Ai...Mới trốn chưa đến mười hai tiếng đã bị bắt trở về, trên thế giới này còn có người xui xẻo hơn cô không?
Nhờ vào ánh sáng yếu ớt phát ra từ ngọn đèn dầu, Đỗ Ánh Nguyệt hai tay bị trói sau lưng trừng mắt nhìn lều trại vô cùng quen thuộc, thở dài lần thứ n.
“Đỗ tiểu thư, tôi thật rất xin lỗi...” Một người khác bị bắt làm con tin lúng túng mở miệng.
“Đâu phải là lỗi của anh, tại sao phải nói xin lỗi chứ?” Kỳ quái nhìn vẻ mặt Nayar đầy áy náy cô liền cảm thấy khó hiểu.
“Là tôi xin lỗi anh mới đúng! Người bọn chúng muốn bắt là tôi, không ngờ anh cũng bị bắt tới đây.” Nói tóm lại, cô phải xin lỗi cậu mới phải.
“Hả?” Lần này đổi thành Nayar kinh ngạc. Rõ ràng mục tiêu của đám người Yarar Mai là mình, tại sao vị Đỗ tiểu thư này lại nhận hết trách nhiệm chứ?
Phát hiện cậu không hiểu, Đỗ Ánh Nguyệt tốt bụng giải thích.
“Tôi chính là bị bọn họ bắt cóc từ Mỹ đến đây! Có một ông chú trung niên mập mạp biến thái hình như là đại ca của bọn họ còn có ý đồ quấy rối tôi, quá ghê tởm! Trung Đông có phần tử xấu xa làm ra hành vi biến thái như vậy thật sự là phá hỏng danh tiếng của quý quốc mà!” Càng nói càng căm phẫn.
Ách...Người mà cô miêu tả sẽ không phải là chú Yarar Mai đó chứ? Không ngờ chú Yarar Mai thế nhưng lại bắt cóc một cô gái nước khác đến để thỏa mãn ham muốn cá nhân!
Kinh ngạc thầm nghĩ, vẻ mặt Nayar có chút xấu hổ, không dám thành thật khai nhận ‘ông chú biến thái’ đó chính là chú mình, chỉ sợ cô nghĩ ‘chú sai cháu chịu’ liền tìm mình tính sổ.
“Này! Sắc mặt anh có vẻ không tốt lắm? Không thoải mái sao?” Híp mắt nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của cậu dưới ánh sáng mờ mờ, Đỗ Ánh Nguyệt quan tâm hỏi.
“Không có, không có a! Tôi rất khỏe.” Chột dạ lắc đầu, không ngừng phủ nhận.
“Vậy thì tốt! Nếu anh bị bệnh, tôi cũng không quá hy vọng đám người xấu kia sẽ mở lòng từ bi đưa anh đi bệnh viện đâu.” Yên lòng gật đầu, cô không nhịn được thở dài.
“Ai...Trải qua chuyện ban sáng, tôi nghĩ bọn họ nhất định sẽ tăng cao cảnh giác, chúng ta muốn chạy trốn chỉ sợ không phải là chuyện dễ. Làm sao bây giờ? Tôi không muốn bị nhốt ở đây suốt đời rồi trở thành một người trong hậu cung của ông chú biến thái đâu...Tôi, tôi muốn về nhà gặp người thân...” Nói đến cuối cùng mơ hồ có tiếng khóc.
“Cô, cô đừng lo lắng! Chúng ta nhất định trốn được!” Thấy vành mắt cô ngấn nước, Nayar sốt ruột, luống cuống an ủi.
“Cho dù không trốn được thì anh cả tôi chắc chắn sẽ đến cứu chúng ta.”
“Anh cả anh?” Đôi mắt nhòa lệ mơ hồ nhìn cậu, Đỗ Ánh Nguyệt có chút hoài nghi.
“Anh cả anh rất lợi hại phải không?”
“Đúng vậy đó!” Đầu gật đến suýt rụng xuống, vẻ mặt cực kỳ sùng bái.
“Anh cả trước kia được giới vệ sĩ phong là No 1, hiện tại đang mở một công ty huấn luyện vệ sĩ. Anh ấy là người mà tôi khâm phục nhất...” Bắt đầu lảm nhảm, ca ngợi công lao của anh trai kính yêu nhất.
Vệ sĩ à...Nhắc tới vệ sĩ, Đỗ Ánh Nguyệt liền nhớ đến Mặc Khuê, nhớ đến nụ hôn trong bệnh viện, nhớ đến những việc linh tinh khi hai người ở chung một chỗ cùng tình cảm mập mờ, nhớ đến...Híc...Thật sự có quá nhiều thứ để nhớ! Cho tới bây giờ, cô mới biết mình nhớ đệ tử Thiếu Lâm bao nhiêu!
Híc...Sau khi cô mất tích, đệ tử Thiếu Lâm chắc hẳn rất sốt ruột đi? Anh có thể hỏi thăm tin tức của cô khắp nơi rồi chạy đến cứu cô không? Híc...Đệ tử Thiếu Lâm, anh nhanh đến đây! Nhớ đến em từng cứu anh một mạng, hiện tại là lúc anh nên báo đáp rồi...
“Tôi cũng biết một vệ sĩ rất lợi hại!” Ngừng khóc, cô đột nhiên xen vào cắt đứt lời lải nhải của cậu, cánh môi hồng khẽ nở nụ cười nhẹ.
“Anh ấy hiện tại chắc rất nôn nóng đi tìm tôi khắp nơi!” Không hiểu vì sao, cô tin rằng đệ tử Thiếu Lâm cho dù phải lật toàn bộ thế giới cũng nhất định tìm được mình.
“Có thật không?” Nayar hơi ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười, đặc biệt động viên.
“Vị vệ sĩ lợi hại kia của cô hiện tại có lẽ đang chạy đến cứu cô đó!”
“Ừ.” Tươi cười, Đỗ Ánh Nguyệt tiếp thêm niềm tin.
Cho dù đệ tử Thiếu Lâm có thật sự đến cứu cô thì chính cô cũng phải tự mình cố gắng mới đúng, không thể cứ ngồi chịu chết được. Có thể trốn được lần đầu tiên thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai.
“Nayar, nghĩ thử xem có biện pháp nào giúp chúng ta trốn được hay không?” Hai tay, hai chân bị trói cô cố lê mông đến bên cạnh Nayar.
“Tôi vẫn đang suy nghĩ đây!” Nayar cười gượng.
“Ờ!” Thè lưỡi một cái, cô nhanh chóng nhìn quanh bốn phía sau đó không nhịn được liền bật cười.
“Thật mừng vì cô có thể tìm vui trong đau khổ.” Trợn mắt nhìn cô, Nayar cảm thấy cô gái này thật kỳ quái! Mới rồi còn thút tha thút thít giờ lại bày ra vẻ mặt thích thú.
“Không có gì!” Bật cười khúc khích, Đỗ Ánh Nguyệt đắc ý giải thích.
“Anh xem, ban đầu trong góc kia có một ấm đồng sau khi bị tôi cầm đi đánh thủ vệ bất tỉnh thì hiện tại không thấy bóng dáng. Tôi nghĩ chắc tên thủ vệ đó đã giấu đi để tránh cho lại bị gõ sưng đầu nữa rồi.”
Nhìn theo tầm mắt của cô, tâm tư Nayar liền không còn để ý đến lời nói của cô, hai mắt vui sướng nhìn chằm chằm ngọn đèn dầu trên cái bàn thấp trong xó...Phải rồi! Cậu sao có thể không nghĩ đến còn có ‘cái đó’ để thoát khỏi đây chứ!
Vẻ mặt hớn hở, gian nan đứng dậy, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của cô, nhảy a nhảy đến trước ngọn đèn dầu, xoay người hơi cúi người, từ từ đưa sợi dây trói cổ tay đến gần ngọn lửa.
“Ách...Nayar, anh làm sao nghĩ không ra lại muốn đem mình nướng thành BBQ chứ?” Đỗ Ánh Nguyệt nghi ngờ hỏi, bây giờ anh ta định làm gì vậy?
“BBQ cái gì...Á! Chết tiệt!” Bị ngọn lửa đốt trúng, Nayar thảm thiết hô, khẽ nguyền rủa.
“Nếu anh không phải là BBQ sống thì là cái gì?” Woa—thật khủng bố! Hình như còn ngửi được mùi thịt nướng. (bó tay với pà này luôn! )
“Tôi đang thử dùng lửa đốt đứt dây!” Tức giận liếc một cái, cậu tiếp tục chiến đấu hăng say.
“Thì ra là thế!” Bừng tỉnh hiểu ra, Đỗ Ánh Nguyệt cũng gắng gượng đứng lên, nhảy a nhảy đến bên cạnh cậu, thò đầu về phía sau làm chỉ đạo kỹ thuật.
“Bên trái, bên trái...Sai rồi! Qua phải một chút...Hướng lên, hướng lên...Không đúng, không đúng...”
Vị tiểu thư này thật quá ầm ĩ mà! Không sợ kinh động người trông coi bên ngoài sao?
“Đỗ tiểu thư, nếu như cô không im lặng thì sợ rằng sẽ có người tiến vào ngay lập tức đó!” Đè thấp giọng cảnh cáo, Nayar cố nhịn xuống kích động trợn tròn hai mắt.
Vô cùng bất đắc dĩ, Nayar chuyên tâm tiếp tục ‘nghịch lửa’, dưới sự chỉ huy trong im lặng của cô cùng vài vết bỏng về sau, cuối cùng cũng đốt đứt dây trói.
Hai tay vừa được tự do, cậu cố chịu đựng đau rát trên cổ tay nhanh chóng tháo bỏ dây trói ở chân rồi vội vàng cởi trói giúp cô.
“Như thế này thoải mái hơn.” Dây trói trên người vừa rơi xuống cô lập tức vung vẩy tay, ánh mắt quan tâm dừng lại trên cổ tay cậu.
“Nayar, anh có vải sạch không?”
“Làm gì?” Nhỏ giọng hỏi lại đồng thời không một tiếng động đi đến cửa, lén đẩy ra một góc nhỏ quan sát tình hình bên ngoài.
Không bình thường! Bên ngoài dường như có vẻ quá hỗn loạn, ồn ào, một đống người đi qua đi lại trong màn đêm có chút kỳ quái.
“Vết bỏng trên cổ tay anh cần dùng vải sạch băng lại trước đã!” Nhỏ giọng giải thích, nhìn theo tầm mắt cậu ngó ra bên ngoài Đỗ Ánh Nguyệt cũng cảm thấy có chút khác thường.
“Bọn họ chạy tới chạy lui rốt cuộc là muốn làm gì thế?” Sa mạc cũng tổ chức đại hội thể thao sao?
“Vết thương nhỏ, không sao đâu! Về phần rốt cuộc đang làm gì thì tôi cũng không....”
Nói chưa dứt lời thì một tiếng nổ lớn từ nơi khác bất ngờ truyền đến, cậu kinh sợ vội vàng kéo cô quỳ rạp xuống đất theo phản xạ. Cho đến khi chấn động trên đất dần nhỏ lại, bên ngoài liên tục truyền đến thanh âm luống cuống cùng la hét, cậu mới nhanh chóng kéo cô lên đồng thời cũng để ý đến thủ vệ canh giữ bên ngoài vì biến động bất ngờ mà lập tức la to chạy về phía ánh lửa.
Cơ hội tốt! Bọn họ có thể thừa lúc rối loạn chạy trốn. Nayar vui sướng kéo cô ẩn núp chạy ra bên ngoài.
“Sao, xảy ra chuyện gì vậy?” Lảo đảo trốn chạy trong đêm đen, cô hốt hoảng theo Nayar trốn đông trốn tây, bên tai nghe thấy tiếng súng vang lên tứ phía, rất nhiều ngựa cùng lạc đà bị kinh hãi chạy toán loạn.
“Mau lên đi!” Không có thời gian để trả lời vấn đề của cô, Nayar đã khống chế được một con tuấn mã chạy loạn, sau khi xoay người lên ngựa liền vội vàng muốn kéo cô lên.
“Tôi, tôi sẽ không cưỡi ngựa đâu!” Đỗ Ánh Nguyệt sợ hãi kêu.
“Tôi cưỡi!” Ghìm cương, ép cô trên lưng ngựa, chân thúc vào bụng ngựa một cái, dưới sự che chở của màn đêm cùng tiếng súng nổ, thần không biết quỷ không hay lập tức chạy trốn.
Ngay tại lúc hai người biến mất trong bóng đêm, lúc ngựa phi cách xa doanh trại, hai người đều không chú ý tới lều vải mình bị nhốt lúc trước đột nhiên bốc cháy, lửa cao ngút trời.
“Theo tin báo, tên nhóc Mặc Khuê dẫn theo vài vệ sĩ đang từ Riyadh tiến vào nơi này.” Trong lều, Tashan trung thành báo cáo với ông chủ.
“Chỉ sợ nó không đến!” Yarar Mai cười lạnh, lập tức hạ lệnh.
“Lệnh xuống dưới, bảo mọi người cẩn thận đề phòng, tăng cường cảnh giác.”
Tashan vâng lệnh ra khỏi lều, không lâu sau, bên ngoài liền truyền đến từng hồi tiếng động tuần tra tới lui, tăng cường cảnh giác.
Hừ! Mặc Khuê, cứ đến đây, tao chờ!
Đáy mắt Yarar Mai lướt qua tia sắc lạnh, khóe miệng nhếch lên ý cười tàn khốc. Trong lòng đang đắc ý thì một tiếng nổ lớn chợt vang lên làm rung động màng nhĩ hắn, sau đó bên ngoài truyền đến tiếng kinh hô—
“Kho đạn nổ rồi...”
“Mau cứu hỏa...”
“Không xong! Có người lẻn vào đánh lén...”
Rùng mình, thân hình mập mạp đang định ra ngoài xem xét tình hình thì một cú đấm không chút lưu tình bất ngờ đánh tới làm hắn ngã ngược vào bên trong, hồi lâu vẫn không bò dậy nổi.
“Đã lâu không gặp, Yarar Mai.” Chân to hữu lực dẫm lên khuôn mặt be bét máu, thanh âm trầm thấp, hung dữ chào hỏi.
“Là mày, Mặc Khuê!” Yarar Mai mặt đầy khiếp sợ.
“Mày không phải mới rời khỏi Riyadh sao?” Vì sao nhanh như vậy đã xuất hiện ở đây? Rốt cuộc là sai chỗ nào?
“Tình báo không tệ!” Súng lục trong tay vững vàng nhắm trúng hắn, Mặc Khuê cười lạnh.
“Chỉ có điều tin đó là tôi cố tình tung ra.” Thực tế, anh và đám vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh sớm đã lặng lẽ tiến vào đây, mới cho nổ tung một kho đạn.
“Mày...” Biết bị đùa giỡn, mặt Yarar Mai tức đến đổi màu, giận tới mức không nói nên lời.
“Nếu như ông biết điều một chút thì nên yên tĩnh trốn trong sa mạc. Nhưng không, ông lại tự tìm đường chết!” Ngàn vạn lần không nên, không nên động vào Ánh Nguyệt! Trong chuyện tranh đoạt gia sản của Vi thị, cô ấy là vô tội.
“Tao tự tìm đường chết? Là mày phá hủy hết tất cả của tao!” Sâu trong đáy mắt tràn đầy không cam lòng.
“Tất cả mọi thứ đều không phải của ông, cho dù là dầu mỏ, công ty hay là tộc trưởng Vi thị.” Vì sự hám danh của hắn mà lắc đầu cười châm chọc.