Diệp Cô Dung càng thấy lạ: “Khách gì ạ? Chẳng lẽ mẹ muốn con mặc trang phục dạ hội?”
Bà Diệp quay người đi vào nhà bếp, hướng về ông Diệp mĩu môi: “Ông Diệp.”
Diệp Cô Dung lập tức chỉnh trang lại trang phục rồi hướng về phía ông Diệp: “Bố à, có việc gì vậy?”
Ông Diệp cười vẫy cô ngồi bên cạnh mình, nói: “Mẹ con muốn giới thiệu cho con một người…”
Diệp Cô Dung lập tức dở khóc dở cười: “Gọi con về là vì chuyện này?”
“Mẹ sợ con không đồng ý, cho nên…”
“Bố cứ để cho mẹ làm loạn sao?”
“Loạn? Cái gì mà loạn?” Bà Diệp cầm muôi cơm, thò đầu từ trong nhà bếp ra ngoài, quát lên: “Con cũng đã lớn rồi, Nhiếp Dịch Phàm không được, thì vẫn phải tìm đối tượng khác chứ, đừng nói mẹ nhiều lời, phụ nữ hơn ba mươi tuổi đã có thể…”
“Mẹ!” Diệp Cô Dung ngắt lời bà: “Chuyện của con con tự biết lo, mẹ đừng quan tâm quá làm gì.”
“Mẹ là mẹ của con, sao lại không quan tâm được chứ?” Bà Diệp đề cao giọng.
“Được rồi được rồi.” Ông Diệp thấy sắp cãi nhau, lập tức đứng lên khuyên giải vợ :”Bà nhanh đi nấu cơm đi, người ta cũng sắp tới rồi. Dung Dung, cậu thanh niên này khá lắm, lần này bố và mọi người đi du lịch, trên đường đi cũng nhờ có cậu ta giúp đấy.”
Diệp Cô Dung tức giận trách móc: “Cho nên bố mẹ mới bán con.”
Bà Diệp nghe vậy lại bốc hỏa: “Cái gì mà bảo là bán? Bố mẹ là muốn tốt cho con.”
Diệp Cô Dung bất đắc dĩ im lặng một chút rồi hỏi: “Là ai? Đang làm gì?”
Ông Diệp cười ha hả nói: “Ha hả, là con trai của một bạn học của mẹ con…”
Diệp Cô Dung không đợi ông Diệp nói hết đã cười lên: “Kẻo bị lừa đấy ạ.”
Bà Diệp vừa xào rau vừa nói: “Người ta vừa tốt nghiệp đại học không lâu, bố mẹ cậu ta đều công tác ở cơ quan nhà nước, rất nhiều người làm mối, may nhờ có dì Chu của con hết sức thúc đẩy, con nên nắm lấy cơ hội, bây giờ các cậu thanh niên có nhiều ưu điểm rất ít…”
“Chờ chút chờ chút.” Diệp Cô Dung cau mày, lần thứ hai ngắt lời bà Diệp: “Anh ta vừa tốt nghiệp? Bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi lăm.”
“Hai mươi lăm?” Diệp Cô Dung ngỡ ngàng kêu lên: “Mẹ à, mẹ giới thiệu cho con một người ít tuổi hơn con sao?”
“Có gì ngạc nhiên chứ, chỉ ít hơn ba tuổi thôi mà, có quan hệ gì đâu. con chẳng phải là cô gái thời đại mới hay sao? Hơn nữa, người ta không ngại tuổi tác của con…” Bà Diệp vừa nói vừa mang đĩa thịt đặt lên bàn.
“Nhưng con để tâm, mẹ, con để tâm.” Diệp Cô Dung kêu lên, “Con không thể tưởng tượng con sẽ yêu một người ít tuổi hơn con.”
Bà Diệp đang định nói gì thì chuông cửa vang lên.
Bà lập tức trừng mắt với cô, ý trách cứ giọng cô quá to, bà bước nhanh ra ngoài mở cửa, khuôn mặt tươi cười, ông Diệp cũng đứng dậy nghênh đón. Bên ngoài đi vào ba người, một người phụ nữ có kiểu tóc rất tân thời nhìn khá quen mắt, chắc là dì Chu mà mẹ hay nhắc đến, còn có một phụ nữ trung niên có vẻ bề ngoài rất lịch sự già dặn, theo sau là một thanh niên rõ ràng là rất ngượng ngùng. Diệp Cô Dung xấu hổ không dám nhìn họ nhiều.
Hai bên thân thiện giới thiệu với nhau một hồi, màn giới thiệu đơn giản hoàn tất, bà Diệp liền yêu cầu mọi người ngồi vào vị trí trên bàn ăn. Trong bữa ăn cứ luôn nhắc đến chuyến đi du lịch đó, vô cùng phấn khởi, rõ ràng là chuyến du lịch đó đã để lại vô cùng ấn tượng tốt với họ. Lần đầu tiên trong cuộc đời Diệp Cô Dung như đứng đống lửa như ngồi đống than, ăn cũng không thoải mái, chỉ nhớ tên người thanh niên đó là Trần Duyệt, cũng không dám nhìn nhiều.
Nhưng thật ra mẹ của Trần Duyệt thì thể hiện rõ mục đích, bà cứ quan sát cô chăm chú, hỏi cô một số việc, cô lễ phép trả lời ngắn gọn nhất. Dì Chu khen cô hiền lành ngoan ngoãn thông minh, Diệp Cô Dung nghe thế mà dở khóc dở cười. Vất vả ăn xong bữa cơm, dì Chu còn nhiệt tình để lại phương thức liên hệ của hai bên, rồi đứng lên từ biệt. Bà Diệp nhiệt tình tiễn ra tận ngoài, còn không quên nhắc họ lái xe cẩn thận.
Cửa vừa đóng, Diệp Cô Dung lập tức ngã vào ghế sofa thở phào: “Trời ơi, mặt của con cười đến cứng ngắc rồi đây này.”
Ông Diệp cười ha ha.
Bà Diệp còn lườm cô: “Thế nào? Cậu ta được chứ?”
Diệp Cô Dung thở dài: “Con chẳng nhìn kỹ cậu ta, mà làm hại con còn ăn không được no.”
Cô nói xong đứng lên ngồi vào bàn cầm đũa gắp rau ăn, bà Diệp cũng ngồi vào, nhìn con nói: “Mẹ thấy cậu ta cũng được lắm, con cũng nên làm gì đi, để cho mẹ thấy một chút sự nghiêm túc của con.”
Diệp Cô Dung nuốt miếng rau, không nói lời nào chỉ liên tục gật đầu.
Hiểu con gái không ai bằng mẹ, bà Diệp nghiêm mặt nói: “Con cũng không nên làm cho qua loa đâu đấy.”
Diệp Cô Dung ậm ờ nói: “Mẹ, người ta chắc không nhắm trúng con đâu. Con nhiều tuổi hơn họ.”
Bà Diệp hừ một tiếng: “Mẹ thấy người ta rất hài lòng về con.”
Diệp Cô Dung buông đũa, cầm bát canh uống một hơi cạn sạch, nói: “Vậy chờ cậu ta liên hệ với con đã. Thôi, thời gian không còn sớm nữa, con phải về thôi, muộn quá khó bắt xe lắm.”
Cô lấy khăn giấy còn chưa kịp lau miệng đã cầm túi mở cửa đi ra ngoài, bỏ mặc mẹ vẫn còn đang lải nhải trong nhà. Lúc lên xe nhớ lại, cô vừa bực mình vừa buồn cười, sau chuyện tình cảm với Nhiếp Dịch Phàm, trong thời gian này cô thực sự không muốn yêu đương gì.
Cô gọi điện kể chuyện này cho La Tố Tố nghe, La Tố Tố cười to trong điện thoại, nói hoàng thượng không vội mà thái giám đã vội, sau đó thì bảo cô nhìn xung quanh thấy ai vừa ý thì chọn lựa đi. Bản thân La Tố Tố cũng từng bị bố mẹ lải nhải như vậy, cho tận đến lúc gặp Vương Vũ Dương mới thôi. Cuối cùng cô còn hả hê nói với Diệp Cô Dung, chúc mừng cậu cuối cùng đã theo gót tớ.
Diệp Cô Dung không ngờ là Trần Duyệt lại liên lạc với cô, cậu ta rất lịch sự gửi tin nhắn hỏi số QQ của cô, cô không có QQ, liền cho cậu ta tài khoản MNS. Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cậu ta dường như không có quy luật, thường trò chuyện vào buổi tối, Diệp Cô Dung cũng không để ý. Trò chuyện tìm hiểu dăm ba câu, cô quanh co lòng vòng ám chỉ mình là người đã lớn tuổi hơn cậu ta, cậu ta đều rất thờ ơ, thấy cô buổi tối sáng đèn thì vẫn chào hỏi như cũ, nhưng cũng không quá bám riết lấy, chứng tỏ cậu ta cũng không quá nóng lòng có bạn gái. Hai người trò chuyện với nhau rất bình thường. Diệp Cô Dung thấy lòng nhẹ nhõm, lúc mẹ cô hỏi đến, liền nói là hai người đang liên lạc với nhau làm bà Diệp vô cùng kỳ vọng.
Cứ như vậy khoảng chừng hơn một tháng, cậu ta bỗng nhiên muốn hẹn cô đi ăn. Diệp Co Dung nghĩ không bằng gặp nhau nói chuyện cho rõ ràng, tốt nhất là để cậu ta đưa ra lý do không hợp nhau, như vậy thì để mẹ có trách gì cũng không được.
Nhiếp Dịch Phàm từ lần trước đánh người thì không thấy bóng dáng, hoàn toàn đúng theo mong muốn của cô, không tới quấy rầy cô, nhưng ít nhiều điều này cũng khiến cho cô có chút phiền muộn.
Trung tuần tháng năm Nhan Cảnh Thần bay tới Châu Âu báo cáo công tác, tiện đường đi một vòng đến Nhật Bản. Hai người vẫn chỉ liên lạc với nhau qua thư điện tử. Tần suất Nhan Cảnh Thần sử dụng mail còn nhiều hơn so với điện thoại di động, sau ngày nghỉ lễ mùng một tháng năm, hai người họ chỉ liên lạc một lần duy nhất qua điện thoại, là bởi vì có một tối cô xem phim truyền hình, bỗng nhiên nhớ đến đĩa phim Italia kia, liền gọi cho anh, anh kiểm tra lại quả nhiên là vẫn còn trong đầu đĩa, nói khi nào có thời gian sẽ mang trả lại cho cô. Nhưng anh lại chẳng có thời gian. Còn thời gian của cô thì rất phong phú nhưng không đến mức vì chiếc đĩa phim đó mà đi xuyên một vòng qua nửa thành phố. Dù sao thì thời gian của cô gần đây tất cả đều đi vào quỹ đạo, tương đối an nhàn, có thể sắp xếp cuộc hẹn hoặc đi giải trí đâu đó.
Trần Duyệt hẹn cô vào ngày thứ sáu, thông thường vào thứ sáu cô thường ăn mặc thoải mái, hôm đó cô mặc chiếc áo sơmi màu lam ngắn tay, thắt lưng da bò thời trang, quần bò mài mòn ngắn đến đầu gối nhưng vẫn lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp. Cả người cô chỉ có đôi chân đó là có giá, có thể đẹp như chân người mẫu.
Diệp Cô Dung đối với khuôn mặt của Trần Duyệt hoàn toàn không chút nào nhận thức nào, bữa cơm tối hôm đó cậu ta hầu như không nói gì cả, cảm giác là người hướng nội, cho nên khi nhìn thấy cậu ta cô liền giật mình.
Cậu ta hẹn chờ cô dưới tầng của công ty, cô từ thang máy đi ra liền đưa mắt nhìn khắp đại sảnh không thấy có người, chỉ có một thanh niên mặc âu phục đang ngồi nhàn nhã trong quán nước vỉa hè, nhưng vì đối phương ăn mặc quá sang trọng, chỉ nhìn là biết bộ âu phục đó đắt tiền như nào, thế cho nên cô căn bản không nghĩ đó là Trần Duyệt, chỉ cho đến khi cậu ta đi tới gọi tên cô. Cô hoàn toàn không giấu nổi sự kinh ngạc, quan sát cậu ta từ trên xuống dưới: “Không phải chứ? Cậu ăn mặc long trọng như vậy sao?”
Cậu ta có vẻ ngượng ngùng, chỉ cười trừ không nói gì.
Lúc này Diệp Cô Dung mới tỉ mỉ quan sát cậu ta, da trắng, mặt tròn, mũi thẳng, đôi mắt một mí nhỏ, kết hợp lại với nhau cũng có thể coi là đẹp trai, vô cùng dễ thương, khi cười thì lộ ra một lúm đồng tiền nhạt. Nhưng, khí chất trên người cậu ta lại không hợp với bộ âu phục kia, bộ âu phục đó quá già dặn, so với tuổi của cậu ta thật sự là không hợp. Diệp Cô Dung đi cùng với cậu ta lại càng không hợp nhau. Cô tự cảm thấy mình nhiều hơn vài tuổi, cần phải điều tiết bầu không khí, vì vậy nhẹ nhàng cười nói: “Chỉ là đi ăn một bữa cơm thôi mà, cậu cần gì phải ăn mặc trang trọng như thế, so với quần áo trên người tôi đang mặc, so với cậu quả thật là như trên trời dưới đất…”
Cậu ta tiếp lời: “Vậy thì cô đổi bộ trang phục lễ hội khác được không?”
Diệp Cô Dung mỉm cười: “Đừng đùa chứ, tôi không có bộ trang phục lễ hội nào để mặc cả.”
Cậu ta mỉm cười đề nghị: “Giờ chúng ta đi mua một bộ.”
Diệp Cô Dung sửng sốt: “Cậu nghiêm túc đấy chứ?”
“Đương nhiên.”
Cậu ta nói xong mở cửa xe mời cô lên xe, lúc này Diệp Cô Dung mới để ý, xe của cậu ta là hiệu BMWs series 7 , cô bật thốt lên hỏi: “Đây là xe của cậu à?” Cô vừa hỏi xong lập tức mình quá lỗ mãng, cũng may cậu ta không để ý lắm: “Xe của công ty.”
Diệp Cô Dung lên xe xong, trong lòng vẫn có chút ngờ vực, liền hỏi: “Thật ngại quá, tôi còn không biết cậu làm gì?”
Trần Duyệt lên xe, vừa thắt dây an toàn vừa trả lời: “Thiết kế trò chơi.”
Diệp Cô Dung đối với khái niệm trò chơi hiểu biết rất kém, liền hỏi: “Vậy cậu là một lập trình viên hả?”
Cậu ta trả lời sâu xa: “Gần như vậy.”
Nói xong liền chuyên tâm lái xe, Diệp Cô Dung cảm thấy dường như cậu ta không muốn nói nhiều đến công việc của mình, cô cũng không muốn tỏ ra quan tâm đến nữa, càng không muốn vì một bữa cơm tối mà tốn tiền mua bộ lễ phục dạ hội, liền nói thẳng luôn: “Thực ra, tôi cũng không muốn trong thời gian ngắn này yêu đương gì, lần trước xem mặt là có hiểu lầm. Cậu trẻ tuổi tương lai đầy hứa hẹn, chắc chắn sẽ chọn được người thích hợp…”
Cậu ta cười khẽ: “Trên thực tế, hiện nay tôi cũng không có dự định yêu đương gì.”
Diệp Cô Dung ngạc nhiên: “Vậy vì sao cậu còn muốn…Chúng ta vốn không cần đi ăn cơm nữa.”
“Tôi muốn nhờ cô giúp một việc.”
“Việc gì?”
“Là như này, tối nay tại Hoa Đình có một buổi tiệc, tôi cần có một bạn gái, nhưng tôi lại không thể nghĩ ra người khác, cho nên…”