"Lại ăn sáng nào." Tiếng Lâm Sóc vọng ra. Hướng Phù Sinh để điện thoại hắn lại trên bàn, nhanh nhẹn đứng dậy.
Trên bàn đã bày xong thức ăn, thịt hun khói, trứng rán, thêm bánh mỳ Pháp cắt lát, một ly sữa tươi, bữa sáng kiểu thường thấy.
"Vẫn thế không đổi kiểu đi chút nào." Hướng Phù Sinh nhướn mày nhưng vẫn cứ ngồi xuống.
"Hai năm nay chẳng có ai đáng để tôi phải mất công như thế." Lâm Sóc hời hợt lên tiếng, kéo ghế ngồi xuống đối diện với Hướng Phù Sinh.
Hướng Phù Sinh đang nhai bỗng dừng lại, nuốt miếng thức ăn xuống, ngước lên nhìn về phía đối diện.
Đôi tay cầm dao nĩa thoăn thoắt cắt thức ăn, ánh mắt hắn chỉ dán vào chiếc đĩa, hàng lông mi dày và dài, từ chỗ cô nhìn sang vừa đẹp tạo thành một đường cong hoàn hảo. Hắn làm bất cứ việc gì cũng vô cùng xuất thần, đến ngay cả việc ăn cũng vậy, yên lặng, không nhiều lời.
Đây là một điểm cô thích ở hắn, không dễ dàng để lộ sự sắc sảo của mình, cũng luôn biết cách che giấu cảm xúc. Cô cũng nể phục cả thủ đoạn lẫn sự độc ác nơi hắn. Chỉ không ngờ, hắn lại dùng những thủ đoạn ấy với mình.
Cô ngắm hắn tới ngẩn người khiến kẻ đối diện không nhịn được, buông dao nĩa xuống nhìn lại.
"Vừa nãy có ai kêu đói mãi, khiến tôi phải nhảy từ trên giường xuống lao vào bếp? Sao, bây giờ hết đói rồi ư?"
Đôi mắt hắn chăm chú như muốn nhìn thấu cô. Cũng đúng, giữa hai người họ đã rất lâu không thể bình yên bên nhau, giờ đây đối với người kia có chút cảnh giác cũng không có gì là lạ.
Hướng Phù Sinh chống cằm hỏi: "Lâm Sóc, anh đang sợ à?"
"Sợ?"
"Đúng, anh có sợ tôi hủy đi sự nghiệp anh mất bao công sức gây dựng không?"
Lúc nói, cô khẽ nhắm mắt, trông như một con mèo lười, khác xa cô gái thường ngày tuy thỉnh thoảng nổi khùng nhưng bên trong hoạt bát lanh lợi.
Lâm Sóc nhếch môi: "Tôi vẫn nói câu đó, nếu em có giỏi thì cứ làm thử xem."
"Vẫn cứ tự kiêu như thế." Hướng Phù Sinh bĩu môi, cúi đầu ăn tiếp.
Lâm Sóc cười nhẹ, không nói thêm gì nữa.
Ăn xong bữa sáng muộn, ánh nắng bên ngoài đã trở nên gay gắt. Hướng Phù Sinh cùng Lâm Sóc dọn dẹp bát đĩa. Hai người có những kí ức không tốt lắm về nhà bếp. Cô nhớ có một lần ở bên hắn trong nhà bếp, cô đập vỡ sạch những thứ có thể nhìn thấy, còn bị mảnh vụn đâm rướm máu.
Nhưng có lẽ những kí ức đau thương giữa hai người quá nhiều, giờ đây căn phòng bếp cũng không phải nơi quá cần tránh né. Ngược lại, cô còn rất thích bầu không khí yên tĩnh này.
\'"Hôm nay không tới công ty à?" Hướng Phù Sinh tắt máy rửa bát, hỏi.
"Không đi nữa." Hắn lắc đầu: "Mấy khi được mơ một giấc mơ đẹp, không thể lãng phí vì công việc được."
Hướng Phù Sinh không nhịn được phì cười, hàng lông mày giãn ra: "Nếu anh thật sự có thể bỏ qua công việc, chúng ta cũng không đến mức tới bước đường này."
Im lặng giây lát, Lâm Sóc nắm lấy bàn tay đang để thõng bên hông của Hướng Phù Sinh: "Tôi biết câu trả lời của anh là gì. Tôi không muốn nghe đâu." Hắn luồn những ngón tay mình vào làn tóc cô. Ánh mắt hắn còn chút lưu luyến: "Tôi từng nói nhiều lời dối trá, cũng chẳng ngại nói thêm vài câu để làm vui lòng người khác. Nhưng Phù Sinh, mặc kệ em tin hay không, nhưng đối với em, tôi không muốn nói những lời đó nữa."
Khóe môi Hướng Phù Sinh thoảng qua một nét cười. Ý của hắn là, cho dù để hắn chọn thêm lần nữa, giữa báo thù và cô, hắn vẫn sẽ chọn như cũ. Dù câu trả lời này nằm trong dự liệu, nhưng lồng ngực cô vẫn thấy nhức nhối, rốt cuộc mùi vị bị người ta ruồng bỏ chẳng dễ chịu chút nào.
"Tôi muốn ra ngoài tắm nắng." Hướng Phù Sinh buột miệng nói. Cô nghĩ hai bên có lẽ đều không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
"Vậy chúng ta ra ngoài tản bộ một lúc."
Cô đáp một tiếng, hai người tự thay đồ rồi cùng xuống nhà. Ra khỏi thang máy, Lâm Sóc rất tự nhiên nắm lấy tay Hướng Phù Sinh, hai người sánh vai đi bộ ra công viên gần đó.
Bởi đúng vào giờ hành chính nên người đi lại trên phố không nhiều, tuy vậy con đường cũng muôn màu muôn vẻ. Hướng Phù Sinh ngẩng đầu nhìn trời, một màu xanh thẳm, khó mà tìm thấy một bóng mây. Một ngày nắng đẹp.
Không khí trong công viên rất đỗi tươi mới. Chớm thu, lá rụng xao xác, nhưng dưới ánh nắng ấm áp, không khí không đến nỗi ảm đạm. Lâm Sóc quay sang ngắm Hướng Phù Sinh. Dường như từ lúc trở về Hồng Kông, cô không có dịp nào ra ngoài dạo chơi, lúc này trông cô hào hứng vô cùng, ngẩng mặt hướng về phía mặt trời, khẽ nhắm mắt lại, khóe môi bất giác nhoẻn cười. Ánh mặt trời nóng hổi sưởi ấm gương mặt cô, khiến tâm trạng cô càng thêm phấn chấn.
Đã nhiều năm rồi hắn không thấy cô như vậy, trong lòng gợn lên một nỗi niềm cũ kỹ, liền siết chặt bàn tay cô hơn một chút.
Cô chính là ánh sáng duy nhất thắp sáng cuộc sống tối tăm của hắn.
"Có mang điện thoại không?" Hướng Phù Sinh đột ngột hỏi.
"Có." Lâm Sóc sực tỉnh, rút điện thoại từ trong túi đưa cho cô.
Hướng Phù Sinh khởi động chế độ chụp ảnh, quay ống kính về phía mình: "Anh cúi xuống một chút." Cô níu níu vai hắn.
"Em định làm gì?" Dù hỏi, hắn vẫn nghe lời tiến sát lại gần bên cô.
"Chụp kiểu ảnh kỷ niệm, nào, cười một cái." Hướng Phù Sinh nói, sau đó bấm nút chụp.
Một suy nghĩ lạ khẽ lướt qua đầu. Ngoài miệng hắn hỏi: "Từ lúc nào em có sở thích này?"
Hướng Phù Sinh cúi đầu chăm chú kiểm tra bức hình vừa chụp, cất lời: "Đột nhiên nghĩ ra thôi. Bạn đồng nghiệp trước đây của em rất thích chụp tự sướng, nói chung là bị tiêm nhiễm.” Cô lẩm bẩm thêm: "Hình như đặt máy hơi bị lệch, cả hai đều chỉ được có nửa khuôn mặt."
Cô trả điện thoại lại cho hắn, Lâm Sóc liếc nhìn bức ảnh. Cả hai người trông cứ như bù nhìn, gương mặt cứng đờ.
"Trông ngốc quá." Hắn bình luận, khóe miệng thoáng một cái nhếch mép.
"Chụp làm kỉ niệm thôi mà." Hướng Phù Sinh trả lời.
Bởi cô cũng không rõ, kết cục cuối cùng của hai người sẽ là gì. Dù vui hay buồn, cứ coi như chụp làm kỷ niệm đi, ít nhất giờ này phút này, hai người họ vẫn còn sánh bước bên nhau.
"Ra ghế đá ngồi một chút nhé?" Cô chỉ chiếc ghế sơn màu lục.
Lâm Sóc đồng ý, hai người liền đến ngồi xuống bên ghế. Hướng Phù Sinh tức thì ngáp dài một cái, dựa đầu vào vai Lâm Sóc.
"Lại buồn ngủ rồi à?"
"Cho tôi tựa một chút." Cô chỉ nói có thế. Hắn không hỏi nữa, đưa vai cho cô dựa, giang tay ôm lấy cánh tay cô.
Mặt trời chầm chậm lướt qua đỉnh đầu. Cô vẫn ngủ yên trong lòng hắn, đầu cúi xuống, thật bình yên. Dường như cô đang mơ một giấc mơ đẹp, gương mặt trông vô cùng nhẹ nhõm.
Lâm Sóc ngắm nhìn vài ba đám mây vừa bay tới bên trời, thật muốn thời gian hãy dừng lại khoảnh khắc này.
Nhưng thời gian không thể ngừng trôi, giấc mộng dù thế nào cũng phải kết thúc.
Cô gái nằm trong lòng hắn đã tỉnh, không bằng vẻ ngái ngủ như trước, mà co quắp, bàn tay bấu chặt thắt lưng, vẻ mặt đau khổ cùng cực.
"Phù Sinh, sao thế?" Hắn nắm lấy vai cô, hổi hộp lẫn lo lắng.
Trán Hướng Phù Sinh toát mồ hôi lạnh, nói rất khó khăn: "Thuốc giảm đau... tôi cần thuốc giảm đau..."
Lâm Sóc lập tức ôm lấy cô: "Chúng ta tới bệnh viện ngay."
Hắn cúi đầu, ánh nhìn rất quyết liệt. Cô vẫn kiên định gật đầu.
Về tới nhà, Lâm Sóc vốn định đi lục tìm thuốc, Hướng Phù Sinh liền nói trong túi của cô có sẵn. Lâm Sóc trước đó thậm chí không hề phát hiện cô mang thứ thuốc đó bên mình. Hướng Phù Sinh còn nhờ Lâm Sóc lấy ra từ trong túi mình một thứ khác, đó là băng vệ sinh.
Lâm Sóc về cơ bản hiểu ra lai lịch cơn đau bất ngờ này, nhưng lại nảy sinh một nghi vấn mới. Trong ấn tượng của hắn, kinh nguyệt của cô từ trước tới nay rất ổn định, chưa từng đau tới mức như hôm nay. Cái "bệnh cũ" mà cô nói, từ đâu mà ra?
Đợi cho Hướng Phù Sinh uống thuốc, thay quần áo ngủ xong, Lâm Sóc liền dìu cô về phòng nằm. Hắn ngồi, bên giường trông chừng, sắc mặt cô lúc này thật thảm hại, nhưng lại quay mặt đi không nhìn hắn.
"Em biết anh định hỏi gì." Hắn lên tiếng, trong giọng nói toát lên vài phần lạnh lẽo. "Sau khi em trốn khỏi viện, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Hướng Phù Sinh nghiến chặt răng, bụng dưới lại dậy từng cơn đau. Cô không chịu quay đầu lại. Trong tim, một cơn đau khác dữ dội hơn bội phần đang lan tỏa.
"Lần trước em nói, thậm chí em còn vì tôi mà đi phá, phá cái gì?" Lâm Sóc giữ lấy cằm Hướng Phù Sinh, ép cô phải quay lại. "Nói anh biết, Phù Sinh, em giấu tôi chuyện gì?"
"Anh nghĩ tôi giấu anh chuyện gì?" Giọng nói cô yếu ớt, ánh mắt như phủ một lớp sương mờ: "Có phải anh nghĩ, chúng ta đã từng có một đứa con, còn tôi, có phải vì muốn trả thù mà đã phá đi cái thai ấy?"