Hôm nay Hựu An xuất viện, thật sự kéo theo cả nhà cùng náo nhiệt. Người của hai nhà Chu Giang đều tới đông đủ, hai vị thủ trưởng tới, nhân viên cấp dưới tự nhiên cũng phải đi theo, lầu một mênh mông đều là người, không biết còn tưởng rằng xảy ra chuyện lớn gì.
Đứa bé được quấn kỹ lưỡng bị Chu thủ trưởng ôm đi. Thật ra thì Hựu An cảm thấy, bản tính ba chồng cô ngăn nắp, trong ngực lại ôm một đứa trẻ nhỏ mềm oặt, thật không tương xứng. Hơn nữa, gương mặt chừng mực bình thường không cười, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn trong tã lót của đứa bé một chút, nhếch miệng lên, cười vui thành hình dáng một đóa hoa, nhìn rất kỳ dị, ngay cả anh nhân viên trợ lý đi theo bên cạnh ông cũng cảm thấy không quen.
Ôm đứa bé không thuận tay nhưng ba chồng cô vẫn cứng rắn giành lấy. Mặc dù đã rèn luyện hơn mười ngày, nhưng tư thế ôm đứa bé vẫn còn có chút kỳ quái. Chu phu nhân nói tư thế chồng bà ôm đứa bé giống như ôm một lô đạn pháo sắp nổ tung, nhìn liền tức cười. Hựu An lại cảm thấy càng giống như ôm một bình thủy tinh lớn, vẻ cẩn thận trân quý này, có thể thấy được là rất yêu đứa cháu nội đầu tiên của Chu gia, hận không thể ngậm vào trong miệng.
Chu Tự Hoành lại mặc kệ ai ôm con trai anh, sẵn lòng cho m thì ôm, tốt nhất là ôm đi xa xa, đừng để anh nhìn thấy, tránh cho thằng nhóc kia quấy anh. Lúc này Chu Tự Hoành bắt đầu hối hận, ban đầu nên ngừa thai không sinh đứa bé, không có thằng nhóc này thì bây giờ thực thoải mái. Nhưng khẽ cúi đầu, thấy vợ anh ở bên cạnh khéo léo dắt Yến Tử, lại cảm giác ngộ nhỡ là con gái mà không sinh thì thật quá luyến tiếc rồi.
Phải nói rằng Chu Tự Hoành rất thiên vị, luôn nghiêng về Yến Tử. Ban đầu khi vừa tỉnh lại liền nhìn thấy Yến Tử, thật có chút bất ngờ. Đại khái do từ nhỏ mồ côi cha, lại có người mẹ như Lưu Kim Yến, Yến Tử trưởng thành sớm hơn rất nhiều so với bạn cùng lứa tuổi, hơn nữa cũng không cởi mở, thậm chí có chút khép kín hướng nội, rất ít cười, luôn nhìn sắc mặt người khác mà xử sự, khiến người ta không tự chủ được mà đau lòng.
Nhưng bây giờ Yến Tử lại giống như đổi thành người khác, mặc dù hiểu chuyện, nhưng hoạt bát hướng ngoại, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, luôn cười nói, đây mới là bộ dạng vui vẻ ngây thơ của đứa bé, sống cùng với Hựu An rất tốt đẹp.
Biết mẹ Phùng đã qua đời, Hựu An nhận nuôi Yến Tử, Chu Tự Hoành thật lòng cảm thấy, vợ anh đã trưởng thành rồi, đã biết thay anh gánh vác trách nhiệm.
Tiểu Yến Tử dắt tay Hựu An, cẩn thận đi về phía trước, đến bậc thang, còn nhỏ giọng nhắc nhở: "Mẹ, cẩn thận bậc thang." Hựu An cười, nghiêng đầu hôn con gái một cái: "Yến Tử của mẹ thật ngoan." Trông thấy bãi đậu xe đầy xe quân đội, Hựu An không khỏi đen mặt, nhìn lại bộ dạng viện trưởng cúi đầu khom lưng ở bên kia, Hựu An cảm thấy, nghi thức khi cô xuất viện có phải quá vô cùng long trọng hay không.
Giang Đông đi tới vỗ Chu Tự Hoành một cái: "Ngồi xe của tôi đi!" Chu Tự Hoành cúi đầu quan sát Hựu An, đỡ cô dâu nhỏ lên xe Giang Đông, Trương Tú Thanh ôm Yến Tử đến ngồi ở xe của bà.
Chu Tự Hoành ôm vợ nhìn Giang Đông ngồi ở ghế tài xế trước mặt, nói: "Tôi nghĩ là cậu bận không rãnh để tới chứ?" Kể từ khi mình tỉnh lại, Giang Đông có tới thăm mấy lần, rồi lại vội vã đi mất.
Giang Đông thông qua kính chiếu hậu quét mắt nhìn Hựu An, quả thật cô rất tốt, điều này không phải đã đủ rồi sao? Anh còn có thể mong gì hơn nữa, thu hồi ánh mắt, gật đầu một cái: "Rất bận, nhưng em gái và em r tôi xuất viện thì tôi cũng phải tới chứ."
Chu Tự Hoành phì một tiếng bật cười: "Tôi là em rể cậu? Con mẹ nó, cậu cút sang một bên cho tôi, ông đây còn lớn hơn cậu mấy ngày đó!" Giang Đông ác ý nói: "Ai bảo cậu cưới em gái tôi, cho dù cậu có lớn hơn tôi mười năm, danh phận em rể này cũng đã định sẵn rồi."
Chu Tự Hoành không khỏi bật cười, chưa bao giờ biết, thằng nhóc Giang Đông này cũng có một mặt trẻ con như thế. Dù sao thì em gái còn tốt hơn thứ khác, mấy ngày nay khi Chu Tự Hoành tỉnh lại, trong lòng đau khổ giống như bánh bị nướng áp chảo. Nhớ lại thật rõ, là mình tự dâng cô dâu nhỏ cho Giang Đông, tình huống lúc đó cũng thật không có biện pháp mới làm như vậy. Nhưng cho dù không có biện pháp khác, anh cũng không tự nguyện để Giang Đông chăm sóc anh cô dâu nhỏ nhà anh đâu.
Không ai biết rõ Giang Đông yêu thích Hựu An thế nào hơn anh. Từ khi Hựu An mười sáu tuổi cho đến khi hai mươi lăm tuổi, tiêu tốn toàn bộ chín năm trên người cô dâu nhỏ nhà anh, với tính tình của Giang Đông, đời này cũng không thể thích cô gái thứ hai. Hơn nữa, Giang Đông cũng từng nói với anh, nếu như có một cơ hội, cậu ta sẽ không khách sáo, cơ hội tốt như vậy, chẳng lẽ Giang Đông sẽ buông tha, cô dâu nhỏ nhà anh vào lúc yếu ớt nhất sẽ theo bản năng mà dựa vào Giang Đông, như vậy cũng hợp tình hợp lý.
Lúc anh ngủ mê man, cũng có thể cảm thấy Giang Đông cùng cô dâu nhỏ nhà anh quan tâm đến nhau, rất thân thiết, thân thiết khiến anh ghen tỵ. Lúc vợ anh sanh con, người ôm cô đưa đến bệnh viện cũng là Giang Đông. Cũng không biết hai người bọn anh có duyên phận gì, từ nhỏ đã cùng chơi, cùng tham gia quân ngũ, lại cùng thích một cô gái, sau đó con trai......
Chu Tự Hoành không hài lòng nhất chính là mặc dù con trai anh kháng cự anh, lại vô cùng thích Giang Đông. Rõ ràng hai người không khác biệt lắm, thật không biết con trai anh phân biệt thế nào, anh ôm một cái thì thằng nhóc kia liền gào thét, Giang Đông ôm một cái liền ngoan ngoãn không chịu được. Tròng mắt đen bóng như quả nho đảo quanh, có lúc còn có thể cười khanh khách hai tiếng, thật sự là đối xử kém nhau quá xa rồi.
Cũng may lập trường của vợ anh kiên định, nếu không khi anh tỉnh lại sẽ phát hiện, vợ và con trai đều về tay Giang Đông, trái tim thật sự sẽ đau đến chết mất. Hôm nay lại như vậy, chút lợi ích Giang Đông cũng không chiếm được.
Nghĩ thông suốt, Chu Tự Hoành ôm chặt vợ anh, nói: "Được rồi, anh vợ à, em rể hiểu anh mà." Giang Đông hừ một tiếng, tức giận: "Đừng gọi bậy, ai là anh vợ của cậu?"
Hựu An không khỏi bật cười, lần đầu tiên phát hiện hai người đàn ông hăm hở này khi ở cạnh nhau, thật giống như hai đứa bé. Nhưng bọn anh có thể giống như bây giờ thoải mái ở cạnh nhau, cũng khiến Hựu An thở phào nhẹ nhõm, những chuyện đã qua cũng không cần phải nói ra rồi! Xem đó như những hạt bụi thời gian, là những thứ thuộc về thời tuổi trẻ.
Đến Chu gia, Tự Hoành ngồi lại, nói có mấy lời muốn nói với Giang Đông, Hựu An hơi lo lắng liếc qua nhìn hai người, nhưng vẫn đi vào. Hai người Giang Đông và Chu Tự Hoành xuống xe, không hẹn mà cùng đi đến bên cạnh sân bóng rổ.
Đi tới bên cạnh sân bóng rổ, Giang Đông nhìn lên nhìn xuống đánh giá anh một lần hỏi: "Khôi phục tốt chứ?" Chu Tự Hoành giật nhẹ khóe miệng nói: "Sao nào, muốn đánh nhau phải không? Cho là tôi nằm hơn nửa năm nên bản lĩnh còn kém à, yên tâm, dù nằm thêm nửa năm nữa, xử lí cậu cũng là chuyện nhỏ, úi......"
Tiếng nói vừa dứt, Giang Đông liền vung nấm đấm tới, Chu Tự Hoành cũng không chuyển động, cứng rắn nhận một đấm này, đưa tay lau khóe miệng, cười: "Với sức lực đó của thằng nhóc như cậu, tôi còn tưởng rằng răng của tôi sẽ rụng mất hai cái đấy."
Giang Đông hừ một tiếng: "Sao lại không tránh, cũng không đánh trả?" Chu Tự Hoành nói: "Một đấm này coi như tôi nợ cậu, tôi phải thừa nhận, tôi hối hận, hối hận đã đẩy vợ tôi cho cậu, nếu như cậu thật sự tóm được vợ tôi, tôi cũng không thể nói gì hơn."
Giang Đông nói: "Mẹ nó, cậu đừng có được lợi còn khoe mẽ, sao cậu biết tôi không tóm lấy, nếu như có thể tóm được, dù cậu là bạn thân tôi cũng sẽ không buông. Ban đầu chính cậu đẩy cô ấy cho tôi, không thể oán ai được, nhưng tôi cố chấp, cũng không thể cố chấp hơn Hựu An. Cô ấy muốn chăm sóc cậu, dù cậu không tỉnh lại cô ấy cũng chăm sóc, ưỡn cái bụng lớn cả ngày phục vụ kẻ khốn kiếp này. Cậu thì sướng rồi, nằm ở đó hưởng thụ chăm sóc, cậu có biết Hựu An rất mệt mỏi rất khổ cực rất khó khăn không. Biết cậu không thích thấy cô ấy khóc, cô ấy liền liều mạng chịu đựng, ở trước mặt cậu đều không rơi một giọt nước mắt, quay lưng lại, cậu có biết trong ng cô ấy thế nào không......"
Trong lòng Chu Tự Hoành vô cùng đau xót: "Nhóc Đông, những thứ này tôi đều biết......" "Con mẹ nó, cậu thì biết cái quái gì, cậu biết mà còn không chịu tỉnh, nằm một cái liền nằm hơn nửa năm, cậu biết mà lại để cô ấy một mình đối mặt với những chuyện này. Cô ấy trưởng thành, hiểu chuyện rồi, cậu có biết là đã phải trả cái giá như thế nào không. Nếu để tôi lựa chọn, tôi thà nhìn thấy cô ấy vĩnh viễn là Hựu An yếu ớt quật cường trước kia, mà không phải là cô dâu nhỏ ngoan hiền như bây giờ."
Chu Tự Hoành trầm mặc nghe Giang Đông quở trách. Chu Tự Hoành biết, sớm muộn gì cũng có ngày hai người phải đối mặt nói rõ ràng những chuyện này, nếu không, về sau trong lòng vẫn sẽ tồn tại vướng mắc, anh không muốn, Giang Đông cũng không muốn.
Chờ Giang Đông nói xong, Chu Tự Hoành mới mở miệng hỏi anh: "Còn nữa không?" Giang Đông nói: "Còn, ba ngày ba đêm cũng không nói hết, nhưng mà bây giờ ông đây mệt rồi."
Chu Tự Hoành gật đầu một cái: "Cậu mệt rồi, tới phiên tôi......" nhấc chân đá một cước qua, Giang Đông bị anh đá té lên mặt đất. Thật ra bây giờ Chu Tự Hoành đi đứng không có bao nhiêu lực tức, nhưng một cước này cơ hồ đã dùng hết tất cả nhiệt tình, Giang Đông ngồi trên mặt đất xoa bụng của mình nói: "Được lắm! Tự Hoành, đủ mạnh đó."
Chu Tự Hoành nói: "Mạnh sao, mạnh mẹ cậu ấy, đừng ở chỗ này ra vẻ anh vợ của tôi, ý định của cậu ai mà không biết, tôi đẩy vợ tôi cho cậu, cũng không phải để cậu đẩy qua tường. Cậu nói thật cho tôi, sao vợ tôi biết chuyện cậu thích cô ấy, với tính tình hồ đồ của cô ấy, nhất định là do cậu nói ra, nếu không cả đời cô ấy cũng vẫn mơ hồ như thế."
Giang Đông rất thoải mái gật đầu: "Tôi thổ lộ, tôi nói với cô ây, tôi đã sớm thích cô ấy, từ khi cô ấy mười sáu tuổi cho tới bây giờ. Hơn nữa cô ấy cũng thừa nhận đã từng thích tôi, chỉ là, khi đó không hiểu rõ tình cảm của chính mình, lại bị thân phận của chúng tôi hạn chế, cho nên mới để cậu nhặt được món hời. Nếu thời gian có thể quay lại, chắc gì đã có liên quan đến cậu."
Chu Tự Hoành sửng sốt, điều này anh vẫn thật không nghĩ tới, với hiểu biết của anh về Giang Đông và vợ anh, hai người này vĩnh viễnẽ không biết tình cảm của nhau, đây cũng là may mắn lớn nhất mà anh vẫn dựa vào. Chuyện như vậy mà cô dâu nhỏ cũng không nói với anh, chẳng qua đó là chuyện của hai người bọn họ, đợi lúc về anh sẽ tính toán lại, bây giờ là vấn đề giữa hai người đàn ông.
Chu Tự Hoành giơ tay qua: "Nhóc Đông, cám ơn cậu đã giúp tôi chăm sóc Hựu An." Giang Đông nắm tay anh, bật người đứng dậy, móc thuốc lá ra ném cho Chu Tự Hoành một điếu.
Chu Tự Hoành không từ chối, cũng không đốt, chỉ đặt dưới mũi hít một hơi nói: "Vì vợ và con trai, tôi cai thuốc rồi." Tay Giang Đông dừng một chút, gật đầu một cái: "Tự Hoành, tôi đã xin làm tùy viên quân sự ở nước ngoài, tuần sau sẽ đi."
Chu Tự Hoành ngạc nhiên: "Đi đâu?" Giang Đông không lên tiếng, Chu Tự Hoành chợt hiểu. Cho dù là ở đâu, Giang Đông cũng muốn đi, bởi vì không bỏ xuống được, ném đi cũng không được, chỉ có thể rời khỏi, đây là cách thức tệ nhất. Nhưng Chu Tự Hoành phát hiện, mình lại không có cách nào mở miệng ngăn lại, bởi vì, nếu là anh, chắc cũng sẽ đưa ra lựa chọn như vậy. Xa quê hương, để thời gian lắng đọng lại tất cả những thứ tình cảm và những người không thể quên được. B