không muốn để Giang Ly Thành đắc ý.
“Sẽ có ngay.” Ông chủ lại lần nữa biểu hiện ân cần chu đáo.
Trần Tử Dữu một ngụm lại một ngụm uống xong chén cháo kia, thân thể cùng tâm tình đều tốt lên nhiều, bắt đầu nghĩ lại đáng lẽ không nên quá căng với Giang Ly Thành, nếu không mình cũng không được yên.
Cô ngẩng đầu nhìn sắc mặt Giang Ly Thành, nghĩ mình hôm nay đã có chút đắc tội với anh nhưng anh tựa hồ rộng lượng phá lệ, không so đo với cô, ngược lại còn nói cho cô biết: “Hôm nay là sinh nhật của tôi.”
Trần Tử Dữu lộ vẻ không tin.
“Muốn xem chứng minh không?”
Trần Tử Dữu lắc đầu.
Cũng không phải không có khả năng. Hai người bọn họ biết nhau đã mười năm. Kỳ thật ngoại trừ năm đầu tiên và năm nay, mọi năm đều không cùng nhau trải qua ngày này.
Khi cô quyết định tin rằng hôm nay đúng là sinh nhật anh thì cô chân thành nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Vậy thôi sao?”
Anh còn muốn thế nào nữa? Trần Tử Dữu đem câu nói rất không dịu dàng này nuốt xuống, quay đầu thấy trên ngăn tủ bên tường có một hộp diêm. Cô với tay cầm, rút một cây cắm vào đĩa đậu phụ, đốt lên rồi đẩy qua bên cạnh: “Nếu anh nói trước nửa tiếng, tôi có thể mua bánh ngọt rồi.”
Cô vốn dĩ không thành tâm muốn anh thổi diêm, chỉ là qua loa đặt xuống nhưng Giang Ly Thành lại hết sức phối hợp, thổi tắt từ khoảng cách xa.
Trần Tử Dữu không ngờ tới anh lại hợp tác như vậy, cô vốn cho là anh sẽ cười nhạo một phen. Cô ngây người một lát rồi nói: “Đèn còn chưa tắt.”
Giang Ly Thành hỏi một đàng trả lời một nẻo: “Côi đoán vừa rồi tôi có làm thế không?”
Trần Tử Dữu bị bộ dáng hồn nhiên bất ngờ của anh dọa sợ, biểu tình so với vừa rồi càng ngốc hơn. Cô căn bản không biết nên ứng đối với loại chuyện này thế nào.
Cũng may một cuộc điện thoại gọi tới đã cứu cô thoát khỏi tình thế này.
Điện thoại của Giang Ly Thành, anh nhìn thoáng qua, đứng dậy tiếp nhưng không ra khỏi phòng.
Anh chỉ dùng một từ đơn giản: “Ừ”, “Biết rồi”, “Được”, nhưng thái độ so với lúc trước ôn hòa hơn nhiều, dù thanh âm lạnh lùng nhưng có vài phần tình cảm ấm áp.
Trần Tử Dữu không muốn mang tiếng nghe lén nên dùng thìa cháo cố tình tạo ra chút tiếng động.
Có điều thính lực của cô rất tốt, mặc dù cố ý tạo thanh âm quấy nhiễu cũng vẫn nghe rõ ràng vài chuyện.
Chẳng hạn như, đối phương là nữ. Chẳng hạn như, Giang Ly Thành nghiêm túc cho cô gái đó biết anh đang làm gì, nói với cô ấy mình đang ở tiệm cơm của lão Trương.
Cuối cùng cô gái kia hình như nói: “Thành, chị rất nhớ cậu.”
Sau đó Giang Ly Thành vô cùng ôn nhu nói: “Chị nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nữa t