Buổi tối sắc trời u ám nên nửa đêm có mưa, không khí mát mẻ hơn.
Thể chất trong cơ thể Diệp Cô Dung đối với nhiệt độ trong ngày rất mẫn cảm, cô cuộn lấy chăn quanh mình khiến cho Nhan Cảnh Thần dở khóc dở cười, đành phải ôm chặt cô vào lòng. Cô ngủ rất khó chịu, quen ngủ giường lớn rồi, ở khách sạn này chỉ là giường nhỏ không thể lăn qua lăn lại, cô lật qua lật lại nhiều khiến cho cả hai ngủ không ngon. Nhan Cảnh Thần bỗng nhiên ôm cô đặt lên người mình, rồi đưa tay đánh vào mông cô một cái.
Diệp Cô Dung đau quá kêu lên, trợn mắt với anh: “Sao lại đánh em?”
Nhan Cảnh Thần trừng mắt lại: “Vì sao tắt máy? Em có biết làm anh sắp phát điên lên không.”
Anh không đề cập tới thì thôi, nhắc tới làm cô cũng phát hỏa: “Anh không biết xấu hổ còn nói, tin thì không gửi, điện thoại thì không gọi được, có quỷ biết anh đang làm gì?”
“Cho nên em mới tắt máy, hại anh từ Tô Châu đi tìm em, còn gọi điện thoại cho em không biết bao lần, còn suýt nữa báo cảnh sát…”
“Anh là ác nhân mà còn gửi cáo trạng, cho tới bây giờ cũng chỉ có mỗi anh là biết công việc thôi…”
“Trời đất chứng giám, để được về nhanh với em, anh làm đến quên cả ngày đêm, thậm chí còn không tham gia cuộc họp quan trọng sáu tháng cuối năm với ban giám đốc, chỉ gửi cho Boss một bản báo cáo…”
“Cho nên đến thời gian gọi điện thoại cũng không có đúng không?” Diệp Cô Dung không chút nào cảm động.
“Anh muốn cho em một niềm vui bất ngờ.”
“Đến bây giờ em cũng chỉ bất ngờ, chứ không có vui.” Diệp Cô Dung đã bớt giận, nhưng vẫn mạnh miệng.
Hai người lúc nãy thì nhu tình mật ý quá nhiệt liệt, quay ngoắt lại đã đối chọi với nhau gay gắt, thật khiến người khác bó tay. Nhan Cảnh Thần trầm lặng chốc lát, ngữ khí mềm đi, cố ý tủi thân nói: “Vậy em gặp anh thì không vui đúng không?”
“Tuyệt không.” Diệp Cô Dung hừ một tiếng, lật người qua không để ý tới anh.
Anh bỗng nhiên cười khẽ một tiếng: “Có đau không? Để anh xem nào.” Nói xong đưa tay ra xoa xoa, lại bị Diệp Cô Dung gạt đi. Anh nghiêng mặt qua tiếp tục xoa, cô nhắm mắt lại không để ý tới anh, qua một lúc bỗng nhiên toàn thân run lên như bị điện giật, xoay vội người lại, cơ thể lại bị anh giữ chặt không cử động được, chỉ nghe anh ám muội hỏi: “Còn đau không?”
Diệp Cô Dung vội xin tha: “Không đau, anh mau thả tay ra.”
Nhan Cảnh Thần căn bản không thèm để ý tới cô, cũng không biết anh chui vào trong chăn làm ra cái trò quỷ gì, nói chung Diệp Cô Dung bị anh triệt để đối phó, một chút cáu kỉnh đã biến mất.
Mưa đến sau nửa đêm thì nhỏ dần đi, chỉ còn tí tách tí tách, giọt mưa dưới mái hiên trong đêm lại nghe vô cùng rõ. Hai người không buồn ngủ, ôm nhau trong chăn rì rầm nói chuyện nho nhỏ. Nhan Cảnh Thần nghe xong chuyện kia cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trong ý thức bỗng nhiên có một sự sợ hãi mơ hồ, lúc này anh không hy vọng Diệp Cô Dung xảy ra bất cứ biến cố gì, không muốn cô dính dáng đến bất cứ chuyện phức tạp gì.
Diệp Cô Dung nhận thấy anh đột nhiên yên lặng, kỳ lạ hỏi: “Anh không nói gì à?”
Nhan Cảnh Thần thở dài, trả lời kiểu khác: “Anh mong cả đời này của em chỉ có anh là gút mắc của em thôi.”
Diệp Cô Dung ngẩn ra, sau đó hiểu ra, thật sự là câu nói tình cảm xúc động nhất trong cuộc đời cô, dòng nước ấm trong lòng lại lay động, cô ôm chặt lấy anh. Nhan Cảnh Thần hôn lên môi lên tóc cô, trầm lặng chốc lát, bỗng nhiên nói: “Dung Dung, mẹ anh có thể sắp tới Thượng Hải.”
“Đi du lịch à?” Diệp Cô Dung hỏi.
“Bà muốn gặp em.”
“A?”
“Em không muốn?”
“À, Không phải, chỉ là cảm hơi thấy đột ngột…”
Nhan Cảnh Thần thở dài nhẹ nhàng, tựa như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, Diệp Cô Dung đổi tư thể khác thoải mái hơn trong lòng anh, nói: “Cảnh Thần, mấy ngày nay em chỉ nhớ mãi một câu nói của anh.” Truyện được biên tập và post tại website: WWW.77F1.XTGEM.COM (77F1.XTGEM.COM)
“Anh nói nhiều câu nhảm lắm, em nhớ câu nào?”
“Anh từng nói, khi một sai lầm được phát sinh, có thể vừa lúc cuộc đời chúng ta mới bắt đầu. Em gần đây cứ luôn nghĩ, em và anh có phải là đang bắt đầu không?”
Nhan Cảnh Thần càng yên lặng.
“Có thể, thời gian tới thật sự có rất nhiều chuyện đang chờ chúng ta, nếu như năng lực con người có hạn, em sẽ không nghĩ ngợi nhiều. Cảnh Thần, em chỉ muốn cho anh biết, không phải em không tin anh, là em không tin được số phận, không tin tương lai.” Cô bỗng nhiên thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: “Nhưng tất cả những điều đó đều không ngăn cản được việc em luôn nghĩ về anh, Cảnh Thần, em vô cùng nhớ anh.” Nói xong cô cầm lấy tay anh đưa lên môi hôn.
Nhan Cảnh Thần không nói gì, hạnh phúc khiến anh không thể nói thành lời.
Diệp Cô Dung ngẩng lên nhìn anh, nói rõ ràng: “Em quyết định rồi…”
“Em quyết định sẽ tin tưởng tương lai, cố gắng làm việc, mỗi ngày hướng về phía trước…” Cô nói mà ngay cả mình cũng phải bật cười lên.
Nhan Cảnh Thần không có được đáp án trong dự liệu, vô cùng bất mãn kì kèo với cô: “Còn anh thì sao?”
Diệp Cô Dung cười nói: “Anh cũng chỉ là một phần trong cuộc sống của em thôi.”
Nhan Cảnh Thần thấy chưa đủ: “Chỉ là một phần thôi sao?”
Diệp Cô Dung cố ý đùa anh: “Thậm chí còn chưa đến một phần…”
Nhan Cảnh Thần nheo mắt lại: “Mông của em lại ngứa rồi à?”
Diệp Cô Dung lập tức thay đổi: “Nhưng phần đó đang trong tình trạng ở mức tăng liên tục…”
Vì vậy Nhan Cảnh Thần chuyển sang vui vẻ, hai người kề sát vào nhau trên chiếc giường chật hẹp tiếp tục thì thầm, câu được câu không, thật đúng với câu “nửa đêm không người thì nói nhỏ”. Sắc trời bên ngoài nhờ nhờ sáng, tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ đã vội ngừng hẳn, như sợ mọi người quên ở đây chính là vùng sông nước trong mộng Yên Vũ Giang Nam.
Diệp Cô Dung ngả vào ngực anh, cảm giác cảnh sắc bầu trời chưa lúc nào đẹp như lúc này, quá đẹp, lại khiến người ta ưu sầu, tự đáy lòng lại thở dài. Cô bắt đầu ngủ say, ngay cả bản thân mình cũng không biết, khi hôm sau thức dậy đã là buổi trưa.
Bởi vì đêm mưa một trận, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống rất nhiều, cả đêm cô nằm trong lòng Nhan Cảnh Thần ngủ rất ngon ấm áp, nhưng hại anh nằm cùng giường mà hắt xì cả đêm. Áo sơmi của anh đã mặc một ngày đêm, nhìn đã nhăn nhúm, nhưng với người này thì mặc gì nhìn cũng đẹp, ngọc thụ lâm phong hơn hẳn người khác.
Diệp Cô Dung giúp anh chỉnh trang quần áo, rồi kiễng chân hôn lên mặt anh một cái, Nhan Cảnh Thần cúi xuống vô cùng phối hợp, đuôi lông mày hiện nét cười, bị lây nhiễm theo cô cũng vô cùng vui vẻ.
Buổi trưa, tài xế của Nhan Cảnh Thần gọi điện thoại tới báo, cô mới biết thì ra là anh có lái xe đưa tới. Từ lúc đó cô không còn phải lo lắng vấn đề quay về nữa. Hai người ăn no xong thì di dạo, bởi vì đêm qua mưa một trận, Ô trấn càng trong lành thuần khiến, không khí tươi mát hơn hôm qua.
Máy ảnh của Diệp Cô Dung không chút nào nhàn rỗi, tiếc rằng Nhan Cảnh Thần không chịu phối hợp, nếu không phải nhăn trán thì cũng vểnh mồm lên, làm thế nào cũng không chịu cười một cái, cô tạo hình cho anh cả nửa ngày cũng không xong, anh còn tức giận nói: “Anh có gì hay mà chụp, chụp phong cảnh đi…Haizz, đừng mà, như vậy rất quái dị đó.”
Diệp Cô Dung không biết thì ra anh ghét chụp ảnh như thế, làm cô không ngừng cười mãi.
Cô cũng giống như hầu hết các cô gái đều thích đi dạo phố, các cửa hàng ở ven sông hay đường phố bất kể có hay không cô đều ghé vào xem một chút, vẻ mặt của Nhan Cảnh Thần thì vô cùng kiên nhẫn. Cô chọn một búp bê vải móc lên điện thoại di động cho anh, vẻ mặt anh như gặp nạn: “Cái này hình như có chút ấu trĩ thì phải?”
“Vậy thì đôi gối hình chú chó đốm và chiếc cà vạt hình vịt Donald thì không ấu trĩ à?”
“Cái đó là hấp thụ ánh sáng tương đối thấp…”
“Được rồi, em mang về tặng người khác là được…”
“Thật ra, cái này cũng khá đáng yêu đấy.” Nhan Cảnh Thần chộp lấy chiếc móc treo trong tay cô, đút vào túi quần tây, không may mắn bị bà chủ cửa hàng nhìn thấy, bà ta vội kêu lên: “Này, cậu lấy cái kia còn chưa trả tiền…”
Lập tức, mọi ánh mắt trong cửa hàng dồn vào, Nhan Cảnh Thần mặt đỏ bừng lên, vội lấy tiền trong ví ra trả tiền. Diệp Cô Dung cố nén cười, vội tiện tay cầm thêm mấy cái móc treo, cùng nhau trả tiền.
Hai người đi được vài bước, bỗng nhiên Diệp Cô Dung nghiêm túc hỏi: “Cảnh Thần, mẹ anh là người như nào?”
Nhan Cảnh Thần hơi suy tư một chút: “Bà là một người rất hiền lành, có đôi lúc cũng rất nghiêm khắc, nhưng nói chung, không cần lo lắng.”
Diệp Cô Dung không khỏi mỉm cười, hỏi vấn đề khác: “Bà ấy lúc nào sang?”
“Chưa xác định được ngày cụ thể.”
“Anh đã nói với họ như nào?”
“Em là…”
“Em hả?”
“Anh nói là anh sắp kết hôn rồi, đối phương là một cô gái Thượng Hải.” Nhan Cảnh Thần bật cười lên khi thấy vẻ khẩn trương của cô.
“Vậy họ có phản ứng gì?”
“Khiếp sợ…”
“Hả?”
“Sau đó thì thật vui mừng.”
“Sau đó mẹ anh muốn gặp em?”
“Bà đang chờ tin tức của anh…” Nhan Cảnh Thần có chút trầm ngâm, nói: “Chuyện này anh phải hỏi ý kiến của em trước. Chúng ta sống bên nhau điều kiện trước tiên là em phải yêu anh.”
Diệp Cô Dung dừng bước, ngẩng lên nhìn anh.
Anh bất đắc dĩ nhún vai: “Vốn không định nói với em, bởi vì không muốn tạo cho em nhiều áp lực, nhưng anh không kiềm chế được, loại cảm giác này rất mâu thuẫn, haizz…”. Nói xong đưa tay lên đầu gãi mái tóc xoăn.
Diệp Cô Dung nhìn bộ dạng trẻ con của anh, cảm giác trong lòng vô cùng êm ái, không biết là có phải do ảnh hưởng của vùng sông nước Giang Nam không mà giọng nói của cô cũng trở nên dịu dàng như nước: “Ngốc ạ, nói cho em biết là đúng, chuyện này em cũng có phần mà…”
Nhan Cảnh Thần mỉm cười, nhưng cô dừng lại không nói tiếp nữa.
Anh có chút bất mãn: “Vậy thôi sao?”
Diệp Cô Dung hỏi lại: “Còn như nào nữa?”
Nhan Cảnh Thần tốt bụng nhắc nhở cô: “Lúc này em phải nói, em yêu anh chứ.”
Diệp Cô Dung gian xảo nháy nháy mắt: “Cảm ơn! Anh đã nói hơn một lần rồi.”
Nhan Cảnh Thần thở dài rất to, vậy là đơn giản đã bị cô lừa rồi.
Sau bốn giờ chiều, gió thổi mạnh hơn, nhiệt độ giảm xuống, bởi vì Nhan Cảnh Thần bị cảm nhẹ nên hai người cùng quay về, nhưng tâm trạng của Nhan Cảnh Thần vô cùng hào hứng, vì vậy hai người ở lại thêm một đêm. Ngày hôm sau đi ô tô tới Lâm viên Tô Châu dạo một ngày rồi mới quay về. Đến Thượng Hải thì khí trời đột nhiên thay đổi, bệnh cảm của Nhan Cảnh Thần có xu hướng nặng thêm. Hai người về đến nhà thì việc đầu tiên cần làm là tắm nước nóng.
Diệp Cô Dung tắm rửa xong trước, vừa lau tóc vừa đi tìm túi quà tặng. Lúc trên xe đi về Nhan Cảnh Thần có nói với cô là lần này trở về sẽ tặng cho cô một món quà, còn cố ý nhờ một người chuyên nghiệp lựa chọn cho. Cô cứ hỏi mãi anh cũng không chút tiết lộ, càng khiến cô thêm tò mò.
Lúc này cô tìm được trong hành lý của anh một hộp quà, bên trong đóng gói rất tinh xảo đẹp mắt, cô lật qua lật lại xem, đoán không ra là vật gì bên trong. Đang do dự có nên bóc ra xem không thì Nhan Cảnh Thần đi ra, trên người quấn khăn tắm, tóc còn đang ẩm ướt nhỏ nước, thấy cô cầm gói quà, bỗng nhiên mắt sáng rực nhìn cô cười dịu dàng không nói gì.<