Khi Giang Đông nói câu này, ánh mắt thẳng tắp rơi lên người Hựu An, Hựu An làm như không nghe thấy, vẫn cúi cái đầu nhỏ, một chút ý tứ liếc anh cũng không có.
Niềm vui khi nhìn thấy cô trong lòng Giang Đông lập tức bị cơn tức giận thay thế, anh bước tới mấy bước, kéo cửa tay lái phụ gầm nhẹ: "Hứa Hựu An, dì Thanh bị bệnh, em không nghe thấy anh nói gì sao?"
Nói chưa dứt lời, Giang Đông liền mở cửa xe, duỗi tay lôi Hựu An xuống: "Hứa Hựu An, dì Thanh nhập viện rồi, bệnh ung thư, hơn nữa bà ấy còn không chấp nhận phẫu thuật và trị bệnh bằng hóa chất, bà ấy một lòng chờ chết, rốt cuộc em có nghe thấy không, em có hận bà ấy hơn nữa, bà ấy cũng là mẹ em, em có còn nhân tính không?"
Hựu An sửng sốt một chút: "Bệnh ung thư? Ung thư gì?" Giang Đông khôi phục lại tâm tình đã bị kích động: "Ung thư tử cung, điều trị ở bệnh viện của em, đã một tuần, thế nhưng em lại không biết. Hựu An, em không cảm thấy em thật quá đáng ư, em có thể hận bà ấy, nhưng bà ấy đã đem em đến thế giới này, không có bà ấy cũng không có em. Trước việc sống chết, giữa mẹ và con còn có thù oán gì không giải được sao. Anh chỉ nói vậy thôi, em muốn đến thì đến, không đến cũng được". Xoay người lên xe, xe jeep rừm một tiếng chạy ra khỏi đại viện.
Hựu An đứng đó như bị mất hồn, thật lâu cũng không cử động, Chu Tự Hoành suy nghĩ một chút, gọi cho thái Hậu nhà anh, nói có việc gấp, không trở về ăn cơm được. Khom lưng ôm cô dâu nhỏ của anh lên xe, lái ra kho
̉i đại viện, trực tiếp đến Quân tổng.
Dừng xe trước cửa, Chu Tự Hoành dịu dàng sờ sờ đỉnh đầu cô dâu nhỏ nói: "Giang Đông nói cũng đúng, bất kể trong lòng em có bao nhiêu oán hận, trước việc sống chết, đúng hay sai cũng không thể phân nặng nhẹ. Con muốn báo hiếu mà cha mẹ chẳng thể chờ! Anh không hy vọng về sau em sẽ hối hận, chúng ta vào thăm mẹ một chút đi. Anh khẳng định mẹ rất nhớ em đấy.
Hựu An bị Chu Tự Hoành nắm tay đi vào bệnh viện, trực tiếp đi lên phòng bệnh ở tầng mười. Ra khỏi thang máy, Hựu An liền dừng bước, cúi đầu không nói câu nào, Chu Tự Hoành thở dài, nâng cằm cô lên suy nghĩ hồi lâu nói: "Sao vậy? Không vượt qua được khúc mắc trong lòng?"
Hựu An cắn cắn môi, vẫn không nói lời nào, Chu Tự Hoành ôm cô vào trong lồng ngực mình,vỗ vỗ. Dắt tay cô vào khu phòng bệnh, đứng ở ngoài phòng bệnh, Chu Tự Hoành nghiêng đầu nhìn cô dâu nhỏ một cái, giơ tay lên gõ cửa. Cửa mở ra, Giang Thành đứng bên trong, tay còn cầm quả táo mới gọt được một nửa, nhìn thấy hai người ngoài cửa, run rẩy mấy giây rồi mới nói: "Hựu An, Tự Hoành đã đến rồi sao, mau vào đi, vào đi".
Chu Tự Hoành gọi một tiếng chú Giang, rồi dắt tay Hựu An đi vào. Vào trong phòng, liền thấy Trương Tú Thanh nằm trên giường bệnh. Từ sau lễ cưới, Hựu An vẫn chưa gặp mẹ cô, cố ý quên đi, làm quan hệ mẹ con cô tuột xuống qua mức đóng băng, lúc này gặp mặt, có mấy phần xa lạ cùng cứng ngắc.
Chu Tự Hoành đem giỏ hoa quả mua ở trên đường đến đặt ở đầu giường nói: "Mẹ, không biết mẹ bị bệnh, bây giờ mới tới thăm". Sắc mặt tái nhợt của Trương Tú Thanh hơi biến đổi, mới mấy tháng mà nhìn như gầy đi một nửa, phong tình lúc trước đã không còn, cũng đã lộ ra mấy phần già nua, nở một nụ cười nhàn nhạt nói: "Các con còn bận công việc, bệnh tình của mẹ cũng không nghiêm trọng mấy". Chu Tự Hoành đỡ bà ngồi dậy, dựa vào thành giường rồi mới cùng Giang Thành ra ngoài ngồi, đem không gian để lại cho hai mẹ con.
Hựu An hoảng hốt nhớ lại lúc còn bé, lúc mẹ và ba đưa cô đến khu vui chơi, cô thích nhất là trò ngựa gỗ xoay tròn, trong ánh đèn hoa lệ và âm nhạc ồn ào đó, cô cảm
giác mình giống như được bay lên, ba mẹ đứng ngoài lan can nhìn cô, mỗi khi cô quay đến, liền vẫy tay với cô, nói: "An An, An An, ở đây, ở đây....." Đó là những năm tháng hạnh phúc nhất, mặc dù ba mẹ không quá thân mật, nhưng ít ra là một gia đình bình thường hạnh phúc.
Sau đó ba mất, mẹ lại tái hôn, những kí ức ngọt ngào ấm áp này bị cô lựa chọn quên đi. Hôm nay chợt từ đáy sâu trong trí nhớ ùa về, cô mới phát hiện thì ra nó vẫn rõ ràng như trước.
Trương Tú Thanh ấm áp nhìn con gái, đáy mắt có nồng đậm áy náy không xua đi được. Có lẽ tới tuổi này, con người mới có thể nhớ về quá khứ mà suy nghĩ lại. Trước đây, Trương Tú Thanh có cảm giác mình chưa bao giờ làm gì sai, tình yêu lúc trẻ, giống như cái lưới lớn, bao phủ bà, như con thiêu thân lao đầu vào lửa, chưa từng suy nghĩ đến cảm nhận của con gái. Bây giờ suy nghĩ lại, mới nhận ra mình là một người mẹ ích
kỉ, cũng là một người vợ không tốt, đối với cả ba Hựu An lẫn Giang Thành, bà đều không phải một người vợ tốt.
Khoảng thời gian trước khi ba Hựu An mất, Trương Tú Thanh tương đối mâu
thuẫn, vì khi đó cuối cùng cũng gặp lại Giang Thành, bà đã nghĩ đến li hôn, nhưng dù sao cũng không thể nói thành lời. Sau đó lại biết ba Hựu An bệnh ung thư giai đoạn cuối, trong lòng Trương Tú Thanh lại có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng không cần có cảm giác khó chọn lựa rồi. Cho nên mới nói người luôn có báo ứng, Trương Tú Thanh cảm thấy tình trạng của mình hiện tại chính là báo ứng, ba Hựu An mất bởi bệnh ung thư, hôm nay bà cũng mắc bệnh ung thư, một mạng đền một mạng, nơi u minh giống như đã sớm sắp xếp thật tốt từ trước.
Ngồi thật lâu ở đầu giường cũng không biết nên nói cái gì, cô rất hận mẹ cô, bởi vì chính mắt cô nhìn thấy mẹ lạnh lùng với ba, bởi vì trước khi ba mất còn trăn trối với cô: "An An, con phải học được cách tha thứ, phải sống cho tốt....." Nhưng Hựu An cũng không nghĩ đến có một ngày mẹ cô cũng sẽ chết đi.
Trong phòng bệnh im lặng mấy phút, Trương Tú Thanh mở miệng nói: "Giang Đông tìm bảo con tới sao?" Hựu An bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn mẹ cô: "Cuối cùng cũng gả cho người đàn ông bà thích, không phải sẽ hạnh phúc vĩnh viễn ư, sao lại ngã bệnh?"
Trương Tú Thanh cười khổ một tiếng: "An An, có lẽ đây là báo ứng, mẹ nên trả giá thật lớn cho sự ích kỉ của mình". Hựu An nói: "Bà nghĩ chết là xong, sao có thể dễ dàng như vậy. Trước đây bà có lỗi với ba tôi, nếu bây giờ chết đi, chính là có lỗi với hai người, không phải bà vẫn nói với tôi, tình yêu của bà thật là vĩ đại, vĩ đại đến mức có thể chiến thắng tất cả, huống chi chỉ là tế bào ung thư?"
Trên mặt Trương Tú Thanh hiện lên vẻ vui mừng: "An An, con đã tha thứ cho mẹ?" Hựu An hất mặt: "Không có, nhưng nếu bà chết, tôi sẽ hận bà hơn. Chẳng phải bà đã bỏ chồng bỏ con chạy theo tình yêu sao, cũng chỉ như thế này thôi sao? Bỏ ba tôi có ích gì, bỏ tôi còn có ích gì?"
Thật lâu sau Trương Tú Thanh mới nói: "Mẹ sẽ làm phẫu thuật, cũng sẽ chấp nhận trị liệu bằng hoá chất, con hãy yên tâm, mẹ sẽ không chết..."
Khi Hựu An ra ngoài, Giang Thành cúi đầu nói một câu: "Cám ơn con, Hựu An......" Hựu An nhìn ông một cái, người cha dượng trên danh nghĩa này trong ấn tượng của cô, cho tới bây giờ đều là cao lớn uy vũ, mà lúc này, lại như còng xuống, như một người lớn tuổi bình thường. Từ trong mắt ông, lần đầu tiên Hựu An tin, có lẽ giữa ông và mẹ thực có một tình yêu khắc cốt ghi tâm, nếu không, với thân phận thủ trưởng cao cấp, cần gì phải tự mình phục vụ vợ, thậm chí ngay cả trông nom cũng chả cần.
Lên xe, Chu Tự Hoành đột nhiên cúi đầu hôn vợ một cái, vui mừng nói: "Cô dâu nhỏ của anh rốt cuộc trưởng thành rồi." Hựu An nhỏ giọng nói: "Chú Chu, em chưa từng nghĩ bà ấy sẽ chết, cho dù lúc trước khi tro cốt ba em chưa lạnh, bà ấy liền đi lấy chồng. Em đã hận bà ấy đến nghiến răng nghiến lợi, cũng không nghĩ bà ấy sẽ chết đi, thật......" Nói xong, nước mắt lộp độp rơi xuống: "Chú Chu, bà ấy sẽ không chết, anh nói có đúng không?" Trong giọng nói có yếu ớt cùng hoảng sợ, khiến Chu Tự Hoành vô cùng đau lòng.
Chu Tự Hoành duỗi tay bế cô lên đầu gối, dỗ dành cô: "Không đâu, ung thư cũng không phải là bệnh nan y, hơn nữa đó lại là ung thư tử cung, phẫu thuật loại bỏ tử cung, tiếp nhận trị liệu bằng hoá chất, khống chế tế bào ung thư là khoẻ như người bình thường. Em là bác sĩ, hẳn là biết rõ điều này hơn anh."
Hựu An khẽ gật đầu: "Em vẫn rất sợ, trước kia hận bà ấy vô cùng, nhưng vừa nghĩ bà ấy có thể chết, liền cảm thấy, nơi này như bị dao đâm...." Tay nhỏ bé cầm tay Chu Tự Hoành đặt trên lồng ngực mình.
Chu Tự Hoành thở dài: "Sinh lão bệnh tử, ai cũng không thể tránh được, nhưng mọi thứ chúng ta đều phải suy nghĩ theo hướng tốt nhất, thường sẽ xảy ra kì tích, vợ à, em thấy đúng không?"
Đại khái là vì bị đả kích, cô dâu nhỏ ở trên xe liền ngủ mất, khi Chu Tự Hoành đặt cô ở trên giường, chút dấu hiệu tỉnh lại cũng không có, Chu Tự Hoành thay áo ngủ giúp cô, đắp chăn lên cho cô, sờ sờ cái trán của cô, điều chỉnh độ sáng của chiếc đèn ngủ trên đầu giường, rồi mới ra ngoài gọi điện thoại.
Vừa rồi anh vẫn nhìn Hựu An trong phòng bệnh, muốn hiểu rõ hơn bệnh tình của mẹ vợ. Hơn nữa, nhìn trạng thái của chú Giang, anh cũng không hỏi được, vào lúc này, trực tiếp bấm điện thoại gọi cho Giang Đông.
Giang Đông đứng ở trước cửa sổ kí túc xá hút thuốc lá, nhớ đến chuyện lúc chiều, có chút phiền não dập tắt làn khói. Anh biết với cách làm của mình, Hựu An vô cùng chán ghét, tâm lý chống đối này luôn thể hiện rõ với a. Nhưng anh vừa nhìn thấy Hựu An, liền không thể khống chế tính tình của mình, rõ ràng trong lòng anh muốn nói những lời thật ôn hoà, nhưng khi đối mặt với Hựu An, đến một chữ cũng không thể nói, luôn muốn nổi giận. Thấy cô chống đối liền tức giận, thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ hạnh phúc không giấu được, anh cũng tức giận, bởi vì những hạnh phúc kia không phải do anh mà có. Anh chăm sóc chín năm như con gái, thấy anh, lại xù lên như con nhím.
Nhưng Giang Đông biết, nếu như dì Thanh cứ vậy mà đi, Hựu An sẽ sống trong sự áy náy cả đời, không thể giải thoát. Anh hiểu cô rất rõ, mạnh miệng, tính tình lại bướng bỉnh, nhưng tấm lòng lại rất mềm mại mẫn cảm. Thấy chó con, mèo con cũng không nhịn được mà thương xót, sao cô có thể thật hận mẹ mình, chỉ là ba cô mất đi, để lại cô có một nổi oán giận không có nơi trút ra mà thôi.
Điện thoại di động kêu mấy tiếng, Giang Đông nhìn số điện thoại một chút, trong lòng nhảy lên mấy cái, lập tức nhâ