n họ là nam giới, là đàn ông, là trụ cột, nhưng đối mặt với tình yêu cũng chỉ là người bình thường nhất.
Tác giả có lời muốn nói: chỉ còn một chương
Lúc Chu Tự Hoành trở lại, Hựu An đang nằm tựa vào giường vọc laptop. Chu Tự Hoành bước mấy bước qua, đóng laptop lại để lên tủ đầu giường, bất mãn nói: "Tại sao lại vọc laptop, mẹ nói không tốt cho mắt."
Hựu An không cảm thấy ở cữ có khác gì với bình thường, nhưng mẹ và mẹ chồng cô luôn liên tục dán mắt vào cô, không được tắm, càng không được gội đầu; không được mở máy điều hòa, càng không được dùng máy sấy; không được ăn lạnh, cũng không được ăn mặn, tốt nhất là một ngày 24 giờ đều ở trên giường nằm đắp chăn bông.
Hựu An cảm thấy, toàn thân mình đều có mùi khó ngửi, càng đừng nói đến xem ti vi, vọc laptop. Hựu An từng cho là, nếu mình không bị chính mình thối chết, sẽ nhàm chán mà chết.
Con trai của cô trên căn bản không cần cô lo, ở bệnh viện còn có thể ôm một lát, về nhà, một nguyệt tẩu, một bảo mẫu, còn có dì giúp việc, cha mẹ chồng cộng thêm mẹ cô và Chú Giang, khối người muốn giành nhau ôm đứa bé. Cô căn bản không thể làm gì, sữa của cô cũng càng ngày càng ít, bác sĩ đề nghị ngưng sữa mẹ, nếu không đứa bé sẽ không ăn sữa bột, dễ dàng gây ra tình huống thiếu dinh dưỡng hoặc làm giảm miễn dịch.
Về phần sữa bột, đều do Chu Tự Hàn sai người trực tiếp mua về từ nước ngoài, hơn một ngàn đồng một hộp sữa bột, mà thằng bé còn kén chọn. Vì vậy, ra viện xong, Hựu An cũng không cho bé bú sữa nữa, sữa cũng nhanh chóng không còn, thật có lỗi với con trai.
Không bú sữa nữa, đứa bé càng không cần gì đến cô. Hai vợ chồng ở lầu trên, Hựu An ở cữ trong căn phòng trước kia của Chu Tự Hoành, Chu Tự Hoành bị Chu phu nhân sắp xếp cho ở trong phòng khách bên cạnh. Chu phu nhân dặn dò nửa ngày, chỉ sợ một khi con trai không nhịn được, còn trẻ nên không lo lắng, sau này mà bị bệnh thì thật phiền toái.
Thật ra thì Chu phu nhân lo lắng cũng bằng không, Chu Tự Hoành thèm thì có thèm, nhưng liên quan đến thân thể của cô dâu nhỏ, anh còn tỉ mỉ hơn bất kỳ ai. Chỉ là không làm được chuyện này thì chuyện khác vẫn không tránh khỏi.
Chu Tự Hoành cúi đầu chui vào cổ cô dâu nhỏ hôn mấy cái, Hựu An vội vàng đẩy anh ra, ngửi ngửi, cũng cảm thấy trên người mình tỏa ra mùi hôi, vậy mà người đàn ông này cũng không ngại.
Đẩy ra mới phát hiện, trên mặt anh có chút không thích hợp. Mở đèn lớn cẩn thận chu đáo nhìn kỹ mặt anh, trên gò má có dấu vết một khối máu bầm sưng đỏ, nhỏ giọng hỏi: "Hai người các anh lại đánh nhau?"
Ánh mắt Chu Tự Hoành lóe lóe nhìn Hựu An: "Vợ à, có phải em có chuyện gì chưa nói rõ với ông xã giao hay không?" Hựu An sửng sốt mấy giây: "Chuyện gì?" Chu Tự Hoành hừ một tiếng: "Chuyện ca em và Giang Đông, cậu ta thổ lộ với em?"
Hựu An chợt nở nụ cười, duỗi ngón tay ra cốc đầu anh một cái: "Anh ngốc à! Loại dấm này mà cũng ăn, nếu em thật sự có gì với anh ấy, còn có thể ở đây sao?"
Chu Tự Hoành níu cánh tay ôm cô dâu nhỏ vào trong ngực, ôm thật chặt thật chặt: "Vợ à, Giang Đông nói nếu thời gian quay lại, không chừng sẽ không liên quan gì đến anh. Anh nghe đặc biệt rất sợ hãi, sợ thời gian thật sự quay lại, anh biết đi đâu tìm vợ anh đây."
Hựu An cúi đầu cười vài tiếng: "Giang Đông thật sự nói vậy?" Chu Tự Hoành buồn buồn ừ một tiếng, miệng cắn lỗ tai của cô dâu nhỏ một cái: "Em còn cười, có phải cảm thấy rất hài lòng hay không, có người đàn ông như Giang Đông nhớ mãi không quên."
Hựu An thở dài nói: "Cứ để anh ấy nói vậy đi! Dù thời gian thật sự quay lại, em cũng không thể theo anh ấy. Em đã cẩn thận suy nghĩ, một khắc kia khi bọn em gặp nhau liền đã định là có kết cục này. Mẹ em gả cho cha anh ấy, em chỉ có thể là em kế của anh ấy, quan hệ này đã sớm quyết định bọn em là không thể."
Chu Tự Hoành nói: "Vợ à, nếu như Giang Đông không phải là con trai của Chú Giang, có phải thật sự sẽ không có chuyện của anh không?" Lần đầu tiên Hựu An cảm thấy người đàn ông này rất phiền, lăn qua lộn lại cũng chỉ nói những chuyện cũ không ý nghĩa gì này, chỉ là cũng gián tiếp nói rõ, đừng thấy bình thường ngoài miệng rất rộng lượng, thật ra thì chính là một người đàn ông nhỏ mọn.
Hựu An đẩy anh ra, quan sát anh một hồi lâu, chợt cười lên khanh khách. Cái mặt mo của Chu Tự Hoành hơi ửng hồng, biết mình hỏi cái này thật sự có chút nhỏ nhen, rồi nảy ra chút 囧 cúi đầu hôn tóc cô dâu nhỏ nhà anh một cái, bỗng nhiên nói: "Vợ à, em thật thối......"
Hựu An chu chu miệng: "Ghét bỏ em sao, hay là, em đi tắm vậy! Cả người thật rất khó chịu......" Chu Tự Hoành vội vàng lắc đầu: "Mẹ nói lúc ở cữ không thể tắm."
Hựu An trợn mắt một cái: "Đó cũng là kinh nghiệm mấy trăm năm trước, em là bác sĩ, chuyện này còn không biết sao, sau khi sinh một tuần lễ là có thể tắm."
Chu Tự Hoành đấu tranh trong lòng, dưới ánh mắt tội nghiệp của cô dâu nhỏ nhà anh, cuối cùng Chu Tự Hoành cũng thỏa hiệp. Lại sợ lảy ra điều không may gì, cố ý lên mạng tra xét thông tin một hồi, mới ôm cô dâu nhỏ vào phòng tắm đặt ngồi trên ghế, tự mình tắm cho cô.
Mặc dù cảm thấy người đàn ông này có ý muốn lấy việc công làm việc tư, nhưng rốt cuộc cũng có thể tắm, Hựu An vẫn ngoan ngoãn để anh hầu hạ. Thật giống như phục vụ tổ tông, gội đầu xong liền quấn kín lại, dùng vòi sen nhanh chóng dội sạch thân thể, sau đó ôm về phòng nhét vào trong chăn, cầm mấy cái khăn lông khô lau tóc cho cô dâu nhỏ, không thể dùng máy sấy, chỉ có thể lau từng chút từng chút.
Chờ lau khô tóc xong, nhìn lại thấy cô dâu nhỏ đã nhắm mắt ngủ khò khò rồi, Chu Tự Hoành cúi đầu nhìn người anh em của mình đã sớm kích động, cười khổ một tiếng, vỗ về: "Chịu đựng đi! Chờ khi cô dâu nhỏ thật tốt mới có thể ăn."
Mặc dù chỉ có thể nhìn không thể chạm, Chu Tự Hoành vẫn không muốn qua phòng khác, lên giường ôm cô dâu nhỏ mà ngủ. Ngày hôm sau Chu phu nhân lên thăm con dâu, vừa đẩy cửa ra liền thấy con trai ôm vợ, ngủ thật ngon lành.
Chu phu nhân đi qua vỗ một cái lên ót con trai, nhỏ giọng nói: "Không phải đã nói với con, Hựu An đang ở cữ, bảo con qua phòng bên cạnh mà ngủ rồi sao, sao lại chạy qua đây?"
Chu Tự Hoành cười ha ha, uất ức nói: "Mẹ à, không ôm vợ, con không ngủ được." Chu phu nhân không khỏi buồn cười, thấy Hựu An còn ngủ, xoay người đi ra ngoài.
Chờ Chu phu nhân đi khỏi, Chu Tự Hoành cúi đầu hôn cô dâu nhỏ một cái, cười nói: "Mẹ đi rồi, đừng giả bộ ngủ nữa." Hựu An mở một con mắt ra nhìn lòng vòng hỏi: "Đi thật rồi?" "Đi rồi." Chu Tự Hoành xấu bụng cầm lấy tay nhỏ bé của cô dâu nhỏ đặt dưới thân mình, hô hấp có chút không ổn: "Cái đó, vợ à, anh thật sự không nhịn nổi rồi, em có thể giúp anh xuất ra, chữa nghẹn một chút hay không, chồng của em thật sự sắp bị phế rồi."
Tay Hựu An vừa đụng phải cái gì đó cứng rắn như sắt, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi căng lên đỏ bừng, xí một tiếng, nói: "Quỷ háo sắc, anh không thể có đam mê khác hay sao, cả ngày đều nghĩ đến mấy chuyện này."
Chu Tự Hoành mặc kệ vợ anh nói gì, kéo bàn tay cô dâu nhỏ của anh vào trong quầ để cô cầm lấy, tự mình siết tay cô dâu nhỏ, di chuyển lên xuống. Cái loại cảm xúc mềm mại quen thuộc đó, thoải mái khiến Chu Tự Hoành rên hừ hừ. Miệng rộng với tới môi của cô dâu nhỏ, vừa hôn vừa gặm, một cái tay khác cũng với qua, bóp hai luồng mềm mại trước ngực vợ anh, tay bên dưới càng lúc càng nhanh, nhanh đến nổi Hựu An cảm giác tay mình cũng sắp rút gân, mới nghe anh gầm nhẹ một tiếng, bắn ra ngoài, bắn dính đầy tay cô.
Ngoài cửa gõ hai cái, tiếng Chu phu nhân truyền đến: "Tự Hoành, cháo gà cho Hựu An đã nấu xong......" Chu Tự Hoành liền đáp một tiếng: "Lập tức xuống ngay."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hựu An vừa đỏ vừa nóng, đưa tay dùng sức đập Chú Chu hai cái: "Đều tại anh, để mẹ nghe thấy sẽ mắng đó." Chu Tự Hoành hôn cô mấy cái, xuống giường lấy khăn lông nóng lau tay cho cô dâu nhỏ, dọn dẹp sạch sẽ, mới nói: "Sợ gì chứ, mẹ cũng đã từng là thanh niên, có thể hiểu được việc này." Hựu An liếc anh một cái, da mặt ông chồng nhà cô dày khiến người ta giận sôi.
Chu Tự Hoành dọn dẹp xong mở cửa đi ra ngoài, đi tới đầu cầu thang đã nhìn thấy mẹ anh có mấy phần không được tự nhiên đứng ở đó. Thấy anh ra ngoài, tức giận trừng mắt liếc anh một cái: "Chỉ chờ mấy ngày cũng không chịu được, nhất định phải giày vò vậy sao."
Chu Tự Hoành cười hắc hắc: "Mẹ à, mẹ yên tâm, con biết giữ chừng mực." "Biết chừng mực?" Chu phu nhân hừ một tiếng: "Biết chừng mực mà lại tắm cho Hựu An, đừng cho là mẹ không nhìn ra."
Chu Tự Hoành nói: "Ở cữ không thể tắm đều là tập tục xấu của xã hội cũ, chú ý giữ ấm và giữ vệ sinh mới là điều kiện quan trọng, tắm còn giúp cho sản phụ mau bình phục."
Chu phu nhân tức giận: "Các con đều có lỹ lẽ, mẹ cũng không quản được. Nhưng vẫn phải nói trước, sau khi Hựu An ở cữ xong, các con có dọn đi hay không, cũng phải để bảo bối lại cho mẹ."
Chu Tự Hoành còn ước gì được như vậy, bây giờ thật đúng dịp. Yến Tử do Giang gia chăm sóc, con trai do cha mẹ anh quản, chờ khi cô dâu nhỏ ở cữ xong, hai người có thể tận hưởng thế giới của hai người, muốn giày vò thế nào liền giày vò, không cần phải bận tâm đến con gái và con trai, rất thích thú sung sướng gật đầu chấp
Lúc này Chu phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm. Hôm qua bạn già cũng đã nói chuyện với bà, hiện nay vợ chồng son không tự nguyện sống cùng cha mẹ chồng, cái này bọn họ cũng có thể hiểu. Nhưng bảo bối là cháu trai đầu tiên của bọn họ, hận cả ngày không được ôm vào trong ngực, nếu theo vợ chồng son dọn đi, về sau hai người làm sao mà bồng cháu.
Chu thủ trưởng bảo Chu phu nhân nói với con trai, con trai đã trưởng thành, muốn đi đâu thì đi, cháu trai thì phải ở lại. Chu phu nhân cũng có ý này, không có đứa bé can thiệp vào cuộc sống của vợ chồng son, chỉ bằng nhiệt tình dính lấy nhau của hai người, đứa thứ hai không chừng sẽ nhanh có. Chu phu nhân vừa nghĩ tới tương lai con cháu đầy đàn, miệng cười không khép được.
Thứ năm Giang Đông lên máy bay, tối thứ tư người hai nhà đều đến Chu gia, cùng nhau ăn bữa cơm, coi như là tiệc tiễn đưa! Ăn cơm xong, Chu Tự Hoành và Giang Đông lên phòng khách nhỏ trên lầu đánh cờ, Hựu An ngồi một bên châm trà cho hai người. Chu Tự Hoành lấy cớ nghe điện thoại xuống lầu, để không gian lại cho hai người.
Thấy Chu Tự Hoành đi ra ngoài, Giang Đông mới nói: "Tự Hoành không ghen sao?" Hựu An không khỏi cười: "Ghen chứ." Giang Đông cười nhẹ một tiếng: "Thằng nhóc này từ nhỏ đều như vậy, ngoài miệng rộng lượng, thật ra thì rất nhỏ nhen, phong độ gì đó đều là giả hết."
Hựu An gật đầu một cái: "Ừ, giỏi nhất là giả bộ, thật ra còn nhỏ nhen hơn mũi kim." Giang Đông ngẩng đầu bình tĩnh nhìn cô thật lâu, mới nói: "Hứa Hựu An, đồng ý với anh, em sẽ vĩnh viễn hạnh phúc như vậy nhé."
Hốc mắt Hựu An có chút ươn ướt, dừng hết sức gật đầu một cái: "Ừ! Em đồng ý với anh, sẽ vĩnh viễn hạnh phúc như vậy." Giang Đông đứng lên mở rộng hai cánh tay: "Để anh trai ôm em một cái nào."
Hựu An nhào vào trong ngực anh, nhỏ giọng nói: "Cám ơn anh, Giang Đông, đồng ý với em được không? Anh cũng phải hạnh phúc......" Giang Đông không lên tiếng, buông cô ra, xoay người xuống lầu.
Rời khỏi Chu gia, quay đầu nhìn lại một chút, trong lòng tuôn ra một âm thanh: "Chỉ cần em hạnh phúc, anh liền sẽ hạnh phúc, cô nhóc của anh
Tác giả có lời muốn nói: coi như là kết thúc đi! Phiên ngoại có rất nhiều lựa chọn, thích thì có thể tiếp tục, mặc khác sau khi truyện này kết thúc sẽ đến truyện mới về Chu Tự H