"Được được, không chọc nữa được chưa? Nhìn cậu ngốc như vậy, bảo cậu là tên ngốc cũng không sai." Quan Vũ Hạm cười nói.
"Tôi tình nguyện làm người chồng ngốc, cũng không muốn làm chồng của người khác." Lâm Trí dừng lại tiếng cười nói.
"Còn ai khác cơ, ai sẽ muốn cậu chứ, thôi đi, tôi thấy người đó còn chưa ra đời đâu." Vũ Hạm lại tiếp tục trêu đùa Lâm Trí. Chẳng biết rằng có bao nhiêu thiếu nữ đã từng yêu thương nhung nhớ cậu, nhưng đều đã bị Lâm Trí lạnh lùng cự tuyệt.
Thiệt là, hai người chỉ ăn có bữa cơm thôi mà đã náo nhiệt hơn cả xem phim rồi. Mà ban ngày Quan Vũ Hạm đã đả kích Lâm Trí, khiến Lâm Trí bị kích thích lớn, nên Quan Vũ Hạm về đến nhà liền thê thảm.
"Vũ hạm, các con đã về, mau rửa tay chuẩn bị ăn cơm, hôm nay đều là món hai đứa thích đấy." Lâm mẹ nói.
"Chỉ có mẹ hiểu con thôi, nhìn thấy không?. Biết con trai của bà cần thêm dinh dưỡng đó." Lâm Trí tự tin nói. Bởi vì Quan Vũ Hạm đang ở trước mặt mẹ chồng, liền ngượng ngùng, đỏ mặt. Lâm Trí thấy vậy trong lòng liền ngứa ngáy. Kéo Vũ Hạm lên lầu.
"Mẹ, hai người ăn trước đi, con và Vũ Hạm còn có chuyện phải bàn, lắt nữa sẽ ăn." Nói xong đã như một làn khói biến mất.
"Đứa nhỏ này, chuyện gì vậy? Không thể ăn cơm xong mới bàn à." Mẹ cậu càu nhàu nói. Lâm Đông ở một bên nở nụ cười.
"À -- , hiểu rồi, thằng nhóc này làm gì gấp như vậy, mặc kệ nó đi, chúng ta ăn cơm trước." Hai vợ chồng cùng nhau ăn cơm.
"Này? Chuyện gì vậy, cơm cũng không ăn, tôi sắp đói chết rồi?" Vũ Hạm không hiểu hỏi.
"Em rất đói sao?"
"Ừ, cậu không đói à? Bận rộn cả buổi chiều."
"Đói, tôi cũng rất đói, được rồi, bây giờ chúng ta sẽ ăn." Lâm Trí bắt đầu không yên nhào tới. Quan Vũ Hạm liền hiểu.
"Cậu, tên ngốc này, cậu làm gì thế? Bây giờ là ban ngày đó?"
"Người nào quy định là ban ngày không được, tôi cũng đã nhịn cả một buổi chiều rồi. Em muốn để cho tôi kìm nén mà hỏng sao?" Lâm Trí cũng không cười đùa, bộ mặt nghiêm túc nói. Khiến Quan Vũ Hạm ha ha. . . . . . cười.
"Xem cậu kìa, không hổ là cầm tinh con khỉ, bộ dạng gấp gáp." Lâm Trí cũng không để ý đến cô. Ngay lập tức đè ngã vợ yêu xuống giường. . . . . . . . . . . . . . .
"Vũ Hạm, em biết không? Trước kia tôi luôn so sánh chiều cao của em và chiều cao của tôi, nếu như vậy, có phải là chênh lệch hay không, nhưng thì ra không cần để ý đến chiều cao, chỉ cần ở giữa cân nhau là được."
"Cậu lại khi dễ tôi?" Vũ Hạm đỏ mặt nói.
"Em là vợ của tôi, chẳng nhẽ em lại đồng ý để tôi đi tìm người khác hạ hỏa sao? Em cũng không thể ngược đãi chồng em như vậy? Và lại chỉ cần mình em, người khác tôi không muốn. . . . . . . . . . . . Em biết không? Em khiến tôi nổi điên." Cậu nói cực kỳ nghiêm túc. Kết quả là bọn họ cùng nhau điên cuồng.
Thu thập một chút, hai người đi xuống lầu ăn cơm, mà Lâm Trí vừa được ăn no cho nên rất có tinh thần, ăn cơm cũng cảm thấy ngon hơn.
"Vũ Hạm, em biết Quan Hùng Phách sao?" Lâm Trí đang ăn cơm liền nói ra nghi ngờ trong lòng.
"Ai cơ? Quan Hùng Phách? Là họ hàng của tôi sao?" Vũ Hạm ngẩng đầu lên nói, bởi vì nghe là họ Quan, cô cho là thân thích của nhà mình.
"Em không phải biết sao?" Lâm Trí dừng lại việc ăn cơm, thấy nét mặt của Quan Vũ Hạm bình tĩnh, chẳng lẽ cô không biết người này là ai sao?
"Là cha tôi nói cho cậu biết sao? Tại sao tôi chưa nghe qua nhỉ?" Quan Vũ Hạm tò mò.
"Không phải là cha em nói, anh ta là một người bạn của tôi, tôi nghĩa rằng em đã gặp qua trong lễ kết hôn? Thôi, mau ăn cơm đi." Hai người lại tiếp tục dùng bữa.
Lâm Trí thầm nghĩ: Sao Vũ Hạm lại không biết chứ? Là cô nói dối sao? Nhưng mà nhìn không giống, hoặc cũng có thể là Quan Hùng Phách không có lấy tên thật tiếp xúc với Vũ Hạm. Thật là tên sảo chá.
Tiếp theo là cuộc du lịch mười ngày mà mỗi năm tổ chức một lần của tập đoàn Lâm thị. Công ty đã chia ra mấy nhóm ra ngoài du lịch.
Hàn Vinh Hi là nhóm thứ nhất, có thể mang theo người thân đi cùng, nhưng anh ta không có bạn gái, vì vậy liền hẹn Mạnh Tuệ Nhàn. Mà Quan Vũ Hạm và Lâm Trí cũng cùng một nhóm với họ. Toàn bộ mọi người trong tổ đã sẵn sàng, ngày mai lên đường.
Thật ra thì Lâm Trí không thích đi du lịch, lấy gia thế cậu, muốn đi đâu thì đi tới đó? Căn bản không cần tham gia náo nhiệt với nhiều người như vậy. Chẳng qua là thấy Quan Vũ Hạm thích đi cùng nhiều đồng nghiệp, cho nên mới phải đi theo, ai bảo Lâm Trí lấy vợ theo vợ.
Buổi tối, Quan Vũ Hạm bắt đầu thu xếp quần áo.
"Vợ à: chỉ chúng ta đi du lịch không tốt hơn sao? Đi cùng nhiều người ở công ty như vậy sẽ rất bất tiện, chúng ta cũng có thể coi như đi hưởng tuần trăng mật? Mà tại sao em còn cầm đồ bơi theo?"
"Cậu không thấy nói rằng chúng ta sẽ tới hồ Thủy Lộ chơi sao? Nhất định ở đó sẽ có chỗ bơi, nếu như hưởng tuần trăng mật, thì nó cũng rất có ý nghĩa. Nói cậu ngốc đúng thật là ngốc? Nhiều người mới phải đi chơi, như vậy sẽ náo nhiệt hơn mà."
"Nhưng nhiều người như vậy, sẽ không có thế giới của hai người, có một số việc có thể không tiện làm? Em phải xuống nước bơi, nhưng tôi có chứng sợ nước đó!" Lâm Trí ngang bướng nói.
"Đúng rồi, ông chồng ngốc của tôi sợ nước! Chỉ là không sao cả, cậu có thể phụ trách trông đồ trên bờ, tôi và đồng nghiệp đi bới." Quan Vũ Hạm vui vẻ nói, vẫn không quên giễu cợt Lâm Trí. Mà kể từ khi hai người kết hôn, đã lâu rồi Vũ Hạm không có đi bơi, cho nên rất hưng phấn.
Ngày thứ hai, ba giờ sáng, tất cả mọi người đầu đông đủ, Hàn Vinh Hi điểm danh xong liền xuất phát, đại khái trời sáng là đã đến nơi, cho nên mọi người dậy rất sớm, lên xe không lâu đều ngủ cả, Hàn Vinh Hi dùng anh mắt tức tối không ngừng liếc nhìn về phía vợ chồng Lâm Trí, nghĩ thầm: rốt cuộc đã đợi được cơ hội này, lần trước thất bại, để cho cậu trốn mất, cho nên lần này tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.
Trạm thứ nhất: Tây Song Bản Nạp, nghe nói nơi này có khu sinh thái, du khách có thể tham quan, mọi người đều rất hưng phấn, cũng rất mong đợi. Ngồi liền mấy giờ cuối cùng cũng tới.
Mọi người cơm nước xong liền bắt đầu đi chơi..., cái nơi sinh thái này thật sự là non xanh nước biếc, quá đẹp, tất cả mọi người đều rất thoải mái.
Quan Vũ Hạm chơi rất vui vẻ, Lâm Trí cảm thấy không có gì hay, cho nên đã sớm chuẩn bị, mang theo máy tính, có thể giải buồn. Trạm thứ hai: Thạch Lâm, có thể xem Khổng Tước. Trạm thứ ba: Thành cổ Lệ Giang, cũng chính là Thủy Lộ. Nơi này là nơi Vũ Hạm mong đợi nhất, khắp nơi đều là nước, núi non đẹp đẽ, thật sự không thể tả nổi. Lâm Trí không thích nước, nhưng không thể bỏ đi, cho nên đành miễn cưỡng đi theo.
"A Trí, tôi thấy trạm này cậu không cần theo, khắp nơi đều có nước." Vũ Hạm thấy Lâm Trí nhàm chán, liền quan tâm nói.
"Không có việc gì, coi như giết thời gian." Lâm Trí lại không yên tâm để Quan Vũ Hạm ở chung một chỗ với Hàn Vinh Hi, cậu cảm thấy Mạnh Tuệ Nhàn và Hàn Vinh Hi ở chung một chỗ sẽ không có chuyện gì tốt, dù sao thì cậu cũng cảm thấy tâm tư của Mạnh Tuệ Nhàn nhắm vào mình. Luôn có một dự xấu, nhưng cũng không nói được kì lạ chỗ nào?
Thành cổ Lệ Giang vẫn rất hấp dẫn Lâm Trí, cậu chụp rất nhiều hình, trong đó đa số đều có Vũ Hạm. Các đồng nghiệp cũng không bỏ qua cảnh đẹp như vậy, cho nên đều chụp hình làm kỉ niệm. Hàn Vinh Hi còn cố ý chụp hình Vũ Hạm, mà Lâm Trí cũng chú ý tới, chỉ là không có lên tiếng, dù sao người ta cũng không có làm chuyện gì phạm pháp!
Mạnh Tuệ Nhàn len lén chụp hình Lâm Trí, Lâm Trí giả vờ như không biết.
"Vinh Hi, mau tới đây, tôi và A Trí là bạn bè, mau chụp cho chúng tôi một tấm hình đi?" Mạnh Tuệ Nhàn mềm mại nói.
"A Trí, có được không? Vợ anh sẽ không ghen chứ?" Mạnh Tuệ Nhàn khiêu khích nói, cố gắn nâng ca hai trái bom siêu bự, hình như là muốn khiêu chiến: anh mà dám không đồng ý, bà cô đây sẽ cho nổ bay.
Lâm Trí không muốn cho cô ta sĩ diện, liền nghĩ tới Quan Vũ Hạm.
"Vũ Hạm, em qua đây." Quan Vũ Hạm nghe thấy Lâm Trí gọi, liền chạy tới.
"Cậu ở đây làm gì? Bên kia đẹp hơn, có thật nhiều cô gái dân tộc xinh đẹp đó, nơi này thật sự là thiên đường của nhân gian!" Quan Vũ Hạm cứ nói không ngừng, hoàn toàn không có chú ý tới Mạnh Tuệ Nhàn và Hàn Vinh Hi đứng ở cách đó không xa.
"Vị này chính là Lâm phu nhân sao? Quả nhiên là người đẹp." Mạnh Tuệ Nhàn nâng cao hai cục thịt heo đi tới, quần áo căng cứng như muốn bung ra. Quan Vũ Hạm vừa thấy cô ta, thì nhận ra ngay cô ta là người ngực lớn hôm đó. Người đến không có ý tốt, nhưng mà bây giờ cô ta lại là bạn gái của Hàn Vinh Hi, không nể mặt thầy cũng phải nể mặt phật, đành tha cho cô ta vậy.
"Oh -- cô gái xinh đẹp này, hình như đã gặp qua ở đâu rồi thì phải?" Quan Vũ Hạm cố làm ra vẻ điềm tĩnh.
"Ai --, nhanh như vậy đã quên sao, trí nhớ của vợ A Trí thật sự không tốt!" Mạnh Tuệ Nhàn cũng không phải người dễ chọc, trong giọng nói mang theo ý tứ gây sự.
"Oh -- nhớ rồi." Quan Vũ Hạm chỉ vào đôi thịt heo trước ngực Mạnh Tuệ Nhàn mà nói. Nghĩ thầm: Quan Vũ Hạm cô đã làm ăn trên thương trường nhiều năm như vậy, người nào chưa từng thấy qua, còn cô ta. Té ra chỗ khác đi, đối phó với loại phụ nữ ngực lớn như vậy quả thật rất dễ dàng.
Đều nói ba người phụ nữ thì thành cái chợ, mà bây giờ mới chỉ có hai mà đã diễn trò như vậy rồi.
"Lâm phu nhân không ngại để tôi chụp chung một bức ảnh với A Trí chứ?"
"Dĩ nhiên không -- để ý, tôi cũng không keo kiệt như vậy." Quan Vũ Hạm cười nói.
Hàn Vinh Hi chụp hình cho họ, Quan Vũ Hạm thì đứng ở bên.
"Vinh Hi, tại sao ạnh lại quen biết với người phụ nữ này vậy?" Quan Vũ Hạm hỏi.
"Lần trước quen biết ở trong nhà hàng Nhật, sau khi cô và Lâm Trí rời đi, chúng tôi đã cùng nói chuyện." Hàn Vinh Hi nói rõ ra.
"Vinh Hi, cô ta không thích hợp với anh, tôi nói thật đó." Quan Vũ Hạm rất quan tâm tới người bạn cũ này.
"Vũ Hạm, em nghĩ đi đâu rồi? Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường." Hàn Vinh Hi giải thích.
"Thật sao? Công ty có rất nhiều cô gái tốt, nếu anh thấy thích ai? Tôi sẽ làm mai mối cho anh, tôi bảo đảm." Quan Vũ Hạm thật lòng hi vọng anh ta có thể hạnh phúc.
Mạnh Tuệ Nhàn không có kiêng kỵ Vũ Hạm đang ở bên cạnh, mà cứ bắt đầu tiến công đối với Lâm Trí, ôm cậu thể hiện rất thân mật, có loại cảm giác say mê. Nhưng Lâm Trí ở bên lại thấy rất phiền phức, nếu cứ tiếp tục chắc chắn cậu sẽ nôn mất, mà Mạnh Tuệ Nhàn được đằng chân lên đằng đầu, cho rằng với bộ ngực của mình, có thể đánh bại được Quan Vũ Hạm. Cô ta còn không ngừng dùng hai cục thịt heo cọ vào thân thể Lâm Trí. Vốn tưởng rằng có thể lấy nhu thắng cương, ai ngờ có thể nghĩ tới, Lâm Trí không có phản ứng. Nếu mà đổi là người đàn ông khác thì đã phóng theo lao rồi.
Ai! Xem ra muốn phóng điện, đầu tiên phải coi mục tiêu là ai, nếu không, không thu tiền điện về được, mà còn có thể bị cắt mất điện!
Lâm Trí thấy Quan Vũ Hạm mải mê tiếp chuyện với Hàn Vinh Hi, một loại ghen tuông trào lên trong lòng.
"A Trí, anh thấy chúng ta thật giống như một đôi tình nhân không?" Mạnh Tuệ Nhàn liều mạng lấy lòng Lâm Trí, nhưng đều vô dụng, mềm không được cứng không xong, thật sự chính là tảng đá vừa thối vừa cứng.
"Được rồi, chúng ta đi thôi." Lâm Trí rời khỏi Mạnh Tuệ Nhàn, liền đi tới chỗ Quan Vũ Hạm.
"Anh chính là bàn thức ăn, bà cô đây sẽ ăn hết, sớm muộn gì cũng có một ngày anh là của tôi." Mạnh Tuệ Nhàn lẩm bẩm nói.
"Hai người vừa rồi tán gẫu gì vậy?" Lâm Trí đi ra tra hỏi Quan Vũ Hạm.