ới em, đây là bạn anh, Lâm Sóc. Bọn anh quen nhau khi còn đang học bên Mỹ. Đây là Hướng Phù Sinh, tớ đã từng nhắc với cậu rồi."
Lúc ấy, Hướng Phù Sinh mới chuyển ánh nhìn về phía người đàn ông đứng bên cạnh Hạ Thiệu Phong. Cũng không phải vì anh ta quá mờ nhạt, mà là vì từ đầu tới cuối anh ta luôn im lặng, ánh mắt lại không nhìn về hai người, khiến cô lúc đầu cứ tưởng anh ta đang đợi ai đó. Trong khoảnh khắc, người đàn ông tên Lâm Sóc cũng nhìn Hướng Phù Sinh.
Mặc dù Hướng Phù Sinh mới bước qua tuổi mười tám nhưng đã gặp qua không ít những anh chàng bảnh trai. Công tử tiểu thư như bọn họ, tổ tiên có pha chút máu lai cũng không phải chuyện lạ, lại thêm ăn vận, chịu khó vung tiền, ai nấy đều trở thành người đẹp hết. Thế nhưng, được như Lâm Sóc thực sự là rất hiếm.
Anh ta không để mái, chỉ là mái tóc ngắn đơn giản, toát lên vẻ tự tin rất đặc biệt. Không thế tả hết vẻ đẹp của khuôn mặt ấy, từ đuôi mắt, khóe miệng, chóp mũi, đều không thể chê lấy một thứ gì. Chiếc sơ mi trắng giản dị, chiếc quần tây xám đậm dáng suông, cách ăn mặc của Lâm Sóc và Hạ Thiệu Phong cứ như của hai người đến từ hai lục địa khác nhau vậy. Hướng Phù Sinh thật không hiểu làm thế nào mà họ chơi với nhau được.
Hai tay Lâm Sóc đút trong túi quần, lúc đó mới mở miệng chào hỏi: "Chào cô, đúng là trăm nghe không bằng một thấy." Khóe môi anh ta không hề nhếch lên, nhưng Hướng Phù Sinh lại có cảm giác rằng anh ta đang cười.
"Chào anh." Hướng Phù Sinh vốn đã không vui vẻ gì lắm, liền thuận miệng chào lại.
Hạ Thiệu Phong khoác vai Lâm Sóc, nói tiếp: "Em đừng tưởng bạn anh ít nói, chẳng qua giờ đang lạ lẫm, hễ quen rồi là nói nhiều lắm đấy."
"Đừng có dìm tớ để nâng cậu lên như thế được không?" Lâm Sóc quay sang, giọng nói không thấp cũng chẳng cao, nhưng rất có sức hút.
"Thôi đi mau, về nhanh không cô lại gọi điện khủng bố em bây giờ!" Hướng Phù Sinh kéo Hạ Thiệu Phong ra ngoài.
Lên xe, Hướng Phù Sinh ngồi bên phụ lái, Hạ Thiệu Phong và Lâm Sóc ngồi ghế sau.
"Bạn của anh cũng tới bữa tiệc tối nay à?" Hướng Phù Sinh liếc nhìn Lâm Sóc từ gương chiếu hậu.
"Ừ, anh đã bàn với mẹ rồi. Ở bên Mỹ, Lâm Sóc giúp anh rất nhiều, lần này anh ấy tới Hồng Kông làm ăn dĩ nhiên anh cũng phải giúp anh ấy." Hạ Thiệu Phong vừa nói vừa lục túi đồ ở ghế sau của Hướng Phù Sinh: "Eo, vừa tốt nghiệp cấp ba xong mà đã bắt đầu mua giày cao gót rồi cơ đấy?"
"Anh đúng là rỗi hơi đi soi em, về nhà anh mở phòng quần áo cô em gái mười sáu tuổi của anh xem đã, rồi lại tới nói chuyện với em tiếp." Hướng Phù Sinh gác khuỷu tay lên cửa kính xe, thấy hối hận vì lỡ miệng hỏi, vô tình khởi động luôn cái loa phát thanh trong người Thiệu Phong.
"Nghe nói em học Kinh Tế ở Cảng Đại. Thành tích học tập của em ổn như thế sao không xin sang Mỹ học?"
"Anh cùng biểt tính bố mẹ em rồi đây. Ở kí túc xá còn không cho phép huống gì đi Mỹ?"
Bị hỏi nhiều, Hướng Phù Sinh đâm bực. Hạ Thiệu Phong vẫn cứ bô lô ba la suốt mà chẳng để ý gì. Nếu bố cô thật muốn gả cô cho Hạ Thiệu Phong, cô nhất định sẽ tìm một hòn đá mà đập đầu cho xong.
Lên Bàn Sơn, đi thẳng tới ngôi biệt thự trên đỉnh núi, từ sân bay cho tới đó cũng mất rất nhiều thời gian. Xuống xe vào trong nhà, Hướng Phù Sinh rất quen thuộc đường đi lối lại. Mẹ của Hạ Thiệu Phong và mẹ cô là bạn tốt, tuổi tác tương đương, vì mẹ Thiệu Phong kết hôn sớm hơn nên Thiệu Phong mới lớn hơn Phù Sinh sáu tuổi, em gái Hạ Thiệu Hinh cũng chỉ bé hơn Phù Sinh hai tuổi. Nhà họ Hạ và nhà họ Hướng đều làm kinh doanh rất lớn, quan hệ khăng khít, cho nên Hạ Thiệu Phong và Hướng Phù Sinh cũng có thể coi là thanh mai trúc mã, cùng lớn lên bên nhau.
Người giúp việc vừa tới mang hành lý đi, bà Dương Uyển Đình, mẹ Thiệu Phong đã từ cầu thang đi xuống. Tuổi ngoại tứ tuần, nhưng nhờ biết chăm sóc lại thêm thân hình duyên dáng, biết cách ăn mặc, phong thái nổi bật nên khó mà đoán được tuổi thật của bà. Hơn mười năm trước, ông Hạ qua đời, một mình bà lèo lái cả tập đoàn Thiên Ngu từ đó tới nay, cũng phải thừa nhận rằng, bà là con người bản lĩnh, gan dạ sáng suốt.
Chào hỏi xong, Dương Uyển Đình sai người làm đưa Hướng Phù Sinh lên gác, trên tầng thợ cắt tóc, thợ trang điểm đều đã chờ sẵn. Hạ Thiệu Phong đoán không sai, mẹ anh việc gì cũng nghĩ rất chu đáo. Đợi Hướng Phù Sinh sửa soạn xong xuôi cũng vừa tới giờ đến bữa tiệc.
Hướng Phù Sinh mặc chiếc váy dài cổ chữ V màu ngà, viền cổ trân châu, suối tóc dài đen nhánh vắt sang vai trái, trông vừa sang trọng vừa trẻ trung. Hạ Thiệu Phong trông thấy cô từ trên cầu thang chầm chậm bước xuống, ngây cả người. Con nhóc này trổ mã từ lúc nào mà xinh đẹp đến thế? Hướng Phù Sinh đụng phải ánh mắt của Lâm Sóc, nhưng chỉ một thoáng, cô đã bị Hạ Thiệu Hinh làm cho phân tán.
"Oa, chị Phù Sinh hôm nay đẹp thế!" Hạ Thiệu Hinh đẩy Phù Sinh về phía anh trai mình, cười hi hi nói: "Hai người đúng là siêu đẹp đôi."
Phù Sinh loạng choạng ngã, Hạ Thiệu Phong bèn đỡ lấy, hơi nhăn mày: "Nhóc con, làm việc chẳng bao giờ chịu cân nhắc gì cả." Hạ Thiệu Hinh lè lưỡi, trốn ngay sau lưng Lâm Sóc.
Thiệu Hinh thật đúng là phiên bản ưu việt của anh trai, khả năng ồn ào chừng như vượt quá sức chịu đựng của Hướng Phù Sinh. Nhưng khổ nỗi con bé lại rất quý Hướng Phù Sinh, suốt ngày cứ dính lấy cô.
Cả đoạn đường ầm ĩ, cuối cùng cũng tới được nơi diễn ra bữa tiệc, một biệt thự đứng tên Hạ Thiệu Phong. Phù Sinh và Thiệu Phong sóng vai vào trước, phía sau là Thiệu Hinh, Lâm Sóc đảm đương vai trò bạn nhảy của cô bé.
Vừa bước vào sảnh, mọi người từ bốn phía đã xúm lại, cuối cùng chủ nhân bữa tiệc cũng đã tới.
"Tớ vẫn đang không hiểu sao Crystal luôn đúng giờ hôm nay mãi chưa đến, hóa ra là nóng lòng tới gặp Thiệu Phong trước."
"Này, có gì lạ đâu, phụ huynh hai nhà á, chỉ hận sao hai đứa vẫn chưa đính hôn thôi."
Cả một đống người ríu ra ríu rít, Hướng Phù Sinh càng nghe càng khó chịu. Có trách thì trách mẹ cô, lúc cô nhỏ xíu đã hứa hôn cho cô rồi. Hồi bé đúng là cô rất thích chơi với Thiệu Phong, nhưng như thế đâu có nghĩa khi lớn lên cô cũng thích anh, muốn lấy anh làm chồng cơ chứ. Hạ Thiệu Phong là người có tính lăng nhăng, nửa thân dưới lúc nào cũng tuân theo bản năng. Hướng Phù Sinh mới vừa mười tám, còn biết bao lựa chọn cho tương lai, cớ gì phải chết dí trong bãi phân trâu là anh ta?
"Cảnh cáo các cậu, tích chút đức đi, còn dám hủy hoại thanh danh của tớ, sau này đừng mơ tớ mời đi ăn chơi gì nữa."
Hướng Phù Sinh nói xong, Hạ Thiệu Phong liền cười phụ họa: "Đúng đấy, đúng đấy, mấy đứa cứ tuyên truyền bậy bạ, còn có cô gái Hồng Kông nào dám theo anh nữa?"
Các nhân vật chính không muốn nói nữa, chủ đề câu chuyện cũng tự nhiên được chuyển sang hướng khác. Thiệu Phong giới thiệu Lâm Sóc với mọi người, coi như đã cho anh ta các mối quan hệ của mình, còn việc có tận dụng được hay không, phải xem bản lĩnh Lâm Sóc tới đâu. Dùng xong bữa tối, mọi người bắt đầu chia ra uống rượu hoặc vui chơi.
Hướng Phù Sinh không ưa ồn ào, thường hay cùng vài cô bạn gái lên gác buôn dưa lê. Nói là trò chuyện, nhưng đa phần cô chỉ ngồi nghe, nếu các bạn hỏi ý kiến, cô mới cất lời. Hôm nay đại thể là do Hạ Thiệu Phong mới trở về, các cô đều như phát điên, đòi chơi trò đánh bài sai khiến.
Đám này bình thường vốn nham hiểm, mỗi lần ra lệnh sai khiến đều bức người ta tức chết, huống hồ lần này có Lâm Sóc là người mới, mệnh lệnh của chúng chắc chắn càng thâm. Hướng Phù Sinh mới đầu không muốn vào chơi, nhưng cô nhóc Hạ Thiệu Hinh sống chết cũng lôi Phù Sinh vào bằng được, cả đám người xung quanh lại xúm vào trêu chọc. Không tiện làm mất hứng của mọi người, Phù Sinh chẳng còn cách nào đành vào cuộc, tình cờ ngồi ngay cạnh Lâm Sóc.
"Lượt thứ nhất, số nào bị gọi đến, phải len lén tới hồ bơi bên kia, đẩy cái thằng đang ôm hôn May xuống nước." Có người chỉ về phía Lee, lúc này đang đứng ngoài cửa sổ, hiến kế. Mọi người sôi nổi tán thành.
Hướng Phù Sinh cũng không thể ngờ, hôm nay cô bị sao quả tạ chiếu, chỉ mới lượt đầu tiên, King đã hò số của cô. Cô đành đứng dậy, tháo giày cao gót, mở cửa, bước tới sau lưng Lee. Hướng Phù Sinh hết sức cẩn thận, chỉ sợ bị trượt ngã, cô thật sự chẳng thích những chỗ như hồ bơi chút nào.
Cuối cùng cũng tới nơi, Hướng Phù Sinh dùng lực định đẩy Lee xuống nước, ai ngờ bàn tay cô vừa chạm tới lưng, Lee đã phát hiện, nắm lấy cánh tay cô kéo xuống nước. Hướng Phù Sinh rủa thầm một tiếng, thế mà lại quên mất, Lee biết võ, muốn đẩy cậu ta khác gì tự đẩy mình, cái lũ quỷ sứ trời đánh này!
Hướng Phù Sinh vừa rơi tùm xuống nước, trong sảnh có nhiều người cười rộ lên. Riêng Hạ Thiệu Hinh kêu lên thảng thốt: "Crystal không biết bơi!" Chỉ thấy Hướng Phù Sinh mới đầu còn vùng vẫy được hai cái, sau rồi chìm nghỉm.
Hướng Phù Sinh cảm giác mình sắp nghẹt thở, nước tràn đầy mũi và miệng, cho dù cố sức vùng vẫy thế nào cũng cứ chìm xuống. Ai tới cứu cô đây? Ai tới cứu cô đây? Những tiếng hô hoán ong ong trong đầu. Mọi vật trước mắt đã không còn rõ ràng nữa.
Trong mơ hồ, cô thấy có bóng người nhảy xuống nước, bơi về phía cô. Tới sau lưng, người ấy đưa tay ôm chặt vai cô, kéo lên. Một chốc, cô đã lên tới mặt nước, nhưng vẫn không thở được. Người ấy ôm cô tới bên thành bể bơi, cùng những cậu ấm cô chiêu đang cuống quýt tay chân đặt cô lên bờ.
"Đặt nằm thẳng ra." Giọng nói ấy rất có sức hút. Hướng Phù Sinh cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ, rất muốn nhưng chẳng thể mở nổi mắt, lồng ngực nhức nhối, tức nghẹn.
Lâm Sóc dựng Hướng Phù Sinh dậy, mở khóa lưng chiếc váy cô đang mặc, sau đó để cô nằm trở lại, bắt đầu hô hấp nhân tạo. Vì thời gian chìm không lâu, làm vài ba lần, Phù Sinh nhỏm dậy nghiêng đầu, bao nhiêu nước uống phải đều nôn ra.
Chầm chậm mở mắt, trước mặt Hướng Phù Sinh hiện ra rất nhiều những khuôn mặt, mà gần nhất, rất gần, lại là... Lâm Sóc. Mặt anh cách cô trong gang tấc, đến sợi lông mi còn đọng một hạt nước nhỏ nhìn cũng rõ ràng.
Trong đầu Hướng Phù Sinh xẹt qua bốn ý nghĩ: Thứ nhất, hắn đã cứu cô; thứ hai, hắn đã làm hô hấp nhân tạo cho cô; thứ ba, nụ hôn đầu của cô đã tặng cho một kẻ mới quen có nửa ngày, bằng phương pháp hà hơi thổi ngạt.
Còn suy nghĩ cuối cùng, cô thấy mình thật sự phải đi tìm một ông thầy phong thủy, xem xem cô đã phạm phải lỗi gì mà đến nông nỗi này.