br/> Diệp Cô Dung nhận được quà đương nhiên vô cùng vui sướng, vừa đuổi anh đi mặc quần áo, vừa mặt đỏ tim đập suy đoán: “Chẳng lẽ là nội y?”
Kết quả mở ra xem, cô giật mình, vội vã giở bản hướng dẫn đọc cẩn thận từng chữ cái tiếng Anh một, chưa xem xong mặt đã đen xì, tiểu vũ trụ hoa lệ bùng cháy.
Lúc Nhan Cảnh Thần mặc quần áo xong đi ra, thấy cô cầm món quà trên tay đứng ở bên túi hành lý, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt sáng rực, còn tưởng cô rất vui, liền vui vẻ hỏi: “Thích không?”
Diệp Cô Dung hỏi lại: “Anh nghĩ sao?”
Nhan Cảnh Thần chau mày không giải thích chỉ nhìn cô.
Diệp Cô Dung hỏi lại: “Nếu như em tặng cho anh một hộp thuốc tráng dương, anh sẽ thế nào?”
Nhan Cảnh Thần biết không ổn rồi, vội và cười làm lành nói: “Tuy rằng anh tạm thời không cần cái này, nhưng anh rất cảm ơn…”
Diệp Cô Dung gật đầu: “Được rồi, em biết ý của anh rồi.” Nói xong ném món quà vào trong hành lý, nhanh chóng gói gém lại.
Nhan Cảnh Thần thấy có chút gì đó không hợp lý, vội hỏi: “Dung Dung, em làm gì vậy?”
Diệp Cô Dung không thèm nhìn anh, ném cái túi ra ngoài cửa: “Anh về nhà anh mà ở đi.”
“Không đâu…”. Nhan Cảnh Thần vội vã chạy tới lấy lại cái túi: “Anh muốn ở với em.”
“Anh tự mà đi tìm người có kích thước có thể thỏa mãn anh đi.”
“Em thỏa mãn anh rồi.”
“Em không hợp với tiêu chuẩn của anh…”
“Hễ là của em, đều là tốt.”
“Nói như vậy, món quà này không phải là tặng cho em, mà là tặng cho phụ nữ khác?”
Những lời này làm anh rơi vào sự bế tắc. Anh giật mình, vội giải thích: “Giả như có thể càng trở nên hoàn mỹ, hấp dẫn hơn một chút, không phải là tốt hơn sao?”
Bất kể giọng điệu hay thái độ của anh có chân thành đến thế nào, nhưng Diệp Cô Dung cũng không động lòng, cô đẩy anh cùng với túi hành lý ra ngoài cửa.
Nhan Cảnh Thần mặc áo ngủ cùng đôi dép trong nhà đứng ở bên ngoài giải thích một hồi, bên trong không có chút động tĩnh gì. Đến khi anh ủ rũ kéo túi hành lý chuẩn bị đi thì cửa nhà đột nhiên mở, một chiếc túi xách bay vèo ra ngoài, rồi tiếng cửa đóng sập lại, căn bản không cho anh một chút cơ hội nào.
Anh cầm túi lên xem, bên trong là đồng hồ đeo tay và đồ dùng hàng ngày của anh. Thấy những cái này anh chau mày lại, yên lặng chốc lát rồi tìm điện thoại di động trong túi gọi, vừa có chuông đầu tiên, lập tức bị ngắt luôn.
Ước chừng lúc này là hơn bảy giờ, thang máy lục đục có người ra vào, thấy cảnh anh bị đuổi ra khỏi nhà thì vô cùng kinh ngạc, có người không nén được còn cúi đầu cười trộm.
Anh dừng lại một chút, rồi cầm túi hành lý và túi xách vào thang máy, chiếc gương bên trong thang máy soi rõ gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh, không có biểu hiện gì, chỉ có đôi mắt đen kịt càng trở nên thâm trầm.
Anh không ngờ Diệp Cô Dung lại như vậy. Vài phút trước còn nhu tình mật ý, chỉ chớp mắt thì thay đổi hoàn toàn, không cho anh có cơ hội giải thích, còn tắt điện thoại. Thật sự là ấu trĩ. Quá ngây thơ.
Diệp Cô Dung không biết Nhan Cảnh Thần nghĩ về cô như thế, nếu biết cô càng giận hơn. Cô lấy quần áo bẩn trong túi du lịch ra ném vào máy giặt, thu dọn những thứ rối loạn một chút, rót cho mình một cốc nước nóng rồi quay về giường đờ ra.
Mòn quà của Nhan Cảnh Thần là một sản phẩm nâng ngực.
Thật quá đả kích người khác, quá đả kích tự tôn của người ta! Nếu anh thích loại bộ ngực lớn, vì sao còn tìm đến cô làm gì? Thật sự là quá đáng.
Cô thẹn quá hóa giận tiếp đó giận tím mặt đuổi anh ra ngoài.
Giờ uống một cốc nước nóng đã bình tĩnh hơn một chút, cô bắt đầu hối hận rồi, nhìn mà xem, bên ngoài trời mưa liên miên, không khí đột nhiên lạnh xuống, anh lại đang bị cảm, ăn mặc phong phanh, vậy mà cô lại đuổi anh ra ngoài hình như là hơi quá. Vả lại hai người vừa mới kết thúc một chuyến đi du lịch ngọt ngào, cô đang thoải mái hưởng thụ tình yêu mặn nồng, bỗng nhiên lại nóng giận với anh như thế, dường như là hơi quá kích…
Chỉ sau hai giây, thái độ của cô bỗng nhiên chuyển biến lớn, trong lòng áy náy, ngay cả cơm tối cũng không ăn, sau một hồi ngẩn ngơ, tự cảm thấy tính tình của mình gần đây càng lúc càng kiêu căng. Đại để khi biết có người chiều mình, bao dung mình, tính tình phụ nữ vốn dĩ sinh ra là bộc lộ ra ngoài hết. Hiện giờ đang trong tình yêu cuồng nhiệt, những thói xấu này không ảnh hưởng đến toàn cục, có khi còn là một loại thuốc có tác dụng xúc tiến tình cảm, nhưng tóm lại là không thích hợp để quá phóng túng. Thật ra dù sao chỉ là một sản phẩm nâng ngực thôi mà, rất bình thường thôi, cô tự giễu mình một chút, giờ đã như vậy rồi, đã đâm lao phải lao theo thôi.
Cô ý thức được những điều này càng thêm xấu hổ tự trách mình, gần đây thái độ của cô đối với Nhan Cảnh Thần, lúc vui lúc buồn, ngọt ngào cay đắng, tâm trạng thay đổi liên tục, hoàng toàn là bị sự tác động từ anh. Loại cảm giác này nhiều năm qua cô đã không còn, giờ không khỏi có chút thích thú, lẽ nào nói mình đã…
Đúng lúc này bên ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng “bùm” một cái, cô đang ngồi trên giường chìm đắm trong suy tư liền giật nảy mình, không đi dép chạy ào ra ngoài, nhìn qua mắt mèo, thấy bà Diệp đang cầm chìa khóa mở cửa, sắc mắt có vẻ không tốt lắm.
Khóa cửa nhà cô đã đổi hồi tháng tám năm ngoái, chìa khóa của mẹ đương nhiên là không mở được rồi.
Cô vội mở cửa, trách: “Mẹ à, mẹ muốn hù chết con à, mẹ đến sao không gọi điện thoại cho con?”
Bà Diệp còn tức giận hơn so với cô, quát: “Con làm gì trong nhà vậy, vì sao không nghe điện thoại? Điện thoại di động cũng không mở, con làm quỷ gì vậy?”
Lúc này cô mới nhớ ra mình vừa rồi giận Nhan Cảnh Thần nên đã tắt điện thoại, nào có ngờ tới tự nhiên mẹ đến chứ? Vì vậy cô vội vã giữ cửa để bà đi vào, vừa hỏi: “Mẹ à, mẹ vừa đi du lịch về à? Bố đâu ạ?”
“Mau xuống lầu giúp bố mang đồ lên …” Bà Diệp phủi phủi bọt nước trên người, rất giận mà nói.
Cô vâng một tiếng, đi dép ra ngoài. Thang máy vừa lúc đi lên, ông Diệp mặc áo khoác màu xám đang đứng ở trong, vui vẻ cười với cô, dưới chân là bốn năm túi plastic, còn có hai ba lô căng phồng, cũng không biết trong đó là gì, cô vội bước nhanh đến giúp, hỏi: “Bố à, bố mẹ mua gì vậy?”
“Cái đó phải hỏi mẹ con…” Ngữ khí ông Diệp bùi ngùi không kể xiết. Ông hơi cúi xuống, mắt kính dính đầy nước mưa, nhìn có chút chật vật.
Diệp Cô Dung vội vã lấy dép cho ông thay, sau đó để bố mẹ đi vào buồng vệ sinh rửa mặt mũi, biết bố mẹ chưa ăn cơm tối, cô vội gọi điện đến nhà hàng đặt cơm.
Cô vừa ngắt điện thoại, bà Diệp từ buồng vệ sinh đi ra, cầm trong tay một bộ dao cạo râu, nét mặt có chút kỳ lạ. Diệp Cô Dung nhìn thấy, tim đập thình thình, thầm kêu không xong rồi, nguy hiểm rồi, quá nguy hiểm rồi! Đồng thời cũng thấy vạn phần may mắn, may mà đã đuổi Nhan Cảnh Thần đi rồi, nếu không thì thật không thể tưởng tượng được.
“Dung Dung, đây là cái gì?” bà Diệp tính cách luôn thẳng thắn trực tiếp, không bao giờ vòng vo.
“A, cái gì ạ?” Diệp Cô Dung cố ý không nhìn mẹ, chỉ nhìn chăm chú vào điện thoại giả vờ gửi tin nhắn, đầu óc bắt đầu xoay chuyển, trong nháy mắt đã có vài ý nghĩ trong đầu.
Bà Diệp dí sát đồ trước mặt cô: “Cái dao cạo râu này…?”
Diệp Cô Dung thấy tránh không được, lập tức nói loanh quanh: “Trời ơi, thị lực mắt mẹ thật tốt, mẹ tìm thấy ở góc nào vậy?”
Bà Diệp mắt sáng như đuốc: “Ngay ở bệ rửa mặt buồng vệ sinh, là hàng hiệu.”
Diệp Cô Dung cười gượng: “Là hàng hiệu ạ? Ha ha, con không để ý…”
Bà Diệp cũng không cần nhiều lời vô ích với cô: “Buồng vệ sinh của con sao lại có đồ của đàn ông? Con có bạn trai à?”
“Không có …” Diệp Cô Dung vội kêu lên, gần như theo bản năng phủ nhận, “Cái này, cái này là con dùng để cạo lông chân.”
“Còn nói dối.” Bà Diệp quát lên, giận tái mặt: “Là Trần Duyệt phải không? Mấy hôm trước con còn gọi điện hỏi về cậu ta…”
Diệp Cô Dung vội giải thích: “Không phải ạ, không phải cậu ta.”
Lời này chẳng khác nào tự nói ra, bà Diệp nghi ngờ nhíu mày, muốn nói gì lại thôi, cuối cùng không nhịn được: “Có đúng là Nhiếp Dịch Phàm không?”
Diệp Cô Dung ngẩn ra, hoàn toàn không ngờ mẹ mình lại suy đoán đến đó, nhất thời không biết trả lời sao, trong lòng chỉ cười khổ.
Bà Diệp thấy bộ dạng ngây ngốc của con gái, cho rằng mình nói đúng, liền thở dài, ngồi xuống ghế sofa, dùng giọng điệu thấm thía nhắc nhở: “Dung Dung, mẹ biết các con có tình cảm nhiều năm, trong khoảng thời gian ngắn rất khó buông xuống. Nhưng tục ngữ có nói, đau ngắn không bằng đau dài, hai người các con nếu thật sự không quên được nhau, con thật sự có thể tha thứ cho nó, vậy thì các con mau mau kết hôn đi, mẹ và bố con chỉ còn mỗi nỗi băn khoăn này thôi. Nếu như con không tha thứ cho nó, thì ngàn vạn lần không nên tái hợp lại với nó, dây dưa không rõ, con năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi hả? Con còn bao nhiêu năm nữa để làm lại chứ? Con…”
Diệp Cô Dung thở dài, cô biết mẹ mình muốn nói gì, nhưng để bà quên chú ý tới chiếc cạo râu không hỏi chủ nhân của nó nữa, thì cô để mặc bà tiếp tục lải nhải. Nhưng ông Diệp thì không chịu được: “Bà không để cho con nó yên à, sao suốt ngày bà chỉ biết lải nhải…”
Bà Diệp nghe vậy thì tức giận, lập tức thay đổi giọng quay sang mắng ông Diệp một trận, tận đến khi nhân viên nhà hàng mang cơm đến mới ngừng được trận khẩu chiến này. Một nhà ba người ăn cơm xong, bà Diệp liền bắt đầu chia chiến lợi phẩm của chuyến du lịch, như là lá chè dại, dụng cụ cắt gọt các loại, còn có đồ ăn đặc sản, Diệp Cô Dung vô cùng xấu hổ, cùng là đi du lịch trở về, căn bản cô không nghĩ phải mua quà tặng gì cho bố mẹ.
Đêm đó mưa phùn róc rách, ông bà Diệp ngủ tại nhà con gái. Trong phòng còn lưu lại mùi vị của Nhan Cảnh Thần, bà Diệp lại tiếp tục lải nhải. Diệp Cô Dung nghĩ, dù sao bà cũng đã hiểu lầm rồi, cứ để bà hiểu lầm vậy. Liền tỏ ra dáng dấp ngoan ngoan nghe lời dạy bảo. May mà bà Diệp cũng mệt, sức lực tiêu hao, rất nhanh tỏ ra buồn ngủ. Vì vậy cô nhanh chóng mời bố mẹ đi nghỉ sớm, quay về phòng rồi mới thở phào một hơi.
Đêm nay cô lại không ngủ được, lât qua lật lại suy nghĩ rất nhiều, dù sao mẹ nói nhiều, nhưng không phải không công nhận là những lời bà nói rất có lý, chính xác cô không còn trẻ trung gì nữa, không đủ dũng khí sống cô độc, mà cũng đến lúc phải lập gia đình, vậy thì không thể không nói về chuyện Nhan Cảnh Thần được, vòng tròn trái đất không dễ tìm được người mình yêu. Đúng vậy, trong thành phố này không thiếu đàn ông độc thân, nhưng cô không biết cuối cùng người nào sẽ là chồng của mình, cá nhân cô lại bắt được một Nhan Cảnh Thần quý giá, lúc này cô ghét bản thân mình, giống như cô bất đắc dĩ lựa chọn anh, có trời biết, cô hiểu rõ mình thật lòng thích anh. Nhưng phụ nữ đến tuổi này rồi, rất khó khăn để mở rộng một tình yêu thuần túy, hoặc ít nhiều là đủ thứ màu sắc hỗn loạn của tính toán được lấy hay bỏ.
Cô nằm trên giường trở mình, mắt hướng ra cửa sổ thở dài, từng giọt mưa gõ vào cửa kính, phát ra âm thanh, càng khiến người ta thêm sầu. Cô trở mình hết cả một đêm, cuối cùng quyết định chờ Nhan Cảnh Thần gọi điện tới thì nhân cơ hội đó sẽ xuống nước, giảng hòa.
Nhưng ngày hôm sau, Nhan Cảnh Thần không chỉ không gọi điện thoại tới, ngay cả một tin nhắn cũng không có. Lúc đầu Diệp Cô Dung còn có thể trấn tĩnh làm việc, thấy thời gian ch