Hạnh phúc là gì? Có một người đàn ông cam tâm tình nguyện đem toàn bộ bảy mươi năm sau của đời mình giao cho một người phụ nữ, đây chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời. Hựu An chính là người phụ nữ hạnh phúc khiến người ta ghen tỵ. Mặc dù trước đây có chút gian khổ, nhưng dù sao ông trời cũng rất ưu đãi cô, cho cô một Giang Đông, sau đó còn có một Chu Tự Hoành. Chỉ là, lúc hạnh phúc quá đầy đủ đến nổi lan tràn chính là thời điểm cuộc sống sẽ không thuận buồm xuôi gió. Qua được một kiếp nạn, không chừng phía sau còn có kiếp nạn lớn hơn, khó khăn hơn đang chờ, vượt qua được, ngươi sẽ hạnh phúc hơn, không qua được chính là vực sâu vạn trượng.
Nhiệm vụ nguy hiểm ngoài sức tưởng tượng của họ, hiệu suất làm việc của lão thủ trưởng tương đối cao. Đến tối, Giang Đông cùng Chu Tự Hoành đã gặp được đại Phùng, ba người ngồi trong phòng làm việc của Chu Tự Hoành, cẩn thận nghiên cứu tài liệu vài lần.
Đại Phùng mở miệng trước tiên: "Lực lượng vũ trang trong tay A Khôn khá mạnh, cũng không kém chúng ta bao nhiêu, đến lúc đó phải xem ai có bản lãnh có thể giết chết đối phương. Tôi nói trước, A Khôn giao cho tôi."
Chu Tự Hoành nói: "A Khôn không phải là vấn đề lớn, những quả địa lôi bí ẩn kia mới thực sự là phiền toái. Chúng ta đều biết, địa lôi rải trên mảnh đất này từ thời kháng chiến, bản đồ bố trí địa lôi trong tay chúng ta vốn không đầy đủ. Mười năm trước, dù trang bị kíp nổ đầy đủ, vẫn phải hy sinh bảy chiến hữu. Đây mới thật sự là nguy hiểm, chuẩn bị không tốt, mấy anh em chúng ta lần này cũng sẽ phải ra đi."
Giang Đông gật đầu một cái: "Càng rắc rối là trận động đất mạnh ở biên giới hai năm trước, vỏ trái đất xảy ra thay đổi rất lớn, việc xác định cụ thể khu vực có địa lôi càng khó khăn, cũng không ai biết đã dịch chuyển đến chỗ nào. Tôi nghĩ sở dĩ A Khôn đã ẩn mình tám năm lại một lần nữa ngóc đầu trỗi dậy, chính vì hắn biết, đi vào nơi này, mặc dù nguy hiểm, nhưng chỉ cần xuyên qua khu địa lôi, là có thể đạt được lợi ích rất lớn. Gã này vì tiền, cả mạng cũng không cần."
Đại Phùng nói: "Vừa nghe quân bên bộ tham mưu nói, mỗi lần hăn hành
động, đều có đội dò mìn đi trước dẫn đường, nếu còn cách khác hắn cũng sẽ không tiến vào bãi mìn. Mẹ nó, tên khốn này so ra cũng rất tiếc mạng của hắn."
Đại Phùng nghiêng đầu nói: "Tự Hoành, tôi đi cùng Giang Đông là được, hai lão độc thân không vợ sẽ không có gánh nặng gia đình, cái gì cũng không sợ, cậu thì sao? Cô dâu nhỏ nhà cậu có thể đồng ý cho cậu tham gia nhiệm vụ nguy hiểm này sao?"
Chu Tự Hoành nói: "Nhiệm vụ nguy hiểm cỡ này tôi đã trải qua không biết bao nhiêu lần, không phải cả người vẫn toàn vẹn sao, sợ chết thì làm lính cái quỷ gì."
Đại Phùng: "Nói thì nói thế, nhưng chưa dính đến trên người mình thì không sao, đến lúc thật sự dính lên rồi sẽ rất khó khăn." Giang Đông cúi đầu nhìn đồng hồ: "Chúng ta nghiên cứu tài liệu cũng khá đầy đủ rồi, cậu về trước đi! Vừa chuyển qua nhà mới, cô nhóc kia có tật xấu khó ngủ chỗ lạ, tốt nhất là cậu về chăm cô ấy, không nói với cô ấy cũng tốt, để cô nhóc kia khỏi lo lắng."
Chu Tự Hoành đứng lên, cầm áo khoác trên ghế đi ra ngoài, anh thật nhớ cô dâu nhỏ rồi. Hơn nữa, sau khi nhận nhiệm vụ này, anh vẫn luôn nhớ tới cô dâu nhỏ, tuy lời nói ra rất hay, nhưng trong lòng Chu Tự Hoành không phải không rõ. Nhiệm vụ lần này xác thực rất nguy hiểm, năm đó, mười hai người chỉ còn ba người bọn anh sống sót. Lần này, không tới cuối cùng không ai có thể đoán được kết quả, anh cũng là người, không phải thần, không đoán trước được sống chết của mình. Cho nên, điều anh muốn nhất lúc này là ôm cô dâu nhỏ nhà mình, hung hăng hôn cô, kịch liệt muốn cô, chưa bao giờ có cảm giác khẩn cấp như thế.
Chu Tự Hoành mới vừa ấn thang máy, thang máy liền mở ra, vừa đúng lúc Tề Giai Kỳ bước ra ngoài, mùi rượu xông vào mũi. Chu Tự Hoành không khỏi mỉm cười, không nghĩ cũng biết, Tề Giai Kỳ đã uống say tới vậy, vợ anh hẳn là đã sớm thành hũ hèm rồi.
Giai Kỳ nhìn thấy Chu Tự Hoành liền tỉnh hơn phân nửa, thật ra thì cũng không uống bao nhiêu. Mới uống hai chai rượu đỏ thì Giai Kỳ nhận được điện thoại của cấp trên, phải lập tức chạy tới công ty. Phóng viên thật không phải là nghề dễ kiếm sống mà, không quản ngày đêm, ông chủ vừa gọi, cho dù đang ngồi toilet, cũng phải vội vàng lau sạch sẽ mà chạy tới. Bằng không, tiền thưởng, thành tích, cái gì cũng mất hết. Dựa vào chút tiền lương cố định, ăn không khí cũng không đủ sống. Chả bù với cô nhóc Hựu An này, gả cho ông xã tốt cái gì cũng không phải lo, không cần giống cô, trời lạnh thế này còn phải chạy ngược chạy xuôi. Chả trách sao mọi người lại nói, làm việc chăm chỉ không bằng gả cho chồng tốt, mình và Hựu An chính là ví dụ chính xác nhất!
Giai Kỳ giơ tay lên, chào: "Hựu An ở trên lầu, cơ quan tôi có chút việc, đi trước nha." Chu Tự Hoành nhìn nhìn đồng hồ: "Muộn quá rồi, không đón được xe đâu, cô đi đâu, tôi chở cô đi."
Giai Kỳ vội khoát tay: "Không cần, không cần......" Chỉ chỉ quân trang của anh, cười hắc hắc: "Chỗ tôi đến, không hợp với thủ trưởng, sẽ có đồng nghiệp tới đón tôi, gặp lại sau!" Nói giỡn sao, sếp bắt cô làm thêm vào ban đêm, khẳng định là có mục đích. Không phải người của công ty thì không hiểu, cố ý bán thông tin cho nhóm các cô, nếu không phải là những minh tinh lão làng tức giận, cố ý để lộ scandal của mình, muốn giữ vững vị trí của mình trong làng giải trí, mà lẫn quẫn trong cái vòng thật thật giả giả còn náo nhiệt hơn đóng phim này thì có thể là ai khác chứ. Loại chuyện nhảm nhí không đáng nói này, Giải Phóng Quân càng không thèm để ý, huống chi người ta còn là thủ trưởng.
Chu Tự Hoành nhìn bóng dáng Tề Giai Kỳ nhanh chóng ra khỏi thang máy, chợt nhớ Hựu An từng nói với anh, hình như Tề Giai Kỳ khá thích Giang Đông. Nghe ý tứ của cô ấy, có lẽ còn muốn làm mai dẫn mối. Chu Tự Hoành nhíu nhíu mày, cô dâu nhỏ nhà mình thực sự vô cùng chậm hiểu, nếu như anh là Giang Đông, đoán chừng đã sớm bị cô nhóc này làm cho tức hộc máu.
Anh và Giang Đông tương đối nhất trí trên các phương diện khác, nhưng đối với tình yêu, thực sự là trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Chu Tự Hoành cảm thấy, yêu thì phải nói cho cô biết, lén lén lút lút thì được cái quái gì. Ở điểm này, Giang Đông không biết cách biểu hiện bằng anh. Rõ ràng thích muốn chết, nhưng đến trước mặt Hựu An, một lời dịu dàng cũng không có, nói ra toàn những lời cứng rắn doạ người, tính khí cô nhóc kia lại thích mềm không thích cứng, nên mới thành ra tình cảnh ở gần là như nước với lửa giống hiện
Chu Tự Hoành chắc chắn sẽ không nhắc nhở Giang Đông, nếu như có thể, anh chỉ hận không thể để Giang Đông vĩnh viễn như vậy. Mặc dù ở trước mặt Giang Đông anh tỏ ra rất phong độ, tự tin, nhưng thật ra, trong lòng Chu Tự Hoành rất ganh tỵ. Có một tình địch ưu tú như Giang Đông bên cạnh, nếu như không có cảm giác gì, vậy thì chắc chắn anh không phải là đàn ông. Bản năng của động vật giống đực trước sau như một, chính là độc chiếm, anh cũng vậy.
Anh còn hận không thể đem cô dâu nhỏ cất vào trong túi mang theo mỗi ngày, sao có thể rộng lượng được chứ. Anh vô cùng hi vọng, cô dâu nhỏ của anh vĩnh viễn cứ ngơ ngốc như vậy.
Chu Tự Hoành bước vào nhà, trong nháy mắt vẫn ngờ vực mình vào nhầm nhà, thấy người ngồi ở dưới đất dựa lên ghế sofa là cô dâu nhỏ, không khỏi mỉm cười. Cứ để cô tùy ý làm theo ý thích đi, dù sao nhà cũng chỉ có hai người, phong cách gì cũng không quan trọng, quan trọng là vợ anh thấy vui vẻ.
Trên khay trà để hai chai rượu, hộp pizza để mở cũng trống không, hai cô nhóc này vẫn luôn tham ăn tham uống. Trời cuối tháng mười, bên ngoài đã lạnh thấu xương, nhưng trong nhà mở điều hòa lại tương đối ấm áp.
Cô dâu nhỏ mặc một bộ váy ở nhà có mũ bằng lông mềm như nhung, mũ rủ ở phía sau. Có lẽ trong nhà hơi nóng, cái khoá ở cổ áo bị cô kéo xuống thật thấp, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp mê người, làn váy trượt lên, lộ ra bắp đùi trắng như tuyết duỗi trên mặt thảm vàng nhạt. Có thể mơ hồ thấy được khung cảnh mê người giữa hai chân, rất có hiệu quả thị giác.
Chu Tự Hoành liền thấy toàn thân nóng bừng, nhiệt huyết xông thẳng lên đại não, vèo một cái lại chạy tới tập trung ở bụng dưới. Anh xoay người ôm lấy cô, Hựu An đang ngủ đụng phải lồng ngực quen thuộc, theo bản năng đưa tay ôm lấy cổ của anh, chui vào ngực anh cọ cọ. Ma sát này khiến Chu Tự Hoành không khỏi rên lên một tiếng, người anh em vốn đang sưng đỏ lại càng bành trướng với tốc độ kinh hồn.
Chu Tự Hoành ngẩng đầu nhìn cầu thang, nghĩ rằng lên lầu thật lãng phí thời gian, lại nhìn ghế sofa một chút, trực tiếp đem cô dâu nhỏ đặt trên ghế sofa. Roẹt roẹt hai ba cái, y phục trên người cô dâu nhỏ bị cởi sạch, miệng không nhịn được liền bắt đầu gặm cắn......
Hựu An cảm thấy mình đang nằm mơ, mơ thấy ông xã nhà cô về, ôm lấy cô, hôn cô, hôn cái miệng nhỏ, hôn xuống cổ, xuống xương quai xanh rồi rơi xuống bộ ngực nho nhỏ, ngậm đỉnh hồng nộn non mềm, dùng sức mút rồi cắn. Hựu An cảm thấy cả người mình nóng ran giống như bị đốt lửa, nóng tới mức cô rên hừ hừ......
Cô cảm nhận được đôi môi anh tiếp tục đi xuống, vùi đầu hôn hoa huyệt non mềm của cô, từng chút từng chút, vừa hôn vừa liếm mút. Cả người Hựu An run rẩy, cái loại cảm giác thoải mái cực hạn đó khiến cô hô to một tiếng, tỉnh lại. Lúc này cô mới phát hiện có điểm không thích hợp, cái vật thể nóng bỏng ẩm ướt đó vẫn còn ở dưới người cô......
Hựu An vừa cúi đầu đã nhìn thấy ông xã nhà cô nửa quỳ trên thảm trải sàn, hai tay dùng sức mở rộng bắp đùi của cô, vùi đầu vào giữa...... Hựu An không khỏi đỏ mặt, còn tưởng rằng mình bị mộng xuân, mất mặt chết đi được: "Á...... Sao anh lại về?"
Chu Tự Hoành ngẩng đầu lên, liếm liếm làn môi mỏng: "Vợ yêu, em không thấy hiện tại hỏi vấn đề này là hơi muộn sao, chỗ này anh hôn đã nửa ngày. Vợ à, chỗ này của em được anh hôn cũng thật ẩm ướt rồi......" Nói xong, ngón giữa thẳng tắp cắm vào. A...... Chợt bị cắm mạnh vào, Hựu An không khỏi rên lên một tiếng ......
Ngón tay Chu Tự Hoành ra vào vài chục cái, anh liền gấp gáp đứng lên, ném quần ra, quỳ một gối trên sofa, nhún người mà vào...... Tiếp đó liền nhanh chóng chuyển động, vừa vội, vừa nhanh, lại rất sâu...... Hai bàn tay to xòe ra, bóp chặt cái mông nhỏ của Hựu An, mỗi lần đều đâm sâu vào tận nhụy hoa......
Vách tường nhạy cảm bên trong bắt đầu co rút kịch liệt, loại co rút nhanh chóng này như chuyển động mềm mại chặt chẽ ôm lấy Chu Tự Hoành, thoải mái tới mức anh chỉ hận không thể bay lên, càng thêm dùng lực đâm vào. Hựu An bị anh đâm từng phát, từng phát, âm thanh cao vút cũng theo khóe miệng truyền ra, vừa mềm mại vừa êm dịu......
Chu Tự Hoành cầm gối dựa đặt sau lưng Hựu An, nhấc đôi chân cô lên cao hơn, cơ hồ mở chân cô ra càng lớn, mà chuyển động phía dưới cũng càng thêm tà ác......
Hựu An cảm thấy, mình thật sắp bị anh đâm xuyên qua, cảm giác nhức mỏi đến cực hạn, bất giác ái dịch trong thân thể theo cao trào mà tiết ra, xụi lơ trên ghế sofa không nhúc nhích nổi. Chỉ là Chu Tự Hoành hiển nhiên quá mức hưng phấn, đâm mạnh vài cái mà phóng ra, lại rất nhanh mà cứng lên......