g no đủ được đây, tôi sẽ nhớ kỹ món mỳ ngày hôm nay của cô.”
Diệp Cô Dung lập tức im bặt.
Nhan Cảnh Thần tiếp tục khổ não: “Diệp Cô Dung, nếu như cô ở công ty thấy một nam đồng nghiệp mặt mũi sưng như đầu heo, cô sẽ nghĩ thế nào.”
Trong lòng Diệp Cô Dung rất muốn cười, nhưng ngoài miệng lại nói: “Tôi nghĩ, có lẽ anh ta bị ngã.”
“Anh ta đã ba mươi tuổi rồi, chắc là phải biết đường đi chứ.”
“Vậy thì, có lẽ anh ta uống rượu say, gây sự tại quán bar.”
“Phẩm hạnh anh ta rất tốt, chịu sự giáo dục nghiêm khắc, trước đây không có, sau này cũng tuyệt không làm những loại chuyện ngu xuẩn như vậy.”
“Vậy thì, trên đường đi anh ta gặp chuyện bất bình, ra tay tương trợ, nên bị thương.” Diệp Cô Dung chăm chú nhìn Nhan Cảnh Thần, cố ý nhấn mạnh: “Anh ta là một người anh hùng.”
Nhan Cảnh Thần giật giật khóe miệng: “Anh ta cũng không phải là Spider man.”
Diệp Cô Dung nhịn không được phá lên cười, đá anh một cái:”Thôi đi. Hai ngày nữa sẽ khỏi thôi.”
Nhan Cảnh Thần rên rỉ: “Trời ơi. Tôi phải về thôi.”
Diệp Cô Dung nhìn đồng hồ: “Đã muộn thế này rồi, nếu anh không ngại, tôi vẫn còn một phòng khách.”
Nhan Cảnh Thần đứng lên, nhìn áo sơ mi dính vết máu, bất đắc dĩ nói: “Hiện giờ tôi là cô bé lọ lem, phải về trước mười hai giờ. Tôi không muốn cô thấy tôi biến thành đầu heo.”
Diệp Cô Dung lại cười thành tiếng: “Tôi tiễn anh.”
Nhan Cảnh Thần lấy áo khoác khoác lên vai, hai người đi ra cửa, lúc đi vào thang máy anh còn không quên nhìn vào gương kiểm tra khuôn mặt mình, lần thứ hai oán giận: “Thật là ăn được của cô một bát mỳ thì cái giá phải trả đắt quá, thật sự là gặp quỷ mà.”
Diệp Cô Dung thở dài: “Tôi thấy đàn ông quan tâm tới tướng mạo của mình như vậy, anh là người đầu tiên.”
Nhan Cảnh Thần trợn mắt: “Nếu như tôi tiết lộ thủ phạm, ít nhất 70% phụ nữ trong thành phố này tìm cô tính sổ đấy.”
Diệp Cô Dung lại bật cười to.
Cô tiễn Nhan Cảnh Thần, rồi đi vào thang máy lên lầu, vừa ra khỏi cửa thang máy thì thấy Nhiếp Dịch Phàm đứng cúi đầu dựa vào bức tường, bóng anh thon dài sa sút dưới ánh đèn, thấy cô lập tức đứng thẳng lên, cúi đầu khẽ gọi tên cô.
Diệp Cô Dung im lặng, nắm chặt chùm chìa khóa trong lòng bàn tay, nóng đến dâm dấp mồ hôi.
Cô vừa mở rộng cửa vừa hỏi: “Vẫn tìm tài liệu phải không? Vậy vào tìm đi, xem còn cái gì thì mang đi hết đi…”
Nhiếp Dịch Phàm nắm tay cô, ôm lấy cô từ đằng sau, nói nhỏ: “Anh xin lỗi.”
Diệp Cô Dung không hề cử động, trên người anh có mùi rượu và mùi thuốc lá, trong lòng cô bỗng thấy vô cùng bình tĩnh. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra: “Vào đi rồi nói sau.”
Nhiếp Dịch Phàm chậm rãi buông tay ra: “Anh không đến tìm tài liệu, anh muốn đến thăm em.”
“Tiện thể đánh bạn của tôi.”
“Anh ta thật sự là bạn trai của em?”
Diệp Cô Dung hít một hơi thật sâu, xoay người lại nhìn thẳng anh:”Không phải. Chúng tôi chỉ là bạn thường thôi.”
Lòng Nhiếp Dịch Phàm trùng xuống, thầm thở nhẹ ra một hơi, nhưng ngay sau đó Diệp Cô Dung nói: “Nhưng, điều đó cũng không biểu thị là anh có thể mượn cớ đến đây để dây dưa với tôi.”
Khuôn mặt tuấn tú của Nhiếp Dịch Phàm khẽ đỏ bừng, nói không ra lời.
Diệp Cô Dung đi tới bàn trà rót cho anh một chén trà lạnh, ngữ khí bình tĩnh nói: “Chúng ta kết thúc rồi, Dịch Phàm. Cho dù đến bây giờ tôi vẫn chưa hoàn toàn quên được anh, nhưng đó là chuyện của tôi, nếu như anh thực sự quan tâm tôi, sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa, không nên tạo cho tôi những rắc rối. Tôi cũng mong anh có thể hạnh phúc, mặc dù có một thời gian tôi thật sự rất hận anh, ha hả.” Cô cố gắng cười, nhưng trong lòng chua xót gần như đau đớn.
“Hãy để chuyện này trở thành quá khứ. Sau này chúng ta không nên ngặp lại nhau nữa, được không?” Giọng nói của cô rất nhỏ, nhưng rất kiên quyết, như là thuyết phục anh, hoặc như là thuyết phục mình.
Nhiếp Dịch Phàm cảm thấy trong lòng vô cùng lạnh, như chìm vào trong vực băng sâu không đáy. Anh ngây người ra một lúc, chén trà trong tay vẫn còn nguyên đưa trả lại cho cô, không nói lời nào xoay người đi ra cửa.
Diệp Cô Dung đóng cửa lại, nhẹ nhàng đặt cái chén ở tủ giày, trong lòng trống rỗng, cảm giác toàn bộ đất trời rung chuyển, cô vội bước vào phòng ngủ, gục xuống giường, một bộ phận nào đó trong cơ thể dường như bồng bềnh, không tìm được một chút cảm giác nào chân thực.
Ánh đèn và điều hòa nhiệt độ trong phòng khách vẫn mở, cửa phòng không đóng. Cô nằm trên giường, không muốn cử động, cũng không khóc. Những ngày đầu, nửa đêm cô tỉnh lại rồi lặng lẽ khóc, giờ thì ngay cả sức lực để khóc cũng không có. Có đôi khi cô nghĩ căn phòng quá mức yên tĩnh, liền nửa đêm mở tiếng TV thật to. Thậm chí cô cũng không dám nghe nhạc, mỗi một bài hát, bất luận là bài hát nào cũng khiến cô ưu buồn, nhiều khi làm cô thấy khổ sở.
Cô thường thường cầm điện thoại di động đến đờ đẫn ra, nhiều số như vậy, lại không biết gọi ai để tâm sự, La Tố Tố đang trong tình yêu thắm thiết với ban trai, cô không muốn quấy rầy họ, cũng không muốn thấy cảnh thương tình. Đấy chính là sự lựa chọn của cô, đau khổ khó khăn đến mấy cũng chỉ một mình mình chịu đựng. Trong thành phố này, không ai có thể dựa vào được ai, mọi việc chỉ có thựa dựa vào chính mình.
Cô hỗn loạn đi vào giấc ngủ, đến sáng hôm sau tỉnh dậy mới nhận ra các khớp xương toàn thân đều tê dai, trở mình một chút lập tức rất đau đớn đến mức phải kêu lên. Cô đã cứ thế mà dựa vào giường để ngủ cả đêm, thật là khổ mệnh. Cô nằm lên giường nửa tiếng nữa mới rời khỏi giường, ra phòng khách tắt điều hòa và bóng điện, sau đó rửa bộ trà, dọn dẹp phòng khách, rồi đổ cho mình một bồn nước nóng để tắm.
Đến trưa thì cảm giác cả người lâng lâng, cô biết mình đã bị cảm rồi, liền đi xuống lầu mua thuốc, thuận tiện vào siêu thị mua đĩa phim, lại tới cửa hàng Vĩnh Hòa mua sữa đậu nành cùng với một phần thức ăn nhanh. Ăn xong được một lúc thì nhớ tới Nhan Cảnh Thần, liền gọi điện hỏi thăm tình trạng của anh.
Ngữ khí của anh trêu chọc: “Tôi cố gắng không đập vỡ chiếc gương, ép mình uống hai hộp sữa, giờ thì ngoài đói ra, không có cảm giác gì khác.”
Diệp Cô Dung đề nghị: “Anh có thể ăn cháo mà.”
“Trong nhà không có gạo.”
“Anh có thể đi nhà hàng ăn mà.”
“Tôi sợ ảnh hưởng đến việc làm ăn của ông chủ đó.”
“Ha hả…” Diệp Cô Dung bật cười, “Tôi có thể làm bảo mẫu miễn phí một lần.”
“Đừng!” Anh lập tức cự tuyệt, “Hai ngày này tôi không muốn gặp bất kỳ ai.”
“Vậy anh chuẩn bị lên tiêu đề trang đầu của tờ báo thành phố nhé.” Diệp Cô Dung vừa bực mình vừa buồn cười.
“Có ý gì vậy?”
“Bởi vì vấn đề tướng mạo mà chết đói trong nhà, chẳng phải là tin lạ hay sao.”
“Vậy thì cô là vai nữ chính rồi.”
“Nói cho tôi biết địa chỉ của anh, tôi sẽ gửi đồ ăn đến cho anh.”
“Chủ ý này không tệ lắm.” Nhan Cảnh Thần nói địa chỉ trong điện thoại.
Diệp Cô Dung ngắt điện thoại, đến nhà hàng mua một phần cháo thịt nạc trứng muối gói lại, đón xe đến nơi Nhan Cảnh Thần ở. Cha mẹ cùng với một số bạn già cùng nhau đi du lịch, cô lẻ loi một mình trong ngày nghỉ dài hạn, nhàn rỗi quá nhàn rỗi.
Nhan Cảnh Thần không ngờ cô tự mình tới, rơi vào đường cùng đành phải cho cô vào nhà. Gương mặt anh cũng không đến nỗi như lời nói khoa trương của anh, chỉ là sưng hơn so với hôm qua một chút thôi, miệng thì sưng lên nhiều, xương gò má tím bầm, có thể nhận ra cú đấm của Nhiếp Dịch Phàm là dùng toàn lực.
“Lần này hình tượng của tôi chẳng còn gì trong mắt của cô nữa rồi.” Anh than thở.
“Anh quá lo lắng rồi, tôi chưa bao giờ trông mặt mà bắt hình dong cả.” Diệp Cô Dung mỉm cười lấy đồ ăn ra cho anh, vừa quan sát bên trong.
Nơi anh ở là khu vực sầm uất, hai buồng một phòng làm việc, thiết bị lắp đặt vô cùng hoàn mỹ, sofa trong phòng khách màu cam pha màu chocolate, trên đó rơi lả tả một đống tài liệu, trên chiếc bàn trà thấp thẫm màu đặt một máy tính xách tay, trong chiếc cốc thủy tinh còn ít sữa chưa uống hết. Trong phòng ngủ có một song cửa sổ rất to đặt dưới đất, kéo rèm cửa sổ ra có thể ngắm nhìn được mọi cảnh quan. Điều khiến Diệp Cô Dung ngạc nhiên chính là, trên giường ngủ của anh lại có hai chiếc gối ôm hình con chó đốm thật to, một chiếc cà vạt màu vạng nhạt được ngoắc trên giá áo, mặt trên của chiếc tủ thêu chiếc mỏ đỏ của vịt Donald. Trời ạ, thực sự là quá bị ảnh hưởng của phim hoạt hình, hoàn toàn như không hề liên quan đến con người bên ngoài của anh.
Diệp Cô Dung bật cười.
Nhan Cảnh Thần thu dọn chút tài liệu, ngồi trên ghế sofa khổ sở ăn cháo, ngẩng lên thấy cô đang phì cười, liền hỏi: “Cô cười cái gì?”
Diệp Cô Dung bước tới, cười nói: “Không ngờ anh lại thích vịt Donald.”
Nhan Cảnh Thần có chút xấu hổ: “Tôi không thể thích vịt Donald được à?”
Diệp Cô Dung cười thành tiếng: “Đương nhiên có thể. Chúng ta ai cũng đều thích vịt Donald cả.”
Nhan Cảnh Thần lườm cô, mỗi lần đút miếng cháo, khóe miệng lại rúm ró lại, Diệp Cô Dung thật sự không nhịn được cười, lấy điện thoại ra nói: “Tôi chụp anh một tấm ảnh nhé?”
Nhan Cảnh Thần mắt lộ sát khí: “Vậy có thể ngày mai cô trở thành tiêu đề trên báo đấy.”
Diệp Cô Dung cười ngã vào trong ghế sofa, tiện tay cầm lấy một tờ tài liệu lên xem, toàn bộ đều là tiếng Anh, cô thở dài: “Không cần liều mạng như thế chứ?”
Nhan Cảnh Thần chuyển cho cô một ánh mắt bất đắc dĩ: “Không còn cách nào.”
“Mầy ngày này không ra ngoài tiêu khiển à?”
“Công việc thường đến hơn mười giờ tối, làm sao có thời gian chứ?”
“Thật không nhận ra đấy.”
“Cô cho rằng tôi là hoa hoa công tử à?”
“Đương nhiên là anh không phải.” Diệp Cô Dung cười nói.
“Trên thực tế, lúc tôi hai mươi tuổi từng có chí hướng…” Nhan Cảnh Thần dừng lại, nuốt miếng cháo cuối cùng, rút khăn tay ra lau miệng.
Diệp Cô Dung ngạc nhiên: “Chí hướng gì?”
Anh ngã vào trong ghế sofa thở nhẹ ra mỹ mãn, mới chậm rãi nói: “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.”
Diệp Cô Dung nghe vậy thất bại nhắm mắt lại, lại nghe anh tiếp tục nói: “Nhưng thật đáng tiếc, tôi không có mệnh tốt như vậy, ngày nào cũng bận rộn như chó nuôi trong nhà, ngay cả thời gian cũng không có.”
Diệp Cô Dung sửng sốt, lại vừa giật mình vừa buồn cười, liền ác ý nói: “Tôi vẫn cho rằng tính dục của những người đạo diễn và chó là những sở thích biến thái, không ngờ anh cũng có loại sở thích lạ lùng này.”
Nhan Cảnh Thần lập tức ngồi thẳng lên, trừng mắt với cô gầm lên: “Diệp Cô Dung, rốt cuộc cô tới đây để làm gì?”