Hoành rất uất ức nói: "Vợ à, chế độ thưởng phạt có phải nên công bằng hợp lý hay không, mức độ trừng phạt cùng tưởng thưởng sao lại không tương xứng thế này!"
Hựu An nói: "Em cảm thấy rất tương xứng." Chu Tự Hoành xấu bụng nói: "Vợ à, gia quy hà khắc thế này, nếu chồng em đều tuân thủ hết, có phải cũng nên khích lệ một chút hay không, tỷ như......" Vừa nói, vừa tiến tới bên tai vợ anh nhỏ giọng nói: "Hôn ông xã nhỏ nhà em......"
Mặt Hựu An đỏ lên đẩy anh ra: "Em không hôn, bẩn muốn chết." Chu Tự Hoành không khỏi vui vẻ nói: "Vợ, mỗi lần anh hôn nơi đó của em, em lại đẹp vô cùng......" Hựu An vội vàng che cái miệng của anh, đỏ mặt quát lên: "Không cho nói, rốt cuộc anh có ký hay không?"
Chu Tự Hoành kéo tay nhỏ bé của cô xuống liếm mấy cái, nói: "Ký, ký, dù là nhục nước mất chủ quyền hơn nữa, chồng em cũng ký." Nói xong, cầm bút lên soàn soạt soàn soạt ký tên của mình: "Chu Tự Hoành."
Tác giả có lời muốn nói: các mỹ nữ, tôi viết cái gì, mà các cô lại kích động như thế, 囧 a a a a!!! Đây là sủng văn nha, tôi cảm thấy thực sủng à a a!!!
Hựu An cầm gia quy mới ra lò, chưa kịp vui mừng về thành quả thắng lợi của mình, thì đã bị Chu Tự Hoành đè trên ghế sofa, miệng rộng gặm lấy, vén váy của Hựu An lên đẩy tới thắt lưng, lưu loát cởi quần của mình, ngay cả quần lót của Hựu An cũng không kịp xé ra, trực tiếp đâm vào...... Á...... Ừ...... Cái loại ấm áp đã lâu không có đó nhanh chóng khiến hai người cùng rên rỉ......
Bàn tay thò ra sau lưng cô dâu nhỏ kéo khóa kéo phía sau ra, cái váy voan trong nháy mắt chảy xuống, lộ ra bộ ngực cao vút bên trong, trắng nõn non mềm mê người, một thân da mịn thịt mềm của vợ anh thật khiến người yêu thích......
Đẩy khóa áo lót, bên trong nhảy ra, phấn hồng, tuyết trắng, vô cùng mê người...... Chu Tự Hoành há mồm ngậm chặt bú mút nửa ngày, hút đến khi Hựu An rên rỉ, thân thể không tự chủ được bắt đầu co rúc từng hồi...... Chu Tự Hoành rên một tiếng, dục vọng đâm rồi lại đâm vào: "Vợ nhớ anh rồi, cái miệng nhỏ bên trong của em mở ra hút thật chặt. A...... Muốn bẻ gãy chồng em sao! Ừ......" Độc ác đâm mạnh mấy cái.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hựu An đỏ bừng, người đàn ông này cùng vẻ ngoài hoàn toàn là hai người, hơn nữa vào lúc làm, miệng sẽ không lúc nào ngừng, không cắn cô, gặm cô, hôn cô, chính là nói không dứt mấy lời hạ lưu này. Da mặt Hựu An mỏng không thể sánh được với ông chồng Chu Tự Hoành này, bình thường chỉ cắn môi rầm rì. Chẳng qua hiển nhiên Chu Tự Hoành không hề vừa lòng phản ứng trăm lần như một của vợ anh.
Hơn nữa mới vừa rồi bị cô dâu nhỏ chiếm thượng phong, chỉ bằng vẻ đắc chí nhiệt tình của cô, Chu Tự Hoành cũng không thể dễ dàng tha cho cô. Che kín môi cô, trên dưới nhanh chóng ra vào vài chục cái, tần số càng nhanh, Hựu An rên rỉ trong cổ họng, tiếng sau mềm mại hơn tiếng trước......
Chu Tự Hoành hiểu rất rõ thân thể của cô, còn hiểu hơn chính cô, muốn dọn dẹp cô quả thật dễ như trở bàn tay. Hựu An cảm giác mình sắp đến thời điểm, Chu Tự Hoành đột nhiên ngừng, cũng không phải là bất động, mà không nhanh kh
ng chậm cọ xát. Vật cứng nhiệt tình ma sát, giống như dùng một cây dao cùn từng nhát từng nhát mà cắt thịt.
Trong lòng Hựu An có luồng ‘tà hỏa’ không kềm giữ được, muốn chống lại cũng không được, khô nóng khiến cả người cô bứt rứt không yên, vô cùng khổ sở. Cô duỗi cánh tay vòng qua cổ Chu Tự Hoành, thân thể chủ động cọ xát dưới thân anh, eo nhỏ phối hợp với cử động của anh, dáng vẻ yêu mị lại mê người, trêu chọc dục vọng của Chu Tự Hoành thiêu đốt ra ngoài, nhưng anh vẫn kiên trì nhịn xuống, chính là không thuận theo cô......
Hựu An bắt đầu nóng nảy, mở mắt ra liền rơi vào trong ánh mắt của Chu Tự Hoành. Ánh mắt Chu Tự Hoành có chút khiến người phải sợ, đáy mắt toát ra một ngọn lửa giống như lúc nào, chỗ nào cũng có thể thiêu hủy cô hoàn toàn. Chu Tự Hoành né được cái miệng nhỏ cô đưa lên lấy lòng, dọc theo cổ của cô gặm xuống, hôn xuống, cắn xuống......
Hô hấp của Hựu An càng thêm dồn dập, mạch máu bên gáy cũng tuôn ra gân xanh, nhảy thình thịch, anh gặm khiến cả người cô khổ sở: "Chú Chu, ừ, chú Chu......" Cô mềm mại từng tiếng từng tiếng van xin anh......
Môi Chu Tự Hoành cắn một cái trên lỗ tai cô, thở gấp nói: "Nói, sau này còn dám nói ly hôn với anh không, hả? Cô nhóc chết tiệt này, em phản rồi, dám nói ly hôn......" Dục vọng cọ xát ở bên ngoài của cô, cố chấp muốn có câu trả lời: "Vợ, nói chuyện, nói xong, anh liền cho em, bằng không, hôm nay cả hai ta cứ như vậy mà hao tổn."
Hựu An tứcchịu được, ông chồng này quả thật là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đoán chừng là ghi hận vừa rồi bắt anh ký gia quy nè, lúc này liền ‘công báo tư thù’. Cô muốn đẩy anh ra, lại thấy ánh lửa trong mắt như muốn thiêu sống cô, cuối cùng vẫn không chịu nổi, lí nhí thốt lên hai tiếng: "Không dám, không dám...... A......"
Chu Tự Hoành hung hăng đẩy vào, đẩy thật mạnh, càng lúc càng mạnh, càng lúc càng nhanh, khiến tiếng rầm rì của Hựu An bay mất. Rất nhanh, một luồng khí nóng trong cơ thể dồn dập xông ra, trước mắt trắng bệch, toàn thân giống như bị rút gân cốt, mềm nhũn xuống. Trong dư vận co rút không ngừng, cơ thể mềm yếu mới phát hiện, Chu Tự Hoành không có chút dấu hiệu mềm đi nào.
Một chút hơi sức Hựu An cũng chống đỡ không nổi, nhắm mắt lại, không có ý định để ý tới anh. Chu Tự Hoành nhìn cô như vậy, cúi đầu hung hăng cắn một cái lên khóe miệng mềm mại, Hựu An đau mà mở mắt ra, Chu Tự Hoành nói: "Vợ à, cơ thể của em đẹp không thể tả, ông xã nhỏ của em còn kích động này......"
Hựu An nhỏ giọng làm nũng cầu xin anh: "Chú Chu, người ta mệt mỏi, muốn ngủ......" Chu Tự Hoành cười: "Vợ à, em ngủ thì cứ ngủ, anh dày vò kệ anh”. Nói xong, hai cánh tay cắm vào khuỷu chân của cô chống lên thật cao. Cả người cô dâu nhỏ mềm mại giống như không có xương, hai cái chân trắng mịn gác trên cánh tay, theo tần số cử động của anh mà rung động, rất câu hồn, khiến cho động tác của Chu Tự Hoành càng thêm hung ác. Bàn tay to mở ra, bắt được cái mông của cô dâu nhỏ, từng phát từng phát đẩy vào, vừa sâu vừa mạnh.
Hựu An không khỏi trợn mắt một cái, ông chồng này nói để cho cô ngủ. Anh như vậy cô có thể ngủ được ư! Chu Tự Hoành đâm vài chục cái vẫn chưa đã ghiền, từ trên ghế sofa đứng xuống đất, đem hai chân cô dâu nhỏ vòng ngang hông mình, bắt đầu công kích thật nhanh, công kích hơn chục cái, lại đem cô dâu nhỏ lật qua, túm một cẳng chân của cô lên, từ phía sau đẩy vào.
Hựu An cảm thấy mình sắp bị ông chồng già này phá hủy. Kỳ thực tính ra cũng đã bốn ngày không làm, anh bận hoàn thành chuyện trong bộ đội, lại bận việc mẹ con Lưu Kim Yến. Mỗi ngày, lúc trở về đều đã muộn, cô đã sớm ngủ, đã nhiều lần anh muốn sáp tới gần, mưu đồ bất chính, đều bị Hựu An nghiêm nghị cự tuyệt. Tâm lý Hựu An không thoải mái, sao còn có tâm tư làm cái này.
Mặc dù nói ly hôn cũng chỉ là tức giận nhất thời, nhưng nếu như nh ngày như trước còn kéo dài nữa, Hựu An cảm thấy chuyện ly hôn cũng sẽ không xa.
Mới bốn ngày mà người đàn ông này giống như đói bụng bốn năm, hơn nữa thể lực quá tốt, tựa như uống thuốc kích thích. Hựu An không biết bọn họ giằng co bao lâu, chỉ nhớ, sau khi dày vò đến cùng trên ghế sofa, cô rất không có tiền đồ ngất đi. Sau đó, lúc tỉnh lại, thân thể vẫn còn kịch liệt đung đưa, địa điểm đã từ ghế sofa chuyển đến trên giường trong phòng ngủ. Lúc Hựu An cảm giác mình sắp bị người đàn ông bóp vụn, vụn thành từng mảnh, sau vô số lần giằng co, rốt cuộc anh cũng gầm nhẹ, làm xong.
Tiền gần lên hôn mắt cô, mũi cô, miệng nhỏ của cô, hôn cả cổ, cằm, xương quai xanh, bụng...... của cô. Dù sao cả người đều bị người đàn ông này hôn một lần, giống như tắm nước miếng. Một ít hơi sức Hựu An thật cũng không còn, cả hơi sức cử động đầu ngón tay cũng thiếu, nhắm mắt lại mặc kệ anh.
Chu Tự Hoành hôn đủ vốn, mới ôm cô đi tắm. Sau khi dọn dẹp lưu loát xong, nằm xuống, Hựu An đã khốn đốn đến nổi không thể mở mắt, trước khi ngủ mất, nhớ là bên ngoài cửa sổ trời cũng sụp tối.
Ngủ thẳng một giấc tới mười giờ tối mới tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy Chu Tự Hoành đứng ở trước cửa sổ gọi điện thoại, chỉ mặc quần short lính, trần nửa người trên, đường cong kiên cố hoàn mỹ bày biện ra dưới ánh đèn trên tường, giống như pho tượng Davy, tràn đầy sức lực và hoàn mỹ.
Ước chừng ý thức được sau lưng có động tĩnh, Chu Tự Hoành quay đầu lại cười cười, nhanh chóng nói vào điện thoại: "Như vậy nhé, tôi bảo tiểu Triệu trong đội qua một chuyến. Cô ấy là quân y, bạn học của cô ấy là chủ nhiệm khoa Huyết học, tương đối chuyên nghiệp. Tôi có nhiệm vụ quan trọng trong đội không đi được, cứ vậy trước đi."
Chu Tự Hoành đặt điện thoại xuống, lại gần, chùn chụt hôn một cái: "Vợ, em tỉnh rồi, em xem anh có ngoan không, Lưu Kim Yến gọi điện thoại, anh bảo tiểu Triệu trong đội qua, anh ở nhà với vợ anh."
Hựu An hừ một tiếng, nói: "Cái này là trước mặt em, sau lưng em anh đi đâu làm sao em biết?" Chu Tự Hoành không có cách chỉ một cái lên cái mũi nhỏ nhọn của cô: "Cô nhóc, lỗi chồng em cũng đã nhận, tự kiểm cũng đã viết, gia quy cũng đã ký, em còn muốn thế nào, chẳng lẽ bắt chồng của em quỳ bàn giặt đồ, em mới hết giận sao!"
Hựu An bĩu môi: "Quỳ bàn giặt đồ là còn có lợi cho anh, phải bắt anh quỳ bàn chông. Hôm nào em phải mua một cái, đặt ở cửa, nếu anh lại phạm sai, lần sau sẽ bắt quỳ ở cửa ra vào, không cho vào nhà."
Chu Tự Hoành cắn cái miệng nhỏ nhắn của cô một hớp: "Cô nhóc không có lương tâm, rời giường đi! Cơm cũng làm xong rồi, cả ngày em chưa ăn gì, sau này bị ốm, không phải anh lại đau lòng sao."
Hựu An nói: "Đừng nịnh bợ! Chú Chu, em nghiêm trọng cảnh cáo anh, lúc này nể tình anh sai phạm lần đầu, lại là vô tình mắc phải, em đại nhân đại lượng tha thứ cho anh một lần. Nhưng mà, hiện tại anh cũng biết Lưu Kim Yến đối với anh không đơn thuần. Nếu như anh lại cận kề cô ta, em thật sự rất bài xích, em hận điều này nhất, càng không thể chịu đựng được."
Trong lòng Chu Tự Hoành cũng biết, từ việc chín năm Hựu An cũng không tha thứ cho mẹ cô là có thể nhìn ra. Cô nhóc này hễ cố chấp là không nhận người thân, với mình thật coi là đã rất tha thứ rồi, bất quá tính chất việc của mình và mẹ cô không giống nhau!
Đối với tâm tư của Lưu Kim Yến, Chu Tự Hoành thật không thể giải thích được vì sao, cũng không biết cô ta nghĩ thế nào. Nếu như cô ta không phải là vợ sắp cưới của Phùng Cương, Chu Tự Hoành tuyệt sẽ không nhìn cô ta một cái. Đúng, Lưu Kim Yến thật xinh đẹp, nhưng phụ nữ xinh đẹp rất nhiều. Người duy nhất khiến anh không nhịn mà muốn có được, muốn ôm vào lòng mà yêu thương cũng chỉ có vợ anh. Phụ nữ đều ghen tỵ, trong nhà có bình dấm chua nhỏ như vậy, xem ra sau này mình thực sự phải chú ý một chút, nếu không tại sao mà chết cũng không biết.
Lưu Kim Yến cắn cắn môi để điện thoại xuống, vừa ngẩng đầu, thấy mẹ Phùng đứng ở cửa nhìn cô. Mẹ Phùng đi tới ngồi bên cạnh cô thở dài nói: "Ban đầu lúc thằng Cương chết, các con còn chưa đăng ký, mẹ đã nói con còn trẻ, đừng để đứa bé liên lụy đến cả đời của con. Lúc đầu con cũng đã nghĩ thông, nói không cần đứa bé này, sau đó lại nhất định phải sanh ra. Kim Yến, ở đây không có người ngoài, chỉ có hai mẹ con mình, không cần phải che giấu. Mẹ biết rõ tính khí thằng Cương không tốt, hai tháng trước khi chết, hai người các con vì chuyện nhà cửa mà gây gổ. Không phải là không cho các con mua nhà mới, mà thật không có tiền. Cha của thằng Cương chết s