Một mối tình rực rỡ hơn cả pháo hoa, nó nở rộ trên bầu trời đêm tối tăm nhất của cô và biến mất trên nền trời xanh thẳm của cô, không để lại dấu vết nào.
Bảng quảng cáo đèn neo của nhà hàng Hoàng Đô tỏa ra những chùm sáng sặc sỡ kỳ dị, giống như màn đêm mở ra đôi mắt lẳng lơ.
Mạnh Thời đỗ xe trước cửa, cười ném chìa khóa cho bảo vệ gác cổng nói: “Giám đốc Hoàng đã đến chưa?”
“Đến rồi ạ, đang nhắc đến cậu đó ạ.”
Anh bước nhanh lên cầu thang, khệnh khạng bước vào trong tiếng chào đồng loạt cậu Mạnh của mọi người. Đúng lúc vị giám đốc điều hành đứng ở cửa, nhìn thấy chiếc xe việt dã cải trang độc nhất vô nhị đó của anh bèn cười: “Tôi nói mà, làm sao cậu Mạnh lại có thể lái xe taxi được, làm tôi giật cả mình.”
Mạnh Thời nhìn anh ta nói: “Ông Trần, tôi lái chiếc Jetta đó, ông lái con xe này, chúng ta thử đua xem.”
Giám đốc Trần cười xun xoe: “Làm sao tôi dám đọ với cậu Mạnh được. Dưới bàn tay cậu, con Alto cũng có thể lái phong độ như con Audi, còn tôi chỉ có thể lái xe Benz thành xe Ben-ben thôi. Mời cậu đi lối này ạ!”
Anh ta đẩy cánh cửa của gian phòng riêng, cung kính nói: “Ông chủ, cậu Mạnh đã đến rồi ạ.”
“Cậu Thời, mau vào đây!” Một giọng nói sang sảng cất lên.
Trong phòng có hai người đàn ông đang ngồi, người chống hai tay lên tựa lưng của ghế sofa tầm ba mươi tuổi, trông rất điển trai, mang vẻ phong lưu của Tây Môn đại quan nhân. Vị còn lại tầm bốn mươi tuổi, mặc áo phông, quần âu, mỉm cười nhìn ra, mang đậm khí phách của đại ca Tống Giang.
“Nếu mà không chịu đến thì tôi sẽ phạt rượu cậu đấy!” Tây Môn đại quan nhân hơi ngửa đầu, ra hiệu cho hai cô nhân viên phục vụ đi ra.
Mạnh Thời tay chắp sau lưng, mỉm cười bước vào, ngồi xuống bưng chén rượu lên, sau đó mới chào đại ca Tống Giang, “Cục trưởng Lý đợi lâu rồi đúng không ạ?”
Cục trưởng Lý nghịch chén rượu trong tay, nhìn thẳng vào Mạnh Thời, cười nói: “Sông Lan Khê chỉ có một Nhà Gianh, một nhà họ Mạnh. Cậu Mạnh người giống như tên, nghe danh từ lâu!”
“Thôi đừng văn thơ nữa, Mạnh Thời là anh em của tôi, cục trưởng Lý là đại ca của tôi, đều không phải người ngoài. Nào, cạn chén!” Giám đốc Hoàng Dục của nhà hàng Hoàng Đô nhấc chén rượu lên.
Ba người cười uống nốt rượu, Mạnh Thời lấy ra một chiếc hộp nói: “Tôi mới có được lư hương hai tai, biết anh chỉ thích xem, không thích mua, cứ xem đi.”
Hoàng Dục nhìn Mạnh Thời nói: “Cậu không nói rõ ra tức là muốn thử tôi đúng không? Cục trưởng Lý nghiên cứu đồ sứ kỹ hơn tôi, lần này thì cậu gặp được chuyên gia rồi.”
Đưa mắt nhìn nhau, hai người đều hiểu ý cười. Mạnh Thời bê chiếc lư hương đặt lên tràng kỷ, để dưới ánh đèn. Thân lư hương tỏa ra ánh sáng dịu mắt của chất ngọc. Cục trưởng Lý dựa lưng ra phía sau, tay bưng chén rượu chậm rãi thưởng thức. Mạnh Thời không hề bất ngờ khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc và thích thú hiện lên trong mắt Cục trưởng Lý.
“Tuyệt vời, đẹp thật! Lư hương này của đời nhà Minh ư?”
“Ha ha, sứ đời Nam Tống đấy. Cha tôi đã từng giám định, đồ quý dân gian đấy, nếu đem đi đấu giá, giá khởi điểm là ba trăm nghìn tệ!”
Nghe thấy mức giá này, cục trưởng Lý hít một hơi thật sâu, lưu luyến thu ánh mắt lại.
Hoàng Dục thì dịch người lên phía trước, thận trọng cầm lư hương lên xem một lượt, nói vẻ không tin: “Còn giá trị hơn cả lượng vàng cùng thể tích ấy nhỉ. Chậc chậc, Mạnh Thời, cậu kiếm đâu ra vậy.”
“Tôi mua đấy, trúng được quả lớn, giá mua cũng rẻ thôi. Cục trưởng Lý là đại ca của anh, đương nhiên cũng là đại ca của tôi rồi. Đây là lần gặp gỡ đầu tiên, gì thì cũng phải có quà gặp mặt chứ, lư hương này tôi tặng cho đại ca đấy.” Mạnh Thời uể oải nói.
Cục trưởng Lý giật mình, khua tay liên hồi: “Món này quý hiếm quá, không được.”
Mạnh Thời đặt chén rượu xuống, đẩy lư hương ra trước mặt cục trưởng Lý, mỉm cười nói: “Nguồn gốc đàng hoàng, đại ca đừng từ chối, đây là chút lòng thành của tiểu đệ. Nhà họ Mạnh cái gì cũng thiếu, chỉ riêng những thứ đồ này không phải là ít.”
Cục trưởng Lý lại từ chối, mặt Mạnh Thời liền biến sắc. Anh cầm lư hương lên nói: “Đại ca không nhận, giữ nó lại chẳng để làm gì, đập đi cho xong!”
Anh đập mạnh xuống tràng kỷ thật. Lực đập rất mạnh, đến nỗi cục trưởng Lý phải ôm chặt lư hương và tay Mạnh Thời, người đứng không vững ngã nhoài xuống ghế sofa. Cục trưởng Lý cười đau khổ: “Cậu Mạnh, cậu đừng làm kẻ phá gia trước mặt tôi được không? Được, tôi xin nhận!”
Cục trưởng Lý nhìn Hoàng Dục, lắc đầu, cười bất lực trách: “Cái cậu Mạnh này!” Tay đón lấy vỏ hộp, nhẹ nhàng đặt sang một bên.
Ba người uống rượu chuyện trò rất vui vẻ, đến khi đã ngà ngà say, Mạnh Thời mới khéo léo xin ý kiến về vụ án liên quan đến Phùng Hy. Nghe xong cục trưởng Lý trả lời với vẻ khó xử, chứng cứ đã rõ ràng, chỉ đợi lời khai của bên Giang Thị nữa thôi, trừ phi công ty Phùng Hy xin rút đơn kiện, lời khai của nhà họ Giang có lợi cho cô ấy, nếu không thì phiền hà đấy.
“Bất kể kết quả thế nào, tôi cũng không muốn cô ấy phải chịu khổ trong đó. Đại ca cũng đừng nghĩ ngợi gì nhiều, lư lương này là quà gặp mặt của tiểu đệ, không phải hối lộ đại ca đâu. Ha ha.” Mạnh Thời tinh ý nhận ra vẻ do dự trên mặt cục trưởng Lý, liền nói thêm để ông yên tâm, nhưng trong lòng lại vô cùng thất vọng. Không còn cách nào nữa, tìm đến cục trưởng Lý cũng không giải quyết được vấn đề gì, anh còn có thể làm gì nữa?
Có lư hương trị giá mấy trăm nghìn, chỉ cần làm một việc nhỏ như vậy. Trong lòng cục trưởng Lý cũng cảm thấy thoải mái hơn, nhẹ nhàng nói: “Đã là bạn gái cậu thì tôi phải quan tâm rồi, hơn nữa cô ấy lại là vô tội. Nhà họ Giang thâm độc thật, để tôi nói với cục trưởng cục thuế địa phương Trần xem sao, ông ấy thường đến Giang Thị uống trà.”
Đây là món quà ngoài dự tính, Mạnh Thời cười nói: “Thiện ý của đại ca tiểu đệ xin nhận, nếu cần nhất định tiểu đệ sẽ nhờ đại ca giúp.”
Nhìn thấy xe của cục trưởng Lý rời nhà hàng, Hoàng Dục mới khoác vai Mạnh Thời nói: “Thời này, liệu có quý giá quá không? Cậu không xót tôi cũng thấy xót, thà để tôi bỏ ra ba trăm nghìn tệ mua còn hơn!”
“Hoàng Dục, đưa cho ông ta tiền mặt ông ta có dám nhận không? Có cục trưởng Lý nâng đỡ, cô ấy sẽ đỡ khổ hơn.” Giọng Mạnh Thời lộ rõ vẻ xót xa. Anh miễn cưỡng cười, nói: “Có khả năng tôi sắp cưới rồi. Tôi nói trước với anh, tôi sẽ không mời người bạn nào đâu. Giờ báo cho anh biết, để anh khỏi phải suy nghĩ.”
Hoàng Dục giật mình nói: “Cậu tặng lư hương mấy trăm nghìn trước, sau đó lại còn định đền chuyện trăm năm của mình hay sao, người đàn bà nào đáng để cậu phải làm như vậy? Cô gái lần trước uống say ở Hoàng Đô đó hả? Có xinh đẹp lắm đâu? Cậu điên rồi à?”
“Đi, đi uống rượu thôi. Chúc mừng cuộc sống đơn thân đã kết thúc!” Mạnh Thời mỉm cười không trả lời, hai người lại quay vào phòng, tiếp tục uống rượu.
Trên phố cổ, đèn lồng đỏ lặng lẽ chiếu xuống con đường không một bóng người, Mạnh Thời loạng choạng đi tới. Anh ôm con sư tử đá trước cửa cố gắng giữ người cho khỏibị ngã, bất ngờ đâm sầm vào cánh cổng sơn đen, tay kéo vòng đồng kêu leng keng, “Chú Tần! Mở cửa! Mở cửa!”
Tiếng anh vọng lên hồi lâu trên con đường vắng tanh, mấy chú chó thấy vậy sủa liên hồi. Chú Tần nghe thấy có tiếng động bèn bật dậy, kéo then cửa ra, Mạnh Thời liền ngã dụi xuống bậc cửa.
Chú Tần giật mình, bước đến đỡ anh dậy, Mạnh Thời cười ngọt ngào với chú: “Chú Tần, cháu sắp cưới rồi.”
Đến khi đỡ Mạnh Thời vào giường nằm, anh đã say bất tỉnh nhân sự, mồm lảm nhảm liên hồi sắp cưới.
Cha mẹ Mạnh Thời cũng bị đánh thức, nhìn thấy Mạnh Thời say, mẹ Mạnh Thời xót con mắt đỏ hoe.
“Đi nấu một bát trà gừng với đường đỏ.” Mạnh Thụy Thành dặn dò, lặng lẽ ngồi bên giường.
Đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy Mạnh Thời trong tình trạng bê tha. Ánh mắt Mạnh Thụy Thành lộ rõ vẻ thương con. Ông cầm khăn lau mồ hôi trên mặt Mạnh Thời cùng chú Tần cởi quần áo anh ra, nhìn thấy có mấy nốt tím bầm mới tinh trên tay, rõ ràng là bị ngã trên đường về, bất giác cũng thấy xót xa.
“Đi kiểm tra xem, tối nay đi uống rượu với ai.”
Nửa tiếng sau, chú Tần quay về báo cáo: “Tôi đã đi hỏi hết những nơi thiếu gia thường hay lui tới, đi uống với Hoàng Dục, ông ta cũng say rồi. Trong điện thoại chửi thiếu gia điên rồi nói cái gì mà mắt không chớp ném đi mấy trăm nghìn.”
Mạnh Thụy Thành vừa nghe xong đã hiểu. Nó dùng cái này để mua quan hệ cho Phùng Hy ư?
Mạnh Thụy Thành cúi người xuống nhẹ nhàng hỏi: “Thời, con muốn cưới ai?”
“Giang… Du San!”
Miệng Mạnh Thời thốt ra những từ không rõ ràng, dường như anh đã tỉnh hơn đôi chút, khẽ mở mắt ra, nhìn thấy mọi thứ trước mắt đều đang quay cuồng. Mặt cha gần trong gang tấc, nằm ở giữa vòng xoáy nhìn anh. Anh cố gắng đưa tay ra kéo Mạnh Thụy Thành, vừa mới mở miệng đã khóc nghẹn ngào.
“Con xin cha, con xin cha đấy! Nhà họ Giang đòi hầm bí mật, con cần cô ấy, con chỉ cần cô ấy!” Bàn tay anh chỉ túm được một góc vạt áo của Mạnh Thụy Thành, lôi rất chặt. Anh như đứa trẻ không đòi được kẹo quay ra khóc ăn vạ, ánh mắt lộ rõ vẻ ấm ức và cô đơn.
Mẹ Mạnh Thời bưng trà gừng nấu với đường đỏ vào, nghe thấy câu này của Mạnh Thời, chiếc bát trong tay rơi xuống đất vỡ toang. Bà xông vào, ôm lấy Mạnh Thời gào khóc, vừa khóc vừa nói: “Ông thấy chưa, ông ép nó đến nhường này đây! Thời ơi, Thời ơi, con đừng dọa mẹ!”
Mạnh Thụy Thành đứng dậy, Mạnh Thời ngẩng đầu nhìn ông, nằm sấp xuống giường nôn thốc nôn tháo.
“Thời ạ, hầm bí mật không thể coi là lễ ăn hỏi để tặng cho người khác được, con hãy từ bỏ suy nghĩ này đi. Không có hầm bí mật, con sẽ không lấy được Giang Du San đâu, thôi ngủ sớm đi.” Nói xong, Mạnh Thụy Thành cúi đầu nhìn vạt áo vẫn đang nắm trong tay Mạnh Thời. Ông cúi người rút áo từ tay Mạnh Thời ra, đi ra mà không ngoái đầu nhìn lại.
Chú Tần đi sau Mạnh Thời, cách một đoạn khá xa vẫn còn có thể nghe thấy tiếng khóc của mẹ Mạnh Thời trong phòng. Ông thở dài thườn thượt.
“Ngày mai tôi sẽ đi gặp Giang Duy Hán. Chú sắp xếp đi.”
Ánh mắt chú Tần lộ rõ vẻ vui mừng, Mạnh Thụy Thành đã đi vào thư phòng.
Trời đã sáng dần, đứng trong hàng rào sắt cô đã nhìn thấy ánh sáng ban mai trên bầu trời. Đây là ngày thứ ba Phùng Hy bị triệu tập đến để bắt tạm giam. Sau một đêm hỏi cung, cô vô cùng mệt mỏi, trong mắt hai viên công an cũng hằn lên tia máu. Cô ngáp một cái, nghe thấy viên công an hỏi: “Nói đi, nếu chị không nói, chúng tôi cũng có thể dựa vào những chứng cứ và lời khai của nhân chứng giao cho viện kiểm sát phê chuẩn bắt chị.”
“Tôi nói rồi, tôi không biết trong hộp trà có tiền. Tôi không nhận một xu nào của Giang Thị, cũng không cấu kết với Giang Thị để kiếm chác tiền bồi thường của công ty.” Phùng Hy lặng lẽ nói xong, lại bổ sung thêm một câu: “Nếu các anh tiếp tục không cho tôi ngủ, tôi sẽ kiện các anh vì tội ép cung! Các anh cứ liệu mà làm đấy!”
Rầm! Một viên công an đập bàn: “Ngoan ngoãn chút đi!”
Phùng Hy liền nhắm mắt lại.
Cô nghe thấy tiếng điện thoại di động đổ chuông, cửa mở ra lại đóng lại. Dù nhắm mắt cũng vẫn có th