ng đành lòng, ngoài miệng lại nói: “Như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt.”
Lý Giai tát cho anh một cái tát.
Nhiếp Dịch Phàm nói: “Anh xin lỗi.”
Lý Giai lần thứ hai giơ tay lên, lại bị anh bắt được: “Anh cũng không muốn như vậy đâu, nhưng chúng ta không hợp nhau, Lý Giai, em còn như vậy, càng khiến cho mọi người khó xử thêm.” Anh chậm rãi buông tay cô ra, “Anh rất xin lỗi.”
Nhiếp Dịch Phàm không muốn tiếp tục mối quan hệ này nữa, nhưng Lý Giai lại hiểu lầm: “Nếu như anh cần thời gian, em có thể chờ, không vấn đề gì…”
Nhiếp Dịch Phàm ngắt lời cô: “Em sẽ gặp được người tốt hơn.”
Lý Giai lẳng lặng nhìn Nhiếp Dịch Phàm rất lâu, tựa hồ như muốn xác nhận sự chân thực trong lời nói của anh, nhưng anh thủy chung vẫn yên lặng. Cuối cùng cô nghiến răng nói: “Đây là sự nhục nhã lớn nhất trong cuộc đời tôi, tôi tuyệt đối không tha thứ cho anh.”
Nhiếp Dịch Phàm nhìn theo lưng Lý Giai khuất tại góc đường, sau đó anh đưa tay xoa lên mặt đau rát, rồi mới xoay người lên xe lái xe đi. Trong ngực anh vô cùng khổ sở và đau đớn, bởi vì nhất thời xúc động, anh tự hủy diệt cuộc sống yên ổn của mình. Một cuộc sống rất bình thường, rất đơn giản, nhưng bởi vì cô ta mà bị hủy diệt, không còn tồn tại nữa, mọi thứ đang đẹp đẽ bỗng nhiên trở nên không còn gì cả.
Buổi tối nay đặc biệt kích thích, Diệp Cô Dung đã bắt đầu hẹn hò, khí sắc của cô rất tốt, tựa như bắt đầu thực sự quên anh, bắt đầu một cuộc sống mới, dựa theo lẽ thường, anh nên tự hào về điều đó, anh và Lý Giai nên lập tức rơi vào bể ái tình, nhưng thật đáng tiếc, mọi việc lại không theo quy luật đó. Chỉ vì một phút vui sướng, anh đã đẩy mình vào ngõ cụt.
Anh đỗ xen ở ven đường, lấy ra một điếu thuốc.
Gần nửa năm qua, anh đã nghiện thuốc lá, ngay cả Nghiêm Thế Thông cũng đã vài ba lần khuyên anh hút ít thuốc đi, chuyện tình cảm thất bại của anh đã không còn là bí mật nữa, công việc gần đây cũng không thuận lợi. Nghĩ đến đây anh càng thêm phiền não, mùi thuốc lẫn mùi rượu ngập trong xe làm anh thấy choáng váng đầu óc, liền quay cửa kính xuống, không khí khô nóng đầu hạ lùa mạnh vào trong xe.
Anh nhìn ra ngoài thấy cửa hàng quen thuộc, phía bên tay trái là một hội quán tập thể dục thể hình, đi lên phía trước là khu dân cư Diệp Cô Dung ở. Sao lại tới nơi này? Như là trong cơ thể có bản năng thần bí chỉ dẫn, mỗi lần tâm phiền ý loạn, anh vô thức mà lái ô tô tới đây.
Anh buồn bực nới lỏng cà vạt, trầm tư một lúc rồi mở cửa xe chậm rãi đi qua đó, đi qua đường mòn hoa viên quen thuộc, đứng bồi hồi dưới lầu một lúc lâu, cuối cùng anh vào thang máy đi lên lầu, lúc ấn chuông cửa hồi hộp hít một hơi thật sâu, còn hồi hộp hơn so với lần đầu tiên anh tham dự buổi đàm phán thương nghiệp của công ty.
Bởi vì Nhan Cảnh Thần ăn chưa no nên Diệp Cô Dung đề nghị về nhà nấu mỳ cho anh ăn, anh ăn no xong thì lười biếng ngồi dựa vào trong ghế sofa, nhìn mười ngón tay Diệp Cô Dung đang khéo léo pha trà, vừa nghe cô hào hứng trò chuyện trà đạo Trung Hoa.
Bỗng nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
Diệp Cô Dung không thể ngờ người đó là Nhiếp Dịch Phàm, lúc cô ra mở cửa thấy anh thì ngẩn ra.
Nhiếp Dịch Phàm đã sớm chuẩn bị lý do rất hợp lý: “Anh có tập văn kiện tìm mãi không thấy, anh nghĩ có thể còn ở trong này, cho nên đến tìm xem, không làm phiền em chứ?”
Diệp Cô Dung đương nhiên không chút nghi ngờ anh. Ngày trước cô thực sự quá tốt, thế nên dung túng anh rất nhiều tật xấu, đặc biệt là tật hay để đồ lung tung. Cô mặt không biểu cảm nghiêng người để anh đi vào.
Nhiếp Dịch Phàm thấy Nhan Cảnh Thần ngồi trên ghế sofa, ngồi ở vị trí thường ngày anh vẫn hay ngồi, trong tay cầm chén trà đang tỏa nhiệt. Trên bàn phòng khách còn có một bát sứ Thanh Hoa, trên bát còn có một đôi đũa, trong không khí vẫn còn mùi dầu mỡ chưa hết, đây là hình ảnh rất quen thuộc đối với anh, một cảm giác rất quen thuộc, nhưng lúc này lại trở nên vô cùng chướng mắt, liên tiếp đâm thẳng vào ngực anh làm trào lên một sự đau đớn sâu sắc.
Nhan Cảnh Thần nhìn thấy Nhiếp Dịch Phàm cũng có chút kinh ngạc, anh nắm chặt chén trà, hơi giật mình trong ghế sofa, ánh mắt nhìn về phía Diệp Cô Dung. Cô đứng sau lưng Nhiếp Dịch Phàm làm động tác bất đắc dĩ với anh.
Nhiếp Dịch Phàm để ý thấy Nhan Cảnh Thần mang một đôi dép hoàn toàn mới dành cho khách, điều này làm cho ngực anh có chút thoải mái hơn.
Diệp Cô Dung cúi xuống khẽ ho khan một tiếng, phá vỡ sự yên lặng: “Chắc là ở trong phòng sách, anh vào đó tìm thử xem.”
Nhưng Nhiếp Dịch Phàm vẫn đứng im không nhúc nhích, ánh mắt sáng quắc nhìn Nhan Cảnh Thần nói: “Tôi không nghĩ đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau có đúng không?”
Nhan Cảnh Thần bỗng nhiên cười khẽ, đặt chén trà trong tay xuống khay bàn. Ngũ quan của anh cao nghiêm tuấn tú, miệng cong lên cười nhẹ, chưa nói gì, có lẽ là đang tìm từ đề nói. Nhưng dáng vẻ tươi cười này ở trong mắt Nhiếp Dịch Phàm lại có ý là châm biếm. Anh thấy trong ngực mình không kiềm chế nổi cơn tức giận bốc lên, giọng nói cứng ngắc: “Dung Dung, em chưa giới thiệu cho anh?”
Diệp Cô Dung nghe ngữ khí giận giữ của Nhiếp Dịch Phàm, cô nghĩ ra rốt cuộc anh đến tìm tài liệu thực ra là tìm cô. Cô còn chưa kịp nói gì, Nhan Cảnh Thần đã bước tới, đưa tay ra mỉm cười với Nhiếp Dịch Phàm: “Nhan Cảnh Thần, bạn của Dung Dung.”
Diệp Cô Dung như bị ma xui quỷ khiến bổ sung thêm: “Bạn trai.”
Sắc mặt Nhiếp Dịch Phàm tái mét, bỗng nhiên đánh một quyền vào mặt Nhan Cảnh Thần.
“Are you crazy?” Nhan Cảnh Thần khẽ gầm lên, lùi hai bước trừng mắt với Nhiếp Dịch Phàm, ở khóe miệng có vết máu.
Diệp Cô Dung mắt mở to miệng há ra, cô lại không ngờ Nhiếp Dịch Phàm lại thô bạo như vậy, họ quen nhau nhiều năm, tính cách anh rất ôn hòa cứng cỏi, người thân và bạn bè luôn biết đến anh với con người tao nhã lịch sự.
Nhiếp Dịch Phàm cũng kinh ngạc nhìn nắm tay mình vẫn đang nắm chặt lại, các đốt ngón tay có chút tê dại, biểu hiện trên nét mặt anh còn kinh ngạc hơn cả hai người họ. Anh cũng không ngờ mình lại không thể khống chế được, thật sự là kỳ lạ.
Diệp Cô Dung là người đầu tiên hồi phục lại tinh thần, cô lập tức mở cửa:”Đi ra ngoài.”
Nhiếp Dịch Phàm run run: “Dung Dung, anh…”
Diệp Cô Dung lôi tay Nhiếp Dịch Phàm: “Anh đi ra ngoài cho tôi.”
Anh đứng bất động, chỉ ngơ ngác nhìn cô, trong ánh mắt có sự kinh hoàng khó hiểu, dường như giống như một thiếu niên ngây ngô lúng túng đã làm cho cô tức giận, anh lúng túng nói: “Xin lỗi Dung Dung, anh xin lỗi…”
Trái tim Diệp Cô Dung căng cứng, bỗng nhiên thấy sống mũi cay cay, cô vội vã đẩy anh ra ngoài, đóng sập cửa lại, đứng lặng im trước cửa vài giây mới xoay người lại.
Nan Cảnh Thần đang ôm một bên gương mặt, bình tĩnh nhìn cô, đôi mắt thâm thúy đen kịt nhìn không rõ trong đó có gì. Gương mặt anh tuấn hơi sưng lên, ở khóe miệng có vết máu rỉ ra.
Diệp Cô Dung ngại ngùng: “Thật xin lỗi anh, tôi không biết anh ấy lại làm như vậy, để tôi đi lấy đá trong tủ lạnh.”
Nhan Cảnh Thần khẽ nhăn mày, vào buồng vệ sinh kiểm tra vết thương trên mặt, khóe miệng rất đau, rõ ràng có thể cảm giác lớp da bị rách trong khoang miệng, anh thầm mắng Nhiếp Dịch Phàm hạ thủ quá mạnh.
Một lúc sau, Diệp Cô Dung hai tay trống trơn, vẻ mặt xấu hổ vô cùng: “Xin lỗi, trong tủ lạnh không còn viên đá nào, tôi vừa đổ nước vào đó, trong nhà tôi cũng không có thuốc dự phòng, giờ tôi đi xuống tầng mua thuốc…”
“Không cần.” Nhan Cảnh Thần mở vòi nước rửa vết máu trên tay, lúc nói chuyện động vào vết thương trong miệng làm anh khẽ rên một tiếng: “Trời ạ, anh ta điên rồi sao?”
Diệp Cô Dung cứ xin lỗi luôn miệng.
Nhan Cảnh Thần xúc miệng một chút, nhổ ra một ngụm máu, sau đó vô cùng thất bại nhìn cô, lại một lần nữa nhìn mặt mình trong gương, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: “Lần này tôi phải tự cho mình nghỉ vài ngày rồi.”
Diệp Cô Dung hổ thẹn không nói gì.
Nhan Cảnh Thần trở lại ghế sofa không nói chuyện, chỉ nhướng mày đưa mắt nhìn cô. Đôi đồng tử của anh đen sâu trong trẻo giống như chiếc gương có một sự uy hiếp đến người khác, làm người ta không dám nhìn thẳng. Diệp Cô Dung bị anh nhìn làm cô thấy không được tự nhiên, cô mượn cớ đi vào phòng để tìm băng gạc, trong lòng tự thầm trách mình quá ngốc nghếch, lần trước lợi dụng anh thì suýt nữa không được yên lành, giờ nhìn thấy dạng vẻ kín như bưng của anh, chỉ có thể âm thầm cầu phúc cho mình thôi.
Cô lục tìm cả nửa ngày mới tìm được một chiếc khăn lụa hồng nhạt, cô vào nhà bếp lấy viên đá ra, thấy Nhan Cảnh Thần hình như không có ý tự làm, cô đành phải ngồi vào bên cạnh, nhẹ nhàng đặt viên đá lăn nhẹ lên bên mặt sưng của anh. Anh khẽ kêu lên đau đớn, nhíu mày lại nhìn cô. Ánh mắt anh vô cùng trong trẻo lành lạnh, mạnh mẽ chiếu thẳng vào sắc bén.
Diệp Cô Dung chột dạ tay run lên, viên đá chạm vào vết thương của anh, anh rít lên một hơi, khẽ nghiêng đầu tránh, đưa tay lấy viên đá trong tay cô, đôi mắt đen sâu vẫn nhìn cô chăm chú.
Diệp Cô Dung đứng lên, thẳng thắn nói: “Được rồi, tôi thừa nhận là tôi có chút ấu trĩ, nhưng lúc đó tôi cũng không biết làm gì, tôi…”
“Cô còn yêu anh ta.”
“Không.” Diệp Cô Dung không chút nghĩ ngợi phủ nhận.
Nhan Cảnh Thần nhìn cô không nói gì.
Diệp Cô Dung lại một lần nữa ngồi vào ghế sofa, lấy tay gác lên trán, khó khăn nói “Có lẽ là vậy. Tôi đã rất cố gắng, nhưng quả thực rất khó. Anh biết đấy, muốn đem một người cùng có với mình tám năm kỷ niệm rũ bỏ khỏi cuộc sống của mình, là một chuyện rất khó khăn.”
“Chiều nào khi tôi đi làm về, đi qua đường phố quen thuộc, đi ngang qua nhà hàng quen thuộc, không thể khống chế mình không nhớ những chuyện trước đó, có lúc anh ấy ở tàu điện ngầm chờ tôi, theo tôi đi siêu thị mua sắm, cùng ngắm nghía những chú chó cảnh xinh xắn, tôi vẫn còn thói quen là đến những nhà hàng mà trước đây chúng tôi hay đến…” Cô dừng lại xoa dịu tâm trạng môt chút, sau đó cười tự giễu mình, thở dài giống như kết luận: “Quên một người, là một thứ rất tịch mịch.”
Nhan Cảnh Thần vươn tay ra cầm lấy tay cô, dịu dàng nói: “Nếu cô thực sự còn yêu anh ta, vì sao không giữ anh ta lại?”
Diệp Cô Dung không ngờ anh lại nói như vậy, vô cùng kinh ngạc nhìn anh.
Nhan Cảnh Thần cố chịu đau đớn, mỉm cười nói: “Có đôi khi chúng ta có thể học được sự tha thứ, dù sao con người ai cũng có sai lầm.”
Diệp Cô Dung cười gượng: “Có một số chuyện thì không có cách nào để cho rằng chuyện đó chưa bao giờ xảy ra. Tôi tự hỏi mình không làm được điều đó, những lời đó chỉ là vô ích. Hiện giờ tôi chỉ muốn không nghĩ đến anh ta nữa, nghĩ đến anh ta tôi càng hận nhiều hơn.”
Nhan Cảnh Thần thu tay về, im lặng trong chốc lát mới nói: “Đàn ông chưa từng để cho phụ nữ thất vọng, tôi chưa từng gặp qua.”
“Tôi cũng không.”
“Yêu cầu của phụ nữ đối với đàn ông càng ngày càng cao…”
“Không phải đàn ông đều như nhau sao.” Diệp Cô Dung cắt ngang.
“Vì sao nói không được hai câu với cô là chúng ta lại cãi nhau rồi?” Nhan Cảnh Thần ngồi thẳng lên, chau mày với cô.
“Bởi vì anh là đàn ông, còn tôi là phụ nữ.” Diệp Cô Dung mỉm cười trả lời anh.
Nhan Cảnh Thần cười nhạo một chút, nhưng lại động tới vết thương nơi khóe miệng, anh chán nản bỏ viên đá ra, than thở: “Ba ngày tới, tôi chắc là không ăn uốn