"Lâm tiên sinh mời đi theo tôi." Người đàn ông dẫn Lâm Trí đi vào. Người này vừa nhìn cũng rất đàng hoàng, thấy lưng có chút cong, nhìn thân thể hình như không tốt.
"Xin hỏi ông: làm sao ông lại gặp được vợ của tôi vậy?" Lâm Trí tò mò hỏi.
"Thứ cho tôi nói thẳng, tôi đã đồng ý với đối phương là sẽ không nói bất kì điều gì cho người có liên quan với cô ấy, bao gồm cả chồng cô ấy." Ông ta quay đầu lại nói, trong ánh mắt giống như cầu xin Lâm Tri không nên hỏi nữa, tôi sẽ không nói gì. "Ông à, làm phiền ông." Lâm Trí lấy ra một xấp tiền đưa cho ông ta.
"Chàng trai, làm người phải có chữ tín, tôi đã đồng ý với người khác, nhất định sẽ làm được." Nhìn thân thể ông ta suy yếu, không ngờ lại có ý chí kiên quyết như vậy, đối mặt với một xấp tiền mà không chút dao dộng, làm cho người ta bội phục.
"Ông à, tôi không có ý gì khác, xin ông nhận lấy, coi như tôi bày tỏ tấm lòng cảm ơn." Lâm Trí kín đáo đưa cho ông ta.
"Chàng trai, thu hồi tiền của cậu lại, tôi không có tiền, nhưng tôi cũng có nguyên tắc làm người." Ông ta tiếp tục đi vào trong, đi tới một căn phòng thì đẩy cửa đi vào.
"Vũ Hạm?" Lâm Trí chạy nhanh vào đó.
"Vợ tôi làm sao thế? Tôi muốn đưa cô ấy đi tìm bác sĩ?" Lâm Trí đứng dậy muốn đưa Vũ Hạm đi.
"Chàng trai, cậu yên tâm, bác sĩ đã xem rồi, vợ cậu bị người ta hạ độc, hình như là một loại thuốc kích thích." Ông ta nói ra từng câu từng chữ.
"Hạ thuốc? Tại sao lại hôn mê?" Lâm Trí lạnh lùng nói.
"Bác sĩ nói rằng hình như còn có thuốc mê, đúng rồi, vợ cậu đã có thai một tháng, thế nhưng đứa bé không thể giữ được, nên cậu hãy mau bình tĩnh, dù sao các cậu còn trẻ." Ông ta an ủi Lâm Trí.
Lâm Trí không nói câu nào, trong mắt lộ ra một tia độc ác.
"Chàng trai, cậu không sao chứ?" Ông ta cảm thấy không khí có chút sát khí.
"Cám ơn ông, tôi muốn mang cô ấy đi, về sau có cơ hội, tôi sẽ báo đáp ông." Lâm Trí cởi áo khoác của mình xuống, phủ thêm lên người Vũ Hạm, ôm lấy cô đi ra khỏi khách sạn, gọi taxi, rồi rời đi.
Lâm Trí ôm Vũ Hạm trong ngực, trong lòng cảm thấy bị dày vò, cảm nhận được đắng cay mặn ngọt.
Trong ngực có chút phản ứng, hình như Vũ Hạm sắp tỉnh lại.
"Vợ à, không sao đâu, em đã an toàn rồi." Lâm Trí đau lòng nói.
"Người xấu, người xấu. . . . . . . . ." Quan Vũ Hạm vẫn không ngừng lặp đi lặp lại.
Lâm Trí nhẹ nhàng khẽ hôn lên trán cô.
"Vợ à, anh không biết em bị uất ức gì? Chẳng qua anh sẽ không bỏ qua cho tên khốn đó." Lâm Trí độc ác nói. Quan Vũ Hạm tỉnh dậy.
"...tôi, ở đây là. . . . . . . . ." Quan Vũ Hạm dùng sức nghĩ lại tất cả mọi chuyện xảy ra.
"Ô ô. . . . . . . . ." Cô khóc lên.
"Vũ Hạm, Vũ Hạm, em làm sao vậy? Là tôi đây." Lâm Trí nhìn cô nói. Quan Vũ Hạm không nói lời nào, chỉ không ngừng khóc lóc. Lâm Trí nhìn thấy mà đau lòng.
Trở lại khách sạn, Quan Vũ Hạm không nói câu nào.
"A lô? Là tôi -- Lâm Trí đây, cảnh sát dẫn người đi chưa? Tên đó đã tỉnh chưa?" Lâm Trí đi ra bên ngoài gọi điện cho hướng dẫn viên du lịch. Cậu tin tưởng chuyện này sẽ không đơn giản như vậy, Vũ Hạm không chỉ đụng phải kẻ xấu, mà cũng không thể nào trùng hợp, nhất định sau lưng có một âm mưu. Nọi chuyện xảy ra gần đây cũng rất kì lạ.
"Lâm tiên sinh, người đàn ông kia đã được đưa tới bệnh viện, cảnh sát đã lấy khẩu cung, còn vợ của anh thì sao?"
"Tôi đã tìm được cô ấy, tên đó đang ở bệnh viện nào, tôi sẽ tới đó một chuyến." Lâm Trí lạnh lùng nói, đối phương cảm thấy một dòng nước lạnh truyền tới từ đầu bên kia điện thoại, vì vậy cái gì cũng không dám nói, chỉ ngoan ngoãn nói cho cậu biết địa chỉ.
Lâm Trí cúp điện thoại, nghĩ thầm: rốt cuộc là ai đã hạ thuốc với Vũ Hạm? Là ai mang cô tới khách sạn? Và ai đã đánh ngất người kia? Chẳng lẽ là. . . . . . . . .
"Vợ à, em nằm xuống nghỉ một lát đi, tôi ra ngoài một chút, nhớ là không được ra ngoài." Lâm Trí cầm một cái chăn lông mỏng đắp lên cho Vũ Hạm, mang theo một bụng nghi ngờ ra cửa.
Sau khi Lâm Trí đi, Quan Vũ Hạm mở mắt. Cô không ngủ được, mà gần đây làm sao vậy? Một lần lại một lần bị đánh bất ngờ, rốt cuộc là mình đã đắc tội với ai? Lại còn nhiều lần xuống tay với cô như vậy, mà cái bóng đen hôm nay đã làm gì cô? Vì sao bụng lại đau?. Hai lần trước cũng không có nói cho Lâm Trí biết, lần này lại trùng hợp hay là mưu tính? Giống như đối phương không làm được việc thì sẽ không chịu bỏ qua, như vậy còn có lần sau hay không, thật là đáng sợ, là ai? Chẳng lẽ là -- cô ta?
Bệnh viện.
Lâm Trí đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên giường bệnh. Cậu đi tới. Người đàn ông nghe thấy có tiếng bước chân, liền mở mắt, vừa thấy người đến là người lạ, thì cho là cảnh sát, cho nên lại nhắm nghiền mắt.
"Anh là ai?" Lâm Trí lạnh lùng nói. Người đàn ông nghe thấy một loại âm thanh sâu thẳm, giống như truyền lên từ vực sâu, thì khẽ mở mắt, chỉ là không thèm để ý. Người đàn ông vốn không thèm để Lâm Trí trong mắt, nhìn cậu còn trẻ, khẳng định không có chức quyền gì.
"Không cần khảo nghiệm tính nhẫn nại của tôi." Lâm Trí lại mở miệng nói. Người đàn ông trên giường bị âm thanh lạnh lùng này làm trấn động, không ngờ thằng nhóc trước mắt này, lại có vẻ mặt lạnh lùng như vậy, trong ánh mắt hung ác toàn là tia sát khí, nhưng những những điều này hoàn toàn không phù hợp với bề ngoài. Nhưng lại không giống cảnh sát. Người đàn ông mở miện nói, là muốn thăm dò cái người giống như đỉnh núi kia.
"Chúng ta quen biết sao?"
"Anh chỉ cần trả lời vấn đề của tôi, anh là ai? Vì sao lại xuất hiện trong hang động?" Lâm Trí cúi người xuống nhìn chằm chằm người đàn ông hỏi.
"Cậu là cảnh sát sao? Tôi muốn tìm luật sư.", người đần ông cảm thấy lành lạnh ở sống lưng, xem ra đã toát mồ hôi lạnh!
Lâm Trí không nhịn được, đưa tay hướng xuống đáy quần người đàn ông, nhanh chóng nắm lấy của quý của người đàn ông, dùng sức bóp nghiến.
"A -- , buông tay, buông tay." người đàn ông bị đau mà mở miệng trách móc.
"Không cần vòng vo với tôi, cẩn thận tôi không vui, thì đời này anh cũng đừng nghĩ tới chuyện gặp phụ nữ."
"Được được, tôi nói, tôi nói, tôi tên là Lý Hi Du, hôm nay định tới hang động tìm thú vui, không ngờ còn chưa được việc đã bị người ta đánh ngất. Tôi cũng không biết sau đó thế nào, nhưng khi tôi tỉnh dậy thì đã nằm ở trong bệnh viện rồi." Người đàn ông nói từng cậu từng chữ. Thỉnh thoảng còn liếc trộm Lâm Trí, trong lòng lộ ra điều không thành thật.
"Tìm thú vui? Vậy anh biết cô gái trong hang đó? Anh xem tôi là đứa trẻ ba tuổi sao? Đi tìm phụ nữ? Bên ngoài còn nhiều? Tôi đây cũng không có thời gian nghe anh nói bậy, mẹ kiếp." Lâm Trí dùng thêm sức, ngươi đàn ông thiếu chút nữa thì ngất đi.
"Được -- tôi nói, hôm nay tôi không biết người phụ nữ kia, là có người nhắn tin cho tôi, nói tôi đi kiếm cô ấy, sau đó chụp được hình. Nếu hoàn thành thì sẽ nhận được một số tiền lớn." người đàn ông bị đau đến run lập cập.
"Là ai đã sai anh?" Lâm Trí lại hỏi.
"Đại ca, cái này tôi thật sự không biết, chúng tôi làm việc đều thường liên lạc qua điện thoại." Người đàn ông bị dọa sợ tới mức không còn cách nào, đành phải đem hết những điều biết được nói ra.
"Đưa điện thoại cho tôi?"
"Được được" người đàn ông đưa điện thoại cho Lâm Lrí. Lâm Trí nhấn gọi, đối phương không có tiếp máy. Manh mối đã mất, nhất định số này là số rác. Lâm Trí rời khỏi bệnh viện, đi tới một quán ăn, mua cho Vũ Hạm mấy thứ mà cô thích ăn, mang về khách sạn.
"Vợ à, nhìn xem tôi mua đồ em thích ăn nhất này." Không có phản ứng, Lâm Trí để thức ăn xuống, cho là Vũ Hạm đang ngủ. Thì đi tới bên giường, phát hiện sắc mặt Vũ Hạm trắng bệch.
"Vợ à, em đừng làm tôi sợ, em không thoải mái sao?" Lâm Trí nhẹ nhàng lung lay Vũ Hạm. Nhìn đôi môi cô tái nhợt, nhất định phải tới bệnh viện, đưa tay ôm lấy Vũ Hạm, cảm thấy bên dưới dinh dính, vừa nhìn thì ra đầy máu, vén lên tấm chăn lại càng là một mảng.
Lâm Trí ôm lấy Quan Vũ Hạm chạy ra ngoài, Hàn Vinh Hi từ sát vách đi ra, thấy vậy liền vội vã chạy tới.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Nói xong muốn đưa tay qua.
"Cút ngay, đừng đụng vào cô ấy." Lâm Trí giận dữ. Ra cửa gọi xe taxi.
"Bác tài lái nhanh một chút, vợ tôi cần cấp cứu." Lâm Trí nói với tài xế taxi. Tài xế vừa thấy rất gấp, liền liên lạc với cảnh sát giao thông dẫn đường, chỉ chốc lát sau, cảnh sát giao thông đã chạy tới trước mặt bọn họ để mở đường.
Đi tới bệnh viện đã có y tá chờ sẵn, thì ra là cảnh sát giao thông đã thông báo cho bệnh viện, y tá đặt Quan Vũ Hạm lên xe đẩy, Lâm Trí cầm lấy tay cô.
"Vợ à, vợ à. . . . . . . . ." Bởi vì hạ thân ra máu, cho nên Quan Vũ Hạm bị đẩy tới khoa phụ sản. Lâm Trí thì bị cản ở ngoài.
Nhìn bàn tay đầy máu, lần đầu tiên cậu thấy sợ hãi, cầm điện thoại di động gọi về cho gia đình, nói cho họ biết địa chỉ ở đây.
Lâm Trí ở ngoài cửa phòng giải phẫu lo lắng chờ đợi, từng giây từng phút. . . . . . . . . . . .
"Ông trời, xin ông đừng mang cô ấy đi, van xin ông." Giờ phút này cậu cảm thấy tuyệt vọng, nhất định là kiếp trước cậu đã tổn thương rất nhiều người phụ nữ, cho nên kiếp này ông trời mới trừng phạt cậu như vậy."Mẹ kiếp, hãy nhằm vào tôi, hãy trừng phạt tôi đi? Xin bỏ qua cho Vũ Hạm." Nội tâm Lâm Trí bất lực vùng vẫy, chỉ mong có thể gánh chịu toàn bộ cho cô.
Trong nhà nhận được điện thoại, liền nhanh chóng đi tới.
Trên máy bay.
"Tại sao lại vào bệnh viện, không phải là đi du lịch sao?" Mẹ Lâm Trí cảm thấy nghi ngờ. Còn mẹ Vũ Hạm thì vẫn lo lắng, không ngừng rơi nước mắt.
Ước chừng qua hơn hai giờ, bác sĩ mới bước đi ra, Lâm Trí vội vàng đi đến.
"Bác sĩ, thế nào rồi?"
"Bệnh nhân chảy rất nhiều máu, nên cần truyền máu, nhưng bệnh viện chúng tôi không có loại máu này." Bác sĩ giải thích.
"Tại sao không có? Đó là máu gì?" Lâm Trí giận dữ.
"Không ngờ, bệnh nhân thuộc nhóm máu RH âm tính, đây là một loại máu rất hiếm thấy, trong vạn người mới chỉ có 1--5 người có loại máu này."
Nhưng vào lúc này, hai bên cha mẹ cũng đã tới nơi.
"Như thế nào rồi? A Trí? Vũ Hạm sao rồi?" Cha Vũ Hạm nóng nảy hỏi.
"Cha, bác sĩ nói phải truyền máu." Lâm Trí khổ sở nói.
"Vậy làm đi? Cứu người quan trọng hơn." Cha Lâm Trí nói.
"Nhưng mà cha, trong bệnh viện không có loại máu RH âm tính." Lâm Trí bất lực nói.
"Cái gì? Con nói loại máu gì?" Mẹ Lâm Trí giật mình nói.
"Máu RH âm tính" Lâm Trí lặp lại.
Cha Quan Vũ Hạm nghe vậy liền lập tức ngồi xụp xuống đất.
"Cũng oán trách tôi, cũng oán trách tôi, là tôi vô dụng." Ông xót xa nói.
"Ông à, đây không phải là lỗi của ông. Đây là số mệnh!" Mẹ Vũ Hạm khổ sở nói.
"Cha, mẹ, hai người đang nói gì vậy? Cứu người quan trọng hơn đấy?" Lâm Trí bối rối, nhất định bọn họ có cùng nhóm với Vũ Hạm.
"Mẹ Quan Vũ Hạm càng khóc đau lòng hơn, chúng ta không cứu được con bé. Năm đó, sau khi ta và cha Vũ Hạm kết hôn vẫn không có con, cuối cùng không còn cách nào khác, chúng ta mới phải thụ tinh nhân tạo, lúc ấy đã chọn một cậu sinh viên đại học, cái gì Vũ Hạm cũng không biết, nếu như không phải vì hôm nay, chúng ta nhật định sẽ giữ bí mật này cả đời." Mẹ Vũ Hạm nói ra bí mật giấu ở trong lòng 29 năm.