. Cố Bình An không nhanh không chậm nói ra suy nghĩ của mình, trong lòng dường như tràn ngập mong đợi. Nghe thấy ngữ khí của cô như vậy làm cho Thẩm An Bình phá lệ cảm thấy thật dễ chịu. Anh không lên tiếng nói gì thêm nữa, chỉ là cười mỉm, theo thói quen đưa tay lên vuốt mái tóc của cô, thái độ rất tự nhiên nhưng cũng vô cùng thân thiết.
Cố Bình An kéo tay anh đặt lên đầu vai của mình, khi vừa ngước đầu lên trong tầm mắt liền xuất hiện một đôi trẻ song sinh. Hai cô bé kia đang dán sát mặt mình vào trong tủ kính nhìn một dây đeo tay bằng bạch kim trên đó có hình Hello Kitty. Đứa bé cái miệng nhỏ nhắn “ô, ô” dán sát lên tủ kiếng làm cho khuôn mặt cũng vì thế mà biến dạng, ánh mắt thơ ngây tròn xoe rất thu hút, bộ dáng hai đứa trẻ này quả thật rất dễ thương làm cho ai cũng muốn yêu mến.
Đứa bé vẫn không hề rời đi, mặt dán chặt vào tủ kiếng cho đến khi mẹ của chúng đến bế lên.
Cố Bình An nhìn đứa nhỏ, dường như đang giận dỗi vì bị ẳm đi, đột nhiên cười tủm tỉm hỏi Thẩm An Bình:”Anh thích trẻ con không?”
Thẩm An Bình hiện đang chuyên tâm nhìn mấy mẫu trang sức quảng cáo trên báo, khuôn mặt bị ánh sáng mê ly của những ngọn đèn đang phát ra từ những kệ trưng bày trang sức in những vệt sáng loang lổ trên đó, nhìn qua trông như những hoa văn rất tinh tế, làm cho người ta không dám quấy rầy.
“Không thích!”, Thẩm An Bình tựa như cười mà không nhìn Cố Bình An liếc mắt một cái :”Đứa nhỏ rất ồn ào!”
Cố Bình An mở miệng dường như muốn nói gì đó thay vào chỉ là nở nụ cười:”Thôi đi, vẫn là không nên có đứa bé, em cũng rất sợ đau. Lần trước chị họ của Quan Tiểu Bảo sinh, em và cô ấy có ghé thăm, cứ nghĩ sau khi sinh xong liền sẽ hết chuyện không ngờ sinh xong vẫn thấy cô ta rất yếu ớt. Em nhìn mà cũng thật đau lòng.” Nhớ lại cảnh tượng lúc đó Cố Bình An bĩu môi, tuy rằng ông xã của cô ta trông rất hạnh phúc, nhưng người khác nhìn vào vẫn cảm thấy việc sinh đẻ kia quả thật rất đáng sợ.
“Thẩm An Bình!”. Cố Bình An nhẹ nắm chặt lấy cánh tay anh, dựa vào tấm lưng cứng rắn của anh mà cọ cọ nói:”Chúng ta sau này nhận con nuôi đi.”
Thẩm An Bình chỉ ”Ừ” một tiếng, xem như câu trả lời.
“A!” ánh mắt Cố Bình An chợt lóe sáng:” Hay là chúng ta cứ trực tiếp nhận nuôi một đứa hơn hai mươi tuổi đi, vừa vặn cũng có thể dưỡng già nha.”
Nhân viên bán hàng đang đứng một bên nhìn hai người trò chuyện, nghe thấy vậy nhất thời không thề nhịn nổi ”phù” một tiếng bật cười. Dù rằng vẻ mặt cô vì đang nhịn cười mà đỏ ửng nhưng mọi người chung quanh vẫn nghe thấy.
Thẩm An Bình mặt đầy hắc tuyến trừng mắt nhìn Cố Bình An liếc mắt một cái, khóe miệng nhếch lên, tay anh véo lên hai má của cô lắc đầu nói:”Em đúng là điên rồi mà”
Cố Bình An tươi cười ngăn lại hành động vừa rồi của anh, nắm chặt bàn tay lồng vào với mình.
Bàn tay Thẩm An Bình rất to, những đường vân tay được khắc họa rất rõ ràng không giống như Cố Bình An, ba đường quan trọng đều bị đứt đoạn, nếu để những thầy bói toán nhìn thấy thì chắc họ chỉ biết nhíu mày.
“Bàn tay của anh thật đẹp nha, từng đường nét rất rõ ràng, nhưng mà…”, Cố Bình An còn chưa nói hết điện thoại di động trong túi vang lên. Cô buông tay Thẩm An Bình, tìm lấy di động của mình, nhìn thấy màn hình hiển thị người đang gọi đến: thì ra là tên nhóc con Quan Tiểu Bảo.
“Tìm chị gái sao?” Cố Bình An chỉ cần là nói chuyện cùng Quan Tiểu Bảo là giọng điệu chẳng khác nào tên lưu manh. Đây là thói quen lâu ngày nên cô cũng lười sửa.
Bên đầu dây kia liền truyền đến giọng nói khàn khàn của Quan Tiểu Bảo:”Đang làm gì vậy?”
“Mua đồ cho lễ cưới.”
“Thôi đi!” Quan Tiểu Bảo giọng điệu bắt đầu thô lỗ:”Đừng có ở trước mặt mình mà bày đặt mấy trò đó? Không cảm thấy ghê tởm à?”
Cố Bình An cười càng thêm vô lại:”Dĩ nhiên điều này chỉ dành làm ở trước mặt bồ thôi, người khác muốn cũng không được a! Nếu có bản lĩnh thì bồ cũng kết hôn đi”
“Cút. Đừng có mà nói chuyện kết hôn trước mặt mình, gần đây hễ mà nghe đến chuyện kết hôn là mình muốn ói.”
Cố Bình An cười lớn:”Bồ có thể đừng giễu cợt mình được không, chẳng lẽ không nói lại không được à.”
“Biết làm sao đây, mỗi ngay đều gặp dĩ nhiên sao tránh khỏi không giống được cơ chứ.” Được, không ngờ còn cố ý châm chọc lại cô để làm thú vui, đây không sai chính là Quan Tiểu Bảo a, thử hỏi Cố Bình An còn có thể nói gì được đây.
Không ngờ Quan Tiểu Bảo kia lại tiếp theo giở giọng oán trách:”Mấy hôm này mình bị mẹ già không ngừng lải nhải, đều là do bồ làm hại cả. Con mẹ nó bồ phải kết hôn, làm cho mẹ già vì chuyện này cũng đối với mình hận đến tận xương tủy!”
“Ra là vậy, bồ từ nhỏ đến lớn tiếng xấu cũng thật là không ít cho nên bị mẹ già chỉnh một chút cũng là điều tốt. Bồ đó bản thân chính là một mối họa mà.”
Cố Bình An không chút thương tình chế nhạo Quan Tiểu Bảo. Ngay sau đó Quan Tiểu Bảo dường như chợt nhớ tới chuyện gì bất ngờ giương giọng ”ây da!” một tiếng.
Cố Bình An nghe được hai tiếng kia cả người chợt run lên, trực giác cho cô biết hình như có chuyện không ổn nên cảnh giác hỏi:”Sao vậy?”
“Chuyện bồ đính hôn đã có nói cho Tất Nhiễm nghe chưa?”
Nhắc đến Tất Nhiễm, Cố Bình An theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm An Bình đang trầm mặt, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy rất không thoải mái.
“Có cần phải nói sao. Toàn bộ công ty chẳng phải đã biết hết rồi à.”
“Vậy bồ kết hôn anh ta sẽ đến dự chứ?”. Máu bát quái của Quan Tiểu Bảo lại nổi lên làm cho Cố Bình An cảm thấy thật có hơi phiền muộn.
“Chuyện này phải hỏi anh ta, dù sao mình cũng sẽ phát thiếp mời, tất cả mọi người trong công ty mình đều mời cả”
“Ôi chao…, bạn gái cũ kết hôn, chú rể lại không phải là mình, anh ta thật là quá bi thương nha. Mình cảm thấy chuyện gởi thiệp mời này e cũng chẳng khác nào chuyện rất khó khăn nha.”
“Thật là bồ nói hoài bộ không thấy chán sao?”
“…”
Quan Tiểu Bảo điện thoại nói chuyện một cái đã hết 10 phút làm cho Cố Bình An nhất thời quên mất chuyện cô muốn nói với Thẩm An Bình chính là:
Thẩm An Bình tay anh thật đẹp, đường vân trên đó cũng rất rõ ràng nhưng mà đường tình duyên có một đoạn ở giữa rất mờ nhạt, dường như hoàn toàn không thấy, đây chẳng lẽ ý nói con đường tình duyên của anh sẽ gặp phải trở ngại lớn sao?