n điện thoại: "Hựu An, còn có chuyện gì?" Giọng nói không kiên nhẫn, nhưng vẫn không che dấu được vẻ mong chờ.
Chu Tự Hoành im lặng mấy giây nói: "Giang Đông, là tôi, điện thoại di động của tôi hết pin rồi nên dùng điện thoại của Hựu An...." Giang Đông hơi bối rối, biết rõ rằng trong khoảnh khắc kia, Chu Tự Hoành khôn khéo nhất định đã đoán được tâm tư của mình.
Giang Đông bình ổn tâm thần: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Chu Tự Hoành đặt di động xuống, châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, suy nghĩ trong lòng rất hỗn loạn, va chạm lung tung, không thể yên bình. Dù thời gian dài bao lâu, Giang Đông vẫn không thể quên được, khó trách đã mấy tháng rồi cũng không gặp được cậu ta. Tuy là bận, cũng không thể bận đến như thế, loại hành động trốn tránh ngây thơ buồn cười này, cũng càng nói rõ, sự để ý của Giang Đông với Hựu An, so với suy nghĩ của anh hẳn là phải sâu hơn nhiều lắm.
Giai Kỳ ở ngoài phòng ghé đầu vào gọi Hựu An một tiếng, chỉ chỉ bên ngoài: "Mình chờ bạn ở ngoài đại sảnh." Hựu An cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ, còn mười phút là có thể tan việc, gật đầu một cái.
Giai Kỳ lùi ra ngoài, quay đầu lại, suýt nữa đụng vào một người, vội nói xin lỗi, người nọ không để ý tới cô, mắt mở trừng trừng nhìn vào phòng. Giai Kỳ ra hành lang, đột nhiên cảm thấy, người đàn ông vừa rồi cô đụng phải, hình như nhìn có chút quen mắt, cũng không biết đã gặp ở đâu, bởi vì trên má trái có vết sẹo, nhìn có chút hung ác. Giai Kỳ nghĩ đến mà không khỏi lắc đầu một cái, mình suy nghĩ đi đâu vậy, làm ký giả trong thời gian dài, giờ nhìn ai cũng thấy nghi ngờ.
Hựu An tiễn bệnh nhân cuối cùng, lên tầng thay quần áo, đi ra thì thấy Giai Kỳ ngồi ở phòng khách lớn của bệnh viện, bộ dáng chán đến chết.
Hựu An liếc mắt nhìn, lặng lẽ đi vòng ra phía sau cô bạn, che mắt của cô rồi trầm giọng nói: "Đoán xem tôi là ai?" Giai Kỳ không khỏi trợn mắt một cái: "Hứa Hựu An trẻ con, bao nhiêu tuổi rồi còn chơi trò này."
Hựu An đẩy Giai Kỳ ra, nhìn lên nhìn xuống dò xét cô rồi nói: "Không phải hôm kia bạn nói bận sao, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến bệnh viện của bọn mình hả?" Giai Kỳ nói: "Thì mình trốn việc, mình nghĩ dù sao thì chồng bạn đang diễn tập, nên chắc chắn sẽ không để ý đến bạn, nên mới muốn cùng bạn đi ăn cá nướng, mình biết một nhà hàng rất ngon."
Hựu An đưa tay véo hông của cô nói: "Mình cứ thắc mắc sao mà bạn mập, thì ra là toàn ăn ngon." Tề Giai Kỳ bĩu môi: "Chứ làm sao, mình chẳng có ai quan tâm cũng chẳng có ai để ý, sao có thể như bạn, một ngày hai mươi bốn giờ đều có ông xã hầu hạ, làm sao có thời gian mà đi ra ngoài ăn hay tán gẫu".
Giai Kỳ mang cô đến một nơi rất đẹp, trang trí cũng không xa hoa, từng vách ngăn bằng gỗ ngăn cách các phòng, trên cửa sổ treo một cái màn bằng trúc,
phối hợp lại có mấy phần phong cách Điền Viên.
Hai người tìm chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, gọi món, Giai Kỳ liền hỏi cô: "Mẹ bạn sao rồi?" Hựu An nói: "Ca phẫu thuật rất thành công, đang tiếp tục điều trị bằng hóa chất, về sau khối u có thể dùng thuốc để khống chế, không có vấn đề gì."
Giai Kỳ thở dài nói: "Phải nói, cha dượng của bạn thật đúng là tốt, một lãnh đạo cao cấp như vậy mà lại chịu thiệt tự chăm sóc mẹ bạn, điểm này anh trai Đông rất giống cha.
Hựu An nhỏ giọng nói: "Nhưng mình vẫn không thể thản nhiên đối mặt với bà ấy, cứ nhìn thấy bà ấy là mình lại nhớ đến ba, mình cảm thấy thật có lỗi với ba của mình." Giai Kỳ vỗ vỗ tay cô nói: "Hựu An, bạn là không thể vượt qua được chính mình, nếu ban đầu ba bạn không mất, cũng không bị ung thư, cứ như thế ly hôn với mẹ bạn, kết quả cũng sẽ như vậy."
Hựu An nói: "Không thể giống được, nếu mẹ mình ly hôn với ba mình sớm hơn, nói không chừng mình sẽ không hận bà ấy, nửa đời của ba mình đã sống trong khổ cực.........." "Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, bạn xem, ba mẹ mình không hề ly hôn, rất là khỏe mạnh, chính là cả ngày đều dỗi. Lần trước mình về, hai người lại phân ra ngủ hai phòng, mà ăn cơm tất cả lại cùng ăn, cũng chẳng biết dỗi cái gì. Thật là, càng già tính tình càng như một đứa trẻ. Được rồi, được rồi, mình không nói đến những thứ này nữa, bạn nói về ông chồng nhà bạn đi. Hai người đã kết hôn mấy tháng rồi, sao còn chưa có tin tức gì?"
Hựu An sửng sốt: "Tin gì chứ?" Giai Kỳ liếc cô một cái nói: "Đừng giả ngu với mình! Tin vui đó!" Nói xong còn bĩu bĩu môi.
Hựu An hiểu được, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên nói: "Chưa có" Giai Kỳ lại gần, thần bí cười hề hề nói: "Hựu An, chị em thì nên nói thật, có phải chồng bạn ở phương diện đó không đủ lực, bề ngoài nhìn như mãnh hổ, nhưng thật ra là miệng hùm gan sứa....." Hựu An đưa tay vỗ cô một cái, nói: "Nói nhăng nói cuội gì đó?" Nhớ tới ông chồng ở nhà, Hựu an không khỏi chột dạ, cái gì mà miệng hùm gan sứa, người đàn ông kia quả thật biết giày vò.
Năm ngày không về nhà, khi về lăn lộn mấy lần còn chưa xong chuyện, mỗi lần lăn lộn thời gian thật rất dài, cô đều phải ăn nói khép nép cầu xin tha thứ mới có thể bỏ qua cho cô, nhưng mà đứa bé quả thật là chưa có, cũng không biết tại sao lại thế.
Thật ra thì Hựu An biết, Chu Tự Hoành thật sự rất muốn có con, cũng đặc biệt thích trẻ con, chỉ cần qua chuyện của Yến Tử là biết. Nhắc tới Yến Tử, Hựu An không nghĩ Lưu Kim Yến thật sự ác như vậy, bỏ đứa nhỏ lại mà đi theo người đàn ông khác, cũng bỏ cả công việc. Mẹ Phùng nói là cô ta tìm được một người Sơn Tây lớn tuổi, hình như là ông chủ của một mỏ khai thác than đá, một mình mẹ Phùng nuôi Yến Tử, cũng coi như tạm ổn.
Hựu An theo Chu Tự Hoành đi qua thăm đứa nhỏ kia mấy lần, so với lúc sống cùng Lưu Kim Yến, đã thay đổi hoàn toàn, trở nên sáng sủa hơn rất nhiều. Tuy vẫn còn rất bám Chu Tự |Hoành, nhưng cách xử sự với Hựu An cũng không quá xa lánh như trước.
Khi Chu Tự Hoành ôm Yến Tử, có một loại tình cảm nhu hòa lộ ra ngoài, cái tình cảm của người cha đó làm Hựu An sẽ tự nhiên nhớ tới ba mình. Hơn nữa, Chu Tự Hoành đã nói về việc sinh đứa nhỏ không dưới một lần, hai người đã nỗ lực rất nhiều, cũng không có làm bất kì biện pháp tránh thai nào, nhưng đứa bé vẫn chậm chạp không có.
Mẹ chồng Hựu An lén lút nói với cô: "Có con là chuyện không thể gấp gáp, con càng gấp, lại càng không thấy, đây là duyên phận, khi duyên phận đến, tự nhiên sẽ có........"
Giai Kỳ phất tay một cái nói: "Hựu An, lại suy nghĩ đi đâu vậy, thức ăn đã lên rồi." Hựu An hồi hồn, ăn một miếng, công nhận thức ăn thật tươi mà lại ngon miệng, hai người cũng không còn thời gian mà nói chuyện, hùng hùng hổ hổ ăn, bộ dạng giống hệt nhau. Ăn xong, Giai Kì mới nói: "Vừa rồi, lúc ra khỏi phòng làm việc của bạn, đã đụng phải một người đàn ông mặt thẹo, nhìn rất hung dữ, mình cảm thấy hơi quen, bạn có nhớ ra là ai không?"
Hựu An uống một ngụm nước nói: "Mình khám bệnh cả ngày, khám không biết bao nhiêu bệnh nhân, ai mà cũng nhớ mặt, không phải sẽ sớm mệt chết sao." Giai Kỳ nhức đầu, cảm giác có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ là đã gặp ở đâu.
Giai Kỳ lái xe đưa Hựu An về trước khu nhà, ngẩng đầu nhìn cô nói: "Hựu An, bạn ở căn nhà lớn như vậy không sợ sao! Mình bảo này, lúc chồng bạn không ở đây, bạn nên về nhà chồng đi, bạn không phải là Vương Bảo Xuyến ,cần gì phải khổ sở trông coi chỗ ở lạnh lẽ này".
Hựu An bị so sánh của Giai Kỳ chọc cười, nhảy xuống xe nói: "Nếu chỗ ở lạnh lẽo mà được như vậy là tốt rồi. Mình cảm thấy, căn hộ này là nhà của mình. Không có chuyện gì mà, bạn đừng lo lắng, mình đã ở khu này một thời gian dài, khu này được bảo vệ rất nghiêm ngặt, người ngoài không vào được."
Giai Kỳ phất tay một cái nói: "Được rồi, đừng ở đây khoe khoang với mình nữa, bạn quên là mình ghét bọn nhà giàu à, ngoảnh lại thì bạn cũng đã gả cho địa chủ làm bà địa chủ đáng ghét rồi. Bạn lên đi, đừng đứng ở dưới này nữa, cũng đã vào thu rồi, thời tiết cũng lạnh hơn, bạn mà bị bệnh, ông xã nhà bạn còn không xé thịt mình sao."
Hựu An cười cười, xoay người đi vào, Giai Kỳ ở cạnh cửa xe nhìn trái ngó phải một chút, phải nói, khu nhà hạng sang này thật khác biệt. Lái xe ra cửa hông, liền phát hiện có một người đàn ông từ xe bên cạnh nhanh chóng đi ra, giống như người cô đã nhìn thấy trong viện, Giai Kỳ đạp mạnh chân ga, quay đầu lại tìm hiểu, nhưng lại không thấy ai, đến cọng lông cũng không có, trên đường cũng không hề có người nào, một chút cũng không giống cái khu chung cư nhỏ la hét ầm ĩ của cô, không có có cửa hàng buôn bán nào, địa điểm rất tốt, nhưng cũng có chút quá yên tĩnh. Giai Kỳ không khỏi lắc đầu bật cười, mình làm sao vậy, chẳng lẽ là áp việc quá lớn nên sinh ảo giác.
Chu Tự Hoành lấy tai nghe xuống nói với Giang Đông: "Cục trinh sát của các cậu lần này thật đáng kiêu ngạo, mấy lần dẫn đường đều chính xác đến từng mét, cũng hoàn thành rất tốt, sư trưởng của các cậu không biết sẽ vui mừng đến thế nào đây."
Lấy thuốc ra ném cho Giang Đông, Giang Đông nhận lấy, đặt mông ngồi lên đống đất bên cạnh Chu Tự Hoành, nhìn thấy xa xa lửa khói súng đạn lan tràn che lấp đất trời, rõ ràng là rất gần, nhưng lại cảm thấy không hề liên hệ đến bọn họ. Đây chính là diễn tập, tổng hợp lại toàn bộ khoa học kĩ thuật hóa, tin tức hóa mà diễn tập đối kháng, chiến lược chiến thuật gì cũng không dùng được, chỉ xem là ai dùng khoa học kĩ thuật tiên tiến, ai đã hoàn toàn tin tức hóa, đây chính là hình thức chiến tranh hiện đại.
Giang Đông nói: "Tôi nghe nói năm nay bộ đội lại giải trừ quân bị (cắt giảm quân số)." Chu tự Hoành thở dài, nói: "Đây là xu thế rồi, tôi và cậu cũng không thể ngăn cản, thời đại của bộ binh dùng sức người đối kháng đã sớm kết thúc, nhưng tôi vẫn rất tin tưởng, trên chiến trường thực sự, năng lực tác chiến của từng binh sĩ mạnh hay yếu vẫn có thể quyết định thắng lợi cuối cùng.
Giang Đông bỗng nhiên nói: "Tôi nghe nói cậu muốn quay lại bộ đội chính quy?" Chu Tự Hoành vẩy rơi tàn thuốc trong tay, bình tĩnh nghiêng đầu nhìn Giang Đông, thật lâu mới nói một câu không dính dáng gì với nhau: "Cậu định lúc nào thì cưới vợ? Tôi nghe nói có một cô thật đẹp ở quân báo, cả ngày đuổi theo sau mông cậu, sắp bắt được rồi. Cũng đã sắp ba bảy rồi, đừng kén cá chọn canh, mai mốt ngay cả cặn cũng không có. Hay là, cậu vẫn còn nhớ thương vợ tôi, tôi cảnh cáo cậu trước, làm anh em đã nhiều năm, cái gì tôi cũng có thể bỏ qua, riêng cô dâu nhỏ của tôi thì không thể, ban đầu cậu cũng đã bỏ lỡ rồi, hiện tại Hựu An là vợ của tôi."
Giang Đông bỗng nhiên nói: "Tự Hoành, cậu sợ tôi giành với cậu sao?" Chu Tự Hoành cười rất tự tin nói: "Cậu cướp được sao? Cô ấy là vợ tôi, cả đời đều như vậy."
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng Chu Tự Hoành cũng không thoải mái, trước kia anh biết Giang Đông có ý định với Hựu An, cũng không có gì khó chịu. Nhưng hiện tại Chu Tự Hoành lại cảm thấy, có người nhớ thương vợ mình, cảm giác giống như đỉnh đầu treo một quả cân vậy, không biết lúc nào sẽ rơi xuống. Không phải anh không tin tưởng chính mình, chỉ là Chu Tự Hoành không muốn có chút sơ xuất nào.
Giang Đông đứng lên nói: "Cậu nhuyển tới bộ đội chính quy, cũng là vì Hựu An sao, lính đặc nhiệm là lí tưởng từ bé đến giờ của cậu, cậu từ bỏ được sao?"
Chu Tự Hoành cười: "Nhóc Đông, có mất có được, cuộc sống luôn là như vậy, không từ bỏ sẽ không đạt được, đây là quy luật. Vì Hựu An, tôi có thể bỏ qua tất cả, chứ đừng nói là lí tưởng, cô ấy là vợ tôi, tôi không thể chết trước