* Cairo, thủ đô của Ai Cập, từ này bắt đầu từ tiếng Ả Rập có nghĩa là “Khải hoàn”. Nhắc đến Ai Cập người ta sẽ nhắc đến Cairo, nhắc đến Cairo thì phải nói tới dòng sông Nile huyền thoại, những kim tự tháp khổng lồ, các ốc đảo xinh đẹp cùng những sa mạc bao la…Thành phố Cairo là thành phố lớn nhất Châu Phi và là trung tâm thương mại, học thuật và văn hóa nổi tiếng.
Sáng sớm, một công ty chuyển phát nhanh ở Papeete [1] gửi đi một gói hàng màu lam nhạt, tới Roma đã là sáng sớm, ngày mới bắt đầu. Nhanh viên chuyển phát gõ cửa sơn trang Simon, một phút đồng hồ sau, quản gia James đã bưng một cái khay bạc đứng trước cửa phòng ngủ chính, trong khay bạc chính là gói hàng màu xanh nhạt: “Tiên sinh, ngài có chuyển phát nhanh, là tiểu thư Chris gửi.”
Đúng lúc Seven đã rời giường, hắn đi qua nhận lấy gói hàng cẩn thận mở ra, là một chậu xương rồng màu trắng kèm theo một máy ghi âm nhỏ.
Mang chậu xương rồng đặt lên cửa sổ, tưới một chút nước, hắn đi vào phòng tắm, máy ghi âm để trên bồn rửa mặt, bật lên, giọng nói khiến hắn nhớ nhung bay ra.
“Alo? Alo? Alo? Ừ, chất lượng âm thanh không tệ lắm.”
Hắn không nói gì, vẫn chưa phát hiện ra bản thân đang cười.
“Hello! Xin chào bạn nhỏ Seven, đây là máy ghi âm em mới mua, nó có tên nga, gọi là Lười Dương Dương (con dê lười), có phải rất dễ thương hay không!”
Hắn tự động bỏ qua cái tên mà nhìn máy ghi âm một cái, trên đó có một con dê hoạt hình, thật là ngốc, có lẽ những đứa con nít sẽ thích.
“Cái nhẫn này rốt cuộc là làm bằng gì nha? Hỏi qua rất nhiều người buôn bán châu báu, họ đều bảo không biết…Ấy ấy, không phải là em đi hỏi giá tiền a!”
“Anh cầm tinh con gì? Đừng nói là thỏ nha?… Quên đi, thỏ cùng chuột ở cùng nhau cũng không tệ.”
“Gần đây đang làm cái gì vậy? Có phải nhớ em đến không ngủ được không? Chao ôi…thật đáng thương.”
Tay cạo râu của hắn run lên một chút, trên cằm lưu lại vết máu nhợt nhạt.
“Hôm nay ở bảo tàng Metropolitan [2] em thấy một cái bình hoa rất xinh đẹp, hôm nào đó anh có thể làm cho em một cái không?”
“Oa oa! Công chúa Pheonix kết hôn, chú rể không phải là anh kìa….Hiện tại anh đang ở Hague sao? Hay là lén trốn ở trong nhà khóc nha?”
Hắn rửa mặt xong, cầm máy ghi âm đến phong đựng quần áo, ngón tay chảy mồ hôi thiếu chút nữa đã cầm không được cái con dê hoạt hình trơn nhẵn ấy.
“Người Eskimo thực nhiệt tình, nhưng mà nơi này thật là lạnh, vì sao lại không có chim cánh cụt nha? Chúng ta nuôi một con đi.”
“Buổi chiều nghe một buổi tọa đàm tại đại học Oxford, à, nói cái gì ấy nhỉ, người thuyết trình nói, đàn ông khi tuổi còn trẻ thì hãy tiết chế một chút mới tốt.”
Khóe miệng hắn co rút.
“Màu sắc của chậu xương rồng này rất đặc biệt, anh chăm sóc nó giúp em.”
“Bên này có một anh thật đẹp trai, hơn cả anh nha! Chao ôi, có nên hỏi điện thoại của hắn hay không?”
Hắn mặc áo sơ mi soi gương, đôi mắt híp lại.
“Anh ngoan ngoãn một chút, không được tìm phụ nữ.”
“Biển thật xanh…Em thích ở bên bờ biển…Muốn ăn món cay Tứ Xuyên…”
“Em sẽ tìm anh, mãi cho đến khi em trở thành một thói quen của anh, bye!”
Cạch! Giọng nói của cô đột nhiên biến mất khiến cho gian phòng yên tĩnh, hắn đứng sững sờ trước cái gương to một lát, nắm chặt máy ghi âm hoạt hình ở trong lòng bàn tay, xoay người rời khỏi phòng ngủ, mặt mũi khôi phục vẻ bình tĩnh: “James.”
Eskimo rất yên tĩnh nên cô có thể ngủ thẳng đến khi tự tỉnh lại. Chris ngáp một cái rồi rời giường, ánh mắt trời trong suốt chiếu xuống, bên ngoài cửa sổ sát đất là bờ biển xanh mênh mông vô hạn, rất đẹp, như thiên đường vậy.
Cô thoải mái uốn mình nằm trong ghế phơi năng chiều, nhìn bến tàu không xa, ở đó có một chiếc trực thăng đang dần chậm rãi hạ xuống.
Một cái bàn dài bày trước mặt cô, quản gia James mặc tây phục màu đen chào hỏi với cô, những cái khay được đưa lên bàn. Chris rất có tinh thần ngồi xuống, ánh mắt mong đợi.
“Có thơm cay xào cua không?”
Quản gia James gật đầu, vén vải che một cái khay bạc lên.
“Có lòng gà chua cay không?”
James quản gia lại gật đầu, lại xốc lên một chỉ ngân che.
“Có mực ngâm tiêu không?”
“Có thịt bò nướng cay không?”
“Có……”
Nhìn đồ ăn đầy bàn, Chris rất không có tiền đồ mà nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng một bó hoa hồng đỏ đưa lên bàn, cắm trong bình thủy tinh, xinh đẹp ướt át.
Quản gia James xoay người: “Mời cô thưởng thức.”
“Cám ơn.”
“Bát đĩa sẽ có người đến thu dọn, xin hỏi cô còn dặn dò gì không?”
“Không có, cám ơn.”
“Tiên sinh chúc cô chơi vui vẻ!”
“Cho tôi gửi lời cảm ơn hắn.”
Quản gia James xoay người, máy bay trực thăng nhanh chóng biến mất nơi chân trời, phảng phất như nó chưa hề xuất hiện nếu không có bàn thức ăn ngon để lại làm bằng chứng.
Không quấy rầy tiểu thư Chris dùng bữa tối, chúng ta sẽ rời khỏi Tahiti, đem màn ảnh chuyển về một nơi khác của Trái Đất, Biển Đỏ [3] , quốc gia sa mạc, ốc đảo sông Nile [4] , thời gian là vào một tuần lễ sau.
Hoàng hôn dần chìm vào sông Nile, mang theo ánh sáng của thần mặt trời Atum [5] , ánh trời cuối chiều rơi hai bên bờ sông nhuộm một tầng sáng lên những cây cọ, ánh sáng lấp lánh tỏa sáng trong bóng chiều, trông như những ngôi sao óng ánh trên đỉnh cây đũa thần, khiến cho thành phố cổ trang nghiêm này thêm hoa lệ lộng lẫy vào đêm.
Buổi tối ở Cairo không khác gì những thành phố khác, ngoại trừ việc trong không khí thỉnh thoảng lại thổi qua mùi cá nướng thơm lừng.
Chiếc du thuyền sang trọng với ánh đèn lộng lẫy dừng bên bờ sông Nile, trên thuyền rất náo nhiệt, những cô gái nhảy mặc váy diễm lệ uốn éo bờ eo nhỏ, múa bụng trên sàn tàu, khăn che mặt che hết đi dung nhan, chỉ để lộ ra đôi mắt khiến bao người mơ mộng.
Trong một căn phòng trên thuyền tụ tập đầy các du khách đến từ khắp thế giới, cho dù là bên bàn tiệc đứng, quầy bar hay bên sân khấu, mọi chỗ đều kín người.
“Một ly Martini.”
Chàng trai trẻ bên trong quầy bar theo lời đi pha rượu, nhìn màu da hẳn là người Ai Cập.
Người khách tựa bên quầy bar hết nhìn đông lại nhìn tây: “Bartender (người pha chế rượu) đâu?”
Chàng trai nhếch miệng cười, lộ ra hai hàm răng trắng, cằm chỉ lên sân khấu: “Người đang biểu diễn ảo thuật ấy.”
Đám người trước sân khấu đều dâng trào mãnh liệt, điều khác biệt là, ảo thuật vốn hay thu hút những khán giả nhí, nhưng ở đây có rất nhiều trưởng thành, đặc biệt là đàn ông, tất cả đều chuyên chú chờ đợi người biểu diễn trên sân khấu.
Đó là một nữ ảo thuật gia trẻ tuổi, áo sơ mi màu da, vật liệu may mặc sính sát lấy thân thể, những tua rua màu đen xung quanh áo chuyển động theo những bước nhảy của cơ thể, giống như quanh cơ thể cô có một lớp lụa mỏng, bờ eo rất nhỏ lại mềm mại, như ẩn như hiện, quần màu đen bó sát người tôn lên cái chân dài lại thon đẹp, đôi giày bó cũng màu đen lại khiến cô trở nên đẹp trai quyến rũ.
Càng đẹp hơn là tư thái của cô, cho dù là từ bàn trắng biến ra một bông hồng, hay từ chiếc mũ đen mang ra một con mèo, ảo thuật tao nhã, tùy ý xoay hông, một cái xoay người, một ánh mắt nhung nhớ, một nét cười thoáng qua, thật khêu gợi.
Trong ánh đèn mông lung của sân khấu, nữ áo thuật gia đang thực hiện màn biểu diễn cắt ngang người, tuy là màn diễn cũ, nhưng điều đáng quan tâm chính là dáng người xinh đẹp của nữ ảo thuật gia, hơn nữa thứ bị cắt không phải là người mà là bức tượng của Nữ hoàng Ai Cập.
Mọi tầm mắt đều tập trung lên người của nữ ảo thuật gia, bao gồm cả hai người đàn ông cực kỳ xuất sắc đứng ở hai bên sân khấu..
Một người mặc quần áo trắng, đôi mắt màu xanh nhạt, khuôn mặt mê người cùng nụ cười lãnh đạm; người khác mặt áo sơ mi màu xám, mái tóc màu vàng nhạt, thân hình thon dài mà cường tráng, toát lên khí chất tao nhã cao quý.
Mà lúc này, có một cô gái bước từ trên cầu thang xoay tròn từ tầng hai đi xuống, làn da màu lúa mì, đôi môi đỏ tươi, mái tóc đen dài thẳng mượt buông tới eo, váy da báo, ủng da màu đen, tất cả đều toát lên vẻ bí ẩn của thần nữ.
Người đẹp đầu tiên là liếc mắt nhìn nữ ảo thuật gia trên sân khấu, khóe mắt lườm người đàn ông áo xám, lắc nhẹ bờ eo đi đến bên kia sân khấu, đến bên cạnh người đàn ông mặc quần áo trắng.
“Đang ở đâu?”
Người đàn ông vẫn nhìn sân khấu, qua vài giây mới đáp: “Khách sạn Winter Palace.”
Cô gái đứng thẳng người, đôi môi đỏ mọng tiến đến bên lỗ tai hắn mờ ám nói: “Đêm nay đợi em.”
Người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm trên sân khấu, từ chối cho ý kiến, cô gái nhìn lại nữ ảo thuật gia trên đài, khóe môi nở nụ cười lạnh, xoay mông đi về phía người đàn ông áo xám, quyến rũ kéo cánh tay của hắn: “Darling (anh yêu), tiên sinh Buonaparte đã đến.”
Khác với khoang thuyền chật chội ồn ào ở lầu một, tầng hai của du thuyền được bài trí càng thêm xa hoa, cũng càng yên tĩnh. Tại đây có mấy người đàn ông đang chơi bài, bên cạnh có mấy người đẹp tiếp khách, màn hình cực lớn treo lơ lửng trên sofa, có hai người đàn ông đang ngồi xem đua ngựa, tại cửa có sáu người vệ sĩ đang ân cần nói chuyện với khách tới, người đàn ông áo xám khoác tay người đẹp váy da báo đi tới: “Seven đã đến sao?”
“Mới đến!” Người đàn ông mặt dài đang trái ôm phải ấm ở bên quầy bar mở miệng: “Tên ấy trực tiếp dùng tàu chở dầu xa hoa của hắn mà đến, thật là kiêu ngạo!”
“Ai kiêu ngạo?” Một giọng đàn ông trầm thấp vang lên từ phía bên cầu thang khác, tất cả mọi người quay đầu, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi đen đí đến, mang kính râm cũng màu đen, trong tay mang theo một cô gái tóc vàng, váy dài màu hoa hồng, cực kỳ xinh đẹp.
Tiếng huýt gió dài đồng thời vang lên, người đàn ông mặt dài bên quầy bar lớn tiếng nói: “Thì ra là dẫn theo tiểu thư Sophie Na, khó trách hành trình trên biển lại lãng mạn như vậy.”
Tất cả mọi người đàn ông trên khoang thuyền đều đứng dậy bắt tay Seven thăm hỏi, sau đó lại ngồi xuống tiếp tục chơi bài hoặc xem đua ngựa. Seven cùng người đàn ông áo xám đều ngồi bên sòng bạc, người đẹp váy da báo dựa vào bên cạnh người đàn ông áo xám, vừa vặn đối diện với Seven cùng Sophie Na, vì thế ánh mắt cô ta cố tình hoặc vô tình quyến rũ nhìn Seven. Seven vẫn chưa bỏ kính râm ra, không nhìn thấy gì, nhưng Sophie Na ở bên cạnh thiếu chút nữa đã không nhịn cười được.
Người đàn ông mặt dài không chơi bài, thỉnh thoảng ở bên cạnh chen vào: “Seven, tôi cho rằng anh muốn cưới công chúa Hà Lan, còn nghĩ anh sẽ mang Sophie Na tặng cho tôi chứ!”
“Bên cạnh tôi không có cô gái nào đẹp như Sophie Na vậy!”
“Khi tôi vừa vào du thuyền đã thấy được một người.” Một người đàn ông mang kính đột nhiên mở miệng.
“Sao? Xinh đẹp nhiều không?”
“Xinh đẹp đến……” Người đàn ông híp mắt suy nghĩ, đột nhiên cười thật hạ lưu: “Xinh đẹp đến mức vừa thấy đã muốn lôi lên giường.”
Căn phòng thoáng yên lặng một chút đã bùng nổ, người đàn ông mặt dài kêu: “Cô gái nào? Trên thuyền này sao?”
Người đàn ông mang kính mắt gọi quản lý tới: “Đi gọi nữ bartender ở dưới lầu lên đây.”
Quản lý có chút khó xử: “Cô ấy chỉ là người làm việc tạm thời…”
Một tấm ngân phiếu bay ra: “Vậy mời cô ấy lên đây uống vài chén rượu.”
Qua mấy phút sau, từ cầu thang truyền đến tiếng bước chân, khí thế tựa hồ rất dào dạt, nghe th