ng nồng nặc, còn có những bệnh nhân khác cũng hùa vào, Dư Tịnh nghĩ mình từng tiếp xúc với họ, muốn đến đó khuyên nhủ họ.
Vương Lệ Quân kéo cô lại:” Đừng tới đó, họ đang nổi khùng, ngừơi tân còn không nhận huống hồ là cậu.” Vương Lệ Quân sợ gặp phiền phức nên tuyệt đối không dám xuất đầu lộ diện, cô cũng không muốn Dư Tịnh tự dưng bị dính vào, nền càng kéo chặt bạn lại không buông.
Dư Tịnh nhíu mày: “Cứ thế này cũng không phải cách, hơn nữa bọn họ chỉ muốn nói cho rõ lí lẽ thôi.” Ai cũng biết phẫu thuật ghép gan là phẫu thuật cực kì nguy hiểm, bác sĩ cũng không phải thần thành, không thể đảm bảo mỗi ca mổ đều thành công. Nhưng người nhà bệnh nhân trước khi mỏ thì tỏ ra thấu hiểu, mà một khi ca mổ thất bại thì không ai chịu chấp nhập, đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân mỗi lúc một căng thẳng.
“Vậy cậu cũng bớt lo chuyện thiên hạ đi, có bao nhiêu bác sĩ và lãnh đạo bệnh viện ở đó, còn không thì đã có y tá trưởng cậu lo làm gì.”
Vương Lệ Quân nói cũng có lí, nhưng Dư Tịnh không nghĩ vậy. Trước kia cô và người nhà ông Châu hay trò chuyện, cảm thấy họ không phải người không biết lí lẽ, có thể là vì ông Châu đột ngột qua đời, họ nhất thời không chấp nhận được, chưa biết chừng sẽ nghe lời cô khuyên.
Cuối cùng Dư Tịnh giằng ra khỏi Vương Lệ Quân: “Mình đến đó nói vài câu rồi về.”
Vương Lệ Quân cuống quýt, súng bắn người đi đầu, người tra tránh né chuyện không liên quan mình còn không kịp cô nàng này thì hay quá, chủ động xông ra, thật ngốc chết được.
Dư Tịnh tách đám người ra, bình tĩnh nói: “Mọi người có thể nghe tôi nói mấy câu được không?”
Cô thật lòng đối đãi với mọi bệnh nhân, tuy vất vả hay bị oán thán gì cũng thế, uy tín trong bệnh nhân rất cao, con trai lớn Châu Nhất của ông CHâu nói ngay: “Y tá Dư, chuyện này không liên quan đến cô, cô đi đi, chúng tôi không muốn quậy phá, chỉ muốn giải thích cho rõ.”
Liên Siêu chặn Dư Tịnh ra sau lưng: “Tiểu Dư, ở đây để bọn anh xử lí, em đã tan ca rồi, mau về nghỉ ngơi đi.”
Dư Tịnh lắc đầu: “Bác sĩ Liên, anh để em thử xem.”
“Tiểu Dư, đừng bướng bỉnh.” Liên Siêu lo lắng.
Dư Tịnh vỗ vỗ tay anh: “Yên tâm.” Cô quay sang Châu Nhất: “Mọi người muốn giải thích thế nào?”
Châu Nhất nhìn cô: “Y tá Dư, bố tôi vốn không muốn mổ là bệnh viện ra sức khuyến khích, lại bảo đảm tỉ lệ thành công là trên tám mươi phần trăm, chúng tôi mới đồng ý, bênh viện có trách nhiệm không chối bỏ được đâu.”
Vợ ông Châu họ Mã tên Xuân Hoa, là một phụ nữ nông thôn, vốn không có chủ kiến, xảy ra chuyện bà chỉ biết khóc, Dư Tịnh quyết định đến bên nói chuyện với bà trước tiến. Cô dịu dàng nhẹ giọng nói: “Bác Châu qua đời cháu cũng rất buồn, bác đừng quá đau khổ.”
Mã Xuân Hoa không nói gì, ra sức lau nước mắt.
Dư Tịnh đưa khăn giấy cho bà, rồi nói: “Bệnh bác Châu bác rõ mà, gan bị xơ hóa giai đoạn cuối, nếu giữ cách điều trị cũ thì có thể kéo dài một, hai năm nhưng bác ấy không muốn, cuộc sống hiện giờ của bác ấy rất khổ, ngày nào cũng nằm dưỡng bệnh, trong nhà chuyện gì cũng do bác xử lí, bác ấy rất thương bác, bác ấy mong qua phẫu thuật gan này sẽ hồi phục lại cuộc sống bình thường, nên mới quyết định thử một lần.”
Nước mắt Mã Xuân Hoa càng tuôn rơi, nhưng tiếng cã nhau ồn ào rõ ràng đã nhỏ hơn.
Dư Tịnh lại nói với hai người con trai của bà: “Bác Châu thường nói với tôi, chuyện bác ấy tiếc nuối nhất là không thể được nhìn thấy hai anh cưới vợ, nên bác ấy muốn làm phẫu thuật để kéo dài tuổi thọ, tốt nhất là có thể tự tay bế cháu nội.”
Con trai nhỏ Châu Nhị cắt ngang: “Bố tôi tại sao lại nói những chuyện này với người vô can là cô?”
Dư Tịnh không cần nghĩ nhiều, nói ngay: “Chuyện này các bệnh nhân khác cùng phòng bố anh đều biết, anh có thể đi hỏi.”
Châu Nhị lặng thinh.
“Nên mới nói, cái lập luận bố anh không đồng ý, bệnh viện khăng khăng éo bác ấy mổ là không tồn tại.” Dư Tịnh bình tĩnh nói: “Huống hồ bệnh viện phải có giấy đồng ý của người nhà kí mới được.”
CHâu Nhất không phục: “Thế thì tỉ lệ thành công mà bệnh viện đảm bảo thì sao?”
“Tỉ lệ điều trị trên 80% là không đúng.” Dư Tịnh thản nhiên. “Tôi dám đảm bảo đó tuyệt đối không phải bệnh viên nói những lời này với anh, tôi nghĩ là anh nghe nhầm rồi.” Dư Tịnh để lại chút sĩ diện cho anh ta, không cố ý vạch trần lời nói dối đó.
Trước kia còn nghe người ta thì thào bàn tán, lúc này không hẹn mà cùng im lặng hết.
Hai đứa con nhà họ Châu nghe cô nói mà nghẹn lời.
“Nơi đây là phòng bệnh đừng ảnh hưởng đến bệnh nhân khác nghỉ ngơi, nếu mọi người còn ý kiến gì khác thì văn phòng viện trưởng ở tầng sáu, từ của này đi ra rẽ trái lên thang máy rất tiện.” Dư Tịnh trầm giọng nói, hơi cau mày, bình thường cô đối phó với những bệnh nhân cứng đầu cũng với giọng điệu đó, vẻ mặt đó.
Tiếng khóc của Mã Xuân Hoa im bặt. Bà cũng nghe lời hai đứa con trai, tưởng lầm là bệnh viện vì muốn kiếm tiền mà xem mạng sống người ta như cỏ rác, bây giờ nhớ lại những lời ông Châu từng nói với bà, đúng như Dư Tịnh đã nói.
“Mọi người còn chuyện gì không? Nếu không thì về thôi.” Dư Tịnh quay lại, nới với bệnh nhân khác: “Xem đủ chưa nào? Còn không mau về phòng bệnh? Ai truyền dịch thì truyền, ai uống thuốc thì uống, giường 29 đã đo nhiệt độ chưa?”
Bệnh nhân giường 29 hơi tái mặt, lập tức chạy về phòng bệnh. Những người khác cũng đồng loạt rã đám.
Còn lại trừ y tá, bác sĩ ra, thì chỉ còn người thân của ông Châu đứng tại chỗ nhìn nhau.
“Còn vấn đề gì không ạ?” Dư Tịnh nói: “Muốn ngồi xuống nghỉ ngơi cũng được nhưng đừng làm ồn nhé.”
Gương mặt Mã Xuân Hoa vẫn còn ngấn nước mắt, bà do dự rồi nói: “Chúng ta đi thôi, lo hậu sự cho bố con quan trọng hơn.”
Không gian lại tĩnh lặng như tờ, Châu Nhất, Châu Nhị cuối cùng cun cút theo mẹ đi về.
Dư Tịnh thở phào một hơi, chân nhũn ra, suýt thì ngồi bệt xuống đất.
Liên Siêu vội dịu cô ra ghế: “Em cũng to gan thật đấy.”
“Thực ra em cũng hơi sợ.” Dư Tịnh lau mồ hôi, phải biết là người mất lí trí là không nghe lí lẽ, cũng may sự việc vẫn nằm trong vòng kiểm soát.
“Anh thực sự hơi lo là họ sẽ manh động động thủ.” Liên Siêu luôn đứng sau lưng Dư Tịnh bảo vệ, chú ý nhất cử nhất động của anh em nhà họ Châu.
Dư Tịnh thở hổn hển: “HỌ cũng là nhất thời không thể chấp nhận được thôi, có thể hiểu được.” Bất kì ai mất đi người thân sẽ tìm người hoặc chuyện để trút giận, như thế tâm lí sẽ nhẹ nhõm hơn.
Liên Siêu ngồi xuống cạnh cô, cười đùa: “Lúc nãy dáng vẻ em dạy dỗ người ta rất có khí thế nhé.”
Dư Tịnh ôm ngực: “Cũng may họ chịu nghe lời em.”
“ANh đi kiểm tra phòng bênh đây, em ngồi một lúc rồi về sớm nghỉ nhé.” Liên Siêu nói, hôm nay anh đã nhìn thấy một Dư Tịnh khác.
Dư Tịnh rót cho mình một ly nước: “Vâng.”
Liên Siêu đi rồi, Dư Tịnh vẫn cảm giác có một ánh mắt cứ nhìn cô chằm chằm, vừa ngước lên đã thấy Thi THi đang nhìn cô chăm chú, vẻ mặt ôn hòa dịu dàng, đó là biểu hiện hiếm khi xuất hiện ở cô nàng.
Dư Tịnh bất giác thấy kì lạ.
Thi THi hôm nay đến trực hơi muộn, vừa hay đúng lúc Dư Tịnh phát huy, cô không hề sợ hãi, thần thái tự nhiên, có lí có tình, trấn tĩnh nói chuyện, đúng là rất thu hút người khác. Thi THi trong tích tắc đã thay đổi thành kiến về cô, chuyển sang thích thú nhiều hơn.
Dư Tịnh khẽ ho rồi nói: “Tôi chiếm chỗ à? Cô ngồi đi, tôi đi đây.”
“Em đã biết vì sao Trình Lãng lại một lòng một dạ với chị.” Trong mắt Thi THi lóe lên một tia sáng, chị ấy thanh nhã cuốn hút, trông rất thục nữ yêu kiều, nhưng trong xương tủy thì cương nghị, dũng cảm, có một khí thế không hề sợ hãi. Cô đã từng nghĩ, nếu cô đối diện với chuyện hôm nay, có bước ra đối đầu không? Đáp án là không. Đối với chuyện thua Dư Tịnh, cô tâm phục khẩu phục.
Dư Tịnh hơi nhíu mày, sao cô nàng lại thế rồi, thật đau đầu.
“Chị đừng hiểu lầm, em không móc mỉa gì đầu, chỉ là rất thích chị, muốn làm bạn với chị.”
Dư Tịnh nhìn cô nàng vẻ cảnh giác.
Thi THi cười khổ: “Em cũng biết trong thời gian ngăn mà muốn chị tin em cũng không thể, nhưng em muốn chị thấy thành ý của em.”
Dư Tịnh mù mờ không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, phản ứng hôm nay của Thi THi có phần bất thường.
“Được rồi, không làm phiền chị nghỉ ngơi nữa, em phải đi làm đây.”
Thi THi sực nhớ hôm nay phải theo Liên Siêu đi kiểm tra phòng bệnh, bây giờ điều cô đau đầu là phải bịa lí do nào đó để qua mặt anh.
Dư Tịnh hoang mang quay đi, đi được vài bước lại quay đầu nhìn cô nàng.
Thi THi lại cười tự giễu, xem ra trước kia ấn tượng bản thân để lại cho chị ấy thực sự không tốt lắm.
Dư Tịnh vừa về nhà thì bà Dư đã gọi điện: “Tiểu Tịnh, công ty bảo hiểm gọi điện, nói phí bảo hiểm năm nay chưa nộp.”
Hứa Gia Trì đã đóng bảo hiểm tai nạn và y tế cho ông bà Dư, một năm nộp một lần, mỗi năm anh đều chuyển khoản qua ngân hàng sớm, xưa nay chưa hề để Dư Tịnh lo lắng, chắc quãng thời gian trước quá bận rộn, nên quên mất.
“Ừ, con làm được thì làm, đừng cái gì cũng phiền Gia Trì, nó cũng bận lắm.” Bà Dư thông cảm.
“Vâng ạ.” Dư Tịnh mỉm cười, mẹ có lúc còn thương Gia Trì hơn cả cô.
Cô buông di động, đi vào phòng khách, thường thì những giấy tờ như hợp đồng bảo hiểm, giấy tờ nhà, sách hướng dẫn đồ điện…Hứa Gia Trì đều đặt trong ngăn kéo bàn giấy. Cô lật tìm hai n găn tủ trên cùng đầu tiên, đều là hóa đơn, cô không thấy gì. Dư Tịnh kéo ngay ngăn cuối cùng ra, quả nhiên trông thấy hợp đồng bảo hiểm lặng lẽ nằm trên cùng, cô rút ra, liếc thấy phía trong cùng ngăn tủ là một chiếc hộp, cô tò mò kéo ra, bất ngờ phát hiện trên hộp có khóa số.
“Thứ gì mà bí ẩn thế.” Dư Tịnh bĩu môi, cô không xem điện thoại của Hứa Gia Trì, không mò túi quần anh, cũng không xem lén vào QQ, MSN…của anh, cô tôn trọng quyền riêng tư của anh nên chỉ chần chừ một lúc rồi nhét cái hộp vào chỗ cũ, lật xem hợp đồng rồi ra ngoài nộp tiền.
Lúc chờ người ta gọi đến số thứ tự của mình, cô buồn chán nhìn ngó xung quanh, nhìn màn hình số để giết thời gian.
Quản lí sảnh của ngân hàng bước tới, có phần không dám nhận cô, thử gọi: “Dư Tịnh?”
“Chị Úy Lam.” Dư Tịnh nhận ra ngay.
“Quả nhiên là em, lâu quá không gặp, chị thiếu chút không nhận ra em đấy.” Úy Lam cười khẽ.
Úy Lam là bạn học trung học và là bạn thân của Tiểu Khiết, sau khi tốt n ghiệp cấp ba thì ra nước ngoài du học, đi liền mấy năm trời, chẳng trách chị không chắc là Dư Tịnh.
“Chị Úy Lam, em nhớ chị quá.” Dư Tịnh nói thật, Úy Lam trước kia thường tới nhà họ chơi. Gia đình chị rất giàu nên rất thoải mái chuyện tiền bạc, lúc nào cũng mang nhiều đồ ăn, đồ chơi cho Tiểu Dư.
“Lúc đó chị ở nước ngoài không về dự tang lễ của nó được, có lỗi với nó quá.” Úy Lam nghẹn ngào, đã từng là bạn thân, gần như không gì không nói được, không ngờ còn trẻ như vậy đã ra đi,
Dư Tịnh khẽ nói: “Chị em biết tấm lòng của chị là được rồi.”
Hai người lại trò chuyện một lúc thì tới số của Dư Tịnh, đến quầy làm thủ tục chuyển khoản xong, thấy Úy Lam đang bận nên cô định chào rồi ra về.