là Câu Hồn ---- người từng bỏ rơi cô ----- à, chú ý lúc cô là con mèo nhé.
Trong chớp mắt, cánh tay Nam Cung Cẩm xuất hiện một vệt máu.
"Nam Cung Cẩm! Cẩn thận! "
Lại một nhát kiếm vô tình, đâm thẳng về phía ngực Nam Cung Cẩm.
Cô hét lên một tiếng, chẳng nghĩ ngợi gì xông thẳng lên trước, định đỡ nhát kiếm này cho Nam Cung Cẩm. Cô lo sợ, lo sợ mất y, mất người đàn ông mà cô yêu thương nhất này.
"Nhóc con! " Nam Cung Cẩm la lên, kịp thời nắm lấy cánh tay Ôn Tâm, ôm cô vào lòng, đôi tay che chắn lấy thân cô.
Một cái cắn răng, để mặt kiếm dài đâm vào vai y, y ngẩng đầu rên, đôi tay vẫn không thả Ôn Tâm ra, vẫn ôm chầm lấy cô.
Rất tốt, y nổi giận thật rồi! Nam Cung Cẩm quay người, dồn hết nội cung, tung chưởng vào ngực Câu Hồn, nhưng bị y né được. Tiếc rằng đây chỉ là hư chiêu, Nam Cung Cẩm nhếch môi cười, thân hình lượn lên, tung một đòn nặng vào vai Câu Hồn, đánh y bay xa mấy mét.
Câu Hồn lưng đập vào tường, không dịch chuyển được nửa bước, máu tươi chảy ra từ khóe môi.
Nam Cung Cẩm định bước lên trước, tiếp đó, y kinh ngạc, vì một bàn tay bé bỏng và nóng hổi đang run rẩy nắm kéo cánh tay y.
"Chờ đã! Tiểu Cẩm, tha cho hắn đi. "
Y chau mày. "Nàng quen hắn? "
"Hắn đã từng cứu ta. "
Lúc đó cô chợt cảm thấy có một ánh nhìn băng giá lườm mình, cả người như rơi vào hang động bằng băng, lạnh thấu tim. Cô đương nhiên biết, người nhìn cô là Câu Hồn!
"Câu Hồn. " Ôn Tâm quay lại nhìn y nói: "Không cần nghi ngờ, ta biết ngươi là sát thủ Câu Hồn. Ngươi còn nhớ đã từng cứu một con mèo trắng không? "
Cô chần chừ một lát, ngẩng đầu nhìn Nam Cung Cẩm, tự đáp: "Đó chính là ta. "
Trên mặt Đường Lăng vẫn không có biểu cảm, chỉ là ánh mắt thoáng qua một tia sáng.
"Ta biết ngươi có "Ba không giết": Không giết người bị thương, không giết người trốn thoát, không giết đàn bà và trẻ con. Ta, ngươi tất nhiên sẽ không giết, vì ta là đàn bà. Còn hắn, " Ôn Tâm chỉ Nam Cung Cẩm, tiếp tục nói: "Ta tin ngươi cũng sẽ không tìm giết hắn rồi, hắn là người trốn thoát. Đúng không? " Hắn là sát thủ, nhưng không phải sát thủ quá lạnh lùng, đối với động vật còn thế, huống hồ là người? Tuy biết rằng vô lý, nhưng trực giác bảo với cô, hắn là một người tốt.
Lâu sau, Đường Lăng gật đầu với cô, chống kiếm xuống đất, từ từ đứng lên. Trước lúc đi, quay lại khẽ nhìn, chỉ nói một câu.
"Ta sẽ ghi nhớ cô. " Trong lời nói thoáng lộ một sự hối tiếc.
Đây là một hối tiếc, dường như đang ở bên hồ cầu nguyện, nghe thấy những tiếng than thở của những người từng ném đồng xu vào.
Sau khi Câu Hồn đi khỏi, Nam Cung Cẩm thở một hơi, cắn chặt răng nói một câu: "Dìu ta về vương phủ...." Chịu đựng rất lâu, lưng y giờ đây đã đau đến muốn chết.
Bàn tay nhỏ nhắn của Ôn Tâm vòng ra sau lưng y, lòng bàn tay lập tức cảm nhận được thứ chất lỏng dính dính, cô rút tay về xem, các ngón tay nhuốm những vết máu đỏ.
…
Ôn Tâm kinh hãi la lên: "Nam Cung...Cẩm, ngươi có sao không? "
"Chắc là đau lắm!"
Vớ vẩn! Sau lưng bị người ta đâm một nhát, làm thế nào mà không đau được. Quan tâm nên rối trí, Ôn Tâm vừa mở miệng đã cảm thấy câu hỏi của mình thật ngu ngốc.
"Chỉ là vết thương nhỏ, không sao. " Y nhẹ nhàng nói. Nhưng khi đại phu cởi áo y ra, cô đã rít một hơi dài.....
Dưới ánh sáng yếu ớt trong phòng, cô cũng có thể thấy rõ cơ thể y, lồng ngực màu đồng đầm đìa mồ hôi, làn da sáng bóng tản phát một ánh sáng quyến rũ, nhưng sau lưng y lại hằn một vết thương sâu, sâu đến thấy cả xương, màu đỏ bắt mắt tuôn trào như suối, màu đỏ tươi, đỏ tươi....
Lòng cô chợt quặn đau, một cơn đau đột kích nơi con tim, tim đập ngày càng nhanh, mỗi nhịp đập khiến cô đau đến không thể hít thở.
Cô lặng lẽ nhìn đại phu xuyên kim xỏ chỉ, sau đó im ắng nhìn đại phu khử trùng, may lại, bôi thuốc, buộc khăn sạch cho hắn.
Vết thương không có thuốc gây tê, chắc là rất đau. Nhưng hắn nhìn thấy vẻ mặt đau lòng chăm chú của cô, lại còn bất giác quên cả đau, thậm chí còn nở nụ cười dịu dàng.
Đại phu lau mồ hôi, cuối cùng đã băng bó vết thương xong rồi. Sau đó, Nam Cung Cẩm vẫy tay ra ý cho đại phu lui xuống.
"Còn đau không? " Ôn Tâm run rẩy lấy tay sờ miếng vải băng nhuốm máu tươi, cảm nhận những tế bào nhỏ đang di động trên ngón tay, cô nghẹn ngào nói: "Đều là do ta hại cả. Nếu không phải ta nhiều chuyện xông lên đỡ giúp ngươi, ngươi sẽ không vì cứu ta mà bị thương nặng như vậy. "
"Nhưng rất may là người bị thương không phải nàng. " Y đứng dậy, đưa tay khẽ vuốt nhẹ mặt cô.
Cô nhìn thẳng đôi mắt hắn, nói: "Ta có vài câu hỏi muốn hỏi ngươi, ngươi phải trả lời ta thật lòng. "
"Nàng hỏi."
"Nếu sau này ta không biết bao giờ lại bị biến thành mèo, ngươi cũng vẫn yêu ta chứ? "
"Yêu"
"Nếu sau này ta có khả năng cứ nửa người nửa mèo như thế, ngươi cũng vẫn yêu ta chứ? "
"Yêu"
"Cho dù ta không thể nào biến thành người, mãi mãi chỉ là một con mèo, ngươi cũng vẫn yêu ta chứ? "
"Yêu"
Ba từ "Yêu", âm điệu ngày càng nặng, âm điệu ngày càng sâu sắc, như dụi thẳng vào con tim, gợi dậy một sự xao động cuồng dại. Cô thừa nhận, lần này cô sẽ không buông tay nữa, không bỏ mặc được, không rời thân nổi, không định thần được rồi. Trong mắt rưng rưng làn sương mỏng, sau đó hóa thành những giọt trân châu lệ trong veo, chảy dài xuống má.
"Đừng khóc....." Nước mắt cô khiến tâm y thắt lại, y nhẹ nhàng, dịu dàng ôm cô vào lòng, nâng cằm cô lên, xót xa hôn lên mũi, mắt, sau cùng là môi cô.....
Cho đến khi cô không thở nổi, y mới bịn rịn thả lỏng cơ thể hai người ra.
"Ta phải nói trước với ngươi, tốt nhất là ngươi nên có tâm lý chuẩn bị. Kiếp này ngoài ta ra, ta sẽ không cho bất kỳ đàn bà hay đàn ông bám theo ngươi, tất nhiên cũng không cho ngươi cơ hội lăng nhăng với đàn bà hay đàn ông khác. " Bản tính đanh đá của Ôn Tâm đã trở về rồi.
Trước kia cô đã suy nghĩ quá nhiều nên đã bó chặt bản thân. Cứ suy nghĩ nhiều, thế giới còn biết bao nhiêu việc, đừng đặt nặng vấn đề thì thế giới sẽ không còn rắc rối!
Cô yêu hắn, muốn yêu hắn hết suốt cuộc đời này, bất kể cô có thể trở thành người hay không, bất kể cô có phải mãi mãi cũng chỉ là một con mèo.
Suy cho cùng, hạnh phúc là phải nắm chặt trong tay mình, chứ không phải nằm trong miệng người khác!
"Tại sao lại có cả đàn ông? " Nam Cung Cẩm buồn cười hỏi.
"Ai bảo ngươi nam sinh nữ tướng, huynh đệ của ngươi lại có sở thích đó, nói không chừng trong lúc không để ý sẽ bị gã đàn ông hoang nào khác cuỗm mất. " Ôn Tâm hứ hứ một tiếng, độc đoán tuyên cáo, "Kiếp này ngươi chỉ có thể thuộc về ta! " Bàn tay còn mạnh dạn ôm lấy eo y.
Trời ạ! Từ bé đến nay, y chưa bao giờ nghĩ đến sự phấn khởi muốn bay vút lên trời trong khoảnh khắc này. Đây là lần đầu cô nói những lời tỏ tình, có phải y có quyền mơ tưởng rằng cô cũng yêu y rồi không?
"Nhìn ngươi vui như thế, ta coi như ngươi đã đồng ý nha. " Cô tự ý phán đoán.
"Nếu ta không đồng ý thì sao? " Y không kìm nổi muốn trêu đùa cô.
"Không được! Ta nói một là một. " Cô không cho y phản bác, nói với giọng độ rất chuyên chế, thêm vào đó là uy hiếp, "Nếu không thì ngươi đừng hối hận, ta đi tìm người khác! "
"Nàng dám! Nàng là của ta! " Y vừa nói vừa ôm chặt cô lại, thấp giọng la bên tai cô.
"Biết lợi hại của ta rồi chứ, chỉ cần là người Ôn Tâm này yêu, suốt đời cũng chỉ có thể thuộc về ta! " Cô kiên định nhìn vào mắt y, không để y cự tuyệt, sự chiếm hữu đã lộ rõ trong con mắt đen láy của cô.
Y khẽ cười, rất thích bộ dạng độc đoán lúc này của cô.
"Nhóc con, " Y khẽ hôn lên trán cô, trên mặt y chất chứa đầy những tình cảm nồng cháy, nhìn cô chân tình, "Ta yêu nàng. "
"Ta cũng yêu ngươi....." Cô bị y ôm chặt, khuôn mặt bé xinh tựa vào trước ngực y, lắng nghe nhịp tim loạn xạ của y.
"Tiểu Cẩm, đệ làm gì thế này? Đi thẳng ra, nằm ngang về…" m thanh Lý Ngự bỗng vang vào trong phòng, hai người đang ôm nhau vội vàng tách ra. "....Này.....Ồ…" Tiếng "Ồ" khiến Ôn Tâm đỏ tía đôi má, cô đang tiến hành tỏ tình mà.
"Ta nói này Tiểu Cẩm!" Lý Ngự lên trước đỡ y, nửa như đang cười, vẻ mặt khá là mờ ám, cười rằng: "Không tệ đấy, ra ngoài bị thương thì đã mang về một tiểu mỹ nhân, diễm phúc không kém! " Lý Ngự đỡ y ngồi vào ghế. "Nhưng nhìn dáng vẻ đệ, vết thương không nhẹ, đàm tình thuyết ái cũng đâu cần gấp như vậy? Nói ta nghe xem rốt cục ai đã làm đệ bị thương? "
Lý Ngự bất giác chau mày. Tiểu Cẩm bị thương đến nơi này của hắn là muốn xử lý nhẹ nhàng qua chuyện, dưới vòm trời này người có thể khiến Tiểu Cẩm bị thương như vậy chẳng có mấy người.
Nam Cung Cẩm thẳng thắng trả lời: " Câu Hồn "
Lý Ngự quay sang nhìn Ôn Tâm bên cạnh, Nam Cung Cẩm hiểu ý y, cười bảo: "Không sao. "
Xem ra Tiểu Cẩm rất tin tưởng người đàn bà xa lạ trước mặt này.
Thật kỳ lạ! Đây là Tiểu Cẩm không gần nữ sắc, chỉ yêu mèo con sao?
Trong lòng Lý Ngự tuy còn thắc mắc nhưng cũng tạm gác lại, tiếp tục nói: "Tàn Nguyệt chẳng phải đã hủy rồi sao? Tại sao Câu Hồn lại còn muốn giết đệ? "
…
"Đệ nói là Tàn Nguyệt đã hủy, nhưng không nói rằng sát thủ phái đi sẽ không tiếp tục chấp hành nhiệm vụ! "
"Xem ra tên Câu Hồn này bản lĩnh không nhỏ, lại còn điều tra ra đệ chính là Ám Ảnh các chủ. Sau đó thì sao? Đệ bị thương, còn hắn ? "
"Hắn sẽ không tới giết đệ nữa. " Nam Cung Cẩm nhẹ nhàng thuật lại.
"Vậy thì tốt.... " "Ơ, phải rồi, mèo hoang bé bỏng đâu? "
Nam Cung Cẩm cười nói: "Đang ở trước mặt huynh còn gì? "
Lý Ngự nhìn xung quanh, chẳng thấy bóng dáng mèo con, mặt mày ngu ngơ hỏi : "Đâu? "
Lúc này Ôn Tâm không nhịn được cười ha hả lên, sau đó nhảy đến trước mặt Lý Ngự, chỉ vào mũi mình nói: "Là ta chứ ai! "
"Cô? " Hắn có chút kinh ngạc, nhìn Nam Cung Cẩm cũng gật đầu với hắn, lại càng tỏ ra khó tin : "Sao có thể như vậy? Nó là mèo, cô là người mà! "
"Tại sao ta không thể là mèo và là người chứ? "
"Ta không tin, trừ phi cô có thể chứng minh! " Y đứng tại chỗ, đôi tay chống nhạnh, ra vẻ ta đây.
"Ngươi không tin ta cũng hết cách, nhưng...." Ôn Tâm tinh nghịch, "Ta biết một số việc chỉ có ta và ngươi mới biết thôi. "
"Cái gì? Ngươi nói nghe xem. "
"Ai đó, khi tắm thích nhất là hát, không hát không chịu được; Ai đó trên mông có ba nốt ruồi, chú ý nha, ba nốt nối liền thành tam giác; Ai đó sáng dậy việc đầu tiên phải làm là soi gương, sau đó nói với mình rằng, đẹp trai quá; Ai đó, thích nói cùng một câu với phụ nữ: "Ta thích nhất bộ dạng nàng không mặc quần áo". ...."
Càng nghe, hai mắt Lý Ngự càng lồi ra và tròn xoe, miệng há to như cái chậu, nghĩ đến những liệt kê không sai, y chỉ lộ được khuôn mặt kinh ngạc của một kẻ xui rủi.
"Tiểu Cẩm, đệ mang đưa người đàn bà này đi, nếu không ta sợ ta sẽ không kìm chế nổi, giết cô ta diệt khẩu! "
"Ngươi tưởng ta thích nhìn thấy ngươi sao, tên lộ liễu! " Ôn Tâm thè lưỡi, làm mặt ma rồi núp ra sau lưng Nam Cung Cẩm.
Nam Cung Cẩm bên cạnh đã ngạc nhiên không thốt nên lời, nhìn Lý Ngự nổi giận nhảy cẫng lên, khóe môi y lúc đầu chỉ hơi cong cong, sau đó thì biến thành nụ cười to không kìm chế được.
Y phải cám ơn ông trời đã cho y gặp gỡ người yêu vừa thú vị vừa vui này, khiến cuộc đời y không còn nhàm chán như vậy.