m gan khiến anh có một cảm giác hít thở không thông. Anh đè nén cảm xúc ho nhẹ hai tiếng, khóe mắt dần dần thu lại ý cười.
Diệp Cô Dung cười nhạo câu nói của anh nhưng cô không biết rằng nó hoàn toàn xuất phát từ cô. Ngày đó cô ngồi bên cửa sổ hút thuốc đã cho Nhan Cảnh Thần một cảm giác như vậy. Anh từng nghĩ nói với cô những lời này, nhưng lời nói đến bên môi lại cảm thấy không đủ trang trọng, rốt cục không thể mở lời.
Điều này Nhan Cảnh Thần sẽ không nói cho cô biết, mà cho dù anh có nói cô cũng không nghe được, bởi vì cô đang ngủ. Xe dừng trước tòa nhà cô ở, anh không đánh thức cô mà châm một điếu thuốc đứng trước đầu xe im lặng hút thuốc.
Màn đêm yên tĩnh, sao giăng đầy trời, trên đỉnh đầu mặt trăng treo lơ lửng, từng đợt từng đợt hương hoa lởn vởn trong không khí quấn lấy hơi rượu trên người anh tạo cảm giác thật thoải mái, thư thái. Nhưng khung cảnh đẹp đẽ thế này lại bị những con muỗi quấy rầy, có điều anh cũng không nhận thấy sự xuất hiện của những kẻ quấy rối kia, hai hàng lông mày cau lại, vẻ mặt nghiêm trọng cứ như ngày mai là tận thế. Thật ra lúc này đây, đầu óc của người họ Nhan nào đó chỉ nghĩ đến duy nhất một việc, chính là đi vào trong xe hôn tỉnh Diệp Cô Dung, sau đó điên cuồng cùng cô make love, nhưng điều này hiển nhiên không có khả năng, cho nên anh đành phải cố gắng kiềm chế ý nghĩ trong đầu, yên lặng mà hút thuốc.
Diệp Cô Dung chỉ hơi say, ngủ một lát đã tỉnh lại. Cô vừa mở mắt thoáng thấy bóng người ở phía đầu xe, hai tay anh khoanh trước ngực, đầu hơi cuối, ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc. Ánh trăng hắt lên một bên mặt anh, lông mày rậm, mũi cao, quả thật rất đẹp, rất mê hoặc lòng người! Nếu là mười năm trước, có lẽ cô đã sớm không chống đỡ nổi.
Cô tự giễu cười cười, vươn tay mở cửa xe ra ngoài.
Nhan Cảnh Thần nghe tiếng động hơi nghiêng đầu nhưng không nhìn cô: “Tỉnh rồi à.”
Diệp Cô Dung tựa người vào cửa xe ngáp một cái, cười nói: “Nếu em ngủ thẳng đến hừng đông, không lẽ anh cũng đứng ở đây cả đêm sao?”
“Sẽ không, anh sẽ trực tiếp ôm em lên lầu.”
Khi nói những lời này anh vẫn không nhìn cô, nhưng Diệp Cô Dung hai má đã ửng hồng, ho nhẹ một tiếng: “Thời gian không còn sớm, anh mau về nghỉ ngơi đi.”
“Được!” Anh sảng khoái đáp ứng, trong nháy mắt đập tắt đầu thuốc lá, cuối cùng cũng quay lại nhìn cô. Ánh mắt anh dường như nhìn cô mê đắm mà cũng dường như nhìn về xa xăm không có tiêu cự.
Ánh nhìn của anh khiến tim cô lỗi nhịp, không biết làm thế nào. Cô thế nhưng cảm thấy giờ phút này anh vô cùng gợi cảm. Cô nghĩ mình đã say quá rồi, vội vàng cầm túi xách, đóng cửa xe chào tạm biệt anh: “Lái xe cẩn thận.”
Nhan Cảnh Thần gật đầu, mở cửa xe ngồi vào trong, cái gì cũng không nói rời đi.
Diệp Cô Dung lên lầu, vừa vào cửa nhìn thấy máy tính của anh vẫn để ở phòng khách, lấy di động chuẩn bị gọi cho anh, nghĩ nghĩ thế nào lại cất trở lại. Quên cũng tốt, có thể nghỉ ngơi một ngày, làm việc ngày đêm như vậy sớm muộn gì cũng mệt chết!
***
Tối hôm đó Nhan Cảnh Thần về nhà, tắm rửa xong thì quấn chăn ngủ, điều hòa bật, ngủ một mạch đến tận hai giờ chiều hôm sau. Người giúp việc chưa từng thấy anh ngủ dài như thế, không dám đánh thức anh dậy, cơm hâm nóng trong nồi, thức ăn bỏ vào tủ lạnh. Lúc anh thức dậy không ăn gì, chỉ uống một cốc nước to, rồi lại tiếp tục ngủ. Ngủ một mạch đến tận bữa cơm tối, muốn xem lại công việc đã chuẩn bị cho ngày mai một chút thì mới nhớ laptop để quên ở nhà Diệp Cô Dung.
Anh lấy điện thoại định gọi cho cô, thì lại liên tiếp nhận được rất nhiều tin nhắn. Anh ngồi ở sofa đọc từng tin nhắn một, tin thứ nhất khiến anh nhíu mày, Lucia là người phát ngôn cho công ty thiết kế trò chơi trên mạng dự định giữa tháng sẽ quay lại để chụp hình tuyên truyền và thu âm bài hát, đi cùng còn có tổng giám đốc tập đoàn PM Mike.
Trời ơi, theo kinh nghiêm nhiều lần khó quên của anh đã cho ra đời một câu kinh điển: Mike đi tới đâu, chuyện xấu truyền tới đó.
Anh phiền não xem các tin nhắn tiếp theo, cuối cùng cũng thấy ba chữ của Diệp Cô Dung, hàng lông mày đang nhíu chặt của anh từ từ giãn ra, anh bất giác cong khóe miệng. Cô nói, laptop cô đã gửi đến công ty, bảo anh không cần lo lắng!
Anh đương nhiên cho rằng cô sẽ gửi bằng chuyển phát nhanh, liền hồi âm cảm ơn. Cho nên, sáng sớm hôm sau, thấy La Tố Tố mang laptop vào phòng làm việc của anh thì anh ngỡ ngàng, nhìn thẳng vào cô xác nhận một chút: “La Tố Tố, bộ phận kế hoạch?”
“Vâng.” La Tố Tố lần đầu tiếp xúc thân cận với sếp lớn, vô cùng hồi hộp.
“Cô quen Diệp Cô Dung?”
“Bạn học đại học với nhau.”
“Hả” Nhan Cảnh Thần vô cùng ngạc nhiên, nhưng trên mặt không lộ thái độ gì, thản nhiên nói: “Vậy sao cô ấy làm hành chính, còn cô lại làm thiết kế?”
“Bởi vì cô ấy không có tế bào nghệ thuật.” La Tố Tố nói thật.
“Thật sao?” Nhan Cảnh Thần bật cười, nhưng trong lòng lại không cho là vậy, anh vừa mở laptop ra, vừa nói: “Cảm ơn cô!”
La Tố Tố biết câu đó, ý là cô có thể ra ngoài, cô vội vã cáo lui. Mỹ nữ trợ lý Tư Đồ Tĩnh Nam đến nhắc Nhan Cảnh Thần đi họp, nhìn theo bóng lưng của La Tố Tố mà có chút ngờ vực.
Nhan Cảnh Thần đối với quan hệ giữa Diệp Cô Dung và La Tố Tố mà giật mình, anh gửi thư điện tử chất vấn cô sao không nói chuyện này cho anh biết, Diệp Cô Dung đương nhiên nghĩ việc này có gì đâu mà phải nói. Thế là hai người lại cãi cọ nhau. Vì vậy cuộc họp sáng nay hơn mười nhân viên cao cấp của công ty đều mở mắt trừng trừng nhìn tổng giám đốc đại nhân bình thường vô cùng nghiêm túc đang cúi đầu chăm chú gửi thư điện tử, anh vẫn thường có thói quen làm việc rất có quy củ, vậy mà cả buổi sáng cứ cau mày lại. Mọi người chưa bao giờ từng thấy anh như vậy, cứ tưởng sếp có chuyện gì khẩn cấp cần làm, đều dừng lại chờ anh.
Tư Đồ Tĩnh Nam càng mở rộng tầm mắt, chẳng qua cô chỉ là một cô gái cực kỳ nhạy cảm, nhìn biểu hiện trên mặt của Nhan Cảnh Thần lúc vui lúc giận mà to gan suy đoán: Sếp Nhan đại khái là rơi vào bể tình rồi! Cô còn nhớ lần trước tại sân bay, cô tranh thủ thời gian rỗi đi ngắm nghía tại shop quà tặng, sếp Nhan nhờ cô mua một món quà, lúc đó cô cũng có chút nghi ngờ, giờ thì xem ra 90% là chuyện đó rồi.
Nghĩ tới đây, cô cong khóe miệng lên, âm thầm thông cảm cho cô gái kia. Mặc dù cô tiếp xúc với Nhan Cảnh Thần không lâu, nhưng không hề nghi ngờ, vị sếp này là một người cuồng công việc. Trong lúc cuồng công việc vẫn còn tâm trạng mà nói chuyện tình yêu, thì cô lần đầu lĩnh hội từ sếp lớn.
Nhan Cảnh Thần rất nhanh phát hiện sự khác thường của mọi người, lúc này vội khống chế tâm tư thất thường của mình, tập trung vào cuộc họp, tuyên bố hai quyết định bổ nhiệm nhân sự, cũng để Tư Đồ Nam Tĩnh phụ trách mảng liên lạc phía Nhật Bản. Bộ phận thiết kế đưa ra bản thiết kế đồ gia dụng mới nhất, liên quan đến dự toán chi phí trong kế hoạch mời ngôi sao hạng nhất làm người phát ngôn cho sản phẩm, giám đốc bộ phận tài vụ chưa dám bày tỏ thái độ vì khoản tiền lớn như vậy, đến khi cuộc họp kết thúc cũng đã giữa trưa rồi.
Buổi chiều là cuộc họp mở rộng với nước ngoài qua điện thoại, còn phải tranh thủ thời gian hướng dẫn cho Tư Đồ Tĩnh Nam, cô là người có năng lực, có khả năng lĩnh hội rất cao, học việc rất nhanh, giao mảng phụ trách phía Nhật Bản cho cô, anh khá yên tâm, chỉ là bây giờ vẫn chưa phải là lúc thảnh thơi.
Học tập xong, Tư Đồ Tĩnh Nam thu dọn tài liệu, cười nói: “Nhanh đến giờ tan tầm quá.”
Nhan Cảnh Thần xoay ghế xoay đối diện với máy vi tính, nói: “Tôi còn có tài liệu cần xem.”
Tư Đồ Tĩnh Nam cầm tài liệu đứng lên rồi lại ngồi xuống: “John, anh cực khổ làm việc như vậy để làm gì?”
Nhan Cảnh Thần ngạc nhiên: “Sao đột nhiên cô lại hỏi thế?”
Tư Đồ nói: “Anh sinh ra đã có gia cảnh tốt đẹp, giàu có, cho nên vốn không cần phải liều mạng như vậy.”
Nhan Cảnh Thần mỉm cười với cô: “Tôi chỉ muốn dựa vào năng lực của mình để nhận được sự tôn trọng.”
Tư Đồ nhún nhún vai, đứng lên khuyên: “Nhưng cũng không cần quá liều mạng như vậy, hưởng thụ cuộc sống quan trọng hơn.”
Nhan Cảnh Thần nhìn theo lưng cô, đến lúc tay cô nắm ở nắm xoay cửa thì đột nhiên gọi cô lại: “Xin chờ chút.”
Tư Đồ ngoảnh mặt lại: “Gì vậy”
Nhan Cảnh Thần nhìn cô, yên lặng một chút, bỗng nhiên giơ tay đè vào trán, hơi cười ngượng ngùng: “Là như này, à…”
Tư Đồ Tĩnh Nam nhìn anh như người ngoài hành tinh, không biết là chuyện gì mà khiến anh khó mở miệng như vậy.
“Là như này, nếu như cô muốn theo đuổi một cô gái, à không, là tôi nói, một người đàn ông, anh ta muốn theo đuổi một cô gái…” Lần đầu tiên anh biểu đạt lộn xộn, nên vô cùng xấu hổ dừng lại.
Tư Đồ Tĩnh Nam rất hứng thú xoay hẳn người lại, chờ đợi.
Nhan Cảnh Thần cuối cùng quyết định bất cứ giá nào, liền thẳng thắn thành thật nói: “Nhưng cô gái kia lại dường như không có ý với anh ta, cô nói xem anh ta nên làm gì bây giờ?”
Tư Đồ Tĩnh Nam đã sớm cười thầm trong bụng rồi, nhưng trên mặt lại vô cùng trang nghiêm, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu như vậy, tôi nghĩ người đàn ông kia nên duy trì phong độ bản thân, không nên dính lấy họ.”
Ánh mắt của Nhan Cảnh Thần lập tức ảm đạm, nói: “Nếu như anh ta muốn dính lấy thì sao”
Tư Đồ Tĩnh Nam thực sự không nhịn nổi nữa, phì cười thành tiếng.
Sắc mặt Nhan Cảnh Thần có chút khó chịu.
Cô vội vã trở về vẻ nghiêm trang, giả vờ trầm ngâm nói: “Vậy, có phải là người đàn ông này thiếu ưu tú không? Hoặc có lẽ cô gái kia đã có bạn trai rồi?”
Nhan Cảnh Thần vô cùng nghiêm túc nhấn mạnh nói: “Người đàn ông đó vô cùng ưu tú, còn cô gái kia thì không có bạn trai.”
Tư Đồ Tĩnh Nam không khống chế được nụ cười trên miệng: “Vì sao cô gái đó lại không có ý với anh ta nhỉ? Hay là người đàn ông đó có khuyết điểm gì mà cô gái đó không thể chấp nhận được Ví dụ như…” Cô dừng lại một chút, “Anh ta là người cuồng làm việc chẳng hạn? Phải biết rằng, các cô gái trẻ rất thích được quan tâm chăm sóc.”
Nhan Cảnh Thần như không để ý tới câu ví dụ như của Tư Đồ, anh ngờ vực nhíu mày:”Phụ nữ các cô có đúng là rất hay để ý người đàn ông từng có phụ nữ khác đúng không?”
Lần này, Tư Đồ Tĩnh Nam rất nghiêm túc trả lời anh: “Vô cùng để ý.”
“Tuyệt đối không thể tha thứ?”
“Cũng không hẳn.” Cô yên lặng một chút rồi nói tiếp: “Tình yêu vốn không có quy luật,chỉ xin anh hãy nhớ một điều: Lấy tình yêu để thay đổi tình yêu, lấy trái tim để đến với trái tim.”
Nhan Cảnh Thần nghe vậy chỉ yên lặng, dáng vẻ trầm ngâm suy nghĩ.
Tư Đồ Tĩnh Nam nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài, để anh ở lại trong phòng làm việc sang trọng trống không suy ngẫm.