hậm chí trên cầu thang...... Tiến vào từ sau lưng, từ bên người, tư thế đứng thẳng, quỳ sấp...... Hựu An cũng không thể nhớ rõ đã đổi bao nhiêu tư thế cùng địa điểm, chỉ cảm thấy ông chồng nhà cô hôm nay giống như uống phải thuốc kích thích. Một lần lại một lần muốn cô, mỗi một lần đều là hoàn toàn xâm nhập vào trong, giống như hận không thể đem cô vò nát, hòa vào trong thân thể anh.
Hựu An mới đầu còn cầu xin tha thứ, rốt cuộc sau đó cảm nhận được cảm xúc của người đàn ông này có điểm không thích hợp, liền thuận theo anh, tận lực phối hợp, cho đến khi ánh ban mai mỏng manh xuyên qua khung cửa sổ, Chu Tự Hoành mới thỏa mãn buông cô ra. Hựu An mệt tới mức cả hơi sức để nhúc nhích đầu ngón tay cũng không còn.
Hựu An cảm giác mình quá hạnh phúc, núp ở trong ngực Chu Tự Hoành, cái gì cũng không cần nghĩ, tất cả sóng gió đều bị anh ngăn ở bên ngoài. Hạnh phúc đến cực hạn, khó tránh khỏi sinh ra cảm giác lo được lo mất. Hơn nữa lần này, sau khi Chu Tự Hoành trở về bộ đội, lòng của cô cứ thấp thỏm không yên, giống như có chuyện gì không hay sắp xảy ra
Chu Tự Hoành có được ba ngày nghỉ, quấn quít đòi Hựu An xin nghỉ một ngày. Trong ba ngày, hai người chẳng đi đâu, chỉ ở nhà, trừ làm vẫn là làm. Buổi tối ngày thứ ba, rốt cuộc Chu Tự Hoành cũng ngưng lại, chỉ ôm cô thật chặt vào trong ngực, nói mãi không ngừng, dặn dò cô rất nhiều thứ, phần lớn lời dặn Hựu An đều không nhớ được, chỉ nhớ được một chút chuyện nhỏ, một khi ông chông nhà cô mà nói thì có thể so sánh với các bà bảy cô tám.
Lúc cô còn đang trong giấc mộng, Chu Tự Hoành đã lặng lẽ rời đi, chỉ để lại một tấm giấy ghi chú, nói là làm nhiệm vụ. Sau đó đến bây giờ, một tuần liền không có tin tức, Hựu An bắt đầu nôn nóng. Loại nôn nóng này làm cô phát hiện biểu hiện trước khi đi của Chu Tự Hoành vô cùng không thích hợp, càng nghĩ càng cảm thấy hoảng hốt.
Ban sáng cô và Triệu Thiến thảo luận về một minh tinh mất sớm, Triệu Thiến liền cảm thán: "Câu nói cực thịnh tất suy, chuyện gì đến cực hạn, cũng không phải là chuyện tốt, dễ thành vui quá hóa buồn. Đại khái chính là nói trời luôn ganh ghét, những người quá tốt, quá xinh đẹp, quá xuất sắc thì lại dễ dàng chết trẻ, thông minh quá lại dễ bị tổn thương."
Nghĩ lại về mình, Hựu An cảm giác hạnh phúc của mình cũng đã đến cực hạn. Sau khi gả cho Chu Tự Hoành, cuộc sống của cô cũng chỉ còn lại có hai chữ này, tuy có một ít gợn sóng, nhưng gợn sóng đi qua thì hạnh phúc lại vững chắc hơn. Quá hạnh phúc cũng có thể khiến trời già ganh ghét hay không. Cho nên khi tin dữ truyền tới, ý nghĩ đầu tiên của Hựu An chính là mình thật sự bị trời phạt rồi.
Sau khi hai người kết hôn, Chu Tự Hoành đã thực hiện rất nhiều nhiệm vụ, mỗi lần anh đều không nói với cô, Hựu An cũng không hỏi. Bất kể có nguy hiểm hay không, Hựu An luôn rất tin tưởng, anh sẽ an toàn trở về. Bắt đầu từ khi anh hứa hẹn dành cả đời cho cô, Hựu An liền cố chấp tin tưởng anh sẽ không bỏ cô lại mà đi, cô phải có bảy mươi năm sau này của anh, cho đến lúc tóc trắng xoá, cô vẫn là cô dâu nhỏ được anh nâng niu trong lòng bàn tay.
Xem đó, những thứ này cô đều nhớ, người có thể nói những lời này, lại không còn, thậm chí ngay cả gặp chồng lần cuối cô cũng không có cơ hội. Hựu An ngơ ngác ngồi ở đó, không h nhúc nhích.
Kể từ khi xảy ra chuyện, Hựu An liền bị Giang Đông cưỡng chế đưa về Giang gia. Giang Đông cảm thấy, Hựu An như vậy rất không thích hợp. Từ khi biết Chu Tự Hoành chết đến bây giờ, trong vòng ba ngày, không khóc không nháo, bảo ăn thì ăn, bảo uống thì uống, quá hiểu chuyện rồi, đây không phải là Hựu An.
Giang Đông cũng không ngờ tới kết quả cuối cùng lại như thế. Bọn họ ở biên giới ẩn núp ba ngày mới đợi được gã A Khôn xảo quyệt. Sau khi đàn em bị chính bọn anh đánh gục, A Khôn khẩn trương chó cùng rứt giậu xông vào bãi mìn. Bọn họ vào theo, tìm tòi bên trong suốt hai ngày, sau khi kíp nổ được trang bị dùng hết, mới phát hiện, lịch sử kinh người lại lặp lại, địa điểm tọa độ nơi này chính là nơi mười năm trước bảy chiến hữu bị nổ chết.
Lúc nghỉ ngơi và hồi phục tại chỗ, đại Phùng hỏi hai người: "Trước khi làm nhiệm vụ, hai cậu đã viết di thư chưa?" Chu Tự Hoành lắc đầu một cái: "Tôi không viết thứ đồ chơi đó, tôi sẽ còn sống trở về, đầu bạc răng long với vợ tôi." Một câu nói của Chu Tự Hoành đưa mọi người ra khỏi trạng thái tuyệt vọng.
Một lát sau, Chu Tự Hoành kéo Giang Đông đến sau tảng đá mà hút thuốc lá. Hút xong một điếu thuốc, Chu Tự Hoành mới thấp giọng nói một câu: "Nhóc Đông, tôi là anh em của cậu, đúng không?" Giang Đông nhìn thẳng anh, cau mày: "Cái này còn phải hỏi sao?" Chu Tự Hoành gật đầu một cái: "Là anh em thì tốt rồi, anh em muốn nhờ cậu một chuyện, nếu lỡ như tôi thật sự xảy ra chuyện, Hựu An liền nhờ cậu chăm sóc."
Giang Đông sửng sốt: "Con mẹ nó, vợ cậu thì cậu chăm sóc, cậu gởi gắm tôi làm gì." Lúc đó Chu Tự Hoành cười nói: "Cũng đúng! Đến lúc này tôi mới phát hiện, vợ tôi là thứ tôi khó bỏ xuống nhất......" Tiếp đó mấy người bọn họ bắt đầu thương lượng ai đi trước dò đường, trong lòng cũng rõ ràng, chuyến đi này chính là đi thí mạng của mình.
Đại Phùng nói: "Tôi đi, tôi muốn bắt sống cái thằng đáng chết đó báo thù cho anh em." Giang Đông nói: "Mẹ nó, thân thể cậu không khỏe, tôi đi cho!" Chu Tự Hoành không lên tiếng trực tiếp giơ tay đánh Giang Đông ngất xỉu, cuối cùng, Chu Tự Hoành đi.
Sau đó Giang Đông nghĩ lại mà hối hận đến ruột gan cũng trong suốt, sao lại không đề phòng chiêu này của Chu Tự Hoành, mà khó khăn nhất là anh còn phải đối mặt với Hựu An. Giang Đông cùng Hựu An canh giữ trước linh đường, từ khi gặp chuyện không may, Giang Đông vẫn luôn ở bên cạnh Hựu An. Hựu An giống như một đứa con gái hiếu thảo, nhất quyết ôm di ảnh của Chu Tự Hoành, cả người giống như búp bê vải bị rút hết linh hồn.
Giang Đông thà để cô như trước kia, khóc lóc ầm ĩ, hoặc dứt khoát chạy mất tăm mất tích còn tốt hơn. Nói thật, Hựu An như vậy khiến Giang Đông có chút sợ hãi, anh sợ cô nghĩ không thông, sau đó liền nảy sinh ý nghĩ ngu ngốc.
Túc trực bên linh cữu, đưa đến nơi an táng, chôn vào lòng đất, những chuyện như cơn ác mộng kinh hoàng này trôi qua, không có Chu Tự Hoành, thế giới vẫn chuyển động theo quy luật của nó. Hựu An đột nhiên cảm thấy, cuộc sống thật rất vô thường, một năm nay cô quen biết Chu Tự Hoành, gả cho Chu Tự Hoành, sau đó Chu Tự Hoành cho cô một thế giới hạnh phúc, bây giờ lại bỏ cô mà đi, anh thật độc ác.
Mẹ chồng nói với cô: "Hựu An, đây là kết quả không ai trong chúng ta đoán được, nhưng người chết không thể sống lại. Con còn trẻ, còn con đường rất dài phía trước phải đi, từ giờ trở đi, con chính là con gái của Chu gia chúng ta......"
Hựu An hiểu được ý tứ những lời này của mẹ chồng, chỉ là cô không thể nghe lọt tai. Thế giới của cô từ giây phút Chu Tự Hoành mất liền hoàn toàn sụp xuống, cô thật sự mất hết tất cả rồi.
Sau tang lễ, cô kiên quyết muốn trở về nhà, Giang Đông trở về cùng cô. Hựu An nói với anh: "Cám ơn anh, Giang Đông, tôi muốn ở một mình." Đây là lời đầu tiên Hựu An nói với anh trong mấy ngày qua.
Giang Đông nhìn xung quanh, đây là lần đầu tiên anh tới nhà mới của bọn họ, cách trang hoàng có chút không hợp với ngôi nhà, ấm áp và đơn giản trộn chung với nhau, lại sinh ra một cảm giác ấm cúng.
Giang Đông ngoảnh mặt làm ngơ với lời Hựu An nói, cho dù thế nào, hiện tại tuyệt đối không thể để cô một mình, anh không yên lòng. Giang Đông cởi áo khoác quân trang khoác lên lưng ghế sofa, ngồi xổm bên người Hựu An, hỏi cô: "Trưa nay muốn ăn gì?"
Hựu An nhìn anh thật lâu, nói ra hai chữ: "Sủi cảo." Giang Đông nói: "Được, anh nấu cho em." Giang Đông mở tủ lạnh ra, không khỏi sửng sốt một chút, phía dưới bên trái tủ lạnh, từng hộp từng hộp sủi cảo đông lạnh, một hộp 20 viên, sắp xếp chỉnh tề, ngoài hộp có dán nhãn, hơn phân nửa đều là sủi cảo nhân 3 vị, còn có mấy hộp nhân đậu cô-ve.
"Tôi ăn sủi cảo nhân 3 vị." m thanh của Hựu An vang lên từ phía sau, Giang Đông quay đầu lại, Hựu An đã ngồi vào bàn ăn. Giang Đông đun nước thả một hộp sủi cảo vào, nấu chín, rồi vớt ra đĩa đẩy tới trước mặt Hựu An, đưa cho cô đôi đũa cùng nước chấm chua ngọt.
Hựu An gắp một viên cho vào trong miệng, 20 viên sủi cảo không chừa lại viên nào. Ăn xong, liền đứng lên, lên lầu. Giang Đông rửa chén, tự mình tìm chút đồ lung tung mà ăn, mở tủ lạnh ra nhìn một chút, trừ sủi cảo, còn có rất nhiều thực phẩm khác, không cần phải đi mua thức ăn nữa.
Buổi tối, Hựu An vẫn ăn 20 viên sủi cảo rồi lên lầu ngủ, Giang Đông tìm thấy chăn gối trong tủ, ngủ trên sofa ở phòng khách. Lúc nửa đêm chợt tỉnh dậy, nghe trên lầu giống như có tiếng nước chảy.
Giang Đông giật mình nhảy dựng, lên lầu gõ cửa gọi Hựu An. Bên trong không có tiếng trả lời, Giang Đông dán tai vào cửa lắng nghe, giống như là âm thanh đang tắm vòi sen. Giang Đông cúi đầu nhìn đồng hồ, như nghĩ đến điều gì, nhấc chân đá văng cửa vọt vào, chạy thẳng tới phòng vệ sinh.
Cửa phòng vệ sinh khép hờ, đẩy cửa phòng vệ sinh ra, trong chớp mắt nhìn thấy bên trong, lòng của Giang Đông giống như đêm đông bên ngoài, lạnh run từng đợt.
Hựu An còn mặc váy lông dê màu đen lúc ban ngày, nằm trong bồn tắm lớn, cổ tay khoác lên thành bồn tắm, nước từ trên chảy xuống, xối lên cổ tay cô, nước và máu hòa vào nhau, khiến nước trong bồn tắm uốn lượn thành một dòng đỏ thẫm. Mắt của cô nhắm thật chặt, khóe miệng lại nâng lên một nụ cười nhàn nhạt, là cô không muốn sống chăng.
Giang Đông kéo khăn lông, cuốn lấy cổ tay cô để cầm máu, đi ra ngoài cầm chăn vào khẽ quấn lấy cô, ôm lên: "Hựu An, em muốn chết cũng không có cửa đâu, chỉ cần anh còn sống, em sẽ không chết, không chết được......" Giang Đông ôm cô xông ra, nhét vào trong xe, chạy thẳng tới bệnh viện gần nhất để cấp cứu.
May nhờ phát hiện kịp thời, bác sĩ nói, trễ một chút nữa là không thể cứu.
Hựu An thật không muốn sống nữa, cô cảm thấy mình sinh ra mà không thể yêu, người hiểu rõ cô nhất là ba của cô đã chết rồi, hiện tại Chu Tự Hoành cũng đi, mình sống cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cô đã mất hết tất cả, hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cũng bỏ cô mà đi, cô muốn đi tìm bọn họ, cô cảm thấy chết cũng không có gì đáng sợ, nếu như có thể để cho cô nhìn thấy Chu Tự Hoành, chết chính là Thiên Đường, ngược lại sống chính là Địa Ngục. Cô muốn đến Thiên đường tìm ông chồng nhà cô, hỏi anh một chút: sao có thể bỏ cô lại mà đi, hỏi anh một chút: bảy mươi năm sau của anh ở đâu? Bọn họ mới sống với nhau hơn một năm, hỏi anh một chút, anh hứa hẹn sống với cô cả đời, nhưng sao có thể ngắn như vậy, ngắn đến mức cô còn chưa kịp thích ứng, đã thành kỉ niệm. Cô không cần kỉ niệm, cô muốn anh, không có anh, dù cô sống, cũng không sống nổi......
Trong khoảnh khắc Hựu An mở mắt ra nhìn thấy nóc nhà trắng như tuyết kia, cô cho là đã đến Thiên đường, nhưng rất nhanh liền hiểu rõ, nơi này không phải Thiên đường, mà chính là Địa ngục, bởi vì cô nhìn thấy Giang Đông: "Ai bảo anh cứu tôi?" m thanh của Hựu An yếu ớt mà khàn khàn.
Giang Đông bình tĩnh nhìn cô thật lâậu ta thật sự quan trọng như vậy ư, quan trọng đến mức em vứt bỏ luôn tính mạng của mình?" Hựu An nhắm mắt lại không muốn trả lời anh ta, trầm mặc một hồi lâu, Giang Đông cúi đầu nói: "Em tự