Duyệt nên có chút ngạc nhiên, sợ cô nghi ngờ cho là anh cố ý muốn phân chia ranh giới, Thẩm Phi kìm lòng không được liền giải thích, "Sẽ không vì tôi ở nhà đứng hàng thứ lão Nhị, cho nên nghĩ bọn họ mới gọi tôi là Thẩm Nhị gia chứ?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Bọn họ gọi tôi Nhị gia, bởi vì cảm thấy tôi rất hai. Người khác có thể cảm thấy như vậy, cô không được!" Bởi vì cô chỉ có thể sùng bái tôi, kính ngưỡng tôi, vì tôi cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!
"Phốc! ! !" Cái giải thích này, tâm tình của Gia Duyệt mới vừa đảo qua lo lắng, bỗng dưng phun cười ra tiếng.
"Không được cười."
"Nhị gia, Nhị gia."
"Không cho phép gọi."
"Ha ha ha ha, anh hai hàng, hai thật tốt, thật đáng yêu nhé."
". . . . . . Có thật không?"
Thật sự rất khó tưởng tượng, đương kim giới phim ảnh "hot" nhất - Thẩm Phi, vô số hào quang lóng lánh chỉa vào Thẩm Phi, cả ngày Thẩm Phi bị một đám mê điện ảnh đuổi theo cưng chiều. . . . . . Thế nhưng bạn bè bên cạnh không ngần ngại chút nào bởi vì lý do kia mà luôn mồm gọi anh là Nhị gia.
Mà bí mật của anh hình như quả thật không cần đến bất kỳ từ bạn bè hoặc đoàn đội khen tặng.
Có lẽ là bởi vì lời khen tặng anh thật sự nghe quá nhiều.
Hoặc giả anh cho phép, trong giá trị quan kia có chút nịnh nọt căn bản không đáng tiền.
Mặc kệ như thế nào, Gia Duyệt phát hiện một chuyện càng khó tưởng tượng hơn, cô đối với người ban đầu bắt cóc mình, người đàn ông ác liệt hôn cô hù dọa cô càng ngày càng có cảm tình rồi.
Cho dù biết rõ mình cũng chỉ con mồi trong cuộc đánh cuộc giữa anh và bạn bè, biết rõ anh đến gần cô không đơn thuần là mục đích chỉ định cô. Lòng của cô còn chưa chịu khống chế mà hướng tới anh dựa sát.
Buổi sáng nếu như nhận được nụ cười của anh, tâm tình cô sẽ vui vẻ tràn đầy hăng hái.
Nếu như quả bị tính khí rời giường còn chưa biến mất của anh liên lụy, cô sẽ ấm ức thẳng tới giữa trưa.
Tựa như hôm nay vậy, nhìn anh nhíu mày, oán trách nói: "Đạo diễn Lưu đó thật sự rất khó trị, mấy ngày trước tôi cũng nhìn thấy anh ta ở nơi đấy quay phim, cố ý bảo cô đem kịch bản tới, sau khi đọc thuộc, mới tìm anh, người này lại còn nói tôi hoàn toàn không có biện pháp đảm nhiệm nhân vật này. Có lầm hay không, tại sao anh ta còn kiêu ngạo hơn so với tôi. Nếu không phải là anh ta có phân thượng khi được tôi thần tượng, tôi nhất định đánh anh ta, miệng ói nước, so ngón giữa với anh ta."
". . . . . ." Thì ra là khi anh thần tượng cũng có chỗ tốt, chính là không bị anh đánh, nhổ nước miếng, so ngón giữa.
Được rồi, tuy rằng thái độ của anh đối với thần tượng còn chờ thương thảo.
Nhưng từ lúc Gia Duyệt làm trợ lý của anh tới nay, lần đầu tiên nhìn thấy anh cố gắng muốn đi tranh thủ một nhân vật.
Vu công vu tư, cô đều không lý do để mặc cho một mình anh rối rắm.
Lại vừa lúc Lâm Cẩm thân là người đại diện của anh cũng nghĩ như vậy.
Kết quả là, hai người bọn họ đạt thành liên minh, mới có bữa tiệc vào giờ phút này.
"Đạo diễn Lưu, mặc dù Phi ca vẫn rất muốn hợp tác với anh ta, nhưng cậu ấy chưa bao giờ mù quáng, mới bắt đầu cậu ấy không đồng ý kế tiếp là bởi vì cậu ấy còn chưa xem qua kịch bản, sợ mình không có biện pháp đảm nhiệm nhân vật này. Cho đến khi đem kịch bản xem vô số lần, cậu ấy mới tới tìm ngài tự tiến cử, điều này chứng minh cậu ấy thật có thể." Lâm Cẩm rất ra sức bán Thẩm Phi.
Ngược lại người trong cuộc không đếm xỉa đến chỉ lo hưởng thụ thức ăn ngon.
Đạo diễn Lưu liếc anh một cái, thật cũng không quá để ý anh vô lễ, nụ cười giắt bên má vẫn thân thiện như cũ: "Tôi cũng đề cập tới Thẩm Phi, chụp điện ảnh trước đó của cậu ấy tôi đều có nhìn, tôi rất thưởng thức cậu ấu, nhưng nhân vật này thật không thích hợp với cậu ấy. Gia Duyệt biết, tôi cũng không phải cái loại mù quáng theo đuổi siêu sao hiệu ứng đạo diễn."
"Vậy ngài cũng đừng đem Thẩm Phi tương đương siêu sao." Gia Duyệt đáp lại rất tùy ý, nhìn ra được đối mặt với Lưu đạo thì cô không thận trọng giống như Lâm Cẩm. Đủ để thấy, giao tình giữa cô và Lưu đạo diễn không cạn.
"Mấu chốt là cậu ấy có thể không đem mình làm thành siêu sao sao? Cô cũng rõ ràng, người đàn ông số một bởi vì tuổi thơ gặp phải sự cố trị liệu mà mất thính giác, sau khi lớn lên trở thành bác sỹ, mà cậu ta chưa bao giờ có tuổi thơ trong bóng mờ, lựa chọn làm bác sỹ đều chỉ vì phát sinh bi kịch trên người mình, trả thù trên người bệnh nhân vô tội. Cậu ta làm đủ trò xấu, ở trong mắt người nhà rồi lại hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ. Mâu thuẫn nhân vật như vậy, cô cảm thấy Thẩm Phi có thể khống chế?"
"Có thể. Anh căn bản cũng là người biến thái như vậy nha, đều không cần diễn, bổn sắc biểu diễn là được." Gia Duyệt cười vỗ vỗ lưng Thẩm Phi, làm hại chính anh đang ăn ngấu ăn nghiến thiếu chút nữa nghẹn, thật may là Lâm Cẩm vội vàng đưa nước.
"Tôi nói cô. . . . . ." Đạo diễn Lưu lắc đầu một cái, cười gõ nhẹ đầu Gia Duyệt, "Nói cái gì cũng làm cho cô nói. Ban đầu thảo luận với cô cấu tứ của kịch bản thì cô nói nhân vật này căn bản là chế tạo riêng vì Nguyên Tu, bổn sắc biểu diễn của anh ta được. Đồng nhất thời gian, trong nháy mắt, người thích hợp lại biến thành Thẩm Phi rồi. Thì ra nghệ sĩ cô hợp tác từng người đều là biến thái?"
"Ai du, tôi lúc ấy chính là ếch ngồi đáy giếng chứ sao. Đã biết Thẩm Phi, sau mới biết, thì ra là chuyện biến thái như vậy cũng sẽ là nhân ngoại hữu nhân."
"Cô. . . . . ."
Đạo diễn Lưu vốn còn muốn nói gì đó, đầu kia, Thẩm Phi cuối cùng cũng ăn no, ưu nhã lau lau khóe miệng, đột nhiên toát ra một câu: "Giao cho tôi một cơ hội quay phim thử, được hay không được, thử qua rồi nói."
"Nhưng nếu cậu không kết hôn, cũng không còn bạn gái cố định, tôi sợ cậu sẽ diễn không tốt phần diễn chung sống với vợ. . . . . ."
"Rất nhiều diễn viên diễn cảnh chết cũng không có chân chính chết qua."
"Được rồi, vậy tôi sẽ bảo nhân viên sắp xếp, xác định xong thì tôi sẽ bảo trợ lý liên lạc với Gia Duyệt. . . . . ."
Thẩm Phi lại một lần ngắt lời anh: "Liên lạc với tiểu Cẩm đi, Gia Duyệt chỉ là trợ lý."
Không khí hơi lúng túng mấy giây, Gia Duyệt vốn cho là Đạo diễn Lưu bị cắt đứt lần nữa sẽ có chút không vui mừng.
"Cũng tốt." Không ngờ tới Đạo diễn Lưu sửng sốt, trong ánh mắt bất thình lình tuôn ra một loại ánh sáng.
Biết nhiều năm, loại ánh sáng này trong mắt của anh, Gia Duyệt rất quen thuộc.
Mỗi lần anh nhìn thấy bản thân diễn viên điện ảnh thích hợp, cũng sẽ thành dạng này, giống như báo con đột nhiên nhìn thấy con mồi.
Thế nhưng biến chuyển có thể cũng quá đột nhiên hay không? Hoàn toàn cũng không có bước ngoặt ư!
Cho đến khi bữa tiệc kết thúc, Gia Duyệt cùng bọn Thẩm Phi tiễn Đạo diễn Lưu đến bãi đỗ xe, trước khi lên xe, Đạo diễn Lưu đột nhiên nói: "A, các cậu lên xe trước đi, tôi còn có mấy câu phải nói với Gia Duyệt."
"Ông nói đi." Thẩm Phi rất phối hợp gật gật đầu, nhưng không có ý tứ muốn rời đi.
Gia Duyệt quá quen thuộc với cá tính động kinh của anh, chỉ sợ ở thời khắc quan trọng anh đắc tội Đạo diễn Lưu, không thể làm gì khác hơn là hướng Lâm Cẩm nháy mắt.
Thật may là, tiểu Cẩm không cần ám hiệu cũng mạnh mẽ đem Thẩm Phi túm đi nha.
Cho đến khi đưa mắt nhìn thấy hai người bọn họ lên xe cách đó không xa, đạo diễn Lưu mới nói: "Tôi sớm nói qua với cô, đem tinh lực tiêu vào trên người Nguyên Tu thật không đáng giá. Cô còn trách tôi nhiều năm như vậy rồi mà không cho cậu ta cơ hội, cô phải nâng cậu ta lên cao chút, chỉ sợ lần này cô sẽ rơi nặng hơn."
"Đúng á đúng á, không nghe lời dạy của người già thua thiệt ở ngay trước mắt nha, hiện tại tôi đã hiểu." Gia Duyệt cười hì hì trả lời.
"Ít nói năng ngọt xớt với tooi, người ta nói một ngày là thầy cả đời làm thầy, mặc dù cô đã sớm tốt nghiệp, tôi vẫn còn là lão sư của cô, nghiêm túc một chút, cô biết cấm kỵ của tôi, tiểu tử kia có ham mê bất lương gì không?"
"Yên tâm, trước cái kia có chút tin tức mặt trái làm sao tới ngài cũng rõ ràng. Sau đó tôi có điều tra, anh ta vẫn rất nóng lòng với sự nghiệp công ích, cuộc sống rất khỏe mạnh, không hút thuốc lá không say rượu. Về phần ngài ghét ham mê bất lương nhất, anh tuyệt đối không có." Gia Duyệt lời thề son sắt mà bảo chứng.
"Vậy thì tốt, cô có thể lo lắng xuống."
"Ai?" Người nên lo lắng xuống là anh ấy chứ?
"Cô không có nói với cậu ta lão sư lúc cô học đại học sao? Nhìn ánh mắt của anh ta nhìn tôi tựa như tình địch ý. Còn không cho tôi liên lạc với cô, nhất định cường điệu Lâm Cẩm mới là người đại diện của cậu ta. Tôi cũng muốn đơn độc tâm sự với học trò của mình, cậu ta còn không chịu đi."
". . . . . ." Cho nên?
"Cô còn chưa hiểu rõ ý của tôi?" Đứa nhỏ này, lúc nào thì trì độn thế kia rồi, bị Nguyên Tu hành hạ thấy ngu chưa.
Gia Duyệt ngây ngốc lắc đầu một cái, thật ra thì cô mơ hồ hiểu một chút, nhưng lại cảm giác có phải mình lầm phương hướng rồi hay không, bởi vì căn bản là không thể.
Kết quả, đạo diễn Lưu rất nghiêm túc cho ra đáp án, chứng minh phương hướng con đường riêng của cô hoàn toàn chính xác.
"Cậu ta thích cô."
— Cậu ta thích cô.
Là cô nghe lầm sao? Giống như cũng không có khả năng lắm. Cô không giống như nhân vật nam chính nam Nhất Hào trong phim ảnh bởi vì tuổi thơ gặp sự cố điều trị mà mất thính giác.
Đó là Lưu giáo sư hiểu lầm? Ừ, cái này có thể.
Mặc dù cô thừa nhận mình quả thật có một tia mong đợi, nhưng sự thật chính là sự thật, Thẩm Phi làm sao sẽ thích cô đây?
—— Tôi là Thẩm Phi, Thẩm Phi đó. Có bao nhiêu thiếu nữ đứng xếp hàng muốn kết giao cùng tôi, từ danh viện thiên kim cho tới minh tinh hạng ba, tùy tiện cầm một người ra cũng có cấp bậc hơn so với cô. Tôi sẽ ghen vì cô?
— Cô có thể vũ nhục nhân cách của tôi, nhưng không thể vũ nhục thưởng thức của tôi.
Những lời này là do chính anh nói, vào khoảng mấy ngày trước, lời nói còn văng vẳng bên tai.
Nghĩ tới đây, Gia Duyệt buồn cười lắc đầu một cái.
Hồi hồn thì vừa vặn đã đến trước xe, cô như không có việc gì chui lên xe, vẫn không dám nhìn Thẩm Phi bên cạnh.
Nhưng đợi đã lâu, cũng không nhìn thấy Lâm Cẩm ở trên ghế lái, xe tự nhiên cũng liền không ai lái: "Tiểu Cẩm đâu?"
"Tôi để cho cậu ấy đi nhà cầu."
". . . . . ." Vừa không phải trẻ em ở nhà trẻ, đi nhà cầu còn phải được anh phê chuẩn?
"Mới vừa rồi lão đầu kia nói gì với cô?"
"Này, không cần cứ gọi lão đầu lão đầu như vậy, rất không tôn trọng người."
"Tại sao không đi nói anh ta? Cái loại đó đem trợ lý của tôi ra có hành động đùa bỡn, coi là tôn trọng người sao?"
Gia Duyệt tức giận quét tới một đạo xem thường: "Cái gì gọi là trợ lý của tôi ra có hành động đùa bỡn. Làm ơn, anh ta là giáo sư của tôi lúc học đại học, Lão sư cùng học sinh lâu ngày không thấy, muốn đơn độc nói chuyện phiếm vài câu rất bình thường đó."
"Thúi lắm, các người trước đây không lâu mới vừa gặp qua." Vừa nói kịch bản, vừa nói nhân vật, nào có cái gì tốt để nói chuyện.
"Vậy thì thế nào? Gặp qua cũng không tán gẫu, lúc đại học tôi còn ngày ngày thấy anh ta đấy, có rất nhiều đề tài có thể tán gẫu." Rống, tại sao có thể có người đàn ông dã man không hiểu chuyện như vậy.
"Chà CMN, đừng nói với tôi các người còn có một đoạn chuyện cũ thầy trò yêu nhau đấy!"