Hựu An giận điên lên, dù khi còn bé cô bướng bỉnh không có giới hạn, ba cô cũng luyến tiếc không mắng cô, chứ đừng nói là đánh đòn, còn là cởi quần đánh đòn, loại khuất nhục này thực không thể chịu. Uất ức xen lẫn phẫn hận, cô hận không được cắn chết Chu Tự Hoành.
Hai chân đá mấy cái, căn bản là vô dụng, đôi tay khỏe mạnh của người đàn ông này vô cùng lớn, đè cô lại, căn bản cử động một chút cũng không nhúc nhích được. Thật sự không nhịn được nữa, Hựu An oa oa khóc lớn lên.
Chu Tự Hoành thật ra thì chỉ đánh hai cái, hơn nữa cũng không dùng nhiều lực. Trên mông nhỏ trắng như tuyết hiện ra dấu tay hồng hồng, anh liền đau lòng, cộng thêm cô dâu nhỏ vừa khóc, Chu Tự Hoành luống cuống tay chân, kéo Hựu An ôm lên, giơ tay vỗ về sau lưng cô, trấn an cô.
Hựu An một chút cũng không lĩnh tình, rốt cuộc có thể tự nhiên hoạt động, dùng cả tay chân liên tục đánh đá còn chưa giải hận, cúi đầu há mồm liền cắn lên bả vai Chu Tự Hoành, cắn một cái này thật hung ác, giống như muốn ăn sống thịt Chu Tự Hoành. Chu Tự Hoành không nói tiếng nào để cho cô phát tiết, biết cô nhóc uất ức, cách làm của mình xác thực không thỏa đáng, khiến mẹ con Lưu Kim Yến hiểu lầm, cô dâu nhỏ của anh gây sự với anh là đúng.
Hựu An cắn đến khi đau xót, mới thả ra, máu nhanh chóng nhuộm vải màu lụt thành màu lục đậm, mặc dù răng cắn trên bả vai nhỏ, nhưng có vẻ cũng rất đau.
Chu Tự Hoành vuốt vuốt trán cô: "Vợ, hả giận rồi chưa? Chưa hả giận, bả vai bên này của ông xã cũng để cho em cắn." Hựu An lấy mu bàn tay lau mặt một cái, hừ một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới anh.
Chu Tự Hoành thở dài nói: "Anh thật không nghĩ nhiều như vậy. Bất quá, em nói đúng, áy náy với Phùng Cương khiến anh không tự chủ được muốn bồi thường cho mẹ con Lưu Kim Yến, xem nhẹ việc giữa nam và nữ, dễ dàng đưa tới hiểu lầm, chứ đừng nói còn có đứa bé không hiểu chuyện."
Hựu An hừ một tiếng, nhất quyết không tha mà nói: "Ai biết trong lòng anh nghĩ thế nào, không chừng là do anh thích mập mờ như vậy, thích người ta dùng đôi mắt nhỏ khiến người trìu mến nhìn anh. Đàn ông không phải đều như vậy sao đã ăn trong bát, còn phải nhìn trong chậu."
Chu Tự Hoành không khỏi phì cười một tiếng: "Vợ à, vậy em ở trong bát hay ở trong chậu, hả?" Hựu An cực kỳ tức giận, co nắm tay nhỏ đập anh mấy cái, vừa đúng lại đấm lên bả vai của anh, Chu Tự Hoành nhỏ giọng rên lên một tiếng, nhéo gò má của vợ anh, nói: "Vợ, em thật muốn cắn chết chồng em sao! Nhanh, há miệng, để anh xem một chút coi răng có sao không?"
Hựu An né tránh tay của anh: "Nghiêm túc một chút, chớ giả vờ lung lạc, thành thật trả lời câu hỏi." Chu Tự Hoành nói: "Anh thừa nhận chuyện này chồng em làm rất kém, xem nhẹ cảm thụ của em. Anh đã suy nghĩ cẩn thận, suy cho cùng anh ra mặt giúp mẹ con Lưu Kim Yến thật không thích hợp, vừa đúng lúc anh được bạn thông báo khu nhà của mẹ Phùng phải phá bỏ, bà phải dời đi nơi khác. Dựa vào tình huống cụ thể và cần sự chăm sóc thích hợp của mẹ Phùng, anh đã tìm được căn hộ có ba phòng thuận tiện cho việc dọn đi, như vậy bà có thể ở cùng mẹ con Lưu Kim Yến, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau. Vợ à, anh bảo đảm, về sau sẽ không đi, nếu không thì sẽ mang vợ anh đi theo, tuyệt không đơn độc tiếp xúc với các nữ đồng chí, em hài lòng với biểu hiện của anh chứ."
Hựu An hít mũi một cái, suy nghĩ một chút, liếc mắt nhìn anh: "Vậy mới vừa rồi anh đánh em thì sao, đây chính là bạo lực trong hôn nhân, về sau tạo thành thói quen thì phải làm sao? Em cũng không đánh lại anh, chẳng phải là chờ bị đá
Chu Tự Hoành nói: "Anh chỉ đánh hai tát tay, mông nhỏ của em thịt dày, thực đau như vậy sao! Hay là để anh xoa xoa cho em, nếu thực sự không được, anh hôn......"
Mặt Hựu An đỏ lên, cắn môi không để ý tới anh, Chu Tự Hoành với miệng qua cắn môi của cô, nhỏ giọng nói: "Lại nói, em cắn anh thật ác, em nhìn đi......" Nói xong, kéo áo sơ mi, lộ ra hai hàng dấu răng thật sâu, vết máu cũng có chút khô, nhưng vẫn thật là sâu.
Hựu An nghiêng đầu sang chỗ khác nói lầm bầm: "Ai bảo anh đánh mông em?" Chu Tự Hoành ngước đầu hôn cái cằm nhỏ của cô: "Vợ, anh không đúng, anh sai rồi, vừa nghe em mở miệng ngậm miệng nói ly hôn, anh liền giận điên lên. Chuyện chưa có gì, em liền nói ly hôn, em cảm thấy chuyện này em làm đúng sao?"
Tính khí Hựu An bướng bỉnh đến chết, sẽ không nhận sai, huống chi mấy ngày nay bị nhiều uất ức như vậy: "Anh cũng được tiện nghi làm ba rồi, em nói ly hôn thì sao chứ?"
Chu Tự Hoành nói: "Tiện nghi làm ba gì chứ, chờ con gái nhỏ nhà chúng ta ra đời, anh mới làm ba. Vợ, bỏ qua cho anh được không, anh đánh em hai tát tay, em cắn anh một hớp, coi như huề nhau, được không?"
Hựu An hừ một tiếng: "Không thể huề nhau, sớm mai em cũng tìm người đàn ông mang theo đứa bé, ba ngày hai bữa đi chăm sóc lớn nhỏ nhà người ta......"
Cô nói còn chưa dứt lời, Chu Tự Hoành trừng mắt ngẩng đầu lên, sắc mặt tối đen: "Em dám, Hứa Hựu An, em dám vượt tường một chút thử xem, có tin anh giết chết gã đàn ông kia hay không......"
Hựu An nói: "Nhìn coi, nhìn coi, lộ ra vẻ mặt thật rồi kìa! Chú Chu, cùng một sự việc, đặt trên người anh thì được, đặt trên người em, anh lại đòi giết chết người ta. Nói như vậy, không phải em cũng nên giết chết mẹ con Lưu Kim Yến mới công bằng sao."
Chu Tự Hoành không nghĩ tới cô nhóc này gài bẫy anh, đây là đào hố cho anh nhảy. Chỉ là thay đổi vị trí mà suy nghĩ, trận này cô dâu nhỏ chịu uất ức thật đúng là không ít, anh phải dỗ dành thật tốt. Đưa tay sờ sờ mặt của vợ anh, hạ mình nói: "Vợ, anh cũng đã thừa nhận sai lầm, em tha thứ cho chồng em một lần được sao?"
Hựu An nghĩ tới vừa rồi anh còn đánh mông mình, đã cảm thấy tức giận khó chịu, cảm thấy không thể dễ dàng tha cho ông chồng này. Rõ ràng là mình làm sai, còn ngại cô mắng lời thô tục, càng nghĩ càng giận. Tay nhỏ bé bộp một cái, đẩy tay của anh ra, thân thể xoay qua bên cạnh, ngồi vào một bên, nhìn khoảng cách của hai người, còn hơi quá gần, lại nhích tới đầu kia của ghế sofa, nghiêng đầu không để ý tới anh.
Chu Tự Hoành lại mặt dày mày dạn sáp tới gần: "Vợ, em coi thái độ nhận sai của chồng em tốt như vậy, có phải nên giơ tay đánh khẽ, bỏ qua cho chồng em hay không!"
Hứa Hựu An đẩy anh ra: "Ít lôi kéo lung lạc đi, vừa rồi anh đánh em cũng rất có tinh thần đấy?" Chu Tự Hoành không có cách nào, nói: "Vậy em nói xem, thế nào mới được."
Con ngươi của Hựu An xoay chuyển, rốt cuộc quay đầu lại quan sát hai mắt anh nói: "Muốn em tha thứ cho anh cũng không khó, em sợ anh ra tay một lần, về sau liền tạo thành thói quen, cho nên em muốn lập gia quy."
Chu Tự Hoành ngạc nhiên: "Gia quy? Gia quy gì?" Hựu An nói: "Dù sao chính là gia quy, em lập, anh tuân theo." Chu Tự Hoành thấy cô nhếch môi, tròng mắt đảo quanh, vô cùng yêu thích, với miệng qua muốn hôn, bị Hựu An đưa tay ngăn trên miệng anh: "Vấn đề chưa giải quyết, không cho chạm vào em."
Chu Tự Hoành bị cô dâu nhỏ níu quai hàm, hôn xuống tay vợ anh, vô cùng thoải mái đồng ý với cô: "Được, được, vợ anh nói sao thì nghe vậy, ai bảo vợ anh là Đại Bảo Bối nhà chúng ta chứ, gia quy thì gia quy."
Hựu An nghiêng nghiêng đầu nháy nháy mắt, nói: "Trong bộ đội của anh, nếu lính cấp dưới phạm lỗi, anh xử lý thế nào?" Chu Tự Hoành nói: "Đá mấy cái, chạy vũ trang 50 cây số, về phải viết 5000 chữ tự kiểm khắc sâu." Mới vừa nói xong, Chu Tự Hoành đã cảm thấy, anh lại bị vợ anh đào hố.
Quả nhiên Hựu An gật đầu một cái: "Đã như vậy, anh nhất định có nhiều kinh nghiệm. Với lỗi này, anh cũng viết 5000 chữ tự kiểm cho em! Phải khắc sâu, phải nhận rõ sai lầm của mình, nếu không, em sợ anh không nhớ được. Anh ngồi đây mà viết, em vào trong lập gia quy
Nói xong, liền đứng lên, Chu Tự Hoành duỗi cánh tay dài ôm lấy hông của vợ anh: "Vợ, có thể tha thứ hay không, sáng mai anh sẽ viết, gia quy sáng mai em cũng hãy lập. Nhiều ngày anh không có gì kia rồi, ông xã nhỏ nhà em cũng sắp nghẹn điên rồi, không tin, em sờ sờ......" Nói xong, cầm tay nhỏ bé của Hựu An đặt lên trên đũng quần của mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hựu An đỏ bừng, hất anh ra thật nhanh: "Đừng đùa giỡn lưu manh, nếu hôm nay tự kiểm của anh không được thông qua, anh liền ngủ trên ghế sofa, nếu không thì đến phòng khách." Quẳng xuống mấy lời, lắc lắc thân thể nhỏ bé vào trong nhà, đóng cửa, khóa chốt.
Chu Tự Hoành buồn bực khỏi phải nói, thật không suy nghĩ cẩn thận, không phải mình chỉ đánh hai tát tay sao, sao lại phải viết tự kiểm. Nhìn cửa phòng ngủ một chút, cân nhắc tình cảnh của mình cùng hậu quả khi xông vào một chút. Mặc dù một cánh cửa không ngăn được anh, nhưng với tính tình của vợ anh, nếu thật hục hặc với anh, phúc lợi về sau cũng đều bị nhỡ.
Chu Tự Hoành cân nhắc được mất, cuối cùng vẫn là đàng hoàng tìm giấy bút, ngồi dưới đất, ở bên bàn trà vắt hết óc viết tự kiểm. Cho dù như thế nào tối hôm nay cũng phải lên giường với vợ, anh cũng không muốn ngủ trên sofa.
Qua nửa ngày, Hựu An len lén hé một khe cửa nhìn ra phía ngoài, thấy Chu Tự Hoành ngồi dưới đất viết tự kiểm, không khỏi cười trộm một chút. Ôm laptop nhảy lên trên giường, lục lọi trên mạng nửa ngày, vừa khổ công suy nghĩ mấy phương pháp trừng phạt hữu hiệu nhằm vào Chu Tự Hoành, mới vừa chuẩn bị xong, đã nghe thấy tiếng gõ cửa: "Vợ, tự kiểm viết xong rồi."
Hựu An đóng laptop nhảy xuống giường, vừa mới mở cửa ra, Chu Tự Hoành liền ôm lấy cô đặt lên trên cửa, cúi đầu liền ngậm chặt cái miệng nhỏ nhắn của cô, liều mạng ra sức mà hôn, gặm cắn, hút mạnh...... Bàn tay to cũng vô cùng xấu xa thăm dò vào dưới váy của cô, hận không được đi thẳng vào chỗ chính. Cái lão Sắc Quỷ này! Hựu An nghĩ tới liền giận dữ, giãy giụa nửa ngày mới đẩy được anh ra, vuốt ngực khò khè thở gấp: "Chu Tự Hoành, mới vừa rồi em nói như thế nào, bây giờ anh liền bắt đầu không thành thật rồi."
Chu Tự Hoành bị cô dâu nhỏ - vẻ gấp gáp, hơi thở nặng nề - trêu chọc từng dòng từng dòng ‘tà hỏa’ trong lòng tràn ra hận không được trực tiếp đem cô dâu nhỏ của anh ấn trên mặt đất mà làm, mắt hơi híp một cái. Thấy anh như thế, Hựu An cũng biết đây là thẹn quá thành giận, thật nhanh chạy vào phòng khách, ôm laptop chỉ vào anh nói: "Chú Chu, nếu anh nói lời mà không giữ lời, sau này làm sao em có thể tin tưởng anh."
Chu Tự Hoành bị tư thế của cô chọc cười, suy nghĩ một chút, dù sao cũng là thịt trong chén của mình, ăn sớm hay muộn đều như nhau. Hiện tại cô nhóc này đang đắc chí, để cô đắc chí đủ, đợi lát nữa sẽ thấy mình dọn dẹp cô ra sao.
Nghĩ đến chỗ này, Chu Tự Hoành thỏa hiệp nói: "Được, được, anh nói chuyện giữ lời, tự kiểm anh cũng đã viết, gia quy em đã lập xong chưa? Lập xong rồi thì anh ký là được mà."
Hựu An nói: "Anh ở đây chờ em." Nói xong liền chạy vào thư phòng, đóng cửa lại, lại mở ra, ghé đầu ra ngoài, nhìn dáo dác. Chu Tự Hoành nhìn mà không khỏi buồn cười.
Chỉ chốc lát sau, cô cầm một tờ giấy ra ngoài đưa cho Chu Tự Hoành: "Anh đọc cho kỹ, sau khi ký tên thì phải theo đó mà thi hành, có chế độ trừng phạt đấy!"
Chu Tự Hoành liếc ngang một lần, cười hì hì vui vẻ: "Vợ à, gia quy này chỉ nhằm vào anh à, còn với em thì một điều cũng không có." Hựu An già mồm ác lẽ phải nói: "Ai bảo anh phạm sai lầm, thế nào, không vui sao!"
Chu Tự Hoành vội vàng nói: "Vui, vui mà! Chỉ là, cái này quả thật so với 21 điều nhục nước mất chủ quyền còn hà khắc hơn. Vợ à, mức độ trừng phạt này có phải hơi nặng hay không!"
Hựu An ghé đầu nhìn chỗ Chu Tự Hoành chỉ vào một chút: "Phạm vào bất kỳ một điều nào, tình tiết nhẹ thì phạt ngủ phòng khách hai ngày, nặng thì một tháng." Chu Tự