Nguồn gốc của uất ức, sự giao dịch ngang giá: trao âm thanh, có thể đổi lấy được đôi chân bước đi và vẻ đẹp của sự tàn phế.
Là hoang tưởng của ai, khiến chúng ta ngay từ thời xa xưa đã không có
tương lai?
Không có linh hồn bất diệt và sự sống vĩnh hằng, người ta đều nói số phận con người là do thần thánh định đoạt.
Vậy thì, đó chính là lựa chọn của các người, đã tạo ra một thứ cuồng điên
nhất - Ma quỷ!
***
Lúc Ôn Nhan Khanh đến thành phố B đã là ba giờ chiều, vừa xuống khỏi
máy bay liền có một đống trợ thủ vây quanh. Anh cởi áo khoác ngoài đưa cho
một người, đồng thời nhận lấy tài liệu, vừa lật xem vừa hỏi:
- Đã liên hệ được chưa?
- Dạ, đã liên hệ với cảnh sát Ngô, hiện ông ta đang đợi. Chỉ cần chúng ta
đến nơi là đội cảnh sát đặc nhiệm sẽ lập tức hành động.
- Chắc chắn là ở chỗ Hạ Ly chứ?
- Vâng. Nửa giờ trước Hạ Ly đích thân gọi điện thoại cho ông Quý. Hiện ông
Quý đã lên máy bay rồi.
Ôn Nhan Khanh chau mày, nói:
- Đợi ông ấy đến đây thì trời cũng đã tối rồi. Chúng ta hãy cứ đi trước, báo
cảnh sát tạm thời không nên có bất kì hành động nào, hãy tìm hiểu rõ tình hình trước rồi tính sau. Dù sao thì Hạ Ly cũng chỉ là một kẻ tàn tật, khả năng đe dọa và sử dụng bạo lực không lớn lắm.
Các trợ thủ dạ ran một tiếng "vâng". Một chiếc xe RV chạy đến. Ôn Nhan
Khanh lên xe, bảo tài xế:
- Đến nhà Hạ Ly.
Xe chạy hai mươi phút thì đến con ngõ lát đá xanh. Đã có hơn mười cảnh
sát đang mai phục bên ngoài cánh cổng màu đỏ sẵn sàng đợi lệnh.
Ôn Nhan Khanh xuống xe, ngước mắt nhìn hai chiếc đèn lồng trắng treo
trên cổng, lạnh lùng hừ một tiếng:
- Quỷ dữ đi đêm, không lẽ cậu ta tự khoe mình là một con quỷ xảo quyệt
hay sao?
Một viên sỹ quan hớt hải chạy đến chào:
- Chào anh Ôn! - Đó chính là cảnh sát Ngô đã phụ trách vụ Diệp Nhất bị
bắt cóc lần trước.
- Tình hình bên trong thế nào rồi?
- Xin mời đi theo tôi.
Cảnh sát Ngô dẫn Ôn Nhan Khanh vào một chiếc xe tải, trong thùng xe các
cảnh sát đặc nhiệm đang vây quanh máy tính bàn tán xôn xao, khi thấy họ bước vào liền dãn ra nhường chỗ.
Ôn Nhan Khanh bước lên trước, trên màn hình máy tính hiện lên một ngôi nhà nhỏ màu trắng, ở phía chính nam ngôi nhà có một chiếc cửa sổ nhỏ - đây cũng là chiếc cửa số duy nhất không kéo rèm.
Một người ngồi bên cạnh cửa sổ, khi phóng to lên nhìn rõ đó là Hạ Ly.
- Phóng to nữa lên! - Ôn Nhan Khanh nói.
Thế là nhân viên điều khiển tiếp tục điều chỉnh tiêu cự ống kính, nhưng
trong nhà chỉ toàn một màu đen, không trông thấy gì cả.
Cảnh sát Ngô chuyển một chiếc máy tính khác đến:
- Xem cái này đi. Hiển thị bằng cảm ứng hồng ngoại, ngoài Hạ Ly và Diệp
Nhất ra còn một người thứ ba cũng đang ở đó.
Chiếc máy tính hiển thị trong ngôi nhà có ba nguồn nhiệt, một người ngồi trên ghế, không cần nói cũng biết là Hạ Ly. Cách Hạ Ly khoảng ba mét còn có hai người khác, trong đó một người rất thấp bé. Ôn Nhan Khanh "à" lên một
tiếng. Cảnh sát Ngô cảnh giác hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Ôn Nhan Khanh giơ tay lên ấn trán, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là
- Nếu Tô Hòa biết em gái cô cũng ở trong đó thì chắc chắn sẽ phát điên lên mất.
Sao Tô Ngu cũng ở trong đó vậy? Bất luận thế nào thì việc cô bé có mặt ở trong đó cũng khiến việc giải cứu khó khăn hơn rất nhiều.
- Có thể đột phá vào trong không? - Ôn Nhan Khanh hỏi.
- Hoàn toàn không vấn đề gì. Xem ra đối phương chỉ có một người, hơn nữa
lại ở cách con tin một đoạn. Cho chúng tôi ba mươi giây là cảnh sát đặc nhiệm sẽ lặng lẽ đột nhập được vào bên trong.
- Vậy các ông còn đợi gì nữa?
Cảnh sát Ngô lộ vẻ khó xử, quay ra gọi một người lại. Ôn Nhan Khanh nhìn
sang, là đội trưởng đội vệ sĩ của Diệp Nhất.
- Chào anh Ôn! - Anh ta lễ phép chào.
Ôn Nhan Khanh nghiêm mặt nói:
- Có chuyện gì thế?
- Thưa anh Ôn, chuyện là thế này. Tôi nhận được tin nhắn của cậu Diệp
Nhất - anh ta vừa nói vừa giơ điện thoại ra.
Tin nhắn chỉ có một dòng, được gửi đến mười phút trước:
"A Thuấn, tôi tạm thời không sao, đừng vội vào cứu tôi. Diệp Nhất".
Số điện thoại không phải là của Diệp Nhất, nhưng dựa vào trí nhớ tốt của
mình, Ôn Nhan Khanh nhớ rõ đó là số điện thoại của Tô Ngu.
- Chắc chắn Diệp Nhất gửi chứ?
- A Thuấn là tên mụ của tôi, tôi nghĩ người khác không biết được tên này
đâu.
Ôn Nhan Khanh trả lại điện thoại cho anh ta, đôi lông mày đẹp nhíu vào nhau, xem ra... Diệp Nhất cũng đã ngầm phát hiện ra chân tướng rồi... Không,
phải nói Diệp Nhất đang tìm cách tiếp cận chân tướng!
Lại một tia chớp xóa tan mây đen, rèm cửa sổ rung động, ánh sáng đung đưa.
Hạ Ly cuối cùng cũng vươn thẳng người dậy. Điều khiến cho Tô Ngu bất ngờ là trên khuôn mặt gầy đét nhợt nhạt của anh ta không hề có vết nước
mắt, như thế cũng có nghĩa là vừa rồi anh ta thực ra đã không khóc ư?
Có điều đôi mắt của anh ta trông còn đau buồn hơn khóc rất nhiều.
Tô Ngu cảm thấy cánh tay đang tì sát vào mình đang cử động, vì thế cô
quay lại nhìn, Diệp Nhất đang ngồi thẳng người lên, hướng về phía Hạ Ly:
- Sao anh tìm được em vậy? Lần này không tính, nhưng lần trước làm sao anh biết được em là con trai của nhà họ Quý? Để bảo vệ em, thân phận của em chưa bao giờ được tiết lộ cả, ngay cả việc đến trường S.S cũng là đột nhiên em nghĩ ra, cho dù anh có là nhà thiết kế của tập đoàn Quý Thị đi nữa, thì cũng không thể biết được em đến thành phố B, càng không thể biết được thân phận của em.
Đúng rồi, ngay từ đầu Diệp Nhất đã mang dáng vẻ như vậy, làm sao Hạ Ly có thể biết được cậu ta là con trai của Quý Doãn Tiên? Tô Ngu vội vàng quay sang nhìn Hạ Ly xem có câu trả lời gì không. Còn Hạ Ly sau một hồi do dự mới
nói:
- Là nhờ đoạn quảng cáo chiếc nhẫn kim cương đó.
Trong lòng Tô Ngu thấy sửng sốt, quay sang Diệp Nhất:
- Người trong đoạn quảng cáo đó, đúng là, cậu à?
Diệp Nhất lắc đầu:
- Không phải.
- Thế là ai?
Diệp Nhất nháy mắt với cô:
- Đó là lấy mình làm hình mẫu, dùng máy tính vẽ ra hình ảnh 3D, hay nói
một cách chính xác hơn là lấy dáng vẻ của mình làm nền tảng, kết hợp với đặc điểm của anh trai mình hồi nhỏ, mô phỏng vẽ thành nhân vật ấy. Nếu năm đó anh mình không bị ốm chết thì bây giờ cũng giống như vậy. Mọi người đều bảo hai anh em mình rất giống nhau.
Tô Ngu hoàn toàn sửng sốt. Hóa ra người thiếu niên đẹp trai lồng lộng kia lại không phải là người thật ư? Chả trách chị cô và các đồng nghiệp của chị tìm mãi mà không thấy. Máy tính bây giờ lợi hại thật... Diệp Nhất quay sang
Hạ Ly, hỏi:
- Xem xong quảng cáo đó là anh liền nghĩ đến em à?
- Tôi không nhận ra đó là do máy tính tạo thành nên cho rằng đó là cậu.
Trong khi cả nước đều đi tìm chiếc nhẫn Thần hộ mệnh ấy, thì thám tử tư do tôi thuê về cũng đang tìm cậu. Có điều tôi khoanh vùng phạm vi thành phố F - quê hương của họ Diệp.
- Anh đúng là đã phải sáng nhớ chiều mong, lao tâm khổ tứ rất nhiều vì em rồi... - Diệp Nhất thở dài, sau đó lại cười một cách tinh nghịch - Bây giờ em
đã ở ngay trước mặt rồi, anh không làm gì sao?
Tô Ngu mở tròn mắt, ở đâu lại có kiểu con tin chủ động đòi bị ngược đãi
như thế này chứ? Nguy hiểm lắm Diệp Nhất ạ!
Hạ Ly lặng lẽ nhìn Diệp Nhất trong vài giây, Tô Ngu ở bên cạnh cũng căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay vã mồ hôi, nhưng cuối cùng anh ta lại liếc măt đi
chỗ khác, lạnh lùng nói một tiếng:
- Không.
Bây giờ cô mới cảm thấy yên tâm.
Tiếp theo... nên hỏi gì nhỉ? Cô dùng ánh mắt hỏi Diệp Nhất, cậu ta trả lời
không thành tiếng "mẹ anh ta". Cô gật đầu, quay sang hỏi Hạ Ly:
- Bởi vì, bác Hạ qua đời, nên anh, bắt cóc, Diệp Nhất à?
Hạ Ly đăm đăm nhìn ra ngoài, vẻ mặt không hề có chút thay đổi, cũng
không biết là có nghe cô nói không.
Cô hít một hơi thật sâu, hỏi lại một lần nữa:
- Có phải, bác Hạ, quen, ông Quý không?
Ánh mắt Hạ Ly thoáng một chút hoảng hốt.
Nắm được mấu chốt vấn đề rồi! Cô không cầm lòng được, hai tay nắm chặt,
bởi vì quá căng thẳng nên hơi run lên. Nhưng nhờ có Diệp Nhất luôn ở bên cạnh nhìn cô cổ vũ, nên mặc dù căng thẳng cô cũng không hề cảm thấy sợ hãi. Không những không sợ hãi, mà màn sương mù che phủ mờ mịt làm cô lúng túng khó xử lúc trước cũng dần tan đi.
- Việc bác Hạ, qua đời, có liên quan, tới ông Quý không?
Hạ Ly cười khinh bỉ. Tô Ngu tiếp tục đoán:
- Có người, bảo rằng anh, có quan hệ với, mẹ của, thầy giáo Ôn, có đúng
không?
- Em đừng dò đoán nữa - Hạ Ly ngắt lời cô, trong mắt toát lên vẻ mệt mỏi
thì có lẽ đúng hơn là đau buồn - Em đoán không ra sự thật đâu, mãi mãi không bao giờ đoán được đâu.
Cách này không xong rồi. Ánh mắt của Diệp Nhất nói lên điều đó.
Trán Tô Ngu lấm tấm mồ hôi. Không... không thề tiếp tục thăm dò nữa...
Đối mặt với Hạ Ly, thực ra... thăm dò cũng không có tác dụng gì.
Cô chợt nhớ đến lời mẹ dặn: "Phải đối xử chân thành với người khác, thì người khác mới đối xử chân thành lại với mình.
Con yêu à, khi con muốn nghe những lời thật lòng từ người khác thì trước tiên chính con phải nói ra những lời chân thành với họ".
Cô liếm đôi môi khô ráp, nói tiếp:
- Học... trưởng.
Ánh mắt Hạ Ly bình thản lướt qua cô, cũng giống như rất nhiều lần trước
đây, yên lặng nhìn cô, khiến người ta không thể nhận ra gương mặt trầm tĩnh và cái nhìn điềm tĩnh kia thực ra là bắt nguồn từ sự chia ly hay là từ sự chuyên c hú.
- Học trưởng, đây là, chiếc vòng tay, anh tặng em, trong lần gặp đầu tiên, anh còn nhớ không? - Cô tháo chiếc vòng Thiên sứ ra khỏi cổ tay, đặt nằm yên trong lòng bàn tay - Anh, bảo em, đừng khóc,. Kể từ lúc đó, em đã khẳng định rằng, anh là, thần tượng, trong suốt cuộc đời này. Bởi vì anh, không những, tài năng hơn người, mà, điều, càng quan trọng hơn, là anh, có một trái tim, đôn hậu. Chỉ, những người, có tấm lòng, mới thiết kế, ra được, những món trang sức, đẹp đẽ nhất. Em, tin chắc về, điều này.
Hạ Ly nhìn chiếc vòng trên tay cô, nhìn rất lâu, sau đó mới nói một câu như
mơ ngủ:
- Vì thế mới bảo... em không hiểu anh... không bao giờ hiểu được...
Tô Ngu thấy trong lòng nhói đau, cô run rẩy nắm chặt Thiên sứ trong tay,
sau đó hít một hơi thật sâu, nói:
- Tự thú đi, học trưởng!
Con ngươi của Hạ Ly co lại.
- Bây giờ, tự thú, vẫn còn kịp! Nhân lúc, ông Quý, còn chưa đến, thả Diệp
Nhất ra, em đảm bảo, sẽ không nói, cho ai biết, coi như, chưa hề có, chuyện gì xảy ra! Anh,, vẫn là, nhà thiết kế, giỏi nhất của S.S, anh, còn có, sự nghiệp, anh, còn có thể, tiếp tục là, chính anh...
- Chính anh ư? - Hạ Ly khẽ vặn lại, nhưng lại khiến cho Tô Ngu run rẩy trong lòng. Anh ta lắc đầu, sau đó khẽ cười, trong nụ cười đó có cái gì đó ngưng đọng lại, rồi trở nên giá băng - Đừng tự cho là mình đúng nữa. Em cho rằng anh tặng chiếc vòng tay, đồng thời nhận em làm người phụ việc cho mình là đã thành bạn của anh rồi hay sao? Em lấy tư cách gì mà đến đây khuyên bảo anh?